[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 45 : DẪN NGƯƠI ĐI RA NGOÀI 2




Thấy mình đi đến giữa đường,nha đầu Hoa Tiểu Nhã bắt đầu chạy, “Sư phụ, cứu ta ——”

Nàng đã sớm nhìn ra không giống bình thường, hơn nữa, trên đất cũng không có bóng, vậy đã nói rõ, có thể nàng ta là yêu ma hay quỷ quái không sạch sẽ.

Bạch Trì Hữu nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, ngồi bật dậy, quay người lại biến mất tại chỗ ——

“Thình thịch ——” Hoa Tiểu Nhã đụng phải thứ gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, là Bạch Trì Hữu, lúc này mới bình tâm lại, chỉ về phía sau, “Yêu quái, có yêu quái!”

Bạch Trì Hữu nhìn lướt qua, phát hiện không có gì khác thường, chẳng lẽ nói có yêu quái tiến vào?

Nghĩ tới đây, Bạch Trì Hữu vung tay phải lên, thì thầm một câu, “Thiên la địa võng ——”

Kết giới được gia cố tốt rồi, cúi đầu nhìn Hoa Tiểu Nhã trước mặt mình hết nhìn đông lại ngó tây, nàng mang một chiếc váy quây ngực, vai hở ra bên ngoài, hai bầungực như ẩn như hiện, Bạch Trì Hữu hơi không được tự nhiên, “Đi mặc y phục tử tế vào.”

“Nhưng mà, ta vẫn chưa tắm.” Hoa Tiểu Nhã liếc mắt nhìn bốn phía, lại hơi nhát gan nhìn về phía Bạch Trì Hữu, giọng nói mang theo vài phần lấy lòng, “Sư phụ, người có thể ở bên ngoài hồ trông chừng không?”

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạch Trì Hữu quét qua Hoa Tiểu Nhã, lúc Hoa Tiểu Nhã cho rằng hắn sắp cự tuyệt, giọng nói của hắn mang theo vài phần không kiên nhẫn, “Tắm nhanh lên một chút.”

“Người đồng ý rồi?” Hoa Tiểu Nhã sửng sốt, cười đến mấy phần đắc ý, ôm lấy cánh tay Bạch Trì Hữu, “Cám ơn sư phụ.”

May mà Bạch Trì Hữu đeo mặt nạ, nếu không vẻ mặt mất tự nhiên kia sẽ càng làm Hoa Tiểu Nhã đắc ý.

Trông chừng cửa cho nữ nhân tắm, chuyện này, thật đúng là lần đầu tiên hắn làm, không ngờ, hắn cũng có ngày làm việc này.

Cách đó không xa, vẻ mặt của bạch y nữ tử mang theo vài phần cô đơn và ưu thương, nàng lặng yên nhìn nam nhân này, nàng phí sức tập hợp một luồng linh hồn đến gặp hắn, vậy mà lại nhìn thấy hắn trông chừng hồ tắm cho nữ nhân khác.

Hắn cũng sẽ như vậy sao? Không phải hắn vẫn luôn giống như một thượng thần cao cao tại thượng đó sao?

“Sư phụ, đi thôi.” Hoa Tiểu Nhã thay một bộ váy mỏng màu lục nhạt, chiếu rọi làn da trắng nõn của nàng càng thêm trong suốt long lanh, nụ cười yếu ớt, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ khả ái.

Dù sao, thân thể của nàng vẫn rất mỏng manh! Mới mười sáu tuổi thôi mà.

“Sư phụ, chúng ta sẽ đi đâu?” Hoa Tiểu Nhã nghẹo đầu hỏi.

“Tham gia hôn lễ của Thái tử Hách Liên Quốc.”

“Cái, cái gì? Hôn lễ của Hách Liên Kình Thiên?” Hoa Tiểu Nhã há to miệng, dừng bước, vậy nếu mình đi, không phải tự chui đầu vào rọ sao? Đêm đó mình đánh Hách Liên Kình Thiên hôn mê, sau khi hắn tỉnh lại phát hiện không tìm thấy mình! Không biết sẽ thế nào!

Không được, không được, nàng không thể đi, đi, sẽ bại lộ!

“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Trì Hữu phát hiện Hoa Tiểu Nhã không bình thường, đôi mắt mang theo vài phần kinh ngạc.

“Sư phụ, ta không muốn đi.” Hoa Tiểu Nhã mếu máo, mặc dù, nàng vô cùng muốn đi xem thế giới bên ngoài thay đổi ra sao, nhưng mà, nơi nàng không thể đi, chính là hoàng cung!

“Hả? Vậy ngươi nói nguyên nhân xem.” Bước chân Bạch Trì Hữu cũng dừng lại, một thân cẩm bào màu trắng của hắn chiếu rọi càng thêm trong suốt không vướng bụi trần, chỉ có Hoa Tiểu Nhã biết, sự phúc hắc trong xương tủy hắn ước chừng có thể nhuộm đen nguyên bộ y phục trắng đó.

Nhưng mà, nhìn giày trắng của hắn, Hoa Tiểu Nhã không thể làm gì khác hơn là nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, Hách Liên Kình Thiên coi trọng mình, hơn nữa thiếu chút nữa đã thị tẩm, rồi chuyện nàng lại chạy trốn ——

Dĩ nhiên, tự động loại bỏ chuyện mập mờ với Hách Liên Kình Thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.