[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 127 : Đào Hoa Cốc 2




Khóe miệng Mai Hoa tiên tử nhếch lên, đáy lòng có một cảm giác không cam lòng và thống hận, khiến con ngươi nàng đỏ lên, nàng nghiêng mặt qua, nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Ta muốn lấy được chàng, ta thích chàng, nhưng chính chàng luôn như ẩn như hiện. Ngày đó, chàng đang ở cùng ta uống vài chén rượu, ta lén bỏ chút thuốc mê vào, nhưng chàng thì sao, chịu đựng cảm giác khó chịu trong thân thể, bỏ ta lại.”

Mai Hoa tiên tử đột nhiên cười, “Chàng biết rất rõ túy mê nhất định phải nam nữ giao hợp, nếu không chàng sẽ chết! Nhưng, chàng vẫn không chịu đụng vào ta!” Dừng một chút, nàng cười nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã sắc mặt đã tái nhợt, “Vậy mà, chàng lại lựa chọn cùng nữ tiên khác như hình với bóng, ân ân ái ái, một đêm phong lưu.”

Hoa Tiểu Nhã cứng đờ người, thoáng nhìn Bạch Trì Hữu, thì ra hắn… từng có nữ nhân khác.

Chẳng trách mấy lần nàng thỉnh thoảng thấy hắn có chút ưu thương, thì ra là ——

Vậy là, hắn thích nữ tiên kia sao?

“Ta tức giận tìm Hình Hỏa, muốn để gã đối phó với chàng. Không ngờ, mấy thần tiên Thiên giới đều biết! Lại muốn cùng nhau tiêu diệt chàng.” Mai Hoa tiên tử dừng một chút, “Lúc ấy ta đã nghĩ đỡ một chưởng để chàng nhớ kỹ ta! Không ngờ, lại bị mấy người không cẩn thận dùng chưởng lực hỗn hợp đánh chết!”

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Trì Hữu, Mai Hoa tiên tử tiếp tục nói, “Đáng tiếc, chàng không biết ư? Có một nữ nhân rất ngốc nghếch, sau khi nàng ta cùng chàng ân ái một đêm, không quan tâm đến việc chàng vô tình thế nào, lén lút chạy tới Huyễn Hồn Đài, biết được kiếp nạn của chàng, ngây ngốc vì chàng nhảy xuống Diệt Hồn Đài, dùng mạng của nàng ta đổi lấy mạng của chàng!”

Sắc mặt Bạch Trì Hữu càng thêm tái nhợt, nào ai có biết, thật không ngờ có người ngu dại hi sinh vì mình, tim hắn cũng có thể cảm nhận được sự khiếp sợ và cảm động!

Lòng bàn tay Hoa Tiểu Nhã, nắm chặt ướt đẫm mồ hôi, người phụ nữ kia, thật là ngốc nghếch mà!

Mai Hoa tiên tử cười, “Hôm nay, chàng lại cùng nữ nhân này phong lưu khoái hoạt, chàng nói chàng có phải là rất bạc bẽo không?”

Mặt Bạch Trì Hữu biến sắc, một chưởng bổ về phía Mai Hoa tiên tử, bởi vì tức giận, kích động, một chưởng này của hắn dường như đã dùng toàn lực trong một khắc ——

“Oanh ——“

Mai Hoa tiên tử nhanh chóng tránh sang bên, nhìn đàn của mình vỡ tan, nàng cười ha hả.

“Bạch Trì Hữu, ngươi đối với ta nhẫn tâm như thế, ta không chiếm được, cũng sẽ không để kẻ khác có được!”

Nói xong, Mai Hoa tiên tử thay đổi vẻ dị ngoan thiện lương vốn có, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, vẻ mặt dữ tợn, lao thẳng về phía Bạch Trì Hữu.

Nhất thời, hai người đánh nhau.

Lần đầu tiên, Hoa Tiểu Nhã hiểu được, pháp thuật của Mai Hoa tiên tử này không thấp, chỉ sợ đều là đang ẩn nhẫn không dùng năng lực của mình. Tâm cơ không nhỏ.

Còn nàng hiện tại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Vẫn cho rằng sư phụ thanh thuần chưa từng hưởng thụ hoan ái nhân gian, thậm chí chưa từng có một nữ nhân nào, người phụ nữ kia lại si tình với hắn như thế, tâm tình của nàng không được vui cho lắm.

Nói thế nào đây, nàng ghen tị.

Được thôi, nữ nhân trong tình yêu, đều sẽ rất ghen tị.

Đại não của nàng cũng trống rỗng, nhìn hai người đánh nhau đến tóe lửa, mà rừng hoa mai bên cạnh, trước pháp thuật của hai người, bị phá hủy không ít ——

Đột nhiên, Mai Hoa tiên tử một chưởng bổ tới Hoa Tiểu Nhã, còn Bạch Trì Hữu quýnh lên, vội vàng muốn ngăn cản chưởng phong lăng không của Mai Hoa tiên tử ——

Mai Hoa tiên tử cười một tiếng, Bạch Trì Hữu, ngươi thua chính là thua vì quá quan tâm đến nữ nhân này!

Sau đó nàng ta đột nhiên chuyển hướng, tay còn lại nhanh chóng đánh về phía Bạch Trì Hữu ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.