Nhìn khuôn mặt Cố Thập Bát Nương đang dịu dàng cười, Quyên nhi hít một hơi thật sâu thuật lại tin tức hôm nay đã nghe ngóng được, cảm thấy cũng không có vẻ bất ổn gì. Thập Bát Nương nghe Quyên nhi nói xong liền gật gật đầu, rồi sau đó mới cười nhẹ nói : ” Trước mắt chỉ là vương gia chinh chiến, chiến thắng trở về, chứ không phải là thật sự có chuyện gì đó ? Nói gì thì tương lai dù có chuyện gì ta vẫn có thể chịu đựng được.”
Bên ngoài, tiếng chiêng trống vang trời. Hôm nay, nàng thoáng nghe Phong bà bà khi đi ra ngoài mượn dấm trắng về có nói qua, rồi lại nhìn thấy dáng điệu của Quyên nhi khi trở về có vẻ muốn nói gì đó, sau lại thôi thì cũng đoán được đại khái, cho nên bây giờ nghe Quyên nhi nói vương gia chinh chiến trở về.
Nàng cũng không giật mình một chút nào. Vì đã sớm đoán được mọi chuyện nên cũng không có giật mình là điều tất yếu. Bởi vì, nàng biết chuyện này chẳng qua cũng chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi. Vấn đề chính ở phía sau Quyên nhi còn chưa có nói với nàng. ” Hơn thế còn có rất nhiều chuyện lẽ nào. . . . . . Tiểu thư người không thấy khẩn trương chút nào sao? ” Quyên nhi xiết chặt chiếc khăn trong tay, sốt ruột thay cho tiểu thư. ”
Nha đầu ngốc, em theo ta nhiều năm như vậy còn không biết tính tình ta thế nào sao? ” Nàng nhìn Quyên nhi mỉm cười nói : ” Có cái gì mà phải khẩn trương ? Binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất che. Ta đã là một phi tử yếu ớt bị ruồng bỏ còn có thể như thế nào nữa?” Giọng nói tuy có chút bất đắc dĩ nhưng sắc mặt lại bình thản an tĩnh cũng không có chút cảm xúc khác lạ nào, tựa như đang nói hôm nay ăn cái gì? không có chút dao động nào. Vì nàng muốn bảo vệ tốt ba đứa con của mình cho nên không thể khẩn trương, nếu như nàng khẩn trương thì mới thật sự không tốt.
Cái gì cần hiểu rõ Cố Thập Bát Nương đều hiểu rõ. Năm năm trước, nàng mặc dù bị đuổi đến Thiên Trạch này nhưng vương gia cũng không có phế bỏ ngôi vị vương phi của nàng. Nói cách khác, nàng vẫn là chính phi của hắn. Đã là chính phi của hắn thì đến lúc cần, nàng vẫn phải gánh vác trách nhiệm. Cho nên nàng vẫn nên ra mặt thì hơn.
Dù sao nàng cũng không được phép lui bước, cũng không lui bước được, nếu không hậu quả xảy ra nàng cũng không thể gánh vác. Nếu đã hiểu rõ, nàng còn khẩn trương làm cái gì ? Nàng có năng lực thay đổi được cái gì sao ? Đáp án chắc chắn là không thể, so với việc phí công giãy giụa chẳng bằng thong dong chờ đợi. Chờ đến một lúc nào đó, hắn không nhẫn nại được nữa, ban cho người phụ nữ bị vứt bỏ như nàng một tờ hưu thư, phế đi ngôi vị vương phi của nàng.
Có như vậy, nàng mới có thể ra đi được, trời cao biển rộng tự mình du ngoạn. Nếu không thì hắn sao có thể bao dung cho tính tình của nàng được. Không vì chính mình suy nghĩ thì cũng phải vì ba đứa con còn nhỏ dại mà cân nhắc cho nên đối với người chồng vô tình, cơ thiếp đầy nhà là vương gia kia, nàng cần phải cúc cung tận tụy chết cũng không từ, đối với hắn như Bồ Tát, không dám làm trái với tâm ý của hắn. Đã chuẩn bị tốt tất cả, nàng còn cần khẩn trương làm cái gì?
Thấy tiểu thư sắc mặt sự bình tĩnh, Quyên nhi cũng không biết thế nào. Mấy năm nay tính tình của tiểu thư thật sự trở nên bình tĩnh, đạm mạc, không tranh với đời. Nhưng khiến nàng không thể ngờ được là, tiểu thư bây giờ ngay cả vương gia cũng không cần. Đợi Cố Thập Bát Nương đưa tầm mắt nhìn về phía nàng thì lúc này mới đem tin tức quan trọng mà mình nghe được từ từ kể ra. Lan Phượng Thương được người đời kính ngưỡng tôn là thiên tài chiến vương.
Năm năm trước lúc nàng bị đuổi đến nơi xa xôi này, Lan Phượng Thương sau đó không lâu cũng bị phái đi. Năm năm đi chinh chiến thảo phạt, các tiểu quốc xung quanh gây loạn đã bị đánh bại, tiểu quốc đối với Đại Hạ giao nộp vật cống, cúi đầu xưng thần nhằm cầu được bình an , mà bây giờ cũng là lúc Lan Phượng Thương chinh phạt bình an trở về. Hạ Hoàng mặt rồng vui sướng vô cùng, vì Lan Phượng Thương mở quốc yến, lại thông cảm hắn vì chinh chiến mà mệt nhọc cho phép hắn ở nhà nghỉ ngơi mười ngày, sau đó mang toàn bộ gia quyến tiến cung tham gia quốc yến.
Quyên nhi nói cả nhà vương gia, tất nhiên là gồm Cố Thập Bát Nương và ba huynh đệ Lan Hoài Sâm, Lan Hoài Mặc cùng Lan Hoài Nhân, việc này Thập Bát Nương cũng hiểu được. ” Không thể ngờ được ở đây an nhàn lâu như vậy, mình không muốn đi tìm phiền toái vậy mà phiền toái cuối cùng vẫn tự tìm đến.” Trong giọng nói của nàng mang theo bất đắc dĩ, khẽ thở dài.
Nghe không rõ ý nghĩa trong lời thì thào của tiểu thư, Quyên nhi liền đánh bạo đưa ra đề nghị : ” Tiểu thư, vương gia đến bây giờ còn chưa có con nối dõi. Lão vương phi từ vài năm trước đã luôn thúc giục vương gia nên sớm có con nối dõi, có thể thấy được vương gia cùng lão vương phi đều rất coi trọng.
Nếu như, tiểu thư mang ba vị thiếu gia trở về. Vương gia mà nhìn thấy ba vị tiểu thiếu gia hình dáng đẹp đẽ như vậy chắc chắn sẽ yêu thích, đến lúc đó dù trước kia có như thế nào thì vương gia cũng sẽ đem tiểu thư trở về.” Quyên nhi càng nói càng hào hứng, lại không nhìn thấy mặt mày Thập Bát Nương càng lúc càng lạnh xuống, đợi khi Quyên nhi chú ý tới thì lúc đó mới cuống quít quỳ xuống.
Thập Bát Nương khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng : ” Quyên nhi, ta hy vọng em hãy nhớ kỹ. Ta sẽ không đem tính mạng của ba vị tiểu thiếu gia mà ta đã phải gian nan khổ cực sinh ra để đổi lấy vinh hoa phú quý. Cho nên ba đứa bé ta sẽ cố gắng che giấu thật tốt, cũng sẽ không để hắn biết đây là con của hắn.” Giọng nói càng thêm lạnh lùng : ” Ta cũng hy vọng. Em đừng cho bọn chúng đi mạo hiểm như vậy. Em đã nhìn thấy bọn chúng lớn lên.
Bọn chúng cũng xem em gần như mẫu thân mà kính trọng. Cho nên bất kể như thế nào, ta cũng không muốn cho bọn chúng đi trải qua những việc mạo hiểm kia. ” Nghe lời nói quyết liệt, lạnh lùng của nàng, sắc mặt Quyên nhi trắng bệch, vội vàng dập đầu.
Nhìn thấy trán nàng ấy vì đập đầu xuống mà đỏ lên, Thập Bát Nương khoát tay áo để nàng đứng lên. Mấy năm nay tính tình của nàng ấy vẫn luôn ôn hòa hiền lành nhưng không ngờ lại nói ra chuyện như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan tới sự an toàn của ba đứa con. Nàng đều sẽ đề phòng như vậy.
Nhìn mắt Quyên nhi đỏ lên, nàng mới bất đắc dĩ giải thích nói : ” Những việc ta đã làm trước kia, vương gia sẽ không dễ dàng tha thứ. Nếu như lúc này để cho ba đứa bé cùng đi, em thấy vương gia vốn dĩ luôn ghét ta sẽ nghĩ như thế nào? Khi hắn nhìn thấy ba vị thiếu gia trên người mặc y phục vải thô đay cũ kỹ.
Em nói xem hắn sẽ lại nghĩ ta như thế nào? ” Nàng tự nói tự đáp : ” Hắn sẽ cho rằng ta ngược đãi mấy đứa nhỏ, cho rằng ta cố ý không cho mấy đứa nhỏ trở về, nghĩ ta đã bày ra độc kế, cố ý để mấy đứa nhỏ đi theo ta chịu khổ, hơn nữa kế hoạch của ta là một lòng để cho ba đứa nhỏ mang bộ dạng đáng thương trở về, vì việc đó mà mưu cầu tương lai sau này cho mình.
Quyên nhi hãy suy nghĩ kỹ lại đi.Ta biết em là vì tương lai của ba đứa nhỏ.Vì tương lai của ta, cho nên ý tưởng em vừa nói, ta sẽ không trách em nhưng em phải nhớ kỹ, chuyện của ba đứa nhỏ nếu tùy tiện mà làm chẳng những khiến ta bị vương gia nghi ngờ khiến cho tình huống sẽ càng ngày càng không tốt mà ngay cả sự an nguy của bọn nhỏ cũng khó liệu.” Dứt lời, nàng thở dài.
Sau này dù như thế nào cũng tuyệt đối không thể đem chuyện về mấy đứa con nói ra. Bằng không bốn năm qua, nàng đã lén đem chuyện của mấy đứa trẻ giấu giếm đi, cho dù có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được.
Nghe xong lời của Thập Bát Nương, Quyên nhi sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn quật cường nói : ” Tiểu thư, vương gia sẽ không như vậy đâu, vương gia đối với việc có con nối dõi thực sự rất coi trọng hơn nữa lại là người vừa nặng tình nặng nghĩa. Nếu thấy ba vị thiếu gia thì ngài ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt ba vị thiếu gia và tiểu thư.” Nàng tuy rằng không ngờ tiểu thư lại suy nghĩ thông suốt như vậy nhưng nàng đã ở cạnh tiểu thư nhiều năm.Vương gia là một người như thế nào, Quyên nhi nghĩ vẫn hiểu rõ được.
Nàng có thể cam đoan vương gia tuyệt đối sẽ đối xử tử tế với ba vị tiểu thiếu gia. Nhìn thấy nàng ấy vừa mới đứng dậy, rất nhanh lại quỳ xuống vì vị kia vương gia kia mà cầu tình.
Thập Bát Nương không khỏi có chút đau đầu. Nàng căn bản là không có khả năng để cho ba đứa con đi mạo hiểm. ” Đứng lên đi, việc này không phải việc em có thể quyết định được.” Phất tay mang theo một chút bất đắc dĩ nói : ” Mấy ngày nay hãy chuẩn bị một chút, không chừng vương gia sẽ đến, đến lúc đó đừng làm cho mấy đứa trẻ xuất hiện, về phần tham gia yến hội, đến lúc đó chúng ta coi như không biết vương gia cần mang theo cả nhà đến dự, đem mấy đứa nhỏ giấu đi.
Người không biết không có tội, hoàng thượng coi trọng vương gia nhất định sẽ không cùng một phụ nhân như ta so đo nhiều như vậy.” Cho Quyên nhi lùi lại phía sau, Thập Bát Nương nhìn bóng mình trong hồ nước, mày liễu nhíu lại, trong lòng có chút phiền muộn, mặc kệ như thế nào ba đứa con nàng sẽ không giao ra, nói cách khác Thập Bát Nương hoàn toàn không biết chính mình nên sống như thế nào.