Hoàng Tuyền khôi phục thái độ bình tĩnh trước nhất, không nói không rằng mà phóng tới, thò tay túm lấy Mẫu Đơn. Ưng Vương Dực rống lớn một tiếng, vừa kinh hoảng vừa tức giận. Gã bổ một chưởng về phía Hoàng Tuyền, rồi thừa dịp y lật người tránh né mà nhảy lên một cây tùng, chỉ trong chốc lát đã chạy trốn xa hơn mười trượng.
Gã chợt hung tợn cúi đầu nhìn tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch trong ngực. Tại sao?! Tại sao thần hỏa không thể đốt cháy nàng?! Thần hỏa có thể đốt cháy vạn vật đến hầu như không còn, mà lại không thể đối phó nha đầu người phàm trước mắt?! Đã sai ở chỗ nào? Là do pháp lực của gã ? Hay là do thân thể nàng đặc biệt?
"Hoàng Tuyền! Ta đem nha đầu này đi! Có bản lĩnh thì tới tộc Yêu lang núi Yên Hồng! Ta chờ ngươi!"
Giọng Ưng Vương Dực truyền tới từ nơi xa trăm dặm, lượn lờ không dứt, dần dần đi xa. Hoàng Tuyền tức tối nện một đấm lên cây, cây tùng cao to lập tức nứt gãy, ngã rầm xuống đất.
Y ngoái đầu nhìn Tư Đồ, lại thấy ngực y có một vết thiêu lớn, vẻ mặt khổ sở mà duy trì động tác giơ tay, ngơ ngẩn nhìn tay mình. Hoàng Tuyền hé miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, xoay người bước tới đàn tế, ôm Thủy yêu đã hôn mê xuống.
Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích. Hoàng Tuyền giơ tay sờ quần áo nàng, kiểm tra ngực nàng, chỉ còn vài chỗ có chút ẩm ướt. Có vẻ nàng không bị thần hỏa trực tiếp đốt cháy, nhưng cũng bị thương tổn nặng. Hoàng Tuyền vỗ vỗ mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Thủy yêu, Thủy yêu? Có nghe lời ta nói không?"
Ngón tay của nàng hơi nhúc nhích, lông mi rung rung, hình như là có phản ứng, nhưng vẫn không thể động đậy. Hoàng Tuyền yên lặng một lúc, đỡ nàng lên, đưa ngón tay vào áo nàng, trượt dọc xuống theo khung xương mảnh khảnh. Đầu ngón tay đi đến chỗ nào, nơi đó liền có vết nước xuất hiện.
Thủy yêu chợt khe khẽ nhúc nhích, rốt cuộc cũng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đỏ rực của y. Ngón tay êm ái của y đang vuốt sống lưng nàng, chậm rãi truyền yêu lực của mình cho nàng. Thủy yêu không nhịn được khẽ mỉm cười, "Ngươi… cũng có lúc… dịu dàng sao"
Hoàng Tuyền có chút sửng sốt, cúi đầu nhìn, lại thấy nàng đã ngủ mê man do hao hết yêu lực. Đôi mi dày đậm khẽ rung, giống như cánh bướm. Dung nhan hàng đêm quấn quanh suốt bảy trăm năm lúc này đang yên tĩnh ngủ say ngay trước mắt, trong lòng y vừa ngọt vừa đắng, cũng không rõ là cảm giác gì. Hắn biết, nàng không phải nàng ấy. Nhưng đối mặt với dung nhan giống nhau như ai đánh tráo, hắn có lạnh lùng đến đâu, lí trí đến đâu cũng không thể ngó lơ.
Không nhịn được mà thở dài một tiếng trầm thấp, y lựa chọn con đường đi về phía tây này, rốt cuộc là đúng là sai? Vốn chỉ là ôm lòng riêng muốn được ở gần gương mặt quen thuộc này một đoạn thời gian, lại không ngờ rằng bạn đồng hành đều có chỗ cổ quái.
Trước không nói đến việc tại sao Mẫu Đơn thân là người phàm mà lại không sợ thần hỏa thiêu đốt, đến bây giờ y vẫn không dám tin tưởng đó là chuyện thật đã xảy ra. Dọc đường đi, dựa vào nhãn lực của y lại không hề phát hiện Mẫu Đơn có chỗ nào đặc biệt, vậy chỉ có thể nói sự tình đã quỷ dị vượt khỏi phạm vi năng lực của y rồi…
Lại nói Tư Đồ, thân là hồn phách, còn là tiểu yêu nửa đuôi, vậy mà bị thần hỏa xuyên thủng ngực cũng không hề lập tức hồn phi phách tán, chỉ bị cháy rụi một mảng y phục mà thôi, không thể nói không cổ quái. Hơn nữa. . . . . .
Y lại ngoái đầu nhìn về phía Tư Đồ, thấy hắn đã rụt tay về, ngơ ngác nhìn theo hướng Ưng Vương Dực biến mất. Đôi mắt hồ ly hẹp dài xinh đẹp mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển, rung động lòng người mà lại cực kì sắc bén. Hoàng Tuyền cả kinh, chăm chú nhìn lại thì chỉ thấy một ánh mắt thất thần.
Kì lạ. . . . . . Quá kì lạ rồi! Hoàng Tuyền hít một hơi, bước đến cạnh Tư Đồ, trầm giọng nói: "Chúng ta nhanh đi núi Yên Hồng, càng trễ tiểu nha đầu sẽ càng nguy hiểm."
Tư Đồ lơ đễnh nhìn y một cái, từ từ gật đầu.
Hoàng Tuyền dừng một chút, nói: "Ta nghĩ Ưng Vương Dực tạm thời sẽ không làm gì nàng, thứ nhất là đường xá núi Yên Hồng khá xa xôi; thứ hai hắn nhất định cũng muốn biết tại sao thần hỏa không có tác dụng đối với nàng. Ngươi tạm thời không cần quá lo lắng. Chúng ta lập tức đi núi Yên Hồng, đoán chừng sẽ không chậm hơn hắn quá lâu."
Tư Đồ không nói gì, chỉ vỗ vỗ y phục bị đốt trên ngực, mảnh vụn rơi xuống, biến mất trong nháy mắt. Mà vết thương vốn bị đốt cháy trên ngực lại không còn chút dấu vết, nguyên vẹn nằm phía sau mảng y phục bị mất. Hoàng Tuyền liếc mắt một cái, im lặng quay lại bế Thủy yêu lên.
**************
"Yêu quái chết tiệt! Buông ta ra!" Mẫu Đơn dùng sức nện Ưng Vương Dực, chỉ thiếu nước chưa liều mạng túm tóc mà giật, nhe răng mà cắn. Thật ra thì không phải nàng không muốn giật, cắn, mà chỉ tại trên tóc trên thân gã vẫn luôn có một tầng lửa đỏ bao quanh, nàng sợ phỏng tay.
Ưng Vương Dực nhẫn nại chịu đánh một đường, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, cứ như lệ quỷ. Gân xanh trên trán gã dần dần lộ ra ngoài, tim đập bịch bịch, hiển nhiên là nhịn hết sức khổ cực. Mà lửa giận cố nén rốt cuộc cũng bạo phát vào lúc Mẫu Đơn có ý đồ cào cấu gã!
Ưng Vương Dực không hé răng, chỉ nhìn chằm chằm nàng một cách ác liệt, đôi đen nhánh như đao kiếm sắc bén, đâm sâu vào lòng nàng, dọa nàng đổ mồ hôi lạnh khắp người, lời đã ra đến khóe miệng nhưng không phun được nửa chữ!
"Ngươi nghe cho kỹ, ta mặc kệ vì sao ngươi không sợ thần hỏa! Nếu như ngươi chọc giận ta thì chớ trách ta không khách khí!"
Hắn âm lãnh nói xong, sau đó một tay túm Mẫu Đơn đang đặt trên vai lôi ra, ôm ngang hông nàng rồi nhảy lên một cây cao. Mẫu Đơn vừa giận lại vừa sợ, uất ức gần chết. Lửa trên người tên yêu quái này làm nàng đau quá! Diễn đàn Lê Quý Đôn. Có điều tuy đau, nhưng lại không cháy. Nàng không nhịn được mà thò tay chạm nhẹ vào tầng lửa đỏ trên người gã, hơi nóng chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Không giống với cảm giác bỏng rát đầy trời khi gã lần đầu xuất hiện trước mặt nàng.
Chuyện này là sao?
Ưng Vương Dực im lặng liếc nàng một cái. Nha đầu người phàm này phá hủy lễ tế năm nay gã cẩn thận chuẩn bị, nếu không phải nàng chẳng chút phản ứng với thần hỏa của gã, gã đã sớm giết nàng, tránh khỏi mang trên đường cản trở. Bây giờ thì tốt rồi, Lưu Hỏa sơn chiếm cứ năm trăm năm bị một tên xà yêu công phá, lễ tế chuyên tâm chờ đợi bị con nha đầu này nhiễu loạn, thù này không báo, gã sao đáng xưng Ưng Vương Dực?!
***************
Tộc Lang yêu núi Yên Hồng là chỗ tụ tập của Yêu giới, gần Thần giới phía tây nhất. Ưng Vương Dực vừa chạy băng băng vừa bấm ngón tay, nếu như gã tính không sai, "Người kia" bây giờ chắc còn đang ở núi Yên Hồng. Bây giờ đi, vừa vặn có thể vòng qua đám Lang yêu đáng ghét kia mà trực tiếp tới đỉnh núi tìm hắn —— người kia là một “bán thần” có thể dùng đôi mắt thần nhìn thấu toàn bộ bản chất, nguyên hình, kiếp trước kiếp này.
(*)Bán: Một nửa
Bị gã vác trên người chạy liên tục một ngày một đêm, mắt Mẫu Đơn gần như không mở nổi, chỉ thấy trên người vấp nhẹ, sảy nhẹ, cứ vậy mà muốn ngủ luôn! Vào lúc nàng đang miễn cưỡng đấu tranh với cảm giác buồn ngủ , giọng nói lạnh lẽo của Ưng Vương Dực đã đánh bay sương mù buồn ngủ.
"Mở mắt nhìn cho kỹ, cả đời mấy người phàm các ngươi chỉ sợ cũng không thể nhìn thấy kỳ cảnh này."
Mẫu Đơn vội vàng mở mắt, cảnh tượng nhìn thấy được lại khiến cho nàng nghẹn họng thiếu chút nữa quên luôn quá khứ.
"Đây. . . . . . Đây là chỗ nào?!"
Tay nàng run run chỉ lên ngọn núi bay lơ lửng trên không trung. Ngọn núi kia cực kì nguy nga tráng lệ, lởm chởm quái thạch, nhìn từ đằng xa thấy xanh um tươi tốt, không chỉ có màu xanh lá cây, ở giữa còn xen lẫn màu vàng xinh đẹp và màu đỏ rực rỡ, nghĩ chắc là cây phong ở lưng chừng núi! Mây mù lượn lờ quấn quanh đỉnh núi chân núi, khiến hơn nửa ngọn núi biến mất trong làn sương mù trắng.
Nhưng trừ đám cây cối xanh biếc kia, Mẫu Đơn lại có cảm giác ngọn núi lơ lửng trên không trung kia có gì đó quỷ dị. Nó cứ an tĩnh phiêu lãng trong không trung, bị sươn mù vây quanh như thế, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ngọn núi và vách đá đen khiến người ta không nhịn được mà rợn cả tóc gáy. Mẫu Đơn cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, ngọn núi kia khiến nàng có dự cảm không lành. . . . . .
"Đó chính là núi Yên Hồng, địa bàn của tộc Lang yêu." Tâm tình Ưng Vương Dực có vẻ rất tốt, giọng nói cũng buông lỏng rất nhiều, "Mỗi lần tới đều có cảm giác không giống nhau! Quả thật là sắc sảo phi thường!”
Mẫu Đơn nhìn chung quanh một chút, nàng bị Ưng Vương Dực kẹp trong tay, đứng trước một vách đá. Mà từ vách đá đen trông sang, ngọn núi nguy nga nổi bồng bềnh giữa không trung kia lại sâu không lường được. Dường như cả ánh nắng mặt trời phía trên chiếu xuống cũng bị nuốt mất, tựa như một con quái vật khoác xiêm y hoa mỹ lơ lửng giữa bầu trời.
"Ngươi. . . Lang yêu biết bay sao?! Trừ bay lên, căn bản không có đường đi khác mà!"
Mẫu Đơn kinh hồn bạt vía nhìn vách đá tràn đầy mây mù, ai biết nông sâu? Ngọn núi kia mặc dù thoạt nhìn khổng lồ, thật ra thì lại bay rất xa, không có cầu, không có xích sắt, chẳng lẽ thật sự phải mọc cánh bay lên sao? Sao nàng lại không biết lang yêu biết bay vậy?
Ưng Vương Dực không đáp, chỉ cúi đầu nói một câu "Nắm chặt" liền nhẹ nhàng lật người một cái, đã nhảy xuống vách núi! Mẫu Đơn không thể ức chế mà hét to! Âm thanh nhỏ yếu dần đi trong tuyệt cốc ngàn năm, phá tan mấy đám mấy nhàn nhã trôi.
(*)Tuyệt: Ngắn cách với bên ngoài, không có lối thông ra.
Thân thể cấp tốc rơi xuống, Mẫu Đơn nắm chặt y phục Ưng Vương Dực theo bản năng, trong lòng chỉ nghĩ xong rồi, lần này chết chắc. Nhảy xuống từ vách núi đen ngàn trượng, là hành vi chỉ có kẻ điên mới làm… Ưng Vương Dực này chịu đả kích quá lớn nên mất trí rồi…
Tiếng nói lạnh lẽo của Ưng Vương Dực chợt truyền đến bên tai, "Buông tay ra."
Nàng kinh ngạc, ah? Rõ ràng bọn họ đang ngã xuống cực nhanh mà! Sao không bất tỉnh, mắt không hoa đầu không choáng? Nàng vội vàng mở mắt, lại thấy bốn phía là một khoảng tối đen, phảng phất có chút ẩm ướt sượt qua bên mặt, có lẽ là mây mù. Đôi tay đang túm quần áo của nàng chợt bị người ta thô lỗ kéo ra, nàng đau đến nhíu mày. Yêu quái đáng chết! Bộ gã tưởng nàng thích túm áo gã lắm sao?!
"Sắp đến nơi rồi." Gã lạnh lùng nói , "Nếu như sợ tới mềm đùi rồi thì tự giải quyết đi."
Cái tên yêu quái này sao có thể ác liệt như vậy?! Mẫu Đơn tức giận đến toàn thân phát run, nói không nên lời. Có trời mới biết bây giờ nàng nhận ra Hoàng Tuyền đáng yêu biết bao nhiêu! Ông trời ơi, phù hộ Hoàng Tuyền bọn họ nhất định phải tới cứu nàng! Không biết Ưng Vương Dực chết tiệt này còn muốn hành hạ nàng như thế nào nữa đây!
Thân thể chợt chấn động, hai chân lại có cảm giác đạp trúng đất. Mẫu Đơn sững sờ, người đã vững vàng đứng trên mặt đất! Ưng Vương Dực không cắp nàng trong tay nữa, gã không chút khách khí nắm cổ tay Mẫu Đơn, sải bước đi về phía trước. Cổ tay Mẫu Đơn đau, trên người cũng đau đớn. Chung quanh là một mảng tối đen khiến người ta hít thở không thông, không thể nhìn thấy gì. Nàng bị lôi đi té lên té xuống, một cái tay khác huơ huơ trên không, nhưng không sờ được thứ gì cả.
Kỳ quái, không phải bọn họ nhảy xuống từ vách đá sao? Hai bên phải là sơn cốc chật hẹp mới đúng chứ! Sao đi một lúc lại có cảm giác xung quanh trống trải?
"Đây mới thật sự là núi Yên Hồng, lúc nãy chỉ là ảnh ngược trong mây mù thôi."
Tiếng Ưng Vương Dực chợt vang lên trong bóng đêm, Mẫu Đơn vội vàng trợn to hai mắt lên mà nhìn chung quanh, nhưng vẫn không nhìn được gì, trước mắt chỉ là một khối đen đặc, đưa tay không thấy được năm ngón.
Ưng Vương Dực như chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Ta quên mắt người phàm không thể nhìn thấy nơi này."
Mẫu Đơn cảm thấy một cái tay nóng bỏng dán lên mí mắt, làm nàng nóng đến quát to! Vội vàng dùng sức đẩy tay Ưng Vương Dực ra, nàng vừa há miệng muốn mắng, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người!