[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 30 : NGƯƠI NỢ RẤT NHIỀU NGƯỜI SAO?




“A ——” Hai tay Hoa Tiểu Nhã làm thành hình cái loa, đặt ở miệng, lớn tiếng hô lên, “Chết thì chết, những chuyện cũ kia cũng cho qua đi! Ta không bao giờ… nợ các ngươi nữa, bất luận kẻ nào!”

Giải thoát, cũng tốt!

“Ngươi nợ rất nhiều người sao?” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng, khiến cho sống lưng Hoa Tiểu Nhã cứng đờ, sao hắn lại ở đây??

Đột nhiên quay đầu, Hoa Tiểu Nhã kinh ngạc thấy Bạch Trì Hữu xuất hiện sau lưng mình, không hiểu hỏi, “Đây, không phải là thiên đường sao? Sao ngươi cũng ở đây?”

“Thiên đường?” Khóe miệng Bạch Trì Hữu nhếch lên, mang theo vài phần tiêu sái, “Ngươi thiếu nhiều người như vậy, làm sao có thể bình an lên thiên đường?”

“Ngươi ——” Hoa Tiểu Nhã nổi đóa, nhưng mà, nơi này không phải thiên đường, vậy là nơi nào?

“Nơi này là Trì Gia Sơn của ta.” Bạch Trì Hữu nhìn dòng sông cách đó không xa tiếp tục nói, “Trì Gia Sơn ngoại trừ hai người ta và ngươi, cũng chỉ có lão Quy và Vũ Phượng. Nếu ngươi muốn bái sư, thì phải hiểu rõ thân phận của mình.”

Hoa Tiểu Nhã phẫn nộ gật đầu một cái, “Được, sư phụ, đồ nhi tuân lệnh.”

Bạch Trì Hữu tán thưởng nhìn Hoa Tiểu Nhã gật đầu một cái, “Sau này, giờ Mão thức dậy, thỉnh an vi sư. Còn nữa, sau này cuộc sống sinh hoạt thường ngày của vi sư đều do ngươi sắp xếp. Ngươi còn có gì thắc mắc không?”

Hoa Tiểu Nhã lắc đầu một cái.

Bạch Trì Hữu tiếp tục nói, “Vậy thì tốt, tên của ngươi.”

“Hả?” Hoa Tiểu Nhã nghi ngờ hỏi, sau đó hiểu, vội vàng nói, “Hoa Tiểu Nhã.”

“Được, sau này vi sư sẽ gọi ngươi là Nhã Nhã.” Bạch Trì Hữu nói xong, híp mắt lại, “Vi sư còn có việc.”

Nhìn Bạch Trì Hữu xoay người bỏ đi, Hoa Tiểu Nhã trề môi, lại chán chường ngậm miệng lại ——

Đúng lúc cái bụng kêu vang, lúc này nàng mới nghĩ đến, không hỏi Bạch Trì Hữu xem cái bụng mình phải giải quyết thế nào!

Số khổ không thể oán sư phụ a!

Hoa Tiểu Nhã theo con sông, hy vọng có thể tìm thấy thứ gì đó ăn cũng được ——

Vị, mùi thơm!

Hoa Tiểu Nhã nhất thời mở to mắt, vẻ mặt vui mừng ——

Mùi thơm, còn là mùi thịt ——

Có lộc ăn rồi!

Nghĩ tới đây, Hoa Tiểu Nhã bước nhanh men theo bờ sông ——

Một lão quy đeo cái mai thật lớn đằng sau, cùng một điểu nhân có đôi cánh thật to, đang ngồi trước đống lửa, ăn gì đó ——

“Lão Quy, con cá này ngươi lại nướng cháy rồi!” Vũ Phượng bất mãn chép miệng, nhưng miệng ăn vẫn không chút lưu tình, từng miếng từng miếng ăn cá nướng.

Lão Quy lắc đầu một cái, nếp nhăn có thể kẹp chết một đống ruồi, râu tóc bạc phơ, có thể thấy lão cũng đã lục tuần, cười thật ôn hòa, “Sao tiểu tử ngươi không nướng? Ngươi biết rõ ta chậm chạp, rất dễ nướng cháy!”

Vũ Phượng mếu máo, “Ta muốn là nướng được, vậy sẽ không tự ép mình ăn cá nướng cháy thế này!”

Hoa Tiểu Nhã nhìn một quy một điểu này, vậy mà trốn ở đây ăn cá nướng, liền thèm tới cơ hồ chảy nước miếng ——

Nhưng nghe hai người bọn họ nói chuyện, đều không biết nướng cá?

Chớp chớp mắt, Hoa Tiểu Nhã nảy ra ý hay ——

“Này, con cá này cũng đã cháy rồi, các ngươi còn ăn à?” Hoa Tiểu Nhã vỗ tay một cái, sải bước đi ra ngoài ——

Vũ Phượng thấy Hoa Tiểu Nhã, sắc mặt trong nháy mắt tái đi không ít, một câu nàng nói, cái mông rất khó coi, đã đủ cho Vũ Phượng nhớ nàng cả đời rồi!

“Sao ngươi lại tới đây?” Thanh âm lành lạnh.

Lão Quy lại hoàn toàn không thèm để ý chỉ cười cười, cười đến rất hòa thuận, “Ngồi xuống đi, tiểu cô nương, tới đây ăn cá lão Quy ta nướng ——” nói xong, đưa tới nửa con cá nướng cháy.

Hoa Tiểu Nhã thấy lão Quy khách khí như thế, ngược lại ngượng ngùng nói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.