Skip to content Trang chủTruyện Đang Edit
TUYỂN EDITORĐoản Văn
Truyện Hoàn
Dự ÁnGiới thiệuNhạcThông Báo-PassSở Thích
EbookTạm Ngưng
convert
Drop
Sư Phụ Như Phu 146-147 Posted on 11/09/2016 by Han Edit: Thiên Điểu Ca
Beta: Nguyệt Viên
146 Hắn tới rồi 2
Mà Lôi Diệc Thương lại nổi giận, hét lên một tiếng, lấy ra một viên châu bích lục!
“Bạch Trì Hữu, ngươi chắc không muốn cả hồ tộc đều chôn cùng đâu nhỉ?”
Bạch hồ khẽ nheo mắt, ánh mắt nhìn Lôi Diệc Thương mang theo chút giễu cợt, “Lôi Diệc Thương, ngươi không phải là muốn cả Thiên giới chôn cùng chứ?”
Trái tim của chúng tiên nhảy lên một cái, đều nghĩ thầm trong lòng, hai người này quyết đấu tranh giành tình nhân, mình chẳng phải là pháo thí sao?
Cho nên, trong lúc nhất thời đều nhìn về Thiên đế.
Thiên đế cũng biết, tiếp tục náo loạn như vậy sẽ càng nghiêm trọng, rất có thể lưỡng bại câu thương!
Huống chi, người con dâu này bọn họ cũng không thích, cho nên liền ho nhẹ một tiếng, “Bạch Trì Hữu, không phải ngươi có một đồ đệ sao?”
“Chính là nàng.” Giọng Bạch Trì Hữu thanh lãnh vang lên.
Thiên đế chợt hiểu ra, “Thì ra là vậy, trẫm hiểu rồi!” Nhìn thoáng qua Lôi Diệc Thương, giọng trở nên mềm mỏng, “Diệc Thương, nữ nhân này vốn không xứng với con, chuyện này tạm thời chấm dứt ở đây! Đi tranh giành một nữ nhân với người khác, chẳng phải hạ thấp thân phận của con lắm sao?!”
Một câu nói rất đúng, đích thân ra mặt nhượng bộ, nhưng cũng cho thấy không phải ông sợ Bạch Trì Hữu, mà là nhìn không vừa mắt Hoa Trung Nguyệt.
Hoa Trung Nguyệt âm thầm vui mừng, thật tốt quá! Không cần gả cho nam nhân này nữa rồi.
Bạch Trì Hữu lạnh lùng quét qua mọi người một cái, nghênh ngang rời đi…
Dĩ nhiên, Lôi Diệc Thương phía sau híp híp mắt, y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai người họ!
Hoa Trung Nguyệt ngồi trên người bạch hồ bám lấy những sợi lông tơ của bạch hồ, thế nào cũng không dám buông tay, nhưng một lát sau cảm giác bạch hồ chạy cũng không còn xóc nảy nữa, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại, Nhưng vừa bình tĩnh lại, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, cảm giác như sai lầm được khoan hồng vậy.
“Chuyện đó… tiểu hồ ly. Có phải ngươi đã nhìn thấy nhân duyên cầu rồi không?”
“Nhân duyên cầu gì chứ?” Qua một hồi lâu, bạch hồ đột nhiên hỏi.
Không biết nhân duyên cầu? Sao có thể? Hoa Trung Nguyệt nằm sấp, cơ hồ dán vào lưng hắn, nói, “Ngươi không nhìn thấy nhân duyên cầu, vậy tại sao lại cứu ta?”
Bạch hồ dừng bước, thở dài, “Bởi vì, ta muốn nàng, ta nhớ nàng.”
“Nhớ ta?” Hoa Trung Nguyệt rất nghi ngờ, cũng rất tò mò, mình biết hắn sao? Là chuyện từ khi nào?
“Chuyện này.” Bạch Trì Hữu nâng móng vuốt, đem một sợi tơ nhân duyên giao cho Tịch lão.
Tịch lão kinh ngạc nhìn tơ nhân duyên một chút, “Ngươi… ngươi đã lấy được cái này!!” Tịch lão kinh ngạc, âm thầm cảm thán! “Ngươi đang bế quan trong động mà lại tìm được nhân duyên điểu! Thật là, chẳng trách ngươi tu luyện nhanh như vậy, lại tiến bộ lớn như thế, cũng chẳng trách ngươi lại không tu luyện thành hình người! Thì ra là ngươi muốn thắt nhân duyên kia của hai người!”
Chỉ có điều, nhân duyên điểu này lại dễ tìm như vậy? Hơn nữa nơi này có bao nhiêu gian nguy, hắn há lại có thể tưởng tượng được hay sao?!
Chẳng qua là, Tịch lão chỉ có thể khẳng định một điều, nếu mà ông đi vào, tất sẽ chết không nghi ngờ!
“Đây là thứ gì?” Hoa Trung Nguyệt nhìn sợi tơ hồng kia một chút, sau đó cười cười, “Tiểu hồ ly, ngươi lấy được từ đâu vậy? Hình như rất đẹp nha! Tơ hồng này còn sáng lên nữa!” Nói xong, nhận lấy.
Tịch lão gật đầu, “Tơ hồng này…”
“Được rồi.” Bạch hồ hiển nhiên không thích ông ta nói nhiều, ngắt lời ông ta, đặt Hoa Trung Nguyệt trên lưng mình.
Hoa Trung Nguyệt: “…”
Đáng ghét thật! Đừng có đem mình văng qua văng lại nữa! Mặc dù vật cưỡi hồ ly này cũng cực kỳ thoải mái.
“Á…” Cảm giác được nó đột nhiên đi về phía trước, nàng vội vàng gục đầu ôm lấy cổ của nó.