[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 44 : DẪN NGƯƠI RA NGOÀI 1




Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt, đã hơn hai tuần lễ ở Trì Gia Sơn! Mà lúc này, Hoa Tiểu Nhã đang đeo một bao cát tự chế mà chạy, Bạch Trì Hữu đang nằm trong viện hóng gió cũng hé mắt, hắn chưa từng thấy cách chạy như vậy bao giờ.

Hoa Tiểu Nhã nửa tháng nay, có thể nói đã hoàn toàn thích ứng với một trăm vòng này, nàng cũng cảm thấy, sức khỏe hình như khá hơn nhiều. Một cảm giác rất có sức sống.

“Sư phụ, ta đi nấu cơm đây.” Hoa Tiểu Nhã chạy xong, lại định vọt vào phòng bếp.

“Sao lại cẩu thả như vậy?” Bạch Trì Hữu kéo tay nàng, cầm khăn tay lên lau lau mồ hôi trên trán nàng, thanh âm dịu dàng đi nhiều, “Đi thu xếp đi, vi sư dẫn ngươi xuống núi.”

“Xuống núi?” Hoa Tiểu Nhã há to miệng, nửa tháng nay, nàng chưa từng xuống núi, lần này, sư phụ hắn lại có ý định gì đây?

“Sao vậy, không muốn đi à?” Thanh âm Bạch Trì Hữu hơi trong trẻo lạnh lùng, dường như nếu ngươi dám nói không muốn đi, ta sẽ bóp chết ngươi ngay.

“Muốn đi, muốn đi. Ta lập tức đi tắm rửa.” Hoa Tiểu Nhã vội vàng gật đầu lia lịa.

Nhắc tới cũng thật kì lạ, y phục mới trong tủ có rất nhiều, màu hồng, màu vàng, màu trắng, màu đỏ, màu tím, tóm lại là đủ các loại, mà từ y phục đến giầy,đến cả áo trong cũng đầy đủ mọi thứ, càng khiến nàng thấy kì lạ chính là, ngay cả kích cỡ cũng vô cùng vừa vặn.

Mấy ngày trước, nàng chỉ có một bộ y phục này trên người, cộng thêm một bộ y phục lần trước thật vất vả gặp Vũ Phượng nhờ hắn mua hộ, khi nào thì trong tủ này lại có nhiều bộ như vậy?

Nhìn cách thức may y phục này, người tạo ra nó, dường như cũng vô cùng tinh tế.

Chẳng lẽ, là sư phụ?

Nhưng mà, nàng cũng không thấy hắn ra khỏi cửa mả?

Khẽ lắc đầu, tìm một bộ y phục từ trong ra ngoài, vội vã chạy ra ngoài, “Sư phụ, ta đi ra phía sau tắm một lát đã.”

Đây là ám hiệu của hai người, mỗi lần Hoa Tiểu Nhã tắm sẽ nói với Bạch Trì Hữu, thật ra thì nàng rất sợ, hắn sẽ không biết mà đột nhiên xông vào ——

Dù sao, hai người đến lúc đó đều sẽ lúng túng không thể đối mặt nhau.

Bạch Trì Hữu đáp một tiếng, Hoa Tiểu Nhã bèn chạy thật nhanh ——

Cuối cùng cũng có thể xuống núi, trong lòng Hoa Tiểu Nhã vui tươi hớn hở, ở trên núi cũng sớm đã buồn bực sắp chết rồi.

Vừa mới cởi áo khoác ra, bên trong chỉ một chiếc váy quây ngực, cũng cảm thấy bên cạnh hình như có một luồng gió lạ.

Cảm giác nhạy bén của Hoa Tiểu Nhã cũng không tệ, đương nhiên cảm thấy bốn phía, hình như có gì không ổn lắm.

Từ nơi này đến tiền viện, vẫn cách một đoạn rất xa, nếu như, nàng hô to, sợ rằng sư phụ cũng sẽ không nghe thấy?

Rốt cuộc là thứ gì?

Là người, hay là yêu?

Hoa Tiểu Nhã khom lưng đùa giỡn trong hồ nước, chờ đợi một chút biến hóa, hiện tại nàng không dám đả thảo kinh xà ——

Trong hồ nước, một bạch y nữ tử đứng đó ——

Hoa Tiểu Nhã sửng sốt, lông tóc máu huyết toàn thân tất cả dường như đều căng ra! Nàng, là ma ư?

Đột nhiên xoay người, nhìn về nữ nhân phía sau, lòng hoảng sợ kia của Hoa Tiểu Nhã, lúc này mới hơi chùng xuống.

Cô gái có một mái tóc trắng, dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ, tay áo màu trắng bay bay, đang ngơ ngác nhìn mình ——

“Ngươi, là ai?” Thanh âm Hoa Tiểu Nhã cố gắng trấn định, khóe mắt híp lại.

“Ngươi, là ai? Có thể nhìn thấy ta sao?” Khóe môi nữ nhân hơi kinh ngạc, chân mày hơi nhíu lại.

Hoa Tiểu Nhã ha hả cười, giả ngây giả dại, “Tại sao không thể nhìn thấy ngươi, ta là ai, ngươi đoán xem?”

“Chàng để cho ngươi tiến vào sao?” Nữ nhân không chắc chắn lắm.

Trong lòng Hoa Tiểu Nhã cả kinh, chẳng lẽ nàng ấy có quan hệ gì với sư phụ biến thái của mình? Người nàng nói có phải là sư phụ không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.