Từ đó về sau, Hồ Tộc lưu truyền một câu nói, Hồng hồ là yêu, Bạch hồ là tiên.
Mọi người không biết lai lịch hồ ly bảy màu này, dĩ nhiên không dám thả ra, cho nên, theo cách của ngũ đại trưởng lão là trấn áp nó trong Trấn Yêu Tháp.
Hôm nay, Hình Hỏa hiển nhiên là vì muội muội Hình Lam của hắn.
Bạch Trì Hữu dĩ nhiên hiểu, nhớ ngày đó, ngũ đại trưởng lão muốn giết chết Hình Lam, hắn lại thấy tiểu cô nương kia rất khả ái, liền muốn van xin, trấn áp nàng thôi.
Nếu như, bây giờ yêu cầu ngũ đại trưởng lão thả Hình Lam ra, đoán chừng khả năng không nhiều.
Năm trưởng lão đó, gian ngoan vô cùng, có thể nói cũng vô cùng cố chấp.
Bạch Trì Hữu khẽ nhíu mày, nhưng mà, nghĩ đến hình ảnh mới vừa rồi, hắn khẽ nhếch môi.
Cô gái kia không phải Nhã Nhã, hắn đương nhiên có thể nhìn ra.
Chút tài lẻ ấy của Hình Hỏa làm sao lừa nổi hắn.
Nhưng mà, hắn còn nhìn ra được, chỗ kia là, yêu động phía sau núi yêu tộc.
Bất kể thế nào, hắn cũng không yên tâm để Nhã Nhã ở cùng con hồng hồ biến thái kia, cho nên, hắn quyết định đi cứu nàng trước, những việc khác, nghĩ cách sau.
Hắn vẫn luôn luôn cảm thấy, mục đích của Hình Hỏa không chỉ đơn giản là Hình Lam, hắn ta còn muốn làm Hồ Tộc Vương nữa.
Không sai, Hình Hỏa muốn làm Hồ Tộc Vương, bởi vì hắn ta muốn ra mặt thay hồng hồ, muốn đập tan lời lẽ sai trái nói hồng hồ là yêu hồ. Hắn có thể hiểu được. Nhưng, bắt Nhã Nhã đi ư!
Rẽ vào một chỗ ngoặt, Bạch Trì Hữu rơi vào yêu động phía trước ——
“Vương, tên Bạch Trì Hữu kia tìm tới!”
“Nhanh như vậy ư?” Hình Hỏa khẽ nhếch môi, không tệ, nhanh hơn nhiều so với hắn dự đoán!
Cũng không hổ là người thừa kế của Hồ Tộc.
Híp híp mắt, Hình Hỏa một thân hỏa bào đỏ rực xuất hiện trước cửa yêu động, thấy bạch y vẫn luôn bồng bềnh như trước, dáng vẻ tiên nhân phong trần, không khỏi quyến rũ cười một tiếng, “Không ngờ ngươi tìm được thật là nhanh, ta cũng sắp hoài nghi chỗ này của ta có phải bị ngươi cài gian tế hay không.”
“Giao nàng ra đây, ta sẽ giúp ngươi cứu Hình Lam ra.” Đôi mắt Bạch Trì Hữu mang theo vài phần nguy hiểm, “Ngươi hiểu được năm trưởng lão kia khư khư cố chấp cỡ nào. Cho nên, cần phải có thời gian.”
“Thời gian, được thôi. Đến lúc đó ngươi hẵng tới dẫn nha đầu kia đi, nàng biến thành cái dạng gì, ngươi cũng đừng oán ta.” Động tác trêu chọc người ta lại mang theo vài phần tà mị, nhìn Bạch Trì Hữu, khóe môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Diện mạo của hắn, rất giống mẫu thân hắn.
Rực rỡ, đẹp đẽ, nếu không năm đó làm sao có thể khiến Bạch Nhược Thiên mê mẩn đến quay cuồng?
Bạch Trì Hữu nheo mắt, “Hình Hỏa, ngươi biết rõ trước giờ ta nói một không nói hai, tốt nhất ngươi phải nắm lấy lợi thế cho tốt, nếu như, ta để họ giết chết Hình Lam ——”
“Ngươi.” Mắt Hình Hỏa tối sầm.
Hắn hiểu được, Bạch Trì Hữu năm đó bảo vệ mạng sống của Hình Lam, đối với hắn, hắn không hận, hắn hận những trưởng lão kia, trút hết sai lầm lên người hắn và muội muội còn nhỏ dại!
Bạch Trì Hữu vung tay áo lên, “Hình Hỏa, đừng cứ chống đối với ta, nếu ngươi cứ tiếp tục không hiểu chuyện như vậy thì ngươi sẽ thua không gượng dậy được ——”
Mái tóc đỏ rực của Hình Hỏa bay bay trong gió, cảm giác yêu diễm này, mang theo vài phần ngang ngược.
“Thật ra thì, ngươi muốn cứu nàng cũng có một cách.” Bạch Trì Hữu đột nhiên nói.
“Cách gì?” Hình Hỏa vội vàng hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần nôn nóng.
“Đó chính là, chứng minh cho ngũ đại trưởng lão, ngươi không phải là yêu hồ, ngươi không có yêu tính.” Mắt Bạch Trì Hữu mang theo vài phần cười như không cười.
“Làm sao, chứng minh như thế nào?” Hình Hỏa có mấy phần mê man.
“Cưới vợ sinh con, tất cả đều bình thường. Không nên cực đoan nữa ——”
Hình Hỏa ngẩn ra, cách của hắn, không phải là không có lý. Nhưng, mình cam tâm sao?
Cam tâm sao?