"Không phải ta nói mà. . . . . . Thật sự không phải là ta nói. . . . . . Là tên hồ ly tinh đáng chết, hắn chiếm đoạt thân thể của ta. . . . . . Ô. . . . . ."
Mẫu Đơn khóc đến một phen nước mắt nước mũi chan hòa, ngồi trên một tảng đá, liều mạng lầm bầm lầu bầu kể lể uất ức.
Hai canh giờ trước nàng bị gia đinh xách tay ném ra cửa lớn Mễ gia, Mễ lão gia cùng Tam tiểu thư thật độc ác, không cho nàng thu dọn bất cứ thứ gì. . . . . . Bây giờ nàng phải làm sao đây? Trên người không có đồng nào, ngay cả y phục để thay đổi cũng không có, trong thân thể còn có một tai tinh đáng chết, chẳng lẽ phải làm ăn mày sao? Nhưng nàng vẫn là thiếu nữ mười sáu tốt đẹp đó, đi làm chuyện xin cơm này thật mất mặt. . . . . .
"Hoặc là ta dứt khoát đi vào con đường kỹ nữ. . . . . . Đời này coi như xong rồi. . . . .."
Nàng tuyệt vọng tự lẩm bẩm, không quan tâm hồ ly bên cạnh cũng đang khóc lóc đau lòng, thẩn thờ đứng lên, cùng tay cùng chân bước về phía trước.
"Ta. . . . . . Ta thật phải đi làm gái lầu xanh sao. . . . . ." Nàng vừa đi vừa nói, cặp mắt khóc sưng như quả đào.
"Này! Ngươi khóc cái gì?! Nên khóc phải là ta mới đúng! Nữ nhân ác bá, ngay cả đau lòng cũng muốn giành với ta!" Tên hồ ly ở phía sau bực tức kêu lên, uất ức muốn chết.
Mẫu Đơn đột nhiên ngừng lại, im lặng hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "Đều là lỗi của hắn. . . . . . Đều là lỗi của hắn!" Trong mắt nàng chợt phát ra sát khí kinh thiên động địa, vừa xoay người đã muốn đuổi giết tới nơi!
"Cút ra ngoài! Không được nói chuyện với ta! Ta. . . . . . Ta! Ta thật sự hận không thể băm nát ngươi cho chó ăn! Tên nhân yêu! Biến thái! Mình là nam nhân còn thích nam nhân! Không biết xấu hổ!"
Hai tay của nàng quơ quào loạn xạ, mặc dù căn bản không thể chạm được thân thể của con yêu trước mặt, nhưng nhìn bộ dáng hoảng sợ, chật vật tránh né của hắn cũng có thể giải hận một chút.
Mặt mày của hắn đều bị mắng tới chuyển sang màu tím luôn rồi, vừa tức giận vừa xấu hổ, nước mắt nhất thời tựa như biển lớn mênh mông.
"Ta thích nam nhân có lỗi gì? Lòng ta vốn là muốn làm nữ nhân a! Ngươi mới vừa nhìn nguyên thần của ta đã kết luận xằng bậy, ngươi mới biến thái! Nếu không phải hôm nay phát sinh sai lầm này, ta bây giờ đã làm đôi tình nhân thần tiên, chắp cánh cùng bay với Thủy công tử rồi !"
Mẫu Đơn đánh mệt, chán nản ngồi xuống đất, không để ý đến hắn nữa, bụm mặt im lặng khóc. Bả vai mảnh khảnh rung động, nước mắt theo kẽ tay tràn ra ngoài, thấm ướt cả váy dài xanh nhạt trên người.
Hai người nhìn nhau khóc cả buổi, hồ yêu chợt nhỏ giọng nói: "Này, ngươi tên là gì? Chúng ta chớ trách đối phương nữa, chuyện đến nước này, khóc với mắng đều vô dụng, vẫn nên suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này cho thỏa đáng."
Mẫu Đơn mới không thèm để ý tới hắn, trước khóc đủ rồi nói! Hiện tại đang phiền!
Hắn đợi nửa ngày không nghe được trả lời, nén giận tiếp tục nói: "Được, ta đây không so đo với tiểu nữ nhân ngươi. Ta tên là Tư Đồ, là Hồ tiên núi Vô Trần, tu hành đã hai trăm năm. Này, ta đã nói tới nước này, ngươi vẫn còn tỏ vẻ cáu kỉnh?!"
Hắn trợn đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lên mà nhìn. Mắt thấy hắn lại sắp phát biểu, Mẫu Đơn mới lau nước mắt, hừ một tiếng.
"Ta là Mẫu Đơn! Năm nay mười sáu! Một nha hoàn bình thường đáng thương bị một con yêu hồ ngu xuẩn ám thân! Ngươi hài lòng chưa?"
Tư Đồ nhíu mi lại, lan hoa chỉ điềm đạm đáng yêu chống đỡ trước ngực, bày ra bộ dáng không thể nào tin nổi.
(*)Lan hoa chỉ: Ngón giữa và ngón cái cong lại chạm vào nhau, ba ngón còn lại dựng thẳng, giống tiên nữ trong phim hay làm vậy đó. =]]
"Xem ra chúng ta không có cách nào ở chung hòa thuận! Quên đi, vốn định chấp nhận số mệnh, nhưng bây giờ nói gì cũng phải đánh cuộc một lần!"
Hắn đưa ngón tay thon dài ra, yên lặng tính toán một chút, sau đó vui vẻ nói: "Cũng may, nàng đang ở phía Tây không xa! Đoán chừng đi khoảng ba tháng là có thể tới!"
Mẫu Đơn cũng không thèm nhìn hắn, hếch mũi lên trời, bày ra bộ dáng "có chuyện mau nói, có rắm mau phóng". Tư Đồ tức đến méo mũi, nhịn nửa ngày mới nhỏ nhẹ mềm giọng nói: "Ta có thể tìm một cao nhân kéo được nguyên linh của ta ra khỏi thân thể ngươi, chỉ là bây giờ nàng đang ở đâu đó về phía Tây, có muốn đi tìm nàng không?!"
Mẫu Đơn phờ phạc thở dài mà nói: "Kéo ra thì thế nào? Ta cũng đã bị người ta đuổi ra ngoài. . . . . . Sau này chẳng phải vẫn rơi vào đường cùng không có lối thoát?"
"Được rồi, ta liền lùi một bước. . . . . . Không, lùi một vạn bước. Là ta ám lên người ngươi trước, làm ngươi thua thiệt, ta sẽ nói cao nhân kia nhận ngươi làm người giúp việc ở đàng sau. Dẫu sao người phàm các ngươi cũng chỉ có trăm năm tuổi thọ, nháy mắt đã trôi qua rồi, tìm công việc cho ngươi hẳn rất dễ dàng. Bây giờ quyết định có đi không?"
Mẫu Đơn liếc hắn một cái, có chút động lòng, chỉ là giọng điệu vẫn còn lười biếng.
"Ngươi nói người cao nhân kia có đáng tin không? Thật có thể kéo ngươi ra ngoài sao? Thật có thể an bài cho ta giúp việc sao? Chẳng lẽ ngươi đang gạt ta sao?"
Tư Đồ trầm mặt xuống, lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể mắng ta, nhưng không cho ngươi hoài nghi nhân vật lớn của Hồ tộc ta! Phi Yên đại nhân là Cửu vĩ hồ tiên, dù ở núi Vô Trần cũng được tôn kính vô cùng! Sao có thể tha cho người phàm như ngươi tới ngờ vực vô căn cứ ?!"
Uống....uố...ng! Giọng điệu thật lớn!
Mẫu Đơn đứng lên từ mặt đất, phủi bùn đất trên váy, "Vậy còn mè nheo gì nữa? Đi nhanh đi! Đến chỗ đại nhân gì đấy sớm một chút! Ta đã chịu đủ tên nhân yêu ngươi rồi!"
Tư Đồ hít một hơi, cứng rắn ép lửa giận xuống, gân xanh trên trán cũng muốn lộ ra ngoài.
"Có nhanh hơn nữa cũng phải mất ba tháng lộ trình, ngươi cho rằng một hai ngày mà có thể tới sao? Ngươi ngồi xuống trước, ta sắp xếp tuyến đường của chúng ta một chút. Cần phải tránh để khỏi đi qua tộc Lang yêu núi Yên Hồng, và Thần giới núi Xạ Hương. Yêu tinh Lang tộc luôn luôn thích giết chóc, Thần giới ngũ diệu(*) cùng Thần thú bốn phương sẽ không bỏ qua người phàm bị yêu tinh ám thân. Nếu như gặp phải bọn họ, chúng ta đều không sống nổi!"
(*) Tức Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Mẫu Đơn oán hận nói: "Những phiền hà này còn không phải là do ngươi tự tìm đến hay sao?! Để cho thần tiên núi Xạ Hương gì đó thu phục ngươi đi mới phải!"
Tư Đồ nghiêm mặt nói: "Ngươi cho rằng thần tiên cũng nhân từ như người phàm các ngươi hay nói sao? Đó đều là do chính các ngươi ảo tưởng ra. Huỳnh Hoặc của ngũ diệu là thần điều khiển lửa, Yêu Giới và Thần giới đều gọi hắn là Tu La! Phàm là địa phương hắn đi qua, đều không lưu lại nửa điểm sống sót! Còn Trấn Minh là thần điều khiển đất trong ngũ diệu, được Vương núi Xạ Hương đặc biệt an bài đến Nhân giới, săn giết yêu tinh làm bậy. Nếu để cho hắn biết ta ám vào trên người ngươi, không riêng gì yêu tinh ta đây, mà cả người phàm bị ám thân như ngươi cũng sẽ bị xóa sổ! Ở trong mắt bọn họ, chỉ có người phàm lòng dạ ác độc mới có thể khiến yêu quái nhập vào! Ngươi thật là cái gì cũng không biết!"
Mẫu Đơn nuốt nước miếng một cái, sắc mặt trắng bệch, "Vậy. . . . . . Vậy ý của ngươi là. . . . . . Ta sẽ rất nguy hiểm. . . . . . ?"
Mẹ ơi. . . . . . Nghe thấy thật đáng sợ! Cái gì điều khiển lửa, điều khiển đất. . . . . . Là thần tiên hay là Diêm Vương đây?
Tư Đồ lắc đầu, "Cho nên chúng ta phải tránh tất cả những con đường có thể đụng phải sát tinh này mới được! Ta vừa tính rồi, Phi Yên đại nhân đang ở trong một vương thành hướng tây. Mặc dù núi Yên Hồng và núi Xạ Hương cũng ở hướng tây, nhưng mà chúng ta có thể vòng qua bọn họ, trước tiên đi về hướng bắc, đi qua Hồ tộc núi Vô Trần, lại xuyên qua núi Vô Trần mà đi về hướng tây, là có thể tránh xa Lang tộc lẫn Thần giới rồi."
Mẫu Đơn nghe mà chẳng hiểu gì, những địa danh này nàng mới nghe lần đầu, thật sự có tồn tại sao? Nàng sống mười sáu năm, mặc dù không có đọc qua sách vở gì, cũng không biết chữ, nhưng nói đến chuyện thần linh yêu quái, nàng vẫn ôm chút thái độ không tin tưởng. Nếu như không phải có một con hồ ly tinh đang thực sự đứng trước mặt, nàng sẽ vì lời hắn vừa mới nói mà cười to ba ngày.
"Vậy chúng ta phải đi nhiều ngày thế kia, nghỉ ngơi thế nào? Trên người ta không có một đồng! Chẳng lẽ phải nằm ngủ trên đất? Ăn cái gì? Quần áo của ta làm sao thay đổi?"
Nàng nghĩ đến những vấn đề thực tế này mà đau cả đầu. Không cần ba tháng, muốn nàng đi bộ trên ba ngày không ăn, không tắm, không thay y phục, nàng sẽ không khác gì ăn mày rồi!
Tư Đồ ho một tiếng, Lan hoa chỉ mảnh khảnh ưu nhã cong lên, nói: "Ngươi đi nhặt một ít lá cây tới đây, ta có biện pháp giải quyết."
Mẫu Đơn nửa tin nửa ngờ lượm mấy miếng lá cây, hỏi "Ngươi muốn làm gì? Dùng lá cây làm ra thức ăn và y phục sao? Ta sẽ không ăn lá cây mặc lá cây đâu!"
Tư Đồ hừ nói: "Ngươi cứ xem cho kĩ! Hồ yêu hai trăm năm cũng không phải để cho ngươi tùy tiện khinh thường!"
Tay hắn nhấc lên, ngón trỏ khẽ đưa ra, trong miệng khẽ đọc câu gì đấy, sau đó vẽ vòng tròn trên lá. Mẫu Đơn đột nhiên trợn to hai mắt! Ông trời ơi! Pháp thuật của hắn dùng cũng quá tốt đi?! Mấy cái lá kia trong nháy mắt đã trở thành ngân phiếu rồi! Nàng đây còn buồn cái gì nữa? Căn bản là có một thần tài ám trúng nàng rồi! Quá may mắn rồi!
Trong ánh mắt của nàng phát ra ánh sáng bạc, chỉ thiếu không chảy nước miếng, dùng ánh mắt lấy lòng mà nhìn Tư Đồ.
"Sao không nói sớm ngươi có bản lãnh này? Chúng ta còn cần đi phía tây chi nữa? Cứ ở lại chỗ này dùng lá cây làm ngân phiếu là được rồi! Ta lập tức sẽ trở thành người có tiền nhất Phủ Quang Châu!"
Mặt Tư Đồ biến sắc, "Đem mấy lá cây kia cất vào! Hồ tiên chúng ta vốn không được dùng loại pháp thuật biến ra tiền bạc này, nếu như bị người phát hiện, là phải chịu trừng phạt đấy! Huống chi những thứ này vốn là lá cây, ba mươi sáu canh giờ sau tự nhiên sẽ biến trở về nguyên hình, không phải kế hoạch lâu dài. Đã sớm biết phàm nhân các ngươi có lòng tham tiền, nếu không phải thấy ngươi nói đáng thương, ta mới không mạo hiểm biến ra tiền cho ngươi đâu!"
Mẫu Đơn nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay hồi lâu, có chút đau lòng, "Cái gì chứ. . . . . . Chỉ có ba mươi sáu canh giờ đã biến thành lá cây rồi. Thật không có sức lực, xem ra làm người thì không thể không lao động mà có được. . . . . ."
Tư Đồ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nơi sầm uất, ngươi dùng ngân phiếu này mua vật dụng còn thiếu, bạc vụn dư ra còn không phải là của ngươi sao? Một hai trăm lượng, cũng đủ để ngươi sống xa hoa vài năm. Nhân tiện nói cho ngươi biết, tấm lòng hồ tiên mới không phải xấu xa như ngươi nghĩ."
Mẫu Đơn đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo, quay đầu nói: "Vậy còn nói gì nữa? Bây giờ đi liền thôi! Đến chợ sớm một chút, ta đã đói muốn xỉu. Có chút ngân phiếu này, ta muốn ăn một bữa thật ngon!"
Nói xong cười một tiếng thật vui vẻ sáng sủa, khổ não uất ức mới vừa rồi cũng không biết đã chạy đi đâu.