[Dịch]Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ

Chương 26 : CHƯƠNG 24(3)




Nàng ngồi ngơ ngác trên giường một mình, hồi tưởng lại lời người kia nói tối qua.

Y nói y thật sự là yêu, Xà yêu, y tên là Hoàng Tuyền.

Sau đó y bỗng dưng biến mất, thật sự biến mất, ở ngay trước mắt nàng.

Nàng hoảng hốt, vội vàng vươn tay bắt lấy, nhưng chỉ bắt được hơi lạnh của đêm xuân.

Y cứ như thế mà biến mất rồi, chỉ còn lại mảnh sân trải đầy ánh trăng bạc và cây nguyệt quế cô đơn.

Cứ như tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra đều chỉ là ảo giác của riêng nàng, khúc U nhiên ưu thương, người nam tử tựa như tiên trời, đôi mắt đỏ rực ấy.

Thì ra trên đời quả thật có yêu quái.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, rồi cho ra kết luận ấy.

Khi nào thì, nàng mới có thể gặp lại y?

Yêu quái thật sự thì đều đột nhiên đến, cũng đột nhiên đi như vậy sao?

Nàng nhớ, lần đầu tiên gặp gỡ là vào đêm đông có tuyết rơi trắng xóa.

Mùng hai tết, ban ngày cùng các tỷ tỷ vụng trộm xuất môn đi dạo hồi lâu, mua một đống đồ nho nhỏ. Trở về thì chơi đắp người tuyết ở trung đình, nàng còn đặc biệt cài đóa trâm hoa của mình lên một người tuyết đáng yêu, bởi vì các tỷ tỷ đều nói dáng vẻ mập mạp của người tuyết kia rất giống bộ dáng nàng mặc áo lông cừu thật dày.

Buổi tối, nàng mệt không chịu nổi, vừa trèo lên giường liền lập tức choáng váng, muốn ngủ ngay.

Lò sưởi trước giường sáng sủa ấm áp, nàng thoải mái đến nỗi muốn cuộn thành một với chăn đệm, hận không thể hòa làm một với chiếc giường.

Mơ hồ nghe có tiếng sáo bên ngoài, lượn lờ không dứt, từng sợi như tơ chui vào tai nàng. Nàng vốn không muốn quan tâm tới, đoán chừng là đoàn nhạc phụ thân mời đến tiền đình chúc mừng tân xuân.

Nhưng càng lắng nghe lại càng thấy mình vơi đi mỏi mệt.

Tiếng sáo truyền vào tai nàng rất nhỏ, nhưng âm điệu lại rõ ràng, uyển chuyển réo rắt. Nàng không khỏi tán thưởng, phụ thân mời đâu ra đoàn nhạc tốt như vậy nhỉ?

Nhất định là các tỷ tỷ đang tham gia náo nhiệt với phụ thân! Nàng cũng phải đi mới được!

Đứng dậy thay bộ váy màu xanh nhạt, bên ngoài tùy tiện khoác một chiếc áo lông chồn. Cứ thế vui vẻ vọt ra khỏi cửa chạy về phía tiền đình.

Chạy trên hành lang đá xanh, nàng dần dần phát giác có gì đó không đúng.

Ở tiền đình không có chút ánh sáng nào, hơn nữa tiếng sáo cũng không phát ra từ tiền đình.

Nàng có chút chần chờ, thả chậm bước chân, đi tới trung đình, mới phát hiện một nam tử mặc xiêm y màu bạc đang đứng đó, cầm cây sáo ngọc trong tay, sâu kín thổi.

Vóc người y rất cao, một thân trắng bạc dường như muốn hòa vào màn sương tuyết trong đình viện.

Không có trăng sáng, nhưng lại có màu tuyết. Tóc của y rất dài, phiếm màu xanh sẫm. Nàng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của y, lông mi thật dài, sống mũi thẳng, hình như là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ.

Trang phục của y nhìn qua có vẻ phong phanh, chẳng lẽ không cảm thấy lạnh sao? Mắt thấy y cao lớn đứng đó, dường như không biết lạnh.Nàng không khỏi có chút thương hại.

Chẳng lẽ là không có tiền mua xiêm y mùa đông sao? Chắc là người làm trong phủ, lại là một tay sáo tốt, thật đáng tiếc cho tài năng của y.

Nàng bước tới, vừa hé miệng, lập tức có sương trắng phả ra từ môi nàng.

“Ngươi là ai? Sao hơn nửa đêm lại ở đây thổi sáo một mình?”.

Ôi ôi, lạnh quá! Có cảm giác mặt và tay nàng đều đóng băng hết cả rồi! Đến gần nhìn một chút, người này lại còn mặc xiêm y mua hè! Nàng thậm chí còn có thể thấy rõ băng kết trên giày của y do đứng quá lâu.

Thật đáng thương!

Dường như người kia rất kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại, nàng lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ như thần tiên! Trời ạ, người này…

Nàng ngây dại, không thốt được câu gì.

Đôi mắt hẹp dài của y cũng nhìn lại nàng, dường như không có cảm xúc gì, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể nghe thấy tiếng sáo của ta?”.

Người phàm hoàn toàn không thể nghe được tiếng sáo của y! Làm sao tiểu nha đầu phàm nhân này có thể nghe được?

Nàng gật đầu, “Dĩ nhiên là nghe được! Đây là trung đình đấy, nửa đêm ngươi thổi sáo như vậy, không sợ cha ra ngoài la mắng ngươi sao?”.

Y cất thanh sáo vào trong tay áo, lạnh nhạt nói: “Thế thì thật xin lỗi, ta cáo lui trước”.

Y cứ thế xoay người định đi, nàng vội vàng đuổi theo, vội hỏi: “Ngươi là ai? Là gia nhân nhà ta sao? Mới vừa rồi ngươi thổi là khúc nhạc gì? Nghe rất êm tai!”.

Y quay đầu nhìn nàng, trong mắt có chút ý cười.

“Ta là gia nhân ở đây, mới vừa rồi ta thổi là U nhiên, một khúc nhạc cổ xưa”.

Y gạt người!

Y vốn không phải là gia nhân gì cả! Y rõ ràng là yêu quái! Lại dám lừa gạt nàng mấy tháng trời!

Nàng ngồi trên giường, có chút tức giận níu lấy tấm chăn. Rồi chợt nghĩ đến bộ dáng an tĩnh của hắn, lại mềm nhũn ra.

Xưa nay chưa từng có ai nhìn nàng như thế.

Không có dục vọng xấu xa, không có tính toán, không mang theo hoặc hâm mộ hoặc đố kị.

Hắn chỉ đơn thuần nhìn nàng.

Không phải ánh mắt dịu dàng, cũng không có sầu thương triền miên. Nhưng sự đơn thuần ấy lại khiến nàng cảm thấy thoải mái, y không muốn gì từ nàng cả.

Nàng đều biết.

Dung mạo xinh đẹp, gia thế hiển hách của nàng, cũng chẳng là gì trong mắt y.

Y chỉ đơn thuần nhìn nàng, nhìn người gọi là Tần Tứ, thiếu nữ mười sáu tuổi tốt đẹp.

Nàng chợt hi vọng y có thể có sở cầu đối với nàng, hi vọng trong mắt yêu quái ấy mình là một cô gái xinh đẹp, hi vọng trong mắt y mình vẫn được xem là người đáng yêu.

Nàng hi vọng. . . . . . Về sau có thể mỗi ngày nhìn thấy người ấy.

Các tỷ tỷ lại tới tìm nàng, nói là phụ thân gọi nàng đến thương lượng một số chuyện.

Nàng biết nhất định là về chuyện Vu công tử hôm qua. Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chán ghét, tay đang điểm son nhất thời vì tức giận mà tô mặt mình thành cái mông khỉ.

Nàng hoảng sợ nhìn bộ dáng hoang đường của mình trong gương, vừa tức giận vừa buồn cười, vội vàng đứng dậy rửa mặt.

Nếu… có ai có thể cứu nàng ra khỏi nơi chốn trói buộc đáng sợ này thì thật tốt.

Nàng không muốn bị mang làm con cờ, nàng không muốn sống cả đời dài dăng dẳng cùng nam tử mình không yêu thích.

Nàng biết họ chỉ coi trọng vẻ đẹp son trẻ của mình mà thôi. Trong mắt của bọn họ nàng không phải là Tần Tứ, mà là một nữ nhân thiên kiều bá mị.

Nàng chợt nghĩ đến đôi mắt đỏ rực, trong lòng bỗng cứng lại, cũng không biết là đau hay là vui.

“Vu công tử rất yêu thích ngươi, cuối buổi tiệc hôm qua đã nói với ta muốn cưới người làm chính thất”.

Phụ thân ngồi trong thư phòng, tay cầm chiếc chén nhỏ tráng men, uống từng ngụm từng ngụm trà bên trong, mà đôi mắt sắc bén vẫn chiếu đến, nhìn thẳng vào nàng.

Thân thể nàng run lên, không nói được gì.

“Hắn là người thanh nhã lịch sự, gả đi đối với ngươi không có chỗ nào không tốt. Hơn nữa ngươi còn là chính thất, mặc dù bây giờ hắn có ba người thiếp, nhưng nghe nói đều là nữ nhân nhã nhặn biết điều, vả lại còn là con thế gia vọng tộc. Ngươi qua đó sẽ không phải chịu ủy khuất gì. Huống hồ chi hắn còn là Thám Hoa Lang, ngày sau ngươi sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý”.

Ông làm như khuyên nàng, nhưng giọng điệu đều lạnh lùng, ép buộc.

Sắc mặt của nàng trắng bệch, rủ đầu xuống, lặng lẽ nghe.

“Chuyện hôm qua trên bữa tiệc ta đã không so đo với ngươi rồi. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ta rất tức giận! Một tiểu thư khuê các, mà lại dám nói ra loại chuyện thiếu lễ nghi đó trước mặt mọi người! Nếu còn có lần thứ hai, ta sẽ trừng trị ngươi!”.

Giọng nói cực kì nghiêm khắc, khiến nàng cả kinh không ngừng run rẩy.

Phụ thân chậm rãi thở ra một hơi, lạnh nhạt nói: “Cũng may Vu công tử là người nho nhã độ lượng, hắn nói với ta hắn rất thích ngươi, bất luận ngươi có làm cái gì hắn cũng đều sẽ không tức giận. Hắc, loại phu quân này, ngươi còn muốn do dự cái gì? Ba tháng trước người ta đã tới cầu hôn rồi! Bị người đùn đẩy trốn tránh, ngươi tưởng ngươi là quận chúa công chúa chắc? Công chúa còn không có lớn lối như ngươi đâu! Lần này nếu ngươi lại thoái thác, thì vi phụ thật sự phải mạnh mẽ đưa ngươi lên kiệu hoa thôi!”.

Nàng run rẩy cả người, vừa nghĩ đến cặp mắt thèm thuồng của Vu công tử kia đã muốn nôn.

"Con. . . . . . Tuyệt đối không gả cho hắn!"

Nàng kiên quyết nói ra, không chừa một đường sống.

Mà đáp trả cho nàng, là một bạt tai nóng hừng hực.

Nàng ngồi lẻ loi trên bậc thang trung đình, ôm gối, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen sậm.

Trên gương mặt vẫn còn in lại bàn tay đau đớn, lúc nàng trở về soi gương, phát hiện nửa bên mặt cũng sưng lên.

Phụ thân gần như giận đến nổi điên, chỉ mũi mắng nàng không phải hiếu nữ, sau đó cứng rắn nói cho nàng biết mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, tháng sau cũng sẽ phải gả đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.