[Dịch]Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ

Chương 31 : CHƯƠNG: 24 (8)




Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Lúc ấy y rất muốn cười, nhưng lại bị ánh mắt thương hại nghiêm túc của nàng thu hút.

Nàng không đùa, nàng thật tình cho là như thế.

Y chợt cảm thấy hứng thú đối với nàng, thứ nhất là bởi kết giới của y không có tác dụng với nàng, thứ hai… vì nàng là người đầu tiên nói tiếng sáo y thổi rất êm tai.

Từ đó mỗi ngày y đều đến.

Gặp gỡ ở trung đình mỗi tối dường như đã trở thành một nghi thức cố định.

Nàng rất yên tĩnh, mỗi ngày chỉ nghe y thổi sáo, không hỏi y điều gì cả. Thỉnh thoảng lại mỉm cười tủm tỉm khi nhìn hắn, không hề có sự cảnh giác.

Nàng thật là ấm áp.

Nàng vẫn luôn dịu dàng…

Nghĩ vậy, lòng y lại càng quặn đau mãnh liệt hơn.

Nàng như thế, vẫn bỏ rơi y.

Y chỉ là một tiểu yêu, không có gia thế hiển hách, không có tiền tài kinh người.

Thứ y có thì là bản thân mình mà thôi.

Y hai tay cung kính dâng mình cung phụng cho nàng, nàng lại nhất thời chơi đùa, sau đó vứt bỏ y như chiếc giày cũ…

Có thật thế không? Nàng thật sự không cần y nữa sao?

Thái Bạch trên đỉnh đầu trầm giọng nói: “Người là con của thần, Yêu là do vạn vật tà ác biến thành. Một chánh một tà, há lại có ngày giải hòa hay sao? Ngươi nói ngươi thật lòng yêu nàng, làm sao biết nàng cũng như thế? Nếu nàng cũng một lòng như ngươi, thế sao lại không đến gặp ngươi? Tình yêu vốn là thứ hư ảo, mê hoặc những con yêu ngu dốt như ngươi mà thôi. Thôi vậy, ta cũng không giết ngươi, dù sao ngươi cũng chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, bốn trăm năm tu luyện cũng khắc khổ. Ngươi hãy cứ một mình an tĩnh suy nghẫm một thời gian đi. Chờ đến ngày thông suốt, cũng chính là lúc thân ngươi được tự do”.

Y nói không ra lời.

Y như thể kiệt quệ hơi sức, đau đớn khổ sở đến thế, nhưng hắn lại nhẹ nhàng thốt ra câu “thứ hư ảo”? Y mặc kệ cái gì chánh cái gì tà, y chỉ một lòng một dạ muốn có được nữ tử ấy. Y chỉ muốn được che chở nàng, yêu thương nàng, ngày ngày ngắm nhìn nàng.

Vậy là hư ảo sao? Vậy là có tội sao?

Y nghĩ không thông, thật sự nghĩ không thông.

Những tia sáng vàng chợt lóe ra trên đỉnh đầu, y chợt cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, giống như bị hút vào một thứ gì đó.

Tên Thần này lại thu phục y…

Thừa dịp còn giữ được chút ý thức cuối cùng, tay y run run nắm chặt đóa trâm hoa mị ti lan trong tay áo.

Cuối cùng, y cũng còn lại một thứ gì đó.

Chút đồ vật ấy, cũng tên là khoảnh khắc hương hoa…

Y với nàng, quả nhiên chỉ là hương hoa trong khoảnh khắc mà thôi.

Thái Bạch nhặt chiếc bình nhỏ đã thu phục Hoàng Tuyền từ dưới đất lên. Đang muốn quay lưng bỏ đi, sau lưng đã truyền đến một chuỗi tiếng ồn ào kịch liệt, Tần viên ngoại chạy ra kêu trời trách đất, nước mắt nước mũi ròng ròng.

“Thái Bạch tiên sinh! Thái Bạch tiên sinh! Cầu xin ngài hãy cứu lấy tiểu nữ! Nàng… nàng… chẳng ngờ lại nuốt vàng vào lúc này rồi!”.

Thái Bạch âm thầm thở dài, nhỏ giọng nói: “Đó cũng là số mạng của nàng, trong lòng nàng mang vướng mắc, để nàng sống cũng chỉ là chịu tội. Ngươi nén bi thương đi”.

Tần viên ngoại nói với vẻ căm hận: “Nén bi thương nén bi thương! Ta có gì phải buồn bã?! Nó chết thật thoải mái! Ta đây liền xem như không có nữ nhi bất hiếu đó! Nhưng đắc tội với Vu công tử bên kia thì biết phải làm thế nào? Ta… Ta thật vất vả mới tìm được một thế lực tốt như vậy! Bây giờ ta biết phải biến đâu ra một Tiểu Tứ nhi cho hắn đây?! Con nha đầu đáng chết! Không làm được việc lớn! Đúng là chết cũng không sạch sẽ!”.

Thái Bạch lạnh lùng nhìn lão ta, trầm giọng nói: “Dẫu sao nàng cũng là nữ nhi của ngươi, vừa mới qua đời, người lại chỉ nghĩ cho người thôi sao?”.

Tần viên ngoại buông tay, thân người béo núc run lên như sóng lớn.

“Chết thì cũng đã chết rồi! Ta cần nó làm gì nữa? Vô dụng như vậy… ta…”.

Lão ta chợt túm lấy y phục Thái Bạch, cầu xin: “Thái Bạch tiên sinh! Ta biết ngài là thần tiên! Cầu xin ngài! Hãy làm cho nữ nhi của ta sống lại! Ta biết ngài nhất định có thể làm được! Cầu xin ngài! Ngài muốn bao nhiêu tiền,muốn bao nhiêu thứ ta cũng đều cho! Nhất định sẽ cho!”.

Thái Bạch hất tay lão ra, lạnh nhạt nói: “Người chết không thể sống lại, đây là lẽ thường tình. Ngươi đừng hy vọng xa vời”.

Y thương hại nhìn bình nhỏ đang giam giữ Hoàng Tuyền, lại ngẩng đầu nhìn Tần viên ngoại đang gấp muốn điên lên, nhất thời cảm thấy chán ghét.

“Ta có thể để nàng chuyển sang kiếp khác! Có điều cái giá lại rất cao!”.

Tần viên ngoại nhất thời vui sướng, không kịp nghe rõ hắn nói là “chuyển sang kiếp khác” chứ không phải là “sống lại”, vội vã gật đầu không ngừng, luôn mồm nói tốt.

Thái Bạch cười lạnh, đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay bắn ra vô số kim quang. Hồ như chỉ trong nháy mắt, đất dưới chân hắn chợt nứt ra, hoa cỏ xanh biếc, cây cối cao lớn, đột nhiên ào ạt trồi lên từ mặt đất!

Tần viên ngoại nhất thời ngây dại! Mắt thấy hào trạch của mình nhanh chóng bị những thứ chui lên từ mặt đất kia phá hủy, chỉ trong một cái chớp mắt, phương viên trăm dặm đã biến thành đất hoang!

Non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, còn có một dòng suối chảy dài xanh biếc. Cảnh sắc cực kì xinh đẹp, nhưng Tần viên ngoại lại như nhìn thấy địa ngục, mặt mày tái xanh.

Thái Bạch thu tay lại, lạnh nhạt nói: “Cái giá của ta sẽ là những thứ mà ngươi sở hữu”.

Nói đoạn, hắn xoay người bỏ đi, không buồn liếc mắt nhìn đến người nằm co quắp dưới đất như con lợn béo kia một lần nào.

Đi thẳng đến một mảng đất trống, hắn chợt phất tay tụ đất, một vách đá khổng lồ được hình thành trong chớp mắt.

Hắn đập vỡ bình nhỏ, ném vào một hang động sâu dưới vách đá, nhìn một lúc, mới dùng vách đá kia khép lại.

Tùy ý khắc phong ấn lên một tảng đá, chờ người hữu duyên đến thả y ra!

Khoảng thời gian này, cũng đủ để y suy nghĩ thật kĩ.

Thái Bạch đột nhiên xoay người, lạnh nhạt nói: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”.

Trước mắt hắn là một nữ tử áo đỏ, tóc dài chạm đất, mặt mũi quyến rũ và đôi mắt cực kì linh động.

Nàng khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Ta đến xem thử xem đại pháp sư Thái Bạch trừ yêu ra làm sao mà!”.

Thái Bạch lạnh lẽo nói: “Phi Yên, hồn phách của phàm nhân không phải là thứ mà yêu quái có thể chạm đến, dù ngươi có được liệt vào tiên ban, thì cũng không cho phép ngươi chạm vào hồn phách này”.

Phi Yên cười hì hì, lấy một một chiếc bình thủy tinh trong suốt ra khỏi tay áo, bên trong chứa đụng một đốm sáng lấp lóe, đó chính là hồn phách của Tần Tứ.

Giọng điệu nàng có chút bướng bỉnh, có chút quyến rũ, cực kì động lòng người.

“Ta biết rõ ngươi tính để nàng nàng chuyển kiếp lại làm người, sau đó để nàng đến mở phong ấn, kết liền cành với xà yêu này vào kiếp sau. Nhưng sao ngươi không thử nghĩ lại? Một người một yêu, vốn không thể ở bên nhau lâu dài, bằng không để nữ tử này kiếp sau làm yêu quá, chẳng phải là hoàn mỹ ư?”.

Thái Bạch nhíu mày, “Làm càn! Hồn phách con người sao có thể làm yêu quái? Ngươi lại muốn bày trò tà thuật hồ mị gì đó? Đừng quên giờ ngươi đã là thần! Cứ làm ra mấy chuyện quái dị mãi!”

Phi yên cũng không giận, nghiêng đầu cười, nói: “Nếu ta có thể làm được thì sao? Không phải tà thuật. Ngươi còn muốn cản trở à?”.

Thái Bạch liếc nhìn nàng, hồ tiên này! Luôn tùy hứng làm bậy!

“Được thôi! Ta liền xem ngươi làm sao biến nàng thành yêu quái! Nếu dám dùng pháp thuật bất chính, thì đừng trách ta không khách khí!”.

Phi Yên cười tủm tỉm, nhét hồn phách vào trong tay áo.

"Ta tự có biện pháp của ta, ngươi đi theo ta”.

Lấy ra khỏi tay áo một đóa trâm hoa mị ti lan tinh xảo, đầu ngón tay y chậm rãi miết nhẹ cánh hoa yếu ớt, giống như phác họa hình dáng một người.

Y, đã bị phong ấn ở đây bảy trăm năm rồi.

Bảy trăm năm, thế mà dung mạo của nàng vẫn sống động như xưa, như đã bị khắc vào lòng y, muốn quên cũng không quên được.

Nhớ mang máng thiếu nữ như hoa ấy, tựa cửa mỉm cười, bên tai là đóa mị ti lan mềm mại, nàng từng dùng giọng nói dịu dàng gọi hắn: Hoàng Tuyền!

Y chợt siết chặt đóa trâm hoa, lòng lại dâng lên đau đớn.

Cánh hoa rơi ra khởi bàn tay, nhỏ bé mềm mại.

Nửa đời nhớ lại, hơi thở của tình yêu, đều chôn vùi dưới lòng đất lạnh lẽo tối tăm này.

Nàng với y, có lẽ đã sớm trúng phải lời nguyền mị ti lan.

Những lời nói, những nụ cười kiều mị, những lời thề non hẹn biển đơn giản mà lại đong đầy ý nghĩa.

Hết thảy, đều trở thành hương hoa, lặng lẽ trốn chạy khỏi kẽ tay y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.