[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 149 : Bộ 2: (1)




Nhìn bé gái trong ngực, Bạch Trì Hữu cười, nàng rốt cuộc đã trở lại bên cạnh hắn.

Vậy thì cuộc sống sau này, hãy để hắn từng chút từng chút bảo vệ nàng đi.

“Sau này, tên của nàng là Hoa Tiểu Nhã.” Khóe miệng Bạch Trì Hữu nhếch lên, dịu dàng nhìn đứa trẻ trong lòng.

“Vâng, ân công nói rất đúng.” Người đàn ông trung niên gật đầu, cùng người phụ nữ trên giường mỉm cười nhìn nhau. Ân công nói con bé họ gì thì con bé họ đó.

“Hy vọng ân công cũng cho con trai nhà ta một cái tên.” Người phụ nữ trên giường cười một tiếng dịu dàng, ôm con trai lớn của mình trong lòng.

Bạch Trì Hữu nhìn thoáng qua đứa bé trai ánh mắt sáng ngời, giờ phút này đang ngọ nguậy, nhếch môi, “Hoa Trường Kiếm.” Hắn nghĩ kĩ rồi, tên của Hoa Trung Vĩ hãy đổi đi, cũng là thay đổi cuộc sống vốn có của y. Làm một người bình thường tự do tự tại, chứ không phải thần tiên.

***

Hình Hỏa một thân hỏa phục màu đỏ, hai tay sau lưng, trên người y tựa hồ mang theo vẻ cường đại mà cũng bi thương.

“Vương, trời lạnh rồi, cẩn thận sức khỏe.” Lãnh Họa Thu vẫn mặc một thân áo đen đứng phía sau y như trước. Đời này, không ai có thể khiến gã cam tâm tình nguyện phò trợ như thế, ngoài y ra – Hình Hỏa.

Chỉ có điều, Lôi Diệc Thương bị thất tâm phong, cũng không được chữa trị tốt. Bởi vì Thiên đế biết Bạch Trì Hữu không có ở đây nên bắt đầu tranh thủ thời cơ diệt trừ Hồ tộc. Hôm nay, Hình Hỏa thân là Hồ vương, đương nhiên phải gánh vác những chuyện này.

Hình Hỏa không quay đầu lại, nhìn bầu trời bao la cách đó không xa, thở dài, “Mấy trưởng lão kia đã có câu trả lời chưa?”

“Hồi bẩm, bọn họ đương nhiên không muốn Hồ tộc diệt vong, cho nên đồng ý ba ngày sau sẽ thả Lam nhi ra ngoài.” Lãnh Họa Thu vội vàng gật đầu, sau đó dường như nhớ ra gì đó, “Vương, thật ra thì, Lam nhi ra ngoài, chúng ta có thể không quan tâm đến sự tồn vong của Hồ tộc. Trước kia bọn họ đối xử với ngài và Lam nhi như vậy…”

“Chuyện này không cho phép ngươi lắm lời. Ân oán giữa ta và Hồ tộc do ta giải quyết, nhưng chuyện của Hồ tộc chưa tới phiên một Thiên đế như lão tới quyết định.” Giọng nói Hình Hỏa lạnh lùng, nghĩ tới Bạch Trì Hữu bây giờ ở nơi đâu không rõ lại thở dài, “Bạch Trì Hữu cũng nên trở lại rồi, nếu hắn ở đây, vậy thì sẽ có thêm một phần thắng.”

“Nhưng… không phải đã điều tra ra, Bạch Trì Hữu tới khe hẹp thời không, hôm nay, không biết hắn đã tới thời không nào rồi.”

Hình Hỏa gật đầu, “Không biết Lam nhi thế nào rồi.”

Muội muội đáng yêu của mình không biết đã lớn đến đâu, hẳn là đã trở thành một cô nương yêu kiều duyên dáng rồi!

Hồ tộc Trấn yêu tháp, Ngũ đại trưởng lão cùng ngồi đó, thở dài.

Hiện giờ là chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong của Hồ tộc, Bạch Trì Hữu không có ở đây, nếu như Hình Hỏa chịu giúp đỡ, vậy thì còn một tia hy vọng. Nếu Hình Hỏa không giúp, vậy thì rất có thể sau này Hồ tộc sẽ đi vào lịch sử!

“Chúng ta luôn luôn phản đối Hình Hỏa, y có chịu giúp đỡ không?”

“Ta nghĩ, y có thể có chút lương tâm.”

“Huống chi, tiểu cô nương Lam nhi này khi còn bé cũng rất đáng yêu, chúng ta cũng đã rất lâu không nhìn thấy nàng, nàng hình như luôn ở đáy tháp luyện công.”

“Đúng vậy, bây giờ chúng ta không còn cách nào khác rồi!”

Mấy trưởng lão đều mang tâm sự của riêng mình, thấp thỏm bất an.

Đáy Trấn yêu tháp, một cô bé mặc áo lam, mái tóc bảy màu thoạt nhìn vô cùng nổi bật, vẻ ngoài gợi cảm lại mang theo mấy phần mị hoặc, vóc dáng mê người khiến cho người ta thèm thuồng. Giờ phút này, chân mày nàng cau lại, “Tháp vương, ngươi thua rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.