Mẫu Đơn kinh hãi giật mình một cái, cũng lập tức từ trên giường ngồi dậy!
"Ai? Là ai đang nói chuyện?!"
Nàng rống lên, nhất thời quên mất phải giữ yên lặng.
"Là ta."
Một giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ thương tâm vang lên từ đáy lòng "Ngươi vậy mà không phải là Tam tiểu thư Mễ gia! Xong rồi! Lần này ta thật sự xong rồi!"
Mẫu Đơn hoảng sợ nuốt nước miếng một cái, cả người đổ mồ hôi lạnh, dùng sức mà vuốt chính mình. Nàng xuất hiện ảo giác rồi sao? Lại đi cảm thấy đáy lòng mình có người nói chuyện! Xem ra là nàng quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một cái!
"Ta. . . . . . Ta nhất định là gần đây làm việc quá chăm chỉ rồi. . . . . . Ngủ một giấc là tốt liền. . . . . ."
Đầu óc nàng mơ hồ mà tự lẩm bẩm, cũng bất chấp nơi này là khuê phòng của chủ, giày cũng không thèm cởi, đã kéo chăn trùm lên người, bọc từ đầu tới cuối.
"Cái người nữ nhân này! Không có việc gì lại chạy đến phòng Tam tiểu thư làm chi? Hại ta nhập thân lầm đối tượng! Nửa đời sau của ta phải làm sao bây giờ?! Ngươi nói đi!"
Cái giọng nói kia lại còn lên án nàng, thật là oan khuất, chữ chữ rưng rưng, câu câu tâm huyết.
"Ta. . . . . . Ta chỉ là quá mệt mỏi. . . . . . Cái gì ta cũng không nghe. . . . . ."
Mẫu Đơn dùng chăn che lỗ tai, đầu đầy mồ hôi tự lừa gạt mình. Ông trời ơi! Thần Tiên ơi! Đem yêu ma quỷ quái kia đuổi đi hết đi! Mẫu Đơn nàng sống mười sáu năm cũng chưa từng làm việc gì trái với lương tâm mà! Trừ thỉnh thoảng len lén đổ vào nước trà chút nước giặt giẻ lau, ăn vụn món ăn mới làm xong một chút! Nhiều như vậy mà! Nàng không phải người xấu a ——!
"Hừ! Làm nửa ngày thì ra là chỉ là một tiểu nha hoàn! Số mạng ta sao lại khổ như vậy chứ?! Lại đi ám lên trên người một tiểu nha hoàn! Lần này hoàn toàn xong rồi! Ngay cả nguyên thân ta cũng đốt mất. . . . . . ! Chẳng lẽ phải bám trên người nha hoàn này cả đời sao?!"
Giọng nói kia hét lên, dường như còn uất ức hơn so với Mẫu Đơn, nàng càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, nàng bị ám? Nói cách khác. . . . . . Giọng nói này là của yêu quái?! Sắc mặt của nàng nhất thời trắng bệch, cả người đều run rẩy, run giọng nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi là yêu quái phương nào?! Lại dám nhập vào người bản cô nương! Mau mau đi ra! Miễn cho bị đánh!"
Cái giọng nói kia kèm theo tiếng khóc, oán khí ngất trời, "Ta mà có thể lùi ra ngoài thì đã lui từ sớm rồi! Ngươi cho rằng ta thích nhập vào người một nha hoàn vô dụng sao?! Huống chi ta vốn còn chưa có nhập vào hoàn toàn! Nữ nhân ngươi đã tỉnh lại đấy! Khốn nạn a!"
Mẫu đơn cũng xanh mặt, hô to lên "Không ra được?! Chẳng lẽ về sau ta phải trở thành người không ra người, yêu không yêu như vậy? Ngươi là yêu quái không có bản lãnh! Không biết nhập vào người thì đừng có nhập chứ! Ngươi còn có gan trách ta?!"
Cái âm thanh kia khóc ròng mà nói: "Ta làm sao biết? Đây rõ ràng là khuê phòng của Tam tiểu thư Mễ gia mà! Ta còn chưa có hỏi tại sao ngươi lại có thể ở trong phòng chủ tử đâu! Tới trộm đồ hả? Thật là một nha đầu phẩm hạnh tồi tệ!"
Thật. . . . . . Thật là cái gì có thể nhịn. . . . . . Cái này thì không thể nhịn mà! Tên yêu quái nhàm chán này tới ám lên người nàng, lại còn dám nhiều lần sỉ nhục nàng?! Mẫu Đơn nàng cũng có tôn nghiêm đó! Tưởng nàng là nha hoàn thì có thể sỉ nhục sao? Không có cửa đâu! Hắn cũng đâu phải là chủ!
Nàng từ trên giường nhảy xuống, hung tợn kêu lên: "Có bản lãnh thì hiện nguyên hình ra! Núp ở trong lòng của ta nói chuyện, ta còn thu ngươi phí dừng chân đấy! Lăn ra đây!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai mắt tỏa sáng, một bóng dáng cao gầy màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng. Mẫu Đơn đột nhiên há to miệng, quai hàm đều rơi hết!
Oa oa oa ——! Người này. . . . . . Người này. . . . . . Sao lại có thể đẹp mắt như vậy? Trên đời thật sự có người nam tử như vậy sao? Dáng người của hắn rất cao, mặc áo tay rộng trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh mềm mại choàng lên lưng, dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng u lam lộng lẫy. Mà gương mặt đó, cũng cực kì xinh đẹp quyến rũ! Lông mi dài cong cong, mắt phượng màu tím hẹp dài, sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi đỏ tươi, nếu như không phải hiện tại gương mặt này đang khóc đến không còn chút bộ dạng ưu nhã, sợ rằng Mẫu Đơn đã phải chảy nước miếng tại chỗ.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Mẫu Đơn nhất thời quên luôn mình đang muốn nói gì, đầu lưỡi thắt nút, chỉ lo nhìn dung mạo xuất trần thoát tục của hắn. Sống mười sáu năm, chưa từng gặp qua loại nam tử tuấn mỹ như người trời này? Người như vậy mà lại là yêu quái, thật sự là phí của trời. . . . . .
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Nam tử kia lườm nàng một cái, dùng tay áo lau đi khóe mắt đang rơi lệ, thở dài nói: "Coi như ta mạng khổ, rốt cuộc cũng không cách nào cùng người kia gần nhau cả đời, hiện tại lại nhập vào người một nha hoàn háo sắc. . . . . . Ta. . . . . . Thật đúng là chết còn sướng hơn!"
Mẫu Đơn chợt hồi hồn lại, da mặt run lên.
"Ngươi nói ta cái gì? Háo sắc? Ai thèm háo sắc với cái người ẻo lã như như ngươi? Ngươi cũng không nhìn lại bản thân, dáng dấp còn giống nam nhân, nói năng hành động thì có chỗ nào khác nữ nhân? Nữ nhân nào mù mắt mới có thể coi trọng ngươi!"
Nam tử quyến rũ kia hừ một tiếng, "Người ta vốn muốn làm nữ nhân! Nếu không phải không cẩn thận ám lên người ngươi còn không ám được hoàn toàn, ta đã sớm trở thành Tam tiểu thư Mễ gia rồi!"
Mẫu Đơn chờ nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Vậy mặt ngươi.... ......Tại sao lại là nam nhân?"
Nam nhân liếc mắt nhìn nàng, khinh thường nói: "Hồ tiên chúng ta có thể tự do lựa chọn giới tính mình muốn! Chỉ cần tu luyện hết hai trăm năm, là có thể lựa chọn làm nam hay nữ, cũng có thể đi ra ngoài nhập vào người khác. Bộ dáng này là nguyên thần của ta, mặc dù là nam nhân, nhưng lòng của ta là đàn bà! Nếu không phải là không cẩn thận ám sai người, ta bây giờ đã là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người rồi!"
Mẫu Đơn "A" một tiếng, ngước mặt lên, "Vậy tình trạng bây giờ có thể giải thích như vầy hay không: ngươi muốn ám lên người Tam tiểu thư, lại không cẩn thận ám sai lên người ta. Hơn nữa còn chưa có ám được hoàn toàn, bởi vì ta còn có ý thức của mình. Nhưng mà ngươi cũng không ra được, về sau chỉ có thể ở trong lòng ta, là như vậy sao?"
Nàng tươi cười rạng rỡ hỏi hắn, hắn nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy có chút kinh khủng. Trong mắt tiểu nha hoàn này có sát khí!
Hắn nhè nhẹ gật đầu một cái, rụt bả vai nhìn nàng, chỉ sợ nàng đột nhiên nhào lên.
Mẫu Đơn hít một hơi thật sâu, hung ác nhìn hắn một hồi lâu, chợt vọt lên!
"Hồ ly tinh chết tiệt nhà ngươi! Cút ra khỏi thân thể của ta! Cút ra ngoài cút ra ngoài. . . . . . !"
Thanh âm của nàng chợt dừng lại, không thể tin được mà quay đầu lại nhìn vào bộ mặt vô tội của hắn. Nàng. . . . . . Nàng mới vừa rồi lại có thể xuyên qua thân thể của hắn?! Tên yêu quái này chẳng lẽ chỉ có thân thể ảo? Không có thân thể thật hay sao?!
Thấy vẻ mặt nàng bất thường, hắn vội vàng khoát tay giải thích: "Ta hiện tại chỉ là một phần linh hồn, thân thể đã bị ta đốt! Vốn nghĩ sẽ có được thân thể mới ngay lập tức, không ngờ lại xảy ra loại chuyện như vầy. . . . . ."
Mắt của hắn lại đỏ lên, nước mắt lại sắp trào ra đến nơi. Mẫu Đơn mới không chịu ăn bộ dáng này của hắn, hai tròng mắt đảo một vòng, oán hận nói: "Khóc khóc khóc! Một người nam nhân chỉ biết khóc! Sao không lo nghĩ biện pháp giải quyết đi?! Ta không muốn cả đời phải bị một hồ ly tinh bám ở trên người đâu!"
Hắn càng khóc dữ dội hơn, nức nở nói: "Người ta cũng không muốn như vậy đâu! Nhưng không có biện pháp mà! Nếu có thể rời đi người ta đã sớm đi! Bây giờ còn phải nhìn sắc mặt nha hoàn hung ác! Thật đáng thương!"
Mẫu Đơn cười lạnh một tiếng, "Ngươi nói rất đúng, ta là nha hoàn hung ác! Ta mặc kệ ngươi có thể rời khỏi thân thể ta hay không, bây giờ ta muốn ngươi cút ngay cho ta!"
Hắn gào lên, "Ngươi nói thật dễ dàng! Ngươi tưởng ta muốn ở lại trong thân thể ngươi sao? Trời đất chứng giám, nếu như có biện pháp tách ra, ta đã làm lập tức! Cũng không cần phải ở đây nhìn mặt nữ nhân dã man như ngươi!"
"Ta là nữ nhân dã man?!" Móng vuốt Mẫu Đơn lại giơ lên, "Ngươi không muốn sống nữa hả?!"
Hai người ầm ĩ thành một đống, Mẫu Đơn biết rõ mình không có cách nào chạm vào người hồ ly kia, nhưng lại không nhịn được cơn tức trong lòng, dù là làm dáng một chút cũng tốt. Ai cũng không chú ý, một bóng dáng mập mạp trắng noãn đã đứng trước cửa từ lâu, nhìn Mẫu Đơn đang phát điên một mình mà tức giận đến toàn thân phát run.
"Mẫu Đơn! Nửa đêm canh ba ngươi ở trong phòng tiểu thư náo loạn cái gì?! Càn rỡ!"
Âm thanh giận dữ của Mễ lão gia lập tức ngăn chặn động tác muốn túm mặt con hồ ly kia của Mẫu Đơn. Nàng hoảng sợ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Mễ viên ngoại mặc áo ngủ đứng ngoài cửa! Gương mặt trắng nõn tròn quay của ông ta tức giận đến đỏ bừng, hai chòm râu đều vểnh cả lên trên.
Mẫu Đơn bị dọa đến không nói nổi một lời, xong rồi xong rồi! Chỉ lo nổi giận với con yêu quái này, hoàn toàn quên chuyện của Tam tiểu thư! Lần này nàng chết chắc rồi! Ông trời ơi, quả thật họa vô đơn chí sao?
"Tam tiểu thư đâu? Đang giở trò quỷ gì?"
Mễ viên ngoại chạy như bay tới, Mẫu Đơn không dám ngăn cản, mặc ông ta một tay vén màn giường lên, bên trong rỗng tuếch. Mặt Mễ viên ngoại lập tức xanh như tàu lá, nóng nảy rống lên!
"Xảy ra chuyện gì?! Mẫu Đơn! Nói ngay cho ta!"
Mẫu Đơn ngập ngừng nửa ngày, chỉ biết kêu khổ trong lòng. Nhưng cũng kỳ quái, con yêu quái này đang ở bên người nàng đấy! Tại sao Mễ lão gia lại không nhìn thấy? Chẳng lẽ thật sự chỉ có mình nàng thấy hắn sao?
Hôm nay nàng tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi. Nàng nên sớm nghĩ tới . . . . . .
*****
Mẫu Đơn len lén khóc ở trong lòng, than thở cho vận rủi của mình. Trên đại sảnh, Tam tiểu thư về trễ và Thủy công tử đưa cô trở về vừa vặn bị tóm, được dắt tới nơi này cho Mễ lão gia khởi binh hỏi tội. Mẫu Đơn ngay cả cái đầu cũng không dám nhúc nhích một cái, chỉ sợ phải nhìn thấy ánh mắt oán độc của Tam tiểu thư.
Ánh mắt của nàng len lén liếc sang bên cạnh, muốn nhìn một chút xem yêu quái đang bám vào người nàng ra làm sao rồi. Vừa nhấc mắt, đã thấy được bộ mặt kích động trào lệ! Vừa vui mừng, vừa khổ sở, nhìn chằm chằm vào Thủy công tử đang có vẻ hơi nhếch nhác. Mẫu Đơn ngẩn ra, còn chưa kịp suy nghĩ xem ánh mắt đó có ý nghĩa gì, đã bị lời nói của Mễ lão gia thu hút đi sự chú ý.
"Thủy công tử, ngươi định xử lý chuyện này như thế nào? Chuyện liên quan đến danh tiết tiểu nữ, còn xin ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn!"
Giọng điệu của Mễ viên ngoại mặc dù thong thả ung dung, nhưng cảm giác áp bức trong lời nói thì ngu ngốc cũng có thể nhận ra. Nếu như câu trả lời của Thủy công tử không thể khiến ông ta hài lòng, thì xem ra Mễ gia và Thủy gia ở Phủ Quang Châu từ nay sẽ không thể đội trời chung rồi!
Thủy công tử mặc cẩm bào màu xanh ngọc tự nhiên phóng khoáng, mặt mày như ngọc, khí độ nho nhã. Hắn không chút hoang mang hành lễ, sau đó nói: "Tiểu chất từ lâu đã ngưỡng mộ tài đức của Tam tiểu thư, gia phụ cũng sớm có nguyện vọng kết bạn cũng thế bá. Ông vẫn thường nói nuối tiếc lớn nhất trong đời chính là cùng tồn tại trong Phủ Quang Châu lại không quen biết với Mễ thế bá. Tiểu chất nguyện cùng Tam tiểu thư kết duyên Tần Tấn, ba ngày sau sẽ tự mình cầu hôn, mong rằng thế bá đồng ý."
(*)Kết duyên Tần Tấn: Câu thành ngữ xuất phát từ "Tả truyện", chỉ mối quan hệ thông gia hữu hảo giữa hai nước Tấn – Tần. Sau này người ta vẫn thường dùng nó để chỉ việc hôn nhân nam nữ.
Vừa dứt lời, trên mặt Tam tiểu thư đã không kìm nén được nỗi hân hoan, tựa như vô số hoa Xuân nở rộ trong nháy mắt, cực kì rực rỡ. Thủy công tử dịu dàng nhìn cô, đáy mắt hiển nhiên tràn đầy sủng ái. Xem ra Thủy công tử đối với Tam tiểu thư là thật lòng . . . . . .
Mẫu Đơn dựng lỗ tai lên, chờ nghe Mễ lão gia trả lời như thế nào, lại hoàn toàn bỏ quên con yêu quái bên cạnh đang mang vẻ mặt đau lòng muốn chết.
Mễ lão gia ho một tiếng, chậm rãi uống một ngụm trà, thật lâu cũng không nói chuyện, không khí nhất thời trở nên căng thẳng. Mặt Tam tiểu thư có chút tái nhợt, cắn môi gắt gao nhìn chằm chằm Mễ lão gia. Thủy công tử lặng lẽ nắm tay cô, ý bảo cô bình tĩnh lại.
Mễ lão gia chợt trầm giọng nói: "Thủy lão gia gần đây thân thể vẫn khỏe chứ? Nghe nói bệnh phong thấp cũ của hắn cũng không thấy khá lên."
Ông chợt nói một câu hoàn toàn không liên qua, Tam tiểu thư gấp đến nỗi cắn nát cả môi, nước mắt dâng lên.
Mễ lão gia nhàn nhạt liếc Tam tiểu thư một cái, nhẹ giọng thở dài nói: "Quả thật con gái lớn không giữ được! Cũng được, Thủy thế chất chịu cưới con, coi như là phúc khí của con. Như vậy việc cầu hôn còn chờ thế chất trở về cẩn thân bàn bạc với lệnh tôn lệnh đường mới phải."
Vừa dứt lời, cả hai người đều mừng như điên, Tam tiểu thư cũng mệt lả cả người, cơ hồ muốn ngã ngồi xuống đất. Mẫu Đơn cũng thông minh đứng ở một bên, không nói một lời. Nàng làm vật hy sinh hay là làm phúc tinh, còn phải xem thái độ của Mễ lão gia và Tam tiểu thư. . . . . .
(*)Phúc tinh: Người hoặc vật mang lại hạnh phúc, may mắn cho người khác.
Đang than thở cho bản thân mình, chợt phát giác tay mình đang với ra ngoài!
Mẫu Đơn bị dọa đến nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn cái tay không chịu sự khống chế của mình, vẫn đang sờ sờ, mò mò tới trên người Thủy công tử! Nàng không thể thốt nên lời, kinh ngạc mà chứng kiến thân thể không chịu sự khống chế của mình xông tới ôm chặt lấy Thủy công tử.
Sau đó, miệng của nàng cũng hoàn toàn không chịu sự khống chế mà gào lên: "Thủy công tử! Ta cũng thích người! Ta vì người mà làm nhiều chuyện như vậy, sao người lại không nhìn ta một cái? Người cưới luôn ta có được không? Ta bảo đảm nhất định sẽ khiến người vui vẻ!"
Mẫu Đơn đổ mồ hôi lạnh mà nhìn sắc mặt tái mét của Mễ lão gia, nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Tam tiểu thư, xong rồi lại nhìn đến Thủy công tử đang kinh ngạc nói không ra lời, thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Không phải tôi nói! Là hắn!"
Xong rồi! Lần này thật là xong rồi! Mễ gia này không thể ở tiếp nữa rồi! Nàng phải uống gió Tây Bắc rồi ! Cái tên hồ ly tinh chết tiệt kia! Nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn! Lại dám giành thân thể của nàng?! Lần này có nhảy vào trong nước cũng không thể rửa sạch rồi!
Mẫu Đơn đứng như trời trồng tại chỗ, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra nổi.