Nàng áp mặt vào gốc cột lạnh lẽo, khiến gương mặt bị đánh trở nên thoải mái hơn một chút.
Những việc quá phiền loạn kia, nàng không muốn nghĩ đến chút nào.
Bây giờ nàng chỉ muốn được nhìn thấy yêu quái Hoàng Tuyền kia, muốn nhìn đôi mắt màu đỏ mỹ lệ ấy, muốn được yên tĩnh lắng nghe y thổi sáo.
Nguyện vọng của nàng chỉ có bấy nhiêu mà thôi…
Chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi bầu trời bắt đầu tỏa sáng, trong trung đình vẫn chỉ có mỗi cây nguyệt quế cô đơn và nàng cũng đang cô đơn.
Nàng thở dài, đợi cả đêm, hắn vẫn không xuất hiện. Chẳng lẽ là sợ nàng tiết lộ thân phận yêu quái của hắn ư?
Thật nhỏ mọn, chẳng tin tưởng nàng chút nào! Sao nàng có thể đi nói với người khác được chứ?
Nàng chẳng qua, chẳng qua là muốn được gặp hắn trong lúc mình đang khổ sở mà thôi.
Nàng chẳng qua là muốn nhìn thấy đôi mắt đơn thuần ấy nhìn vào mắt nàng thôi.
Nàng chẳng qua là…
Kể từ đó, liên tục mười ngày, hàng đêm nàng đều đến trung đình, mà vẫn chưa từng có ai đang đứng ở nơi đó.
Phảng phất như mấy tháng vừa qua chỉ là nàng nằm mộng.
Nam tử mặc xiêm y màu bạc ấy, khúc u nhiên uyển chuyển đau thương ấy, đôi mắt đỏ rực như lửa ấy, đều do nàng nằm mơ nhìn thấy mà thôi.
Tỉnh mộng rồi, nên cái gì cũng đều biến mất, chỉ còn lại nàng đây không biết phải làm sao, buồn bã ở chỗ này, hoài niệm những điều tốt đẹp.
Hết thảy đều chỉ là giấc mộng của nàng thôi.
Lại đợi thêm mười ngày, sau đó nàng không còn chạy đến trung đình nữa.
Chỉ còn hai mươi ngày nữa, nàng sẽ phải gả cho Vu công tử kia.d∞đ∞l∞q∞đ. Nhóm vú già vội vàng đo đạc vóc người, đặt may giá y và các loại phục sức sau khi cưới. Sân nhỏ luôn luôn lạnh lẽo của nàng chợt trở nên náo nhiệt.
Các tỷ tỷ cũng thường xuyên đến thăm nàng, cắn khăn tay hâm mộ nàng tìm được lương nhân.
“Nói đến Vu công tử kia…”.
Các nàng đều dùng câu này để mở đầu câu chuyện, sau đó sẽ là một tràng dài những lời nàng đã nghe đến chán như tài văn chương xuất chúng, tư văn hữu lễ, tuổi trẻ tài cao, tuấn mỹ thanh nhã…
Cứ cho là hắn ta thật sự tốt như vậy, thì nàng cũng không thích hắn!
Nhưng lại chẳng có ai muốn nghe nàng nói điều này.
Ai ai cũng đều cảm thấy nàng phải nên là người vui vẻ nhất, ai ai cũng đều cảm thấy nàng phải nên háo hức mong chờ được gả cho một nam tử tốt như vậy, nếu như nàng không vui, chính là làm ra vẻ ta đây, tự cho là đúng.
Nàng thật sự đã chịu đủ lắm rồi.
Nghe đến chán ngán, dứt khoát ra ngoài đi dạo mấy vòng, các tỷ tỷ vội vàng đuổi theo sau, giống như sợ nàng chạy mất.
Nàng khẽ cười lạnh, nhất định là do phụ thân căn dặn. Ông ấy sợ nàng sẽ chạy trốn ư?
Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời gần như đã bị đình đài lầu các che kín, xanh như gột rửa.
Nàng muốn chạy trốn, nhưng không có ai cho nàng bất cứ lý do hay động lực nào để chạy trốn. d˛đ˛l˛q˛đ. Chỉ thiếu một chút thôi, chỉ cần người kia cho nàng một chút hi vọng và dũng khi nhỏ nhoi thôi, nàng đều sẽ bước đi không ngoái đầu nhìn lại, không bao giờ trở lại cái nơi đã trói chặt nàng mười sáu năm này nữa.
Nhưng người ấy, y đã đi mất rồi, đi vô cùng nhanh, vô cùng tự nhiên.
Dường như y vốn không hề quan tâm, trong chốn lầu các trùng trùng điệp điệp này, còn có một nữ tử đang chờ đợi y, chỉ muốn được nhìn thấy y dù chỉ một lần.
Nàng cứ đi thẳng về phía trước, đi thật nhanh, đế giày gỗ giẫm trên hành lang đá xanh phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Nàng không hề nhìn đến bất cứ thứ gì, cứ thế mà đi, không chút biểu cảm, không chút gợn sóng.
Các tỷ tỷ hốt hoảng đi theo nàng, càng không ngừng nói chuyện cười đùa với nàng,… nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt bình lặng như nước của nàng, họ đều dần dần không nói ra được nữa.
Qua khỏi hành lang gấp khúc, đến tiểu đình, đi qua hành lang, đi tiếp.
Nàng cũng không biết mình phải đi đâu, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Ngay cả cảm giác bi thương là cái gì nàng cũng đều đã quên mất, kì quái, yêu quái kia vừa đi, thì dường như hồn phách của nàng cũng bị mang đi mất.
Chẳng lẽ yêu quái đều là tới để câu hồn nhiếp phách người ta sao?
Y đột nhiên tới, trộm mất hồn nàng, sau đó ra đi. Để lại cho nàng một cái xác không, ngày ngày trải qua cuộc sống đơn điệu lặp đi lặp lại.
Như một cái xác không hồn.
Chuyển qua một góc ngoặt, nàng tiếp tục đi.
Hành lang đá xanh sạch sẽ rộng rãi, hai bên lan can khắc hoa văn, quét chu sa đỏ, bên trên cẩn ngọc lưu ly, thành hình song long hí châu. Nàng bình thản nhìn những hình chạm trổ ấy, chỉ cảm thấy tục. Hai con rồng kia phảng phất như đang động đậy, một là phụ thân, một là Vu công tử, mà nàng chính là viên ngọc lưu ly kia. Hai người đem nàng ra đùa bỡn trong lòng bàn tay, không có chút không gian để thở.
Ánh mắt lướt qua lan can chạm trổ, chợt nhìn thấy một bóng người màu bạc!
Nàng chấn động! Đột ngột dừng bước, trợn to hai mắt nhìn sang ——
Y đứng một mình bên cây nguyệt quế ở trung đình, vẫn là vẻ mặt không cảm xúc, vẫn là một thân xiêm y màu bạc. Nhưng đôi mắt đỏ lửa nàng vẫn mong mỏi ngay cả trong giấc mộng kia lại đang nhìn nàng, chỉ đơn thuần nhìn nàng không một chút tạp niệm.
Môi nàng chợt run lên, nhất thời mọi vui mừng, uất ức, khổ sở, không cam lòng, khát vọng, tuyệt vọng… đều dâng trào.
Nàng không nói một lời, nàng cứ thế nhìn y, nhìn chằm chằm vào y.
Các tỷ tỷ ngờ vực dừng lại, Tiểu Tứ nhi làm sao thế? Cây nguyệt quế kia có gì khác thường sao? Sao muội ấy cứ nhìn chằm chằm như vậy?
Dường như đôi mắt đỏ rực ấy có chút ngoài ý muốn với thiết tha của nàng, khẽ lay động, lộ ra một loại ánh sáng dịu dàng.
Nàng chợt không thể nhịn được nữa.
Nàng mong thật lâu, nàng chờ thật lâu, nàng vốn đã cho rằng mình nằm mộng, cũng cho là hồn mình đã bị y bắt đi.
Nàng vốn đã sắp tuyệt vọng.
Nhưng y lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt nàng, không chút thay đổi. Nàng một mình ở đây gian nan đau đớn, thế nhưng y lại vẫn chói lọi như cũ, vẫn bộ dáng không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nàng nên vui mừng? Hay là nên bi thương?
Chỉ còn hai mươi ngày nữa, nàng sẽ phải gả làm vợ người, nàng lại bất ngờ nhìn thấy y.
Các tỷ tỷ đột nhiên hoảng sợ bụm chặt mội, “Tiểu Tứ…”.
Nàng chỉ kinh ngạc nhìn người kia, lệ rơi đầy mặt nhưng lại không phát ra một tiếng.
Buổi tối, nàng không đến trung đình.
Bởi vì y đã đột ngột xuất hiện trong phòng nàng rồi, ngay cả một chút dấu hiệu báo trước cũng không có.
Cả hai đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Nhìn hồi lâu, nàng mới cất tiếng cười nhạt, nói một câu, “Mời ngồi, xin lỗi vì đêm đã khuya, cho nên không có trà gì tốt”.
Nàng rót cho y một ly trà nguội, vàng nhạt, thoảng chút hương hoa, là thứ trà tốt nhất cho lúc khát nước buổi đêm.
Y lại ngồi xuống thật, bưng ly trà lên, tỉ mỉ uống một hớp.
Nàng mỉm cười ngồi ở đối diện, cũng bưng một ly trà, thưởng thức chiếc chén.
Sự yên tĩnh vây quanh bọn họ, không ai nói một lời nào. Không khí có chút xấu hổ, hắn chợt cử động, lấy một đóa trâm hoa ra từ tay áo, đưa tới trước mặt nàng.
Nàng ngẩn ra, nhìn kỹ lại, không ngờ lại là trâm hoa mị ti lan của mình! d.đ,l-q-đ. Vẫn không tìm thấy nên còn tưởng rằng đã để mất ở chỗ nào, thì ra là ở chỗ của y! Đây là chuyện gì?
Y lạnh nhạt nói: “Xin lỗi vẫn quên trả lại cho ngươi, hôm nay ta tới, chính là để trả lại nó”.
Nàng không nói gì, đẩy đóa hoa trở lại.
“Giữ đi, coi như ta tặng cho ngươi. Dẫu gì… chúng ta cũng xem như là bằng hữu mấy tháng. Ngày sau nếu có gặp được cô nương mình thích, thì đưa cho nàng ấy đi. Đó là trâm cài hình đóa mị ti lan độc nhất do thợ thủ công hoàng thất tạo ra, ta cũng đã cài qua. Hi vọng… sẽ không ghét bỏ”.
Y không đón lấy, chỉ chăm chú nhìn nàng. Nàng lại không nhìn y, chỉ đặt trâm cài trước mặt y, sau đó cúi đầu nhìn ly trà, cứ như thể trong đó có cá đang bơi vậy.
“Ngươi có chuyện phiền não sao? Tại sao lại khóc?”.
Y nhỏ giọng hỏi, nàng cũng không nghe được trong giọng điệu ấy có lo lắng dịu dàng hay không.
Nàng chỉ đành phải cười cười, nhẹ giọng nói: “Không có gì, cũng chỉ là sắp phải lập gia đình nên khá phiễn não mà thôi”.
Vừa dứt lời, ly trà trên tay hắn chợt rơi xuống bàn, trên bàn đều là nước trà hắt ra. Nàng phát hoảng, theo phản xạ định cất giọng gọi nha hoàn vào thu dọn, lại lập tức bị hắn bụm miệng.
“Đừng kêu, ngươi muốn cho bọn họ đều biết có người trong phòng sao?”.
Trận kinh sợ tiếp theo của nàng, lại là vì bàn tay hơi lạnh của y.
Y cứ… cứ như thế chạm vào nàng?
Hoàng Tuyền thu tay lại với thần sắc tự nhiên, chỉ chạm nhẹ vào bàn, đã thấy ly trà kia và mặt bàn đầy nước lập tức trở lại hình dạng ban đầu, giống như mọi thứ vừa rồi đều chưa hề xảy ra!
Nàng nhìn đến ngẩn người, ôi… thiếu chút nữa quên mất y là yêu quái…
Hắn ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói: “Thì ra là ngươi không muốn gả cho người kia”.
Mắt nàng lóe lên, nhỏ giọng nói: “Đúng, ta không muốn gả cho hắn”.
“Vậy thì ai? Ngươi muốn gả cho ai?”.
Y hỏi như thế, giọng điệu vậy mà nghe qua có cảm giác xấu xa.
Nàng nhất thời lại cuống lên, liều mạng bóp chặt cái chén trong tay, gần như muốn bóp nát nó.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ai ta cũng. . . . . ."
“Chẳng lẽ muốn gả cho ta?”.