[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 41 : NGOẠI THUẬT TRONG PHÒNG




“Sư phụ?”

“Sư phụ!”

“Sư ————”

“Nói đi.” Bạch Trì Hữu cuối cùng cũng mở miệng, để cuốn sách ở mép giường nhìn Hoa Tiểu Nhã.

Tư thế mê người, động tác ưu nhã, quả là hấp dẫn!

Sắc mặt Hoa Tiểu Nhã lại đỏ lên, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Ta muốn học phép thuật.”

“Vi sư biết rồi.” Bạch Trì Hữu gật đầu một cái, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần lãnh đạm.

Hoa Tiểu Nhã: “……”

“Còn việc gì à?” Bạch Trì Hữu không nhanh không chậm cầm quyển sách lên tiếp tục xem, “Không có thì lui ra đi.”

Hoa Tiểu Nhã: “……”

Tên sư phụ biến thái này, đang giả bộ ngu ngốc sao?

Không phải hắn vốn không biết dạy mình thế nào, cho nên liên tục lừa dối mình chứ?

Cúi đầu, nhìn thấy cuốn sách hắn cầm, khóe miệng Hoa Tiểu Nhã nhếch lên, ‘Ngoại thuật trong phòng’.

Miệng Hoa Tiểu Nhã thiếu chút nữa co rút, tên sư phụ biến thái này một kẻ bên ngoài lạnh nhạt bên trong lại nóng rừng rực à, chẳng trách lại ăn mặc cấp ba như thế! Thì ra là lại đang xem sách như vậy!

Mình bèn phơi bày hắn, xem hắn còn lạnh nhạt như vậy được không? Xem hắn như thế nào ra dáng gương mẫu trước mặt mình?

“Sư phụ?”

“Ừ.”

“Ta muốn xem sách trên tay người một chút.” Hoa Tiểu Nhã cười hì hì đến bên mép giường, mặt chân thành nhìn về phía Bạch Trì Hữu.

Bạch Trì Hữu dừng tay, “Không hợp với ngươi.”

Trong lòng Hoa Tiểu Nhã hừ lạnh, quả nhiên, hắn lại vẫn muốn dùng lời này ngăn mình lại! Khẳng định là cho rằng mình không biết bên trong có nội dung xấu xa gì phải không?

Hôm nay bại lộ hình tượng ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo của ngươi rồi!

Nghĩ tới đây, nàng cười hắc hắc, “Tại sao sư phụ nói quyển sách đó không thích hợp với đồ đệ chứ? Chẳng lẽ, bên trong còn có bí mật gì không thể cho ai biết?”

Trên vẻ mặt ngây thơ của Hoa Tiểu Nhã mang theo vài phần cười như không cười.

Bạch Trì Hữu thở dài, đôi mắt trong veo mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì.”

Hoa Tiểu Nhã vẻ mặt vô tội, vuốt tay, đoạt lấy cuốn sách trên tay hắn, giọng nói mang theo vài phần chọc tức, “Không muốn làm gì hết, chỉ muốn xem một chút xem sư phụ người đang xem loại sách lung tung gì, bình thường thoạt nhìn dáng vẻ quân tử, vậy mà xem loại sách sắc tình nam nữ này! Còn giả vờ ẩn chứa cảm xúc làm chi”

Cầm sách lên, lật vài trang, sửng sốt ——

Bên trong vậy mà đều là hình vẽ, có điều hình vẽ không phải là nam nữ như Hoa Tiểu Nhã nghĩ, mà là phương vị đồ một chút cũng xem không hiểu, tiếp tục chưa từ bỏ ý định lật vài trang nữa, vẫn là phương vị đồ một chút cũng xem không hiểu, mà cũng không phải là hình vẽ nam nữ ——

Hoa Tiểu Nhã đột nhiên chột dạ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cũng không dám liếc Bạch Trì Hữu.

Bạch Trì Hữu cười như không cười nhìn Hoa Tiểu Nhã, đổi một tư thế mê người, “Không ngờ, trong lòng ngươi vi sư xấu xa như thế.”

Hoa Tiểu Nhã: “……”

Khẽ cắn răng, nàng không phản bác, đều tại mình bị tựa đề này thao túng lừa gạt!

Bạch Trì Hữu tiếp tục nói, “Không biết hảo đồ nhi của ta đây đã xem qua bao nhiêu hình vẽ nam nữ? Chẳng lẽ là quá nhiều rồi?”

“Dĩ nhiên không phải vậy.” Hoa Tiểu Nhã vội vàng phản bác.

“Hả? Vậy cũng được, nói thử xem tại sao ngươi lại cho rằng vi sư xem thứ đó?” Giọng nói của Bạch Trì Hữu nghe không ra vui giận.

Hoa Tiểu Nhã: “……”

Tại sao ư? Bởi vì tựa đề.

Bạch Trì Hữu tiếp tục nói, “Đúng lúc, đấm lưng cho vi sư đi.”

Nói xong, Bạch Trì Hữu nằm nghiêng trên giường, chờ Hoa Tiểu Nhã bắt tay vào làm ——

Hoa Tiểu Nhã: “……”

Được rồi, trong lòng Hoa Tiểu Nhã âm thầm than thở, đều tại mình!

Ủ rũ cúi đầu ngồi ở mép giường, đưa tay xoa bóp cho Bạch Trì Hữu ——

“Sang trái một chút.”

“Sang phải một chút.”

“Ngươi chưa ăn cơm à?”

“Nhẹ hơn một chút.”

Hoa Tiểu Nhã buồn bã xoa bóp đến, xoa bóp đi, chỉ chốc lát, cả người toát đầy mồ hôi.

TĐC: Nhá hàng chap tiếp theo ^^

“… miệng của Điểu ngốc Vũ Phượng kia đột nhiên há to thành hình chữ O —-

Đây là tình huống gì? Chủ nhân, lại có thể cùng Hoa Hoa —-

Trên mặt Vũ Phượng thoáng qua sắc đỏ cam hồng, rồi lục đen lam —-

Hình như hắn phá hỏng chuyện tốt gì rồi?…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.