Đêm càng lúc càng khuya, lúc này trong vương phủ mọi người gần như đều đã sớm đi ngủ, nhưng trong thư phòng của vương gia lại có ngọn đèn dầu đang thắp sáng. Chinh chiến năm năm, hễ là nơi chiến mã của hắn bước qua, các tiểu quốc không một nước nào dám không quy phục. Mà vị vương gia Đại Hạ này đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi cũng không ai dám coi nhẹ tên tuổi vị chiến vương này, lại một lần đem uy danh lan đến cả những nơi hẻo lánh, làm cho các nước láng giềng vọng tưởng chống lại nghe tin đã sợ mất mật, nào dám không theo. Lúc này, Lan Phượng Thương đang vùi đầu ở thư phòng xử lý chính vụ.
Trên người hắn mặc bộ cẩm bào màu đen khỏe khoắn, đầu đội tử ngọc kim quan, hoa văn vũ trảo bàn long thêu trước ngực uy vũ mà không mất đi vẻ tuấn mỹ. Ngũ quan hoàn mỹ, tinh xảo như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng.
Nhiều năm chinh chiến tôi luyện ra một đôi mày kiếm sắc bén, phía dưới là chiếc mũi cao ngất, tựa như thanh kiếm đang dựng ngược, đôi môi mỏng lạnh lẽo thi thoảng lại khẽ mím lại tạo nên một vẻ đẹp hoàn mỹ.
Nhìn bản tấu trên chiếc bàn trước mặt, cặp mắt phượng tối đen như mực chợt hiện lên tia sáng chuyển động mãnh mẽ như ngôi sao, vô cùng cao quý và lạnh lùng, nhưng tồn tại dưới vẻ lạnh lùng cao quý đó, còn có một loại hương vị khát máu. Người đàn ông anh dũng như thần người người cung kính ngoài đệ nhất vương gia Lan Phượng Thương của Đại Hạ vương triều còn có ai có được phong thái này?
Lúc này, Lan Phượng Thương ánh mắt kiêu ngạo khẽ nhíu lại, nhìn bản tấu trong tay có chút lúng túng, mỗi lần quay về phủ, hoàng thượng luôn đem các bản tấu ghi chép những vấn đề không xử lý được đưa tới cho người huynh đệ tốt là hắn, khiến Lan Phượng Thương dở khóc dở cười, chính mình giúp hắn đi chinh chiến không nói, còn muốn mình giúp hắn xem tấu sớ. . . .
Hạ Hoàng này làm hoàng đế cũng thật thoải mái. Cánh cửa gỗ sơn son kêu ‘ chi nha ’ một tiếng đã được đẩy ra, một lão phụ nhân cao quý chỉ huy nha hoàn bưng canh tiến vào, nhìn về phía Lan Phượng Thương cười nhẹ nói : “Vương nhi, mẫu phi kêu người ta hầm canh gà nhân sâm cho con, thừa lúc còn nóng mau đem canh uống hết.” Lão vương phi đưa một bát canh lại gần, lấy đi bản tấu Lan Phượng Thương đang cầm trong tay, lại nhìn thấy nhi tử hai mắt có chút mệt mỏi, thiếu tinh thần.
Lan Phượng Thương vội đứng dậy đỡ lão vương phi ngồi xuống, ” Mẫu thân, sao giờ này vẫn còn chưa ngủ.” Cặp lông mày nhíu lại nhìn về phía đám nha hoàn, giọng nói không mang theo nửa chút độ ấm, trên người hơi thở khát máu tràn ra. ” Các ngươi không biết lão vương phi thân thể mệt nhọc hay sao ? ” Nha hoàn ở bên cạnh vội vã quỳ xuống thỉnh tội.
Lão vương phi cười cười, để cho đám nha hoàn đi ra ngoài, lúc này mới nói : ” Vương nhi chớ trách chúng, mẫu thân tự biết cơ thể của mình, Vương nhi đến đây trước đem canh uống hết đã.” Lan Phượng Thương gật gật đầu, cầm lấy chén canh uống cạn. Nhìn nhi tử lau miệng, lão vương phi lúc này mới cùng Lan Phượng Thương nói đến trọng điểm : ” Bảy ngày sau là quốc yến, vương nhi định tính toán làm sao bây giờ ? Ý tứ mà hoàng thượng nói con chắc hiểu rõ.
Vương phủ gia quyến đều tiến cung tham gia quốc yến. Mấy di nương cũng tính vào mà ngay cả Cố Thập Bát Nương bị đuổi ra khỏi phủ còn chưa bị hưu tất nhiên cũng sẽ ở trong đó. Vương nhi ý tứ của con thế nào? ” Chuyện này từ vài ngày trước bà cũng đã muốn hỏi, chẳng qua nhìn thấy nhi tử mệt nhọc, lão vương phi mới kéo dài tới hôm nay.
Nhớ tới chuyện này Lan Phượng Thương mày nhíu lại. Hoàn toàn không hề nghĩ ngợi gì tùy ý nói : ” Cố thị kiêu ngạo ương ngạnh, nhiều năm qua quý phủ sớm đã không có chỗ cho nàng, có đi hay không cũng không quan trọng, mẫu thân phải lấy thân mình làm trọng. Đừng vì việc hưu thê này quấy nhiễu đến sự yên tĩnh của người.”
Năm năm trước, Lan Phượng Thương đối với Cố Thập Bát Nương có lẽ còn có một chút cảm tình nhưng hiện tại đã là năm năm sau chút tình cảm kia đã sớm cùng hắn ở trên sa trường giết chóc mà tiêu tán. Ban đầu là do chính mình mơ hồ không biết ôm nàng cho nên Lan Phượng Thương không thể không cưới nàng về, hơn thế đồng thời cũng hại nàng cùng cha nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, Lan Phượng Thương cảm thấy mình mắc nợ nàng, quyết định sẽ bồi thường nàng.
Nếu đã cưới về, Lan Phượng Thương tính toán sẽ cùng nàng sống thật tốt, chỉ tiếc lúc trước Cố Thập Bát Nương cũng không để hắn bớt lo, ỷ vào hắn sủng ái nàng, liền đem cả vương phủ biến thành chướng khí mù mịt. Vì thế cho nên Lan Phượng Thương sau này đối với Cố Thập Bát Nương chỉ còn đầy vẻ chán ghét.
Lần này, có hay không để Cố Thập Bát Nương trở về tham gia quốc yến, Lan Phượng Thương cũng không có nghĩ đến. Xem như đã hoàn toàn buông tay. Trước hết hắn chỉ cần đem việc quốc sự xử lý cho tốt còn chuyện hậu viện trong phủ, nếu vương phi không có năng lực thì đã có lão vương phi hoặc là những người phụ nữ khác quản lý công việc. Nghe xong lời nói của nhi tử, lão vương phi tỏ vẻ hờn giận : ” Vương nhi không thể nói bậy.
Cố thị mặc dù bị Vương nhi đuổi đến Thiên Trạch nhưng Vương nhi dù sao vẫn còn chưa có cùng Cố thị hưu ly, thân phận nàng vẫn là vương phi.” Tiếp nhận chén trà nhi tử đưa tới, uống một ngụm mới tiếp tục nói : ” Mẫu thân biết Vương nhi trước đây ghét nàng làm nhiều chuyện ác, không muốn thấy nàng nhưng ý chỉ của hoàng thượng không thể làm trái. Mẫu thân tính toán để cho Cố thị hồi phủ một ngày trước khi tiến tiến cung, sau khi yến tiệc xong sẽ lại để nàng quay về Thiên Trạch tĩnh dưỡng. Đợi đến lúc thích hợp sẽ cùng Hoàng Thượng nói ra chuyện cùng Cố thị hòa ly.
Vương nhi con thấy có được không? ” Từ lúc lão vương phi trong miệng nói ra hai chữ hòa ly, Lan Phượng Thương suy nghĩ khẽ dừng một chút. Nhưng ngay sau đó liền gật đầu nói : ” Con vốn không muốn gặp nàng, vậy cứ theo ý tứ mẫu thân, lúc đó để cho nàng trở về, chính là đừng để Cố thị quấy nhiễu tới sự yên tĩnh của con là được.”
Lan Phượng Thương thản nhiên nói. Năm đó nếu không phải Cố Thập Bát Nương đối với lão vương phi bất kính rồi lại khiến cho cả Hầu vương phủ hỗn loạn đến cực điểm, hơn nữa tính tình nàng càng lúc càng ương ngạnh hoang dã thì Lan Phượng Thương cũng sẽ không đuổi nàng đến Thiên Trạch kia.
Có lẽ bây giờ, nàng vẫn còn đang yên ổn làm vương phi. Đối với lão vương phi, Lan Phượng Thương vô cùng kính trọng, không chỉ bởi vì mẫu tử thân tình. Hơn thế mấy năm qua, lão vương phi luôn ở sau lưng trợ giúp hắn.Vì hắn chống đỡ nửa bầu trời giảm bớt áp lực trên lưng hắn. Hắn có được thành tựu như hôm nay, trong đó có một nửa công lao là của lão vương phi. Năm năm qua, hắn đối với lão vương phi lại càng thêm kính trọng.
Thế nhưng Cố Thập Bát Nương lại trước sau như một lại xúc phạm lão vương phi, cũng luôn không để ý tới cảnh cáo của Lan Phượng Thương. Hắn đường đường là một người đàn ông bảy thước, sao có thể dung túng cho một người phụ nữ như nàng tiếp tục giương oai, thông đồng với kẻ dưới rước di nương vào cửa trọc tức nàng, cuối cùng còn đuổi nàng đến Thiên Trạch. Kết quả hai người giống như đã tụt xuống dốc núi không thể cứu vãn, cũng tính toán cả đời không qua lại với nhau nữa, lại không ngờ lại bị đạo thánh chỉ này của hoàng thượng chặn đứng.
Lão Vương phi vỗ vỗ tay Lan Phượng Thương từ ái nói : ” Vương nhi, chuyện của Cố thị đã lâu không nói đến.” Giọng nói mang theo tiếc hận cùng chờ đợi : ” Hôm nay Vương nhi có thể khổ tận cam lai, quyền thế ba đời. Mẫu thân vì vậy mà cảm thấy vui mừng sâu sắc. Đáng tiếc chính là, Vương nhi đến bây giờ còn chưa có con nối dõi.” Lão Vương phi luôn muốn để Lan Phượng Thương sinh cho nàng một tôn nhi đã rất nhiều năm.
Hiện tại, Lan Phượng Thương đã hai mươi bốn tuổi. Người khác ở tuổi này đã có thể thỉnh tiên sinh tới phủ dạy học cho nhi tử, mà Lan Phượng Thương đến bây giờ ngay cả bóng dáng đứa bé cũng chưa nhìn thấy, điều này làm sao có thể không khiến cho lão vương phi lo lắng chứ?
Nghĩ đến phu nhân Lí thượng thư ôm tôn nhi lại đây bái phỏng. Tôn nhi của nàng ta dáng điệu vừa đáng yêu lại vừa bướng bỉnh. Lão vương phi trong lòng liền hận không thể để đứa con trai sớm sinh cho nàng một đứa cháu để ẵm bồng. ” Vương nhi, ngươi nếu nguyện ý để cho trắc phi hay nhóm di nương sinh hạ tôn nhi, mẫu thân chuyện gì cũng đều đáp ứng ngươi, cho dù ngươi phải đề trắc phi lên làm chính phi, mẫu thân cũng đáp ứng. ”
Lão vương phi nhìn con trai chờ đợi. Lan Phượng Thương mặt ửng đỏ nhưng lập tức cười cười : ” Mẫu thân đừng vội, việc này cũng không thể gấp được.” Hắn biết y tứ của lão vương phi nhưng chuyện con cái hắn cũng không có biện pháp. Chính hắn cũng muốn có con. Thế nhưng hậu viện cả đám nữ nhân mà một đứa cũng chưa sinh được cho hắn.