[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 12 : Hách Liên Kình Thương




Hoa Tiểu Nhã cảm thấy, khi mình ở trong rừng hoa mai, luyện công hay suy nghĩ, đều vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau rừng hoa mai, có một thác nước, bên bờ cũng không có người lui tới. Cho nên, cứ đến giờ Tuất, Hoa Tiểu Nhã sẽ chui vào trong thác nước, tắm một cái.

Nước ở đây, cũng không lạnh buốt, ngược lại một ngày được ánh mặt trời chiếu xuống, có vẻ vô cùng ấm áp.

Hoa Tiểu Nhã cởi bỏ quần áo, ùm một cái, nhảy xuống nước.

Như một nàng tiên cá trong nước, bơi qua bơi lại.

Tóc đen thật dài, trong nước giống như tảo biển.

Những tia nắng rực rỡ cuối ngày, từ từ biến mất, bầu trời chỉ còn lại những chấm nhỏ lấp lánh. Trên mặt hồ gợn từng đợt sóng trong vắt.

Hoa Tiểu Nhã ngâm mình trong nước, tựa vào một tảng đá lớn ven bờ, nghỉ ngơi một chút.

Mái tóc thật dài, cũng đã khô rồi.

Nàng tới thế giới này cũng được một thời gian! Tuy rằng từng có chút hụt hẫng, nhưng vẫn rất thoải mái.

Trước kia vì người con trai tên Lạc đó, nàng mỗi ngày liều mạng tới ngươi chết ta sống, hiện giờ, nàng thường xuyên tự mình rèn luyện, chỉ là vì cường thân kiện thể cũng như tự bảo vệ mình.

Đàn ông, đều chỉ là tên háo sắc và ham quyền quý.

Trong tình yêu, có mấy phần thật lòng?

Nghĩ đến Lạc trước kia, không quá mặn mà, lại làm cho nàng bán mạng vì hắn. Là tự nàng khờ dại mà nghĩ rằng hắn để ý mình!

Còn nhớ có lần, một thương nhân lớn hợp tác với Lạc nhìn trúng nàng, muốn Lạc giao dịch trao đổi nàng cho hắn! Lạc tương đối tức giận, cũng không hề chắp tay giao nàng cho tên kia.

Nàng nhắm nghiền mắt, tự giễu dòng nước đang lững lờ trôi.

Yêu ư? Tình yêu của đàn ông là bảo thủ, có thể lợi dụng mình thế nào cũng được! Ngay cả người khác cũng không cho phép.

Cho nên, mình cũng có thể chết dưới tay hắn!

Thở dài, sau này, nàng không muốn lập gia đình, thầm nghĩ sẽ ở nơi cổ đại không ai quen biết nàng, tiếp tục sống.

……

“Chủ nhân.” Tiêu Nghịch đi theo sau chủ nhân của mình, nghe thấy tiếng nước chảy, ” Phía trước hình như có sông nhỏ!”

Hách Liên Kình Thương dừng bước, sông? Có sông sẽ có nước đi! Sắc mặt hơi tái nhợt, ngũ quan cương nghị, đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ kìm nén!

Nước? Từ nhỏ hắn đã sợ!

Năm hắn chín tuổi, hắn bị chết đuối, cuối cùng cảm giác có người đang túm chân mình, nếu mình không được Tiêu Nghịch cứu lên, hắn đã chết từ lâu! Nhiều năm như vậy, hắn thấy nước không hiểu sao lại sợ run!

Hắn sợ nước!

Nhưng mà, càng sợ, hắn càng thích lúc không có ai, từ từ thưởng thức sự cô độc này, cảm giác sợ hãi!

Hắn muốn chiến thắng chính mình! Nhưng vẫn không thể chiến thắng chính mình!

Lạnh lùng nói ra vài chữ, “Chờ đó ——”

Rồi đi nhanh về phía chỗ dòng nước ——

Tiêu Nghịch muốn nói lại thôi, nhìn chủ nhân của mình mà đau lòng!

Hắn luôn thích tra tấn bản thân như vậy! Để nhắc cho bản thân nhớ kĩ nỗi nhục trước kia!

Kỳ thật, hắn hiểu chủ nhân nhà mình hơn ai hết! Là hoàng tử thì đã sao? Hoàng thượng đối với ngài không lạnh không nhạt, cái gì cũng không cho ngài, từ nhỏ có thể lớn lên, tất cả là nhờ chủ nhân nhà mình co được duỗi được, ủy khúc cầu toàn, bây giờ mới có thể sống đến ngày hôm nay!

Nỗi khổ của chủ nhân, hắn đều hiểu được!

Chỉ là hy vọng, có một ngày chủ nhân, có thể đứng trên vạn người, lúc đó mới không uổng phí nhiều năm uất ức như vậy!

Hách Liên Kình Thương bước thật chậm về phía bờ sông, ám ảnh nhiều năm như vậy, không phải muốn vượt qua là vượt qua được! Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc mẫu phi của mình, mắt trừng lớn, cũng nhớ rõ mình ở trong nước vô cùng tuyệt vọng!

Người túm chân mình ở đáy nước kia, đến nay hắn vẫn nhớ rõ.

Một ngày nào đó, hắn phải báo thù, đem kẻ muốn giết mình và hại chết mẫu phi mình dẫm nát dưới chân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.