[Dịch]Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ

Chương 17 : MỞ ĐƯỜNG




Trước mắt là một cái “động” lớn sâu thẳm tối đen .

Nói chính xác hơn, thì không nên gọi là động. Đó chẳng qua là một màu đen mênh mông vô bờ bến, yên tĩnh không một tiếng vang mà tồn tại trước mắt Mẫu Đơn.

Không có chút ánh sáng nào, chẳng qua màu sắc của “động” còn sẫm hơn màu đen quanh mình một chút. Cứ nhìn nó như vậy cũng có cảm giác tựa hồ có một lực lượng cổ quái nào đó kéo người vào trong. Mẫu Đơn không nhịn được mà lùi một bước, lại lập tức bị túm lấy cổ tay kéo về phía trước.

Nàng muốn nói gì đó, muốn xoay người chạy trốn. Nhưng nàng căn bản không có cách nào nhúc nhích, Ưng Vương Dực túm cổ tay nàng rất chặt, túm đến phát đau, sức lực lớn kinh người. Nàng cứ bị kéo đi từng bước từng bước về phía cái “động” không giới hạn không ánh sáng kia.

Đây thật sự là núi Yên Hồng sao? Núi ở chỗ nào chứ? Là cái “động” đen hù đó hả? Những thứ tráng lệ nguy nga mới vừa rồi nhìn thấy trên vách núi kia, lại là cái bộ dạng này? Trời ạ, bảo nàng tin thế nào cho được!

Ưng Vương Dực vừa đi lại vừa bấm ngón tay, sau đó hàng mày nghiêm nghị rốt cuộc cũng giãn ra đôi chút.

Xem ra người gã muốn tìm đang ở chỗ này, chỉ cần tránh né hành tung đám Lang yêu trên núi, gã rất nhanh sẽ tìm thấy người kia. Sau đó dùng đôi vô đồng nhãn của người kia, nhìn thấu bí mật của nha đầu người phàm này.

(*)Vô đồng nhãn: Mắt không có đồng tử.

Trên tay chợt truyền tới lực phản kháng. Gã không kiên nhẫn xoay đầu lại, một tay nhấc bổng Mẫu Đơn đang liều mạng vùng vẫy lên!

"An phận một chút cho ta!" Gã nắm cổ áo nàng, trầm giọng ra lệnh.

Sắc mặt Mẫu Đơn trắng bệch, hai tay túm chặt lấy cánh tay gã, rồi đột ngột cúi đầu dùng hết sức mà cắn lên tay gã! Con yêu quái chết giẫm này! Dọc đường đi vẫn luôn khi dễ nàng, bây giờ còn muốn dẫn nàng đến cái chỗ quỷ quái này! Nàng hận chết gã! Dù không có cách nào chạy trốn, cũng muốn cho gã biết Mẫu Đơn nàng không phải nhân vật dễ dàng để người ức hiếp!

Tay của gã rất nhanh đã bị nàng cắn nát, một thứ máu nóng bỏng như nước sôi tuôn vào miệng nàng. Một cơn đau nhức kịch liệt. Nàng cắn chặt, làm thế nào cũng không nhả miệng, nước mắt bị ép tràn ra, hòa lẫn nước mũi, cả mặt hỗn loạn.

Ưng Vương Dực im lặng nhìn nàng. Đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng bổ sau gáy nàng. Thân thể Mẫu Đơn lập tức mềm nhũn, tê liệt ngã xuống, bị cánh tay gã câu lại.

Gã cúi đầu nhìn vết thương máu thịt be bét nơi hổ khẩu. Tức giận trong lòng, thật muốn cứ thế đánh chết nàng! Nhưng vẫn đứng tại chỗ mà nhịn hồi lâu, gân xanh nhảy tưng tưng trên trán. Lúc sau, gã dùng một tay đưa Mẫu Đơn lên lưng, mặt mày tái xanh bước nhanh về phía động đen.

(*)Hổ khẩu: Vùng giữa ngón giữa và ngón cái.

Thì ra cái động vốn là vực sâu không đáy, đi tới gần, liền có thể nhìn thấy một con đường hẹp dài, lượn vòng hướng xuống, hoàn toàn không thấy được điểm cuối. Ưng Vương Dực không có chút do dự, cứ thế bước lên đường mòn, đi nhanh xuống dưới.

Núi Yên Hồng hoàn toàn trái ngược với cái bóng trên vách núi, người kia hẳn phải ở nơi nào đó ở tầng dưới cùng. Các tầng giữa, đều là nơi Lang yêu thường xuyên hoạt động. Nếu như muốn tránh Lang yêu, bắt đầu từ tầng đầu liền phải lựa đường vòng mà đi, để tránh kinh động đến đám Lang yêu giác quan nhạy bén kia.

Ưng Vương Dực đột ngột trồi lên từ mặt đất, sải một bước dài nhảy xuống vùng tối đen kia, thân thể rơi xuống không tới nửa khắc, trước mắt chợt rực sáng mãnh liệt. Gã xoay người, vững vàng tiếp đất. Nhìn qua bốn phía, thì ra gã đến tầng đầu - hồ Tuyết Phong.

Bầu trời vẫn là một mảng tối đen thăm thẳm, chẳng qua có thêm đốm đốm huỳnh quang bay lượn khắp nơi, nhưng trông không giống đom đóm. Sâu kín phát sáng, khiến cả hồ Tuyết Phong đều ánh lên màu lam gần như trong suốt. Đất dưới chân có màu đen nhạt, chung quanh là một mảng rừng phong màu trắng bạc, um tùm dày đặc, lá cây trắng bạc bị gió không biết từ đâu thổi tới, xào xạc vang lên. Ngoài ra, không còn bất kì tiếng động nào khác.

Một cái hồ tựa như một khối thủy ngọc lớn màu xanh lam, không một tia sóng gợn, nằm tĩnh lặng giữa rừng phong. Ưng Vương Dực nhìn bốn phía một hồi lâu, chắc chắn không có Lang yêu ẩn hiện, mới chậm rãi đi tới.

Mấy đốm sáng khó hiểu bay múa đầy trời kia đều tự động dạt ra mỗi khi gã tới gần ba thước. Gã vừa đi vừa cảnh giác quan sát chung quanh. Rừng phong cực kì lớn, lại mọc dày, nếu như có Lang yêu ẩn núp trong đó, gã sẽ không thể mở đường ở đáy hồ để trực tiếp đến chỗ người kia.

Gió lạnh thấu xương thổi tóc gã uốn lượn dọc theo sống lưng, đốm đốm huỳnh quang chiếu lên gương mặt vốn đã âm trầm của gã, khiến gã trông như ma quỷ, đôi mắt đen nhánh dường như cũng lây nhiễm ánh sáng lửa quỷ. Gã đi tới bên hồ, đặt Mẫu Đơn trên đất, ngồi xổm xuống đưa tay vào hồ nước mà thăm dò.

Thần hỏa trên tay vừa chạm tới nước hồ lạnh như băng, lập tức bốc lên sương khói màu xanh nhạt. Nước ở đây cực lạnh, sợ rằng nha đầu kia đi vào sẽ chết rét. Ưng Vương Dực thuận tay múc một vốc nước hồ, đặt trước mũi khẽ ngửi, mùi tanh hôi nhàn nhạt lập tức lan ra.

Xem ra đám Lang yêu kia vẫn không thay đổi thói quen cũ, ăn thịt người xong đều quẳng xương cốt còn thừa vào hồ Tuyết Phong này. Nhưng cũng kì lạ, nước hồ lại không lan vết máu, vĩnh viễn vẫn là màu xanh lam lạnh lẽo. Thoạt nhìn sạch sẽ trong suốt, nhưng bên trong đã sớm thối rữa hư nát.

Cũng giống như núi Xạ Hương…

Khóe miệng gã nhếch lên nụ cười châm chọc, xoay người bước tới cạnh Mẫu Đơn.

Thần hỏa trên tay đột ngột sáng lên, gã đặt cả bàn tay lên lưng Mẫu Đơn. Cơ hồ là trong nháy mắt, trên người nàng liền được bao phủ bởi một tầng lửa mỏng nhạt, lặng lẽ thiêu đốt, không hề tổn thương đến tóc tai da thịt.

"May mắn được thần hỏa bao trùm, cũng không biết là phúc phận ngươi tu luyện mấy đời."

Ưng Vương Dực cười lạnh, cắp nàng trong tay, nhẹ nhàng nhảy vào trong hồ nước.

Thần hỏa trên thân hai người vừa tiếp xúc với nước hồ, lập tức bốc khói xanh, lại biến mất trong nháy mắt. Sóng trên hồ khẽ gợn một phen, rồi cũng liền tan biến, bình yên như cũ, giống như vốn không có hai người nhảy vào.

Trước mắt là một mảng xanh lam lạnh lẽo trong suốt, không chút tỳ vết, chỉ cần không nhìn tới số xương cốt, thi thể hình hài đáng sợ và bùn đất đỏ như máu dưới đáy hồ kia, thì thân ở trong vùng sắc màu xinh đẹp trong trẻo thế này cũng chưa hẳn không phải là một việc vui sướng. Ưng Vương Dực đưa tay gạt nước hồ, bơi xuống dưới, một tay khác đặt trên tim Mẫu Đơn, bảo vệ tâm mạch của nàng, phòng ngừa nàng ở dưới nước quá lâu, hít thở không thông mà chết.

Gã vừa bơi vừa tìm kiếm điểm khác biệt, nếu như gã nhớ không lầm, thì lối đi kia phải nằm giữa hồ. Gã cúi đầu nhìn số xương cốt bị Lang yêu vứt nơi đây trong trăm ngàn năm qua. Sáu trăm năm rồi, thế mà nơi này không thay đổi chút nào. Gã nhớ về lần đầu tiên đến đây, vẫn còn là một chòm sao nho nhỏ ngây thơ cho rằng mình có thể cứu vớt nhân thế. Nếu như không có nàng, nếu như không có lần đối thoại kinh động lòng người khi ấy, nếu như không có tận mắt nhìn thấy những hình ảnh kinh tâm động phách, thì có lẽ đến bây giờ gã vẫn còn khờ dại muốn tiếp tục làm thần quan từ ái của thế nhân.

Nào trong trẻo thanh lãnh, nào đãng yêu trừ ma, nào chính nghĩa hào hùng tươi đẹp, đều giống như hồ nước ẩn chứa thịt nát thối rữa, đều là thứ hư ảo. Gã chẳng qua, là mệt mỏi với những truyền thuyết hư ảo kia thôi…

Hai chân chạm đến giữa đáy hồ, gã khom lưng mò mẫm trong đống bùn đất đỏ như máu, nước hồ xung quanh lập tức bị vẩn đục, bùn cát màu máu hỗn tạp bên trong, biến làn nước xanh lạnh lẽo thành màu máu tanh.

Rốt cuộc cũng mò được một cái vòng lớn, Ưng Vương Dực nắm chặt cái vòng bằng đồng kia, đột nhiên dùng lực, thần hỏa trên người nhất thời sáng lên, chiếu đỏ nước hồ. Nước hồ bắt đầu chấn động theo sự lôi kéo của gã, dưới lòng bàn chân đột nhiên xuất hiện một xoáy nước. Lúc đầu chỉ là xoáy nước rất nhỏ, chỉ có thể lay động vạt áo gã đôi ba cái. Nhưng bây giờ càng lúc càng biến lớn, giống như phía dưới cái vòng là một khoảng trống rỗng, nước hồ ra sức xoáy tròn rơi xuống.

Ưng Vương Dực buông lỏng tay ra, cúi đầu nhìn cái vòng bị gã kéo mở, quả nhiên là một cái hố. Vừa sâu lại vừa tối, nước hồ điên cuồng xoáy trôi vào hố, xoáy nước càng lúc càng lớn. Gã dùng sức ôm Mẫu Đơn ra trước, khẽ cong người chui vào cái hố kia.

Nước hồ đưa bọn họ vọt xuống dưới, trượt thật lâu trong cái hố quanh co khúc khuỷu kia. Cũng không biết rơi trong hố bao lâu, phía trước chợt có tiếng nước chảy mãnh liệt, giống như có nước dâng lên từ đầu khác của hố. Ưng Vương Dực đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người qua, dưới chân nhất thời bị nước đập mạnh, thế rơi rốt cuộc cũng chậm lại.

Trước mắt chợt tối đen như mực, thì ra nước từ đầu kia xô tới là màu đen! Ưng Vương Dực một tay ôm Mẫu Đơn, tay khác gắng sức khua nước, gian nan vượt nước đen đi tới cuối đường.

Thì ra hai hồ tương thông, đáy hồ Tuyết Phong dùng nắp đồng che miệng hố lại, chỉ cần kéo ra, là có thể qua lại dưới đường ngầm.

Ưng Vương Dực vừa phí sức ngoi lên từ trong nguồn nước đen mãnh liệt, vừa phải che chở tâm mạch Mẫu Đơn không để nàng chết. Gã đột nhiên phẫn hận khẽ nguyền rủa, nếu không phải tại Hoàng Tuyền kia! Nếu như không phải tại nha đầu đáng chết! Gã cần gì phải chịu tội này?! Thế nhưng gã lại không nghĩ nếu không phải gã bắt Mẫu Đơn và Thủy yêu về làm vật tế thì giờ đây mọi chuyện đã không xảy ra.

Không biết phí sức bơi bao lâu, chợt toàn thân thấy thoải mái hơn, ra là đã bơi khỏi luồng nước đen ập vào.

Lòng Ưng Vương Dực thư giãn một chút, lập tức bơi thật nhanh đến thượng du. Trong hồ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, khoảng không gian chung quanh đen kịt, nhưng chất nước sạch sẽ hơn hồ Tuyết Phong rất nhiều, không có mùi tanh hôi, mà thoảng mùi hoa cỏ. Loáng thoáng có thể tưởng tượng trên mặt hồ hẳn là hoa cỏ tốt tươi, bồng bềnh theo làn nước.

"Rọat" một tiếng, Ưng Vương Dực đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, vỗ một tay lên lưng Mẫu Đơn. Chỉ thấy nàng há mồm phun ra vô số nước đen, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm chặt, ngồi phịch trên người gã.

Gã quan sát chung quanh một phen, quả nhiên đúng như gã nghĩ, trăm hoa rực rỡ, cỏ biếc mọc dày. Nước hồ đen như mực, nhưng bên bờ hồ lại trồng vô số hoa đào, từng cánh từng cánh hoa rơi trên mặt hồ, mặc dù lịch sự tao nhã, nhưng cũng vô cùng quỷ dị. Bầu trời xanh đen, cũng có đốm sáng quanh quẩn, nhưng số lượng không nhiều như tầng đầu.

Gã bơi về phía ven hồ, nhảy một cái lên bờ, trên người thế mà không dính chút nước, nhẹ nhàng khoan khoái như thường. Còn Mẫu Đơn bên cạnh, y phục tuy cũng chưa thấm ướt, nhưng mái tóc đã sớm nhỏ nước, ngổn ngang bết lên mặt lên người.

Ưng Vương Dực cẩn thận nhìn chung quanh, từ từ đi về phía rừng đào. Vây quanh hồ nước đen, là rừng đào trông không thấy điểm cuối, nếu như gã không nhầm, người kia nên ở cách đó không xa về phía đông.

"Sớm biết có cố nhân tới thăm, lại không nghĩ rằng là Ưng Vương Dực đại nhân. Thất kính."

Một giọng nói khàn khàn trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng gã không tới năm thước, gã cả kinh rùng mình, vội quay đầu lại!

Người nọ vận xiêm y màu đen, bên ngoài còn choàng áo khoác đen rộng rãi, bọc từ đầu đến chân. An tĩnh đứng cách đó năm thước, vóc người tầm trung, hai tay khép lại trong tay áo. Đầu và mặt của hắn đều đã bị áo choàng che phủ, không thể nhìn rõ, chẳng qua từ trong áo choàng, mơ hồ có tia sáng lạnh sắc bén bắn ra, khiến cho người ta sởn gai ốc.

Ưng Vương Dực chậm rãi thở ra một hơi, nắm cằm Mẫu Đơn kéo lên.

"Ta tới, chỉ là muốn ngươi xem giúp số mệnh của nàng."

Giọng của người kia khàn khàn, giống như nặn ra khỏi cổ họng, khiến cho người ta cảm thấy ê cả răng.

"Việc này ta đã sớm biết, nàng không có số mạng con người, ta không tính ra mệnh của nàng."

Ưng Vương Dực nhăn mày lại, vội la lên: "Chẳng lẽ ngươi dùng vô đồng nhãn cũng không nhìn ra số mệnh nàng?!"

Người nọ nói nhỏ: "Ưng Vương trước không nên gấp, hãy đến bỉ thất ngồi cùng ta một lát, ta lại thử một lần xem sao."

(*)Bỉ = thấp hèn: Một cách nói chuyện khiêm tốn.

Ưng Vương Dực câu Mẫu Đơn trên tay, nói: "Nàng không sợ thần hỏa, là vì nguyên nhân gì?"

Người nọ yên lặng một hồi lâu, chẳng qua tia sáng lạnh phía sau áo choàng ngày càng mãnh liệt, dường như muốn xuyên thấu thân thể Mẫu Đơn. Hồi lâu, gã mới nhẹ giọng nói: "Ta không biết, ta nhìn không ra. Ta chỉ biết có cao nhân hạ ấn trên người nàng, chống lại toàn bộ pháp lực nhìn trộm. Người nọ thủ đoạn cực cao, không phải là thứ mà năng lực của ta có thể khám phá."

Ưng Vương Dực lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ là đám Thần tự cho là đúng của núi Xạ Hương?"

Người nọ chợt ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt trắng bệch, trên mặt là vết sẹo màu đỏ đáng sợ, như con giun dữ tợn bò lên. Hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Có lẽ đúng, có lẽ không. Ưng Vương, ta không thể tùy tiện cho ngươi đáp án. Xin đi với ta trước."

Ưng Vương Dực hít một hơi thật sâu, xách Mẫu Đơn muốn đuổi theo, người nọ chợt ngoảnh đầu lại, nhẹ giọng nói: "Ưng Vương, có thể tạm thời trao tiểu cô nương kia cho ta không?"

Ưng Vương Dực ngạc nhiên nói: "Thế nào? Ngươi cần phải đụng vào thân thể nàng mới có thể đoán ra mệnh nàng sao?"

Người nọ chợt mở mắt, chẳng ngờ lại không có tròng trắng! Hai con mắt màu xanh đen yêu dị phát quang, tản ra ánh sáng lạnh, khiến người ta hoảng sợ. Đôi mắt sâu thẳm dị thường, lóe lên sáng quắc, nhìn kỹ, lại không có con ngươi! Quả nhiên là vô đồng nhãn!

Hắn nói: "Ta muốn dùng toàn lực, nhìn thấu mệnh của nàng. Trên đời không có người hoặc Thần nào có thể thoát khỏi vô đồng nhãn của ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.