[Dịch]Sư Phụ Như Phu

Chương 114 : Ám sát




“Ngươi!” Lục Y híp híp mắt, “Được rồi, hy vọng ngươi đừng xen vào chuyện của người khác.”

“Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói Hình Hỏa lạnh như băng, “Thừa dịp Bạch Trì Hữu không có ở đây bèn xuống tay với nàng ấy?”

“Hiếm thấy ngươi coi trọng nàng, nếu như ngươi thích nàng, khiến nàng nhận lời ngươi, ta cũng không phải xuống tay nữa.” Lục Y cười, nụ cười trên khuôn mặt khả ái này lại thật kỳ dị.

Hình Hỏa đột nhiên cười ha hả, “Ở nàng mặc dù có một cảm giác như trái tim lạnh lùng đến mức không ai có thể tới gần, nhưng dù sao nàng cũng vẫn thiện lương, lại là một cô gái khả ái khiến người ta say mê, còn ngươi ư ——”

Hình Hỏa đánh giá Mai Hoa tiên tử một lát, “Bất kể là biến ảo thành dáng vẻ gì, cũng không thiếu được cảm giác ác độc như rắn rết.”

“Ngươi ——” Trong mắt Lục Y hiện lên một tia u oán, “Hừ, nàng ta cũng sẽ không thích ngươi đâu, không phải nàng ta thích Bạch Trì Hữu sao! Nếu như người Bạch Trì Hữu thích không phải là nàng ta thì sao?” Nói xong, ả cười một tiếng âm độc, “Tốt nhất ngươi cũng đừng quan tâm đến chuyện của ta, nếu không ——”

“Hình Hỏa!” Hoa Tiểu Nhã khoát tay áo, nhìn thấy Lục Y và Hình Hỏa cách đó không xa, “Nào, ăn cơm thôi!”

Cơm tối Hoa Tam Nương rất nhiệt tình chiêu đãi Hình Hỏa, cũng sắp xếp cho gã một phòng dành cho khách, giọng nói hơi có vẻ thân thiện, “Tiểu Hỏa, sao thế, ăn tự nhiên đi chứ?”

“Bá mẫu khách khí rồi!” Hình Hỏa ở trước mặt Hoa Tam Nương giữ vững hình tượng thục nam hoàn mỹ, nhìn Hoa Tam Nương luôn miệng, đến trước khi ngủ vẫn len lén nói với Hoa Tiểu Nhã, nếu như nàng không nhận lời Thiên sư, thật sự nên giữ gã làm kim quy tế của mình.

Hoa Tiểu Nhã yên lặng, ta trời sinh đã có số mời gọi ông xã hồ ly rồi sao?!

Ban đêm, Hoa Tiểu Nhã nhắm mắt lại, nằm trên giường mình nhìn lên trần nhà, nàng mất ngủ!

Được rồi, nàng luôn luôn ngủ ngon, rất ít khi bị mất ngủ. Hôm nay là ngoại lệ.

Nằm trên giường, hình như lần đầu tiên nàng không ngủ được! Chiếc giường quen thuộc không còn quen thuộc nữa, mà cảm thấy, cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó! So với mấy ngày một mình ở trên núi còn cảm thấy bứt rứt phiền muộn hơn.

Lòng buồn bã, hơn nữa còn nghĩ đến Bạch Trì Hữu.

Buổi tối, trời đột nhiên âm u, bên ngoài đen kịt, có thể lại sắp mưa rồi. Hoa Tiểu Nhã lần đầu tiên thấy một cảm giác lạnh lẽo như rót vào tim. Nàng kìm lòng không đặng, sợ run cả người, sau đó, chui vào chăn.

Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ, một bóng đen lướt nhanh qua phía ngoài cửa.

Ai đó?!

Hoa Tiểu Nhã thầm giật mình, dè dặt từng chút ngó chừng cửa.

Cửa phòng bị một lực đẩy mạnh ra, còn có một trận gió lạnh ùa vào ——

Xem ra, trời thật sự sắp mưa rồi!

Một người, cầm trên tay một con dao nhọn đang từ từ tiến về phía Hoa Tiểu Nhã.

Hoa Tiểu Nhã ngừng thở, chẳng lẽ, là có người muốn giết mình? ! Nghĩ tới đây, Hoa Tiểu Nhã dè dặt từng chút nhìn về phía bóng người đang ngày một tiến lại gần.

Bóng người hình như hơi quen thuộc, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, bóng người kia đã cầm dao găm hung hăng đâm tới đây.

Hoa Tiểu Nhã bây giờ dù sao cũng đã có chút ít pháp thuật, dĩ nhiên có thể tránh thoát đòn công kích ấy, một chưởng tàn ác như thế, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn ——

Là một giọng phụ nữ!

Hoa Tiểu Nhã đang suy nghĩ, nữ nhân kia lại đánh tới lần nữa, Hoa Tiểu Nhã chụp lấy bàn tay cầm dao nhọn, xoay tay một cái, dao nhọn đâm vào ngực đối phương ——

Phía ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm, đúng lúc này, một tia sét xẹt qua bầu trời, trong chốc lát chiếu sáng cả căn phòng ——

Hoa Tiểu Nhã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, mà gương mặt này có vẻ mặt rất quái dị ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.