[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 32 : ĐỒ NHI PHỤC VỤ NGƯỜI




Đang lúc Hoa Tiểu Nhã âm thầm tuyên thệ, sau này nhất định phải làm cho người khác vì mình thương tâm, mình không thể bị người khác làm tổn thương thêm nữa ——

“Ngươi còn muốn nhìn lén bao lâu?”

Rốt cuộc, tiếng sáo của Bạch Trì Hữu ngừng lại, liếc mắt một cái đã thấy Hoa Tiểu Nhã ở bên cạnh nhìn lén.

“Ta không có nhìn lén a! Ta nhìn quang minh chính đại.” Hoa Tiểu Nhã lập tức phản bác.

Ánh mắt lành lạnh của Bạch Trì Hữu đảo qua ——

“Sư phụ, ta tới hỏi một chút, ta sẽ ở đâu!” Hoa Tiểu Nhã lập tức khéo léo hỏi.

Nhưng mà, Trì Gia Sơn này chỉ có một tòa nhà đó thôi sao? Vậy nên, ngoài nơi này mình cũng không có chỗ ở nữa! Chẳng lẽ mình phải ở cùng chỗ với tên sư phụ phúc hắc này? Nghĩ tới đây, Hoa Tiểu Nhã lập tức lắc đầu như trống bỏi!

Bạch Trì Hữu híp mắt một cái, thu hết nét mặt của nàng vào tầm mắt, thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần vui vẻ, “Ở phòng của vi sư.”

“Cái, cái gì?” Miệng Hoa Tiểu Nhã há to, ở phòng của hắn? Đó không phải là, loạn luân sao. Sẽ không tiến triển nhanh như vậy chứ?

Bạch Trì Hữu cười lạnh một tiếng, “Ngươi là đồ đệ của ta, dĩ nhiên phải chiếu cố cuộc sống sinh hoạt thường ngày của vi sư rồi, thế nào? Ngươi không muốn làm đồ đệ của ta nữa?”

Uy hiếp a! Trực tiếp uy hiếp!

Khinh bỉ!

Hoa Tiểu Nhã hít sâu một hơi, xóa sạch tức giận dằn xuống đáy lòng, trên mặt lại cười dịu dàng khéo léo, “Sư phụ, lão nhân gia người là sư phụ, chúng ta ở cùng một chỗ sợ rằng sẽ bất tiện lắm?”

Huống chi, một khi thú tính của ta đại phát sẽ bóp chết ngươi thì phải làm sao đây? Ta đây một ngày oán khí với ngươi lại tăng thêm một bậc! Thật sợ lúc nằm mơ sẽ ngồi dậy bóp chết ngươi đó!

“Có gì bất tiện? Chỉ có hai người chúng ta thôi mà.” Bạch Trì Hữu chắp hai tay sau lưng, quay lưng về phía Hoa Tiểu Nhã, “Hay là, ngươi cũng có thể ở trong sân.”

Sân? Không thể nào? Phải gian khổ như vậy sao?

“Sư phụ —— chúng ta thương lượng một chút đã.”

Ai, làm người sao, phải biết co biết duỗi!

Thật ra thì, bản tính Hoa Tiểu Nhã chính là thiện lương hòa thuận vui vẻ, lại thêm thỉnh thoảng xấu bụng cùng thông minh. Nếu không ở hiện đại nàng cũng không bị Lạc tổn thương và lợi dụng.

Tất cả là vì hận nam nhân, dần dần, hận kia trở thành không tin tưởng nam nhân, sau đó, nàng lại có thể vui vẻ sống tự do!

Không có gì thay đổi, có chăng chỉ là thái độ vói chuyện tình cảm mà thôi.

Quay lại đề tài, Hoa Tiểu Nhã nhìn bóng lưng Bạch Trì Hữu, vội vàng đuổi theo ——

Trong nhà, đồ hai bên, nên mỗi người có một cái giường, mà trước cửa sổ đều có một tấm bình phong thật to ——

Không phải là ngủ chung giường!

Việc này, tựa hồ cũng không tệ!

Dù sao nàng là một cô gái hiện đại, cho tới bây giờ cũng không có phong kiến quá như vậy!

Huống chi, nơi này quả thật không có ai khác! Cũng sẽ không có lời đồn đại!

“Sư phụ ——” Hoa Tiểu Nhã chui vào phía đông sau tấm bình phong, thấy Bạch Trì Hữu đang nằm trên giường ——

“Sư phụ?”

“Sư phụ!”

“Sư ——”

“Ta chưa chết!” Bạch Trì Hữu rốt cục không chịu nổi tiếng thét mỗi lần giống như gọi hồn của nàng, rốt cục, không thể nhịn được nữa!

Đứa nhỏ Bạch Trì Hữu này trước kia tính tình bình tĩnh, vui giận không hiện ra ngoài, kể từ khi thu tiểu nha đầu này làm đồ đệ, hắn phát hiện, hắn cực kì dễ để lộ vui giận ra ngoài! Mà tính toán một chút, hắn thu nha đầu này còn chưa tới một ngày!

“Sư phụ, đồ nhi quyết định ngủ cùng người!” Hoa Tiểu Nhã ha hả cười, “Lão nhân gia người còn cần gì, đồ nhi phục vụ người!”

Bạch Trì Hữu giọng điệu than thở, nhìn thiệt giả trong mắt Hoa Tiểu Nhã, “Giúp vi sư, tắm rửa thay y phục!”

“Tắm, tắm rửa?” Nụ cười của Hoa Tiểu Nhã cứng ngắc, hoàn toàn cứng ở đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.