Đi liên tiếp năm ngày, vùng rừng núi này dường như vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Một ngày nọ đi tới một sơn cốc. Chung quanh là một mảng xanh tươi, núi non trùng điệp nhấp nhô, ve kêu chim hót, khung cảnh ngày hè tháng bảy hiện ra tươi sáng. Trong sơn cốc vô cùng mát mẻ, ngay cả làn gió thổi đến cũng mang hương thơm đặc trưng của vùng hoang dã.
Mẫu Đơn rất đơn giản, chỉ cần thấy thời tiết tốt phong cảnh đẹp, tâm tình cũng trở nên rất vui vẻ.
Quay đầu lại chợt thấy bên tay trái có nhiều hoa nở rộ, từng khóm từng khóm nở đầy hoa trắng như tuyết. Mẫu Đơn thuận tay hái được một đóa, cầm trên tay thưởng thức.
Lại thấy cánh hoa dài nhỏ, mềm mại rủ xuống đón gió, nhỏ bé đáng yêu, giống như một mỹ nhân mềm mại, khiến cho người ta yêu thương. Mẫu Đơn trong lòng vừa động, xoay người đem đóa hoa kia nhẹ nhàng cài lên búi tóc của Thủy yêu. Tóc đen như mây, lại sánh với hoa trắng đáng yêu, càng tôn lên gương mặt trắng nõn ngọc ngà.
Mẫu Đơn vỗ tay cười nói: "Người xưa nói mỹ nhân như hoa như ngọc, ta xem ra, chỉ có Thủy yêu chúng ta mới xứng với câu này!"
Thủy yêu khẽ mỉm cười, cũng tiện tay hái một đóa, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết hoa này tên gọị là gì không?"
Mẫu Đơn lắc đầu, Thủy yêu dịu dàng nói: "Nó gọi là Mị ti lan, nhưng còn có một biệt danh khác là ‘khoảnh khắc hương hoa’. Bởi hoa này mặc dù nở vô cùng đẹp, nhưng tuổi thọ chỉ có một ngày. Ngươi nhìn xem bây giờ nó nở tươi như thế, đến tối lại héo tàn rồi. Ở Yêu giới, chúng ta dùng loại hoa này để hình dung yêu nữ xinh đẹp chết yểu."
Mẫu Đơn xấu hổ mở to mắt, "Xin lỗi, ta không biết. . . . . . Vậy. . . . . . Ngươi mau lấy hoa trên đầu xuống đi."
Thủy yêu dịu dàng đem Mị ti lan trong tay cài lên tóc Mẫu Đơn, "Không sao đâu, hoa sinh ra để tô điểm cho nhan sắc nữ nhi, huống chi là đóa hoa xinh đẹp như vậy."
Mẫu Đơn vuốt đóa Mị ti lan thơm dịu tao nhã bên tai, đảo mắt nhìn lại thấy Tư Đồ im lặng bên cạnh. Hắn ngơ ngác nhìn mảng Mị ti lan lớn trước mặt, dường như đang khổ sở suy nghĩ điều gì đó. Một thân xiêm y trắng như tuyết, một mái tóc đen mềm mại bóng mượt, mặc dù là nam tử, nhưng hợp với biển hoa cũng càng thêm nổi bật.
Nàng bước qua, tháo đóa hoa bên tai xuống, đặt kề bên mặt hắn, cười nói: "Hồ ly cũng xinh đẹp vậy, đáng tiếc không thể cài hoa lên tóc ngươi được rồi."
Tư Đồ hừ một tiếng, "Người thật sự xinh đẹp cần gì đến hoa tô điểm, chỉ có cô gái không có nhan sắc mới như thế."
Mẫu Đơn cười lạnh, con hồ ly này luôn đối đầu với nàng mới vui lòng mà. Nàng đang muốn cười nhạo vài câu, đã nghe Thủy yêu ở phía sau nói: "Tư Đồ, ngươi cũng phát hiện ra điều bất thường phải không?"
Mẫu Đơn sửng sốt, lại nghe Tư Đồ nói: “Ừ, Mị ti lan vốn là loại hoa dễ chết, hiếm thấy mọc nhiều ở vùng hoang vu. Ở đây lại mọc thành biển hoa tươi tốt, hiển nhiên có người vất vả chăm sóc. . . . . . Chỗ này có gì đó quái lạ."
Thủy yêu nhìn bốn phía một chút, sơn cốc mới vừa nãy đong đầy ánh nắng tươi sáng, bây giờ đã dần dần tối xuống. Sương mù nhàn nhạt từ trong rừng tràn ra, tiếng chim hót ve kêu huyên náo cũng biến mất hết, chỉ còn lại sự yên ắng khiến người ta sợ hãi. Bầu trời từ màu xanh lam trong vắt nháy mắt đã biến thành màu vàng xám yêu dị, phủ sương mù dày đặc.
Tình huống khác thường khiến Mẫu Đơn căng thẳng, vội vàng quay đầu nắm lấy áo Thủy yêu, luôn miệng hỏi "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện hả?"
Vừa dứt lời, trước mắt đã xuất hiện một mảng màu trắng dày đặc, không thể nhìn thấy bất cứ gì. Mẫu Đơn kinh hãi túm áo Thủy yêu, chết cũng không buông tay. Bên tai chỉ nghe Thủy yêu và Tư Đồ nói: "Quả nhiên có điều không đúng, nơi này yêu khí rất nồng đậm!"
Tư Đồ trầm giọng nói: "Hình như có rất nhiều yêu quái. . . . . . chẳng ngờ lại trộn lẫn ở chỗ này. . . . . ."
Lòng bàn tay Mẫu Đơn toàn mồ hôi, mắt liều mạng nhìn chung quanh. Sương mù dày đặc dần dần rút lui, xung quanh chợt truyền tới âm thanh vô cùng quỷ dị. Nếu là bình thường, Mẫu Đơn sẽ không sợ tới mặt mày tái nhợt như vậy, bởi vì trước kia hầu như mỗi ngày nàng đều có thể nghe được âm thanh này. Nhưng xuất hiện ở nơi này, dưới hoàn cảnh này, âm thanh hàng ngày nghe thấy đó lại khiến lông măng sau lưng nàng đều dựng hết cả lên!
Rõ ràng là tiếng rao hàng, tiếng tranh cãi ồn ào trên chợ! Trời ạ! Chỗ này là rừng sâu núi thẳm có được hay không?! Chợ ở đâu ra?!
Sương mù màu trắng rốt cuộc cũng tan hết, một phiên chợ sầm uất lập tức xuất hiện trước mắt ba người. Đường đá xanh bằng phẳng, rõ ràng chân thật, ngay cả rêu xanh trên viên đá cũng rất rõ ràng. Hai bên đường là những người diện mạo bình thường đang bán hàng rong, bán đồ trang sức, bán đồ ăn vặt, bán bánh rán, coi bói. . . . . . Cái gì cũng có! Người đến người đi, không có ai thèm nhìn tới bọn họ, giống như một cái chợ bình thường nhất!
Mẫu Đơn thậm chí còn thấy ngay chỗ ngã rẽ có mấy hán tử giang hồ đang mãi võ, đùa giỡn với đao thương, chiêng trống gõ rung trời.
Phòng ốc đá đen ngói xanh sạch sẽ lại chỉnh tề, trải dài hai bên đường đá. Cô nương trẻ tuổi ăn mặc diễm lệ và tiểu tử bán rau cải bộ dạng mờ ám liếc mắt đưa tình; hiệu ăn mở cửa bày ra bàn ghế gỗ táo, phía trước đặt ba bốn lồng hấp lớn, bọn tiểu nhị lớn tiếng rao các loại bánh bao, bánh màn thầu; mấy đứa bé ngây thơ chạy quanh gian hàng bán mặt nạ quỷ, cười đùa ngây ngô; mấy thiếu phụ đứng trước gian hàng bán đồ trang sức, cầm trâm cài và vòng tay cò kè mặc cả với tiểu thương.
Nhìn kiểu gì cũng là một phiên chợ bình thường, không có chỗ nào khác lạ. Mẫu Đơn giật mình kinh hãi, dù thế nào cũng không ngờ trong sơn cốc hoang vu lại xuất hiện một thành trấn phồn hoa thế này. Đường đá xanh rất rộng rãi, rẽ ra nhiều nhánh, nhìn dáng dấp thì có vẻ là một trấn không nhỏ. Ngước nhìn mái nhà lợp ngói xanh, cao không thể thấy đỉnh.
Vẻ mặt Tư Đồ và Thủy yêu đều rất khẩn trương, vô cùng đối lập với người đi đường nhàn nhã tự tại.
"Hùng yêu, miêu yêu, đường lang tinh, hoàng cẩu yêu. . . . . . Không ngờ nơi nay lại có nhiều chủng tộc yêu như vậy. . . . . ."
(*)Gấu, mèo, bọ ngựa, chó vàng
Tư Đồ gần như là dùng âm thanh rỉ tai mà nói, mặt Mẫu Đơn trắng bệch vì sợ, cắn môi không dám nói nửa lời.
"Quả thật. . . . . . đúng là bách yêu trấn." Thủy yêu kéo tay Mẫu Đơn, nắm rất chặt, sắc mặt cũng hơi trắng, run giọng nói: "Đạo hạnh. . . . . . đều cao hơn chúng ta mười mấy lần. . . . . ."
(*)Bách: Một trăm, bách yêu trấn ý nói thị trấn có cả trăm loài yêu quái.
Tư Đồ khép tay áo rộng thùng thình, nhỏ giọng nói: "Cơ hội chạy thoát. . . . . ."
"Gần như bằng không." Thủy yêu tiếp lời, nói xong thân thể run bắn lên.
"Hình như bọn họ không có chút sát khí nào, cũng không nhìn về phía này." Tư Đồ len lén nhìn chung quanh, căn bản là không có ai chú ý tới ba người bọn họ.
"Nhưng chúng ta vào cái kết giới yêu trấn này, không có cách nào thoát ra ngoài….."
Tư Đồ trầm ngâm một lúc sau, mới lên tiếng: "Nếu không thì tạm thời đi một vòng xem tình huống trước đi. Nếu như gặp phải chuyện gì, Thủy yêu ngươi hãy lập tức ca hát, giữ chân mấy yêu quái kia lại! Sau đó có thể chạy được tới đâu thì chạy!"
Thủy yêu gật đầu một cái, quay đầu sang Mẫu Đơn đang không nói ra lời: "Mẫu Đơn ngươi đừng sợ, đừng nói gì cả, cứ đi theo chúng ta là được rồi."
Mẫu Đơn sắc mặt trắng bệch, nắm lấy y phục Thủy yêu mà gật đầu liên tục.
Ba người từ từ đi về phía trước, mặc dù đường đá xanh vô cùng rộng rãi sạch sẽ, thế nhưng Mẫu Đơn lại cảm thấy còn đáng sợ hơn đi sát vách núi. Người tới lui bên cạnh, căn bản không ai nhìn bọn họ. Nhưng nàng có cảm giác thật ra bọn họ đều đang nhìn, chỉ là không có biểu hiện trên mặt mà thôi.
Mấy đứa trẻ cười đùa đuổi bắt ngang qua, gần như muốn dán vào y phục bọn họ, dọa chọ bọn họ toát mồ hôi đầy người. Đi qua chỗ bán bánh bao, bánh màn thầu, mùi tanh xông vào mũi. Mùi vị đó không giống nhân thịt, cũng không phải nhân rau củ, cực kỳ tanh hôi khó ngửi. Mẫu Đơn gần như phải nín thở mà bước qua. Trên quầy hàng trang sức có đầy đủ vàng bạc, nhưng cũng có mấy vòng tay, dây chuyền làm bằng thứ gì đó màu trắng hoặc vàng nhạt, cực kì quái dị.
Mẫu Đơn không dám nhìn lâu, cúi đầu bước nhanh theo Thủy yêu và Tư Đồ, mắt thấy sắp đến được ngã rẽ nơi có gian hàng diễn xiếc của mấy nam tử giang hồ. Một giọng nói đã vang lên gọi nàng, khiến toàn thân nàng cứng đờ tại chỗ.
"Vị cô nương mặc y phục màu hồng kia, ấn đường cô biến thành màu đen, sắp có đại họa. Có muốn tại hạ tính cho cô một quẻ không?"
(*)Ấn đường: Vùng giữa hai đầu lông mày.
Giọng nói tao nhã, dịu êm, lại mơ hồ có chút yêu khí.
Mẫu Đơn đứng cứng ngắc tại chỗ, không dám quay đầu lại, chỉ ở đó mãnh liệt lắc đầu, nhấc chân liền muốn đi.
"Ấn đường hóa đen là tướng cực hung hiểm, cô nương thật sự không muốn đoán một quẻ xu cát tị hung sao?"
(*)Xu cát tị hung: Theo may mắn tránh nguy hiểm.
Giọng nói kia cố chấp vang lên, đuổi theo không thả.
Nàng không dám mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời chỉ biết lắc đầu, ánh mắt len lén liếc qua, chỉ thấy một người đàn ông tao nhã mặc áo choàng màu đỏ, có mấy túm râu dê, ánh mắt nhìn nàng nóng bỏng, con ngươi lại là màu xanh lét kinh khủng. Nàng thở hốc vì kinh ngạc, chỉ cảm thấy lông măng sau lưng đều đựng lên, chỉ muốn hét một cái chói tai!
Thủy yêu dùng sức nắm tay nàng, lôi nàng đi, người nọ chợt trầm giọng nói: "Một người một yêu một hồn phách, các ngươi muốn chạy đi đâu?!"
Ba người nhất thời chấn động, Tư Đồ hoảng sợ quay đầu lại, nhìn chằm chằm tên thầy tướng số kia, lại thấy sắc mặt gã ta dần dần xám ngắt, mắt cũng chầm chậm đổi màu xanh lét, lộ ra yêu tướng.
(*)Yêu tướng: hình dạng yêu quái.
"Đường lang tinh!"
Hắn khẽ kêu, vừa dứt lời, chợt thấy toàn bộ âm thanh trên trấn đều ngưng bặt, trong lúc bối rối nhìn chung quanh, những người vốn nhàn nhã đi đường kia đều đang dùng vẻ mặt quỷ dị mà nhìn bọn họ, tất cả đều lộ ra yêu tướng, chậm rãi đi về phía này.
Mẫu Đơn đã sớm sợ tới không thể nhúc nhích, run lẩy bẩy nhắm mắt lại. Thủy yêu sắc mặt trắng bệch, lại bình tĩnh nhìn gã đàn ông bói toán kia, hỏi "Nếu đã sớm nhận ra, tại sao không vạch trần? Các ngươi sớm nên nhìn ra, chúng ta không phải là đối thủ của bất kì ai ở nơi này."
Nam tử kia cũng không đáp, đột nhiên lên tiếng, nước miếng nhầy nhụa đỏ ngầu nhỏ xuống từ bộ răng nanh hình răng cưa. Âm thanh của gã cứ như tiếng chiêng trống bị phá hỏng, nói ‘trống không’: "Tiểu cô nương, tại hạ coi bói luôn luôn trăm lần không sót một. Nói ngươi có hung tướng, thì tất nhiên hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này. Tuổi mười sáu thanh xuân tươi dẹp, thịt cũng cực kì non mịn!"
Nói xong liền nhào qua, yêu quái chung quanh cũng như phát điên, gào thét xông tới, một đám yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt, trấn nhỏ nửa khắc trước còn bình thản an nhàn, bỗng chốc hóa thành ổ yêu tinh, muốn coi nàng như thức ăn mà ăn tươi nuốt sống.
(*)Khắc: một khắc tương đương mười lăm phút
Mẫu Đơn hét to, ôm đầu co thành một đống.
Một mảnh hỗn loạn dữ tợn.
Chợt, một giọng ca vô cùng êm ả tốt đẹp vang lên. Tất cả chúng yêu đều ngây người, nhìn Thủy yêu xinh đẹp tuyệt trần mặc bộ xiêm y xanh nhạt, mở đôi môi anh đào, cao giọng ngâm xướng những câu chữ mơ hồ.
Tiếng hát như ma quỷ, mê hoặc tâm thần bọn yêu quái. Âm thanh đầu tiên là bồng bềnh qua lại ở chỗ thấp, khiến cho trong lòng người ngứa ngáy, dần dần lười biếng không muốn nhúc nhích. Rồi đột nhiên cất cao, giống như xé lụa, sục sôi vang vang, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được huơ tay múa chân rục rịch chộn rộn.
Thủy yêu vừa hát, vừa dùng ánh mắt ra hiệu Tư Đồ nhanh mang Mẫu Đơn đang nhảy múa bỏ chạy. Tư Đồ nhào vào người Mẫu Đơn, vội vã bỏ chạy, bóng dáng màu hồng tựa như tia chớp, trong nháy mắt đã chạy biến hơn trăm thước.
Đám yêu quái hình như phát giác cái gì không đúng, vừa muốn đuổi theo, Thủy yêu chợt thả lỏng âm thanh, hát từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, thật giống như giọng nói ngọt ngào mềm mại của người tình bên gối, nhũn nhặn yêu kiều. Chân người nghe cũng bắt đầu mềm đi, toàn thân thoải mái, hàng ngàn lỗ chân lông đều mở ra.
Mấy con yêu quái đạo hạnh cao thâm vẫn còn muốn giãy giụa, Thủy yêu đột nhiên cất cao âm thanh, nhịp điệu khéo léo hòa quyện, bọn chúng nhất thời không kháng cự nổi nữa, giơ tay lên nhảy múa vũ điệu yêu quái. Trong lúc nhất thời, chừng trăm con yêu quái trên trấn, hoặc trẻ đẹp, hoặc dữ tợn, hoặc quyến rũ, hoặc thô lỗ, đều quơ tay nhảy múa trên đường đá xanh, hoàn toàn không thể làm chủ bản thân.
Thủy yêu vừa hát, vừa nhanh chóng lui về phía sau theo hướng Tư Đồ đã chạy. Mãi cho đến lúc không còn nhìn thấy lũ yêu quái kia, tiếng hát mới đột nhiên ngừng lại, chỉ để lại mấy trăm con yêu quái sững sờ, ngơ ngác nhìn đường phố trống không, không tìm được bóng dáng ba người kia.