[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 77 : Tình yêu thiếu nữ




Sau khi đưa Lý Kiếm Phong về đến phủ thượng thư, Lan Phượng Thương lập tức nói rõ nguyên nhân mọi chuyện cho Thượng Thư đại nhân và Thượng Thư phu nhân biết.

Hai vợ chồng Thượng Thư đại nhân biết được tôn nhi bảo bối ngày đầu tiên đến học viện đã bị tam hoàng tử vô duyên vô cớ gây khó dễ, vẻ mặt của hai người đều không tốt lắm.

Sau khi Thượng Thư đại nhân tiễn Vương gia, Vương phi và ba vị tiểu thiếu gia về vương phủ, ông ta lập tức đưa Thượng Thư phu nhân đến thư phòng.

Không lâu sau, một bản tấu đã được viết xong. Trong buổi trầu sớm ngày hôm sau, khi Hạ Hoàng nhìn thấy, đôi mắt dật dật mấy cái, đột nhiên vỗ bàn, khiến tiểu thái giám đứng bên cạnh giật nảy mình, cả giận nói :

– Tiểu tử thối! Trẫm đã nói sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý. Vậy mà, ngươi còn đến phủ thượng thư thêm mắm thêm muối, tạo thêm phiền phức cho trẫm. Ngươi tưởng trẫm rảnh rỗi lắm hay sao?

Về phía Lan Phượng Thương, sau khi đưa Thập Bát Nương hồi phủ, hắn lập tức sai người đem trả lại số tấu sớ mà hôm trước Hạ Hoàng vừa đưa đến. Đến khi, Hạ Hoàng trông thấy số tấu sớ mà mình đưa cho Lan Phượng Thương bị trả về, tức giận đến mức lập tức đi thẳng đến chỗ Mộng phi hỏi tội. Những phi tần khác trong hậu cung thấy Hoàng Thượng tức giận như vậy, đều đi đến chỗ hoàng hậu, bàn bạc thật kĩ về phương pháp giáo dục các hoàng tử cho tốt.

Lúc gã sai vặt trở về bẩm báo tin tức, vì Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương quá lo lắng nên lập tức thúc ngựa không ngừng vó chạy về phía hoàng cung, cũng không kịp thông báo cho lão Vương phi. Rất lâu sau, lão Vương phi mới biết được. Vừa nghe nói ba tôn nhi của mình cùng với hoàng tử phát sinh chuyện tranh chấp, thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, lão Vương phi lập tức kiểm tra khắp người ba huynh đệ Hoài Sâm một lần, thấy ba huynh đệ không có thương tích gì mới thấy yên tâm, vội vàng ôm ba huynh đệ bọn chúng vào lòng.

Sâm ca nhi thấy tổ mẫu của mình sắc mặt trắng bệch, vội vàng an ủi, nói :

– Tổ mẫu yên tâm, chúng cháu không có chuyện gì ạ.

Mặc ca nhi và Nhân ca nhi cũng mở miệng an ủi tổ mẫu của mình, nói mấy huynh đệ bọn chúng không có chuyện gì cả, có chuyện là người khác cơ, thậm chí Tam hoàng tử còn bị đại ca của bọn chúng vứt xuống nước nữa.

Lão Vương phi vừa nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bà lại kiểm tra khắp người ba tôn nhi một lần nữa. Ba tôn nhi chẳng khác gì tính mạng của bà. Nếu ba huynh đệ bọn chúng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tam hoàng tử đừng mong được sống yên ổn.

Có một…sẽ…có hai, lão Vương phi nghĩ vậy, cảm thấy chuyện này nhất định không thể để yên như vậy được, lập tức tính toán nên giải quyết chuyện này thế nào cho ổn thỏa.

Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương cũng không nghĩ đến lão Vương phi lại hành động nhanh đến vậy. Ngay buổi tối hôm đó, lão Vương phi đã tự mình tiến cung nói chuyện với thái hậu về việc này.

Tiên lễ hậu binh. Đầu tiên là lão Vương phi dắt tay thái hậu đi đến thăm tam hoàng tử. Trông thấy tam hoàng tử phải nằm bất động ở trên giường nhưng thân thể đã không có gì đáng ngại, mới nói với thái hậu : ” Ba tôn nhi của bà tiến cung đọc sách là muốn học hành cho giỏi để tương lai phục vụ cho vương triều Đại Hạ, chứ không phải tiến cung để cho người khác bắt nạt, uy hiếp, hay muốn ném chúng xuống nước. Tuy rằng cuối cùng người bị ném vào trong hồ không phải là ba tôn nhi của bà nhưng nguyên nhân của chuyện này cũng là do Tam hoàng tử có lòng dạ hẹp hòi.”

Ý tứ của lão Vương phi chính là Tam hoàng tử bị Sâm ca nhi đẩy xuống hồ, cũng là đáng đời.

Thấy lão Vương phi bênh vực mấy tôn nhi như vậy, thái hậu cũng không biết nên nói cái gì. Chuyện này nếu cứ tính toán so đo, quả thực là người của hoàng gia đã thất lễ.

Cuối cùng, Thái Hậu cam đoan với lão Vương phi, những chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, sau đó lại sai người chuẩn bị cho ba tiểu

tử một phần đại lễ.

Lão Vương phi thấy vậy, cũng không tiếp tục truy cứu nữa. Mục đích bà tiến cung, thứ nhất là xác định xem Tam hoàng tử có sao không. Thứ hai là muốn có một lời đảm bảo cho ba tôn nhi của mình, nói cách khác, bà nhất định không để cho ba tôn nhi của bà phải tiến cung tiếp tục bị người ta bắt nạt.

Thái hậu đã mở miệng hứa hẹn với bà, bà cũng không muốn tính toán so đo nhiều nữa.

Sau khi lão Vương phi hồi phủ, thái hậu lập tức đi đến thư phòng của hoàng thượng. Từ trước đến giờ, bà chưa từng can thiệp vào chuyện của hoàng nhi nhưng chuyện có liên quan đến Lan vương phủ và gia tộc Trường Tôn thị thì bà phải nói chuyện với hoàng nhi của mình, khuyên hoàng nhi hãy tránh xa đám nữ nhân trong hậu cung xa một chút, đặt nhiều tâm tư ở trên người các hoàng tử mới được.

Đêm hôm đó, sau khi lão Vương phi trở về vương phủ, bà đã đính thân dặn dò người ở phòng bếp, làm món chim bồ câu non hấp cách thủy cho ba tôn nhi của mình, để an ủi bọn chúng. Sau đó, bà mới kéo ba tôn nhi đến viện của mình, để cho ba huynh đệ chúng nói rõ cho bà biết

cụ thể chuyện lúc trước.

Vì vậy, ba tiểu tử đã đem chuyện Lý Kiếm Phong giới thiệu mấy huynh đệ chúng quen biết với Tứ hoàng tử, rồi cả chuyện bọn chúng đã nói chuyện với Trường Tôn Trường Phong lúc mới vào học viện, giọng nói trẻ con non nớt, khiến lão Vương phi nghe được, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương nghe xong, hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ nào Trường Tôn Trường Phong có hứng thú với cậu con trai lớn nhà mình?

Ba tiểu tử ăn món chim bồ câu hấp cách thủy thơm ngào ngạt, đều cảm thấy hài lòng, khẽ chép miệng một. Lão Vương phi thấy vậy trong lòng cảm thấy vui vẻ như hoa nở. Lúc nha hoàn bưng nước nóng tới, bà còn tự mình rửa mặt cho bọn chúng, sau đó mới lưu luyến nhìn ba huynh đệ được phụ thân và mẫu thân đưa về phòng đi ngủ.

Sau khi đưa ba tiểu tử trở về phòng, Thập Bát Nương mới ngồi ở đầu giường của bọn chúng, kể vài câu chuyện xưa, ru bọn chúng đi vào mộng đẹp, khiến cho mấy huynh đệ chúng quên đi chuyện không vui ngày hôm nay, ngủ một giấc thật là ngon, sau đó mới trở về phòng của hai vợ chồng.

Nha hoàn bưng nước nóng tới. Nàng và Lan Phượng Thương cùng nhau rửa mặt qua một chút, sau đó cũng chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi cởi áo khoác, lên giường, Thập Bát Nương theo thói quen ôm lấy tấm lưng ấm áp của hắn, dịu dàng hỏi hắn :

– Gia tộc Trường Tôn có thân phận thế nào?

Từ trong lời nói của ba tiểu tử, dường như địa vị của Trường Tôn Trường Phong không hề thấp so với các hoàng tử. Hơn nữa ngay cả các hoàng tử thấy nàng còn phải nhường ba phần, thân phận địa vị có thể nói là so với công chúa còn cao hơn, thân phận của nàng như thế lại muốn kết giao cùng với Sâm ca nhi, Thập Bát Nương nhất định phải tìm hiểu qua một chút.

Cánh tay dài của Lan Phượng Thương vươn ra ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực của hắn, sau đó mới nói cùng với nàng :

– Gia tộc Trường Tôn cũng giống như Lan vương phủ của chúng ta, cũng là đại công thần của Đại Hạ. Chẳng qua vương phủ của chúng ta thượng võ còn gia tộc Trường tôn thượng văn. Nhưng bởi vì ông tổ của gia tộc Trường Tôn đã từng đỡ cho Tần Hoàng một nhát đao trí mạng, cứu Tần hoàng một mạng. Từ lúc đó, mới khiến cho địa vị của gia tộc Trường Tôn bắt đầu phát triển.

Thời Tần Hoàng, lúc ấy, tình hình đất nước loạn trong giặc ngoài, vốn là rối loạn bất an. Nếu như đúng thời điểm đó Tần Hoàng xảy ra chuyện thì cho dù tổ phụ của Lan Phượng Thương cũng không thể ngăn cản được toàn bộ vương triều bị sụp đổ. Lúc đó xảy ra cung biến, ông tổ của gia tộc Trường Tôn cản giúp Tần hoàng một nhát đao kia, đã giúp cho toàn bộ vương triều hưng thịnh đến bây giờ. Vì thế Tần Hoàng đã ban cho gia tộc Trường Tôn vinh quang không gì sánh nổi.

Đương kim Thái hậu cũng chính là đích nữ của gia tộc Trường Tôn nhưng do gia tộc Trường Tôn hiểu rõ thế cục, biết được tất cả những thứ mà gia tộc họ có được hiện giờ là từ đâu mà đến. Đó cũng là nguyên do mà Trường Tôn thái hậu chưa bao giờ can thiệp vào chuyện chính sự của Hạ Hoàng, trở thành vị thái hậu có tiếng là hiền đức. Gia tộc Trường Tôn có một người bảo vệ như thế, hơn nữa giai đoạn phát triển sau của gia tộc này luôn luôn gìn giữ hoàng quyền, về sau lại được Hán Hoàng và Hạ Hoàng chiếu cố rất nhiều. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Trường Tôn gia tộc chỉ có một dòng chính, địa vị không hề thấp hơn so với hoàng tử.

Sau khi nghe xong, Thập Bát Nương ngẩng đầu lên, nói :

– Trường Tôn Trường Phong trong lời của hai huynh đệ Mặc ca nhi là đích nữ của gia tộc Trường Tôn phải không?

Lan Phượng Thương tìm một tư thế thoải mái hơn một chút, để cho người đang ở trong lòng gần sát vào hắn, sau đó mới, nói :

– Đúng vậy! Trường Tôn Trường Phong là đại đích nữ của gia tộc bọn họ, cũng chính là trụ cột tương lai của gia tộc Trường Tôn. Ba năm trước đây, Trường Tôn Trường Phong đã từng bị bệnh nặng một trận. Cho tới tận bây giờ, các vị bô lão trong tộc vẫn còn cảm thấy sợ hãi, vậy nên ngày thường vẫn luôn bảo vệ tiểu cô nương kia rất cẩn thận, được yêu chiều sủng ái còn hơn cả công chúa của hoàng thượng. – Nói đến đây, Lan Phượng Thương đắc ý cười một trận, tiếp tục nói với người con gái ở trong lòng rằng : – Nghe Mặc ca nhi nói, Trường Tôn Trường Phong dường như có ý với Sâm ca nhi. Nếu như chuyện giữa Sâm ca nhi và nàng thực sự thành công thì đó cũng là chuyện tốt.

Thập Bát Nương nghe vậy, khẽ liếc mắt nhìn hắn một, nói :

– Chàng đừng tùy tiện quyết định chuyện hôn nhân của Sâm ca nhi. Nếu như hai bọn chúng có duyên thì tương lai tự nhiên bọn chúng sẽ ở bên nhau. Nói cách khác, nếu chúng ta cứ cưỡng ép chúng ở bên nhau thì cho dù việc đó có lợi với gia tộc Trường Tôn và Lan vương phủ nhưng bọn chúng sẽ không hạnh phúc. Thiếp không hy vọng tương lai Sâm ca nhi sẽ trở thành vật hi sinh của hai gia đình.

Nghe nàng nói vậy, Lan Phượng Thương ngẩn người, sau đó nhanh chóng gật đầu, nói với nàng :

– Nàng cứ yên tâm. Ta sẽ không ép buộc Sâm ca nhi, muốn thế nào thì cũng đợi sau này Sâm ca nhi trưởng thành, con sẽ tự quyết định.

Thập Bát Nương khẽ ”vâng” một tiếng, cũng không nói nhiều nữa, người đàn ông này hứa hẹn với nàng như vậy, quả thực hiếm có.

Trong các gia tộc quyền quý ở cổ đại, chuyện hôn nhân của con cái trở thành vật hy sinh cho lợi ích của hai gia đình không phải là ít. Nàng không hy vọng tương lai những chuyện như vậy sẽ phát sinh ở trên người của các con mình. Con đường tương lai cả mấy huynh đệ Sâm Ca nhi, nàng ngoại trừ chỉ dẫn một…hai…còn lại tất cả những chuyện khác, nàng cũng sẽ không can thiệp nhiều. Dĩ nhiên, nàng mong muốn người đàn ông ở bên cạnh này cũng sẽ giống nàng, sẽ không dùng tam cương ngũ thường (*) để cưỡng chế và ước thúc các con, để cho các con của họ có một không gian tự do. Nàng tin tưởng, các con của nàng sẽ đi đúng đường, sẽ không có chuyện lầm đường, lạc lối.

(*) –

Nằm trong vòng tay ấm áp của Lan Phượng Thương, Thập Bát Nương cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, Lan Phượng Thương khẽ hôn nhẹ lên trán nàng một, nhân lúc nàng đang say ngủ, nói khẽ bên tai nàng :

– Có ta ở đây, các con của chúng ta sẽ không trở thành vật hi sinh cho quyền lợi. – Người quan tâm đến các con không chỉ có mình nàng, các con cũng là cốt nhục thân sinh của hắn mà.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng thư phu nhân đã dẫn Lý Kiếm Phong đến Lan vương phủ từ sớm. Tiểu tử kia nói muốn cùng mấy huynh đệ Sâm ca nhi đến học viện.

Ba tiểu tử gật đầu, hỏi Kiếm Phong đã ăn sáng chưa?

Thượng thư phu nhân mỉm cười, nói Kiếm Phong đã ăn rồi nhưng Tiểu Kiếm Phong nói mình muốn ăn thêm một chút cùng với mấy huynh đệ Sâm ca nhi. Thập Bát Nương tươi cười bảo vậy thì Kiếm Phong hãy ăn thêm một chút. Thượng thư phu nhân thấy vậy cũng tùy ý tôn nhi của mình.

Sau khi ba tiểu tử và bạn thân ăn sáng ở chỗ tổ mẫu xong, mấy huynh đệ lập tức chào tổ mẫu rồi cùng nhau đi đến học viện.

Lúc Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương dẫn bọn chúng ra ngoài cửa để đi lên xe ngựa, trông thấy mấy đứa bé đã đánh nhau với ba tiểu tử ngày hôm qua được phụ thân và mẫu thân đưa đến đây. Bọn họ nói muốn tự mình xin lỗi ba vị tiểu thiếu gia của Lan vương phủ và tiểu công tử của phủ Thượng thư.

Thập Bát Nương cũng không hề khách khí, nói thẳng với mấy người bọn họ :

– Trẻ nhỏ cần được cha mẹ dạy dỗ. Ta hi vọng sau này chư vị đại nhân và phu nhân hãy nghiêm khắc hơn với các con của mình một chút, không nên để xảy ra những chuyện như thế này nữa, không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể khiến cho Vương gia, lão Vương phi và bản vương phi hết giận được. – Từ trước đến giờ, đối với chuyện liên quan đến mấy đứa con, Thập Bát Nương luôn có một thái độ nhất quán là vô cùng nghiêm túc. Giống như chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không để xảy ra đến lần thứ hai.

Các vị đại nhân và phu nhân vội vàng dẫn con cái của mình qua nói tạ ơn, hứa là sau khi trở về sẽ dạy dỗ các con thật tốt.

Đại môn của Lan vương phủ cũng không phải là nơi mà bọn họ có thể đi vào nên Lan Phượng Thương bèn khoát khoát tay để cho bọn họ đi về. Tuy rằng chuyện này vương phủ của hắn không muốn tính toán nhưng cũng không thể bày ra sắc mặt tốt với đám người kia được.

Lúc vào cung, Tứ hoàng tử đã sớm dẫn theo tiểu thái giám của mình đứng đợi ở cửa. Ba tiểu tử và Lý Kiếm Phong nhìn thấy y, lập tức đi tới, sau đó năm người cùng nhau đi về phía học viện.

Trên đường đi, Lan Hoài Sâm nói với Tứ hoàng tử :

– Để cho huynh phải chờ lâu rồi.

Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân và Lý Kiếm Phong vừa tươi cười với Tứ hoàng tử vừa ra hiệu tỏ vẻ thân thiện.

Tứ hoàng tử vội giải thích với bọn họ rằng :

– Ta cũng mới đến đây mà thôi. Chuyện hoàng huynh ta gây ra cho các huynh ngày hôm qua, lúc ấy, ta vẫn chưa kịp xin lỗi các huynh.

Lan Hoài Sâm lắc đầu, không hề để bụng, nói :

– Chuyện này cũng đâu phải là lỗi của huynh. Hơn nữa, chuyện cũng đã qua rồi, ta tin rằng Tam hoàng tử sẽ rút ra được bài học từ chuyện này, lần sau y sẽ không tiếp tục làm ra những chuyện không lý trí như vậy.

Tứ hoàng tử gật đầu cười.

Lan Hoài Mặc chớp chớp cặp mắt to đen như mực, hỏi :

– Bây giờ, Tam hoàng tử thế nào rồi? – Ngày hôm qua, y bị rơi vào hồ nước lạnh như vậy. Tuy rằng y vừa mới rơi xuống đã được thái giám vớt nên nhưng dù sao cũng bị ướt đẫm cả người, sẽ lạnh lắm chứ?

Lan Hoài Nhân và Lý Kiếm Phong đều mang vẻ mặt không quan tâm. Bọn chúng đều cho rằng là Tam hoàng tử muốn đối phó với mấy người bọn chúng nhưng lại bị bọn chúng đánh bại nên nói trắng ra cũng là y đáng đời.

Lan Hoài Nhân và Lý Kiếm Phong có thái độ như vậy, ngược lại khiến cho Tứ hoàng tử cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lập tức quay sang nói với Lan Hoài Mặc rằng :

– Tam hoàng huynh phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày thì mới có thể đến học viện để học tiếp được.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện to nhỏ như vậy, không bao lâu đã đi đến học viện. Ngoại trừ mấy người hôm qua bị bọn họ đánh cho một trận không đến trường được thì trong học viện mọi người đã đến đông đủ cả.

Lan Hoài Sâm vừa vào học viện đã nhíu mày.

Cũng giống như hôm qua, Trường Tôn Trường Phong đang ngồi ở vị trí bên cạnh Lan Hoài Sâm. Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy mùa đông màu xanh biếc, vóc dáng của nàng vốn hơi cao gầy, hôm nay vì muốn thể hiện với một người nào đó nàng lại càng dồn hết tâm sức để trang điểm cho bản thân xinh đẹp hơn, mắt hạnh má đào, mày liễu như sơn, lấn át cả dáng vẻ của mấy vị tiểu công chúa trong học viện.

Không chỉ có Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân và Lý Kiếm Phong cảm thấy Trường Tôn Trường Phong trông thật xinh đẹp mà ngay cả Tứ hoàng tử đã nhìn quen Trường Tôn Trường Phong cũng cảm thấy kinh ngạc một chút. Nàng vốn là đích nữ của gia tộc Trường Tôn, tính tình lại hơi ranh ma cổ quái, không biết tương lai sẽ gây họa cho bao nhiêu thiếu gia, công tử danh môn.

Nhưng đối với một tên đầu gỗ chỉ số IQ cao nhưng EQ thấp mà nói, y cũng khó lòng nhìn ra ngày hôm nay Trường Tôn Trường Phong đẹp ở chỗ nào.(*)

(*) – IQ là :

(*) – EQ là :

Lan Hoài Sâm vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như bình thường, trời sinh tiểu tử này vốn đã có vẻ lùng lùng, sau khi đi vào học viện bèn ngồi vào bên cạnh Trường Tôn Trường Phong.

Trường Tôn Trường Phong vui vẻ cười đến nỗi trăm hoa cũng phải đổi màu. Cặp mắt phượng sắc bén nhìn về phía tiểu tử kia nói :

– Đầu gỗ! Hôm nay chỉ học nửa buổi, nửa buổi còn lại cũng không có chuyện gì làm, ngươi có muốn đến phủ Trường Tôn chơi không?

Nghe nàng nói vậy, Lan Hoài Sâm khẽ chuyển mắt nhìn về phía nàng, trông thấy nàng cười vui vẻ như vậy, cũng không biết nàng muốn làm gì, lập tức từ chối thẳng :

– Ta phải về nhà tập võ, cũng không có thời gian rảnh rỗi để đi chơi.

Tứ hoàng tử và Lý Kiếm Phong nhân tiện nói :

– Trường Phong! Hôm trước, muội đã đồng ý với chúng ta. Ngày hôm nay, muội nhất định phải dẫn chúng ta đến phủ Trường Tôn đấy nhé!

Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân ở bên cạnh cảm thấy tò mò, lén lút lôi kéo Tứ hoàng tử và Lý Kiếm Phong để hỏi, trong phủ Trường Tôn có cái gì hay để chơi ư?

Tứ hoàng tử lập tức nói với hai huynh đệ chúng, nói phủ Trường Tôn cũng rất lớn, ở bên trong còn xây riêng cho Trường Phong một khu vui chơi. Nếu bọn họ đến khu vui chơi kia thì đồ chơi ở đó thứ gì cũng rất thú vị, đều là những thứ đồ chơi mới mẻ, bọn họ chưa từng nhìn thấy.

Nghe được lời này, cặp mắt to của Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân đều sáng lên. Ngay cả Tứ hoàng tử có thân phận như vậy còn cảm thấy ly kỳ, nhất định là chơi rất vui.

Trường Tôn Trường Phong thấy vậy, lập tức quay sang nói với hai đệ đệ của Lan Hoài Sâm rằng :

– Nếu như các huynh muốn đến thì có thể cùng nhau đến. – Dứt lời, nàng liền nhìn về phía Lan Hoài Sâm. Hai đệ đệ của Hoài Sâm đều đi, tiểu tử có thể không đi hay sao?

Lan Hoài Sâm nhìn về phía hai đệ đệ của mình, trông thấy trong ánh mắt của chúng đều ánh lên vẻ hy vọng, hơn nữa Hoài Sâm cũng rất ít khi từ chối mong muốn của hai đệ đệ, nhân tiện nói :

– Chúng ta phải về hỏi phụ thân đã, nếu phụ thân đồng ý thì sẽ đi.

Trường Tôn Trường Phong vui vẻ nói với Lan Hoài Sâm :

– Ta muốn cùng các huynh đến xin Vương thúc.

Nếu nàng đi, Vương thúc nhất định sẽ đồng ý, Đến lúc đó móng vuốt sói của nàng có thể đưa về phía tên đầu gỗ kia rồi.

Lan Hoài Sâm nhìn nàng một, cũng không nói thêm cái gì, chỉ khẽ ”ừ” một tiếng.

Vì vậy lúc tan học, đoàn người gồm sáu người lập tức đi về phía ngự thư phòng của Hoàng thượng. Tứ hoàng tử xin phép phụ hoàng của mình buổi chiều được đến Trường Tôn gia, chạng vạng sẽ trở về. Tứ hoàng tử có thể thân thiết cùng với con cháu của gia tộc Trường Tôn và Lan vương phủ, Hạ Hoàng dĩ nhiên là không có ý kiến gì. Hạ Hoàng đã đồng ý thì mẫu phi Hiền phi của Tứ hoàng tử sao dám có ý kiến gì?

Sau đó, bọn họ lập tức dẫn theo bốn gã thị vệ đại nội xuất cung đi tới phủ Thượng Thư. Trường Tôn Trường Phong xin phép Thượng Thư đại nhân và Thượng Thư phu nhân cho Lý Kiếm Phong đến phủ Trường Tôn chơi, mong rằng bọn họ sẽ đồng ý.

Đại đích nữ của phủ Trường Tôn có thân phận thế nào? Nàng đã tự mình đến nhà mời tôn nhi của hai người bọn họ đến phủ Trường Tôn chơi. Hơn nữa, Hoàng Thượng cũng đồng ý để cho Tứ hoàng tử xuất cung, bọn họ còn có lý do gì để cự tuyệt chứ?

Thượng Thư đại nhân và Thượng Thư phu nhân lập tức phái ba nhất đẳng hộ vệ đi theo bảo vệ cho Tiểu Kiếm Phong, cũng không nói thêm gì nữa.

Trường Tôn Trường Phong nắm chặt tay, cảm thấy vô cùng sung sướng, thầm cười trong lòng, nghĩ rằng : Tốt! Tốt quá! Mọi chuyện vẫn đang tiến hành theo đúng ý của nàng.

Cặp mắt của nàng lóe ra ánh sáng xanh biếc của loài sói nhìn theo bóng lưng cao ngất của Lan Hoài Sâm…Nàng coi trọng một tên đầu gỗ thì bản thân đành phải chủ động một chút, nói cách khác, trò chơi của nàng và hắn đã sắp bắt đầu.

Lan vương phủ.

Trường Tôn Trường Phong ngồi ở trên ghế, chờ đợi quyết định của Vương thúc. Lan Hoài Sâm vẫn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh. Nếu phụ thân đồng ý thì Hoài Sâm sẽ dẫn hai đệ đệ đi qua đó xem qua một chút, xem rốt cục là thứ đồ chơi mới mẻ thế nào mà khiến cho Tứ hoàng tử và Kiếm Phong lưu luyến không thôi. Còn nếu như phụ thân không đồng ý thì Hoài Sâm sẽ cùng với hai đệ đệ ở lại phủ để tập võ đánh quyền, đối với Hoài Sâm mà nói đều giống nhau cả thôi.

Thập Bát Nương nhìn thấy ánh mắt sắc bén của tiểu cô nương xinh xắn kia giống như có như không luôn lướt qua trên người đứa con trai lớn của mình, cặp mày liễu khẽ nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ : Liệu có phải là nàng thực sự có hứng thú với Hoài Sâm không?

Thập Bát Nương lập tức xoay mặt nhìn về phía Đại thiếu gia, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia không hề có một chút biểu hiện khác thường nào, trái lại khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương này lại toát lên vẻ nhiệt tình. Nàng nghĩ kĩ lại thì thấy đứa con trai lớn của mình có chút lạnh lùng nhưng con trai do nàng sinh ra, nàng đương nhiên biết Hoài Sâm trời sinh tính tình như vậy. Trước đây, lúc ba tiểu tử kia biết về phụ thân, hai đệ đệ của Sâm ca nhi kích động đến mức ăn không ngon ngủ không yên, riêng Hoài Sâm chỉ hơi kinh ngạc lúc ban đầu nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, đến giờ ngủ thì đi ngủ, đến giờ ăn thì đi ăn, tất cả đều không có gì khác biệt cả. Con trai có tính tình lạnh lùng như vậy, đâu phải nàng muốn thay đổi là có thể thay đổi được.

Nàng nghĩ thật kĩ thì có lẽ nguyên nhân là do Hoài Sâm thiếu tình thương. Nếu như tiểu cô nương Trường Phong kia thực sự thích Hoài Sâm của nàng thì e rằng con đường tương lai sẽ rất trông gai. Đó cũng là nguyên nhân mà nàng nảy sinh sự đồng tình sâu sắc với Trường Phong cô nương. Thập Bát Nương cũng không nói mấy lời ngăn cản này nọ. Đối với nàng mà nói, chỉ cần bọn chúng có duyên, sau khi trưởng thành có thể thành đôi, Thập Bát Nương tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì.

Lan Phượng Thương thấy người con gái nhỏ kia không có nhiều lời muốn ngăn cản, liền hiểu rõ ý của nàng, vì vậy lập tức nói với Trường Tôn Trường Phong rằng :

– Trước hết hãy ở lại đây dùng bữa trưa đã, sau đó Vương thúc sẽ phái người đưa các con đi.

Trừ Hoài Sâm ra còn lại nhóm người Trường Tôn Trường Phong, Tứ hoàng tử, Lý Kiếm Phong và hai tiểu tử đều có vẻ mặt vui sướng.

Sau khi lão Vương phi biết chuyện, bà cũng biết đích nữ nhà Trường Tôn rất hiểu chuyện nên cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò bọn chúng nên qua lại thân thiết với nhau, trăm triệu lần cũng không nên phát sinh mâu thuẫn gì.

Đó cũng là nguyên nhân mà sau khi ăn trưa xong, mấy người bọn họ đã cùng nhau đi đến phủ Trường Tôn.

Bởi vì có ám vệ của vương phủ đi theo, lại có thêm cả đại nội thị vệ do Hoàng Thượng phái tới và nhất đẳng thị vệ của phủ Thượng Thư nên Thập Bát Nương cảm thấy rất yên tâm khi để cho ba tiểu tử đi đến chơi phủ Trường Tôn. Tại kinh thành này, mấy thế lực sau lưng đám nhỏ có thể nói chỉ cần dận chân một cũng khiến cho mặt đất rung chuyển. Ai dám động đến bọn chúng? Ai dám có ý đồ gì xấu với bọn chúng chứ?

Mấy hôm trước, Thập Bát Nương có làm cho Lan Phượng Thương một đôi giày mới. Bởi vì Thập Bát Nương muốn hắn có thể đi giày thoải mái hơn một chút nên nàng đã làm đế giày bảy lớp. Hôm nay cũng vừa lúc làm xong nên nàng lấy ra để cho hắn thử một chút, xem có vừa chân hay không?

Thật ra thì đến thời điểm hiện tại, Lan Phượng Thương không cần thử, Thập Bát Nương cũng đã biết rõ mọi số đo của hắn rồi, dù là chiều dài hay chiều rộng thì nàng có muốn làm cho hắn bất cứ món đồ gì, chỉ cần nhìn qua cũng có thể làm vừa vặn.

Sau khi Lan Phượng Thương nhận đôi giày từ tay nàng, hắn lập tức cởi đôi giày da hổ mà lần trước Thập Bát Nương đã cho hắn, sau đó đi thử đôi giày mới kia, vừa thử vừa khẽ dận chân hai cái, cảm thấy rất êm ái, thoải mái.

Thập Bát Nương nhìn đôi giày da hổ mà trước đây nàng đã dùng cỡ chân của Hoàng Dịch Sinh để làm, quả thực là nhỏ hơn so với cỡ chân của Lan Phượng Thương nhưng hắn vẫn cố đi khiến cho đôi chân bị bó chặt rất khó chịu bèn nói :

– Đôi giày này bỏ đi thôi! Lúc khác, thiếp…lại làm cho chàng một đôi khác.

Lan Phượng Thương nhìn thấy giữa ấn đường của nàng ẩn chứa vẻ mệt mỏi, vội nói với nàng :

– Bản vương không cần, nàng đừng nghĩ nhiều nữa. – Nói xong, hắn đã lập tức đẩy Thập Bát Nương khuôn mặt ửng đỏ lên giường, ầm ĩ một hồi.

Nằm ở bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng nói với nàng rằng :

– Nằm cùng ta một lát.

Thập Bát Nương gật đầu, cùng hắn chìm vào giấc ngủ.

Hiện tại, hai người họ đã không cần phải nói nhiều với nhau. Hắn hiểu nàng mà nàng cũng hiểu rõ hắn. Hiện tại, nàng và hắn càng ngày càng hòa hợp. Hai người cùng ôm nhau ngủ trưa.

Lúc này, Dư bà bà của viện Sở trắc phi đang dẫn hai gã sai vặt cúi thấp đầu, khiêng một rương không lớn đi vào trong vương phủ. Trông thấy ánh mắt của mấy hộ vệ giữ cửa có vẻ tìm tòi nghiên cứu, bà ta lập tức tươi cười, nói với bọn họ rằng :

– Đây là quà mà Tạ lão gia sai người mang đến cho Trắc phi.

Nghe bà ta nói vậy, đám hộ vệ cũng không nói thêm gì nữa. Bà tử ở trong viện của Sở trắc phi vốn rất ghê gớm, đắc tội với bà ta chẳng khác nào đắc tội Trắc phi. Dù sao bọn cũng chỉ là mấy hộ vệ giữ cửa nho nhỏ, chỉ cần mắc một sai lầm nho nhỏ thì đã không thể ngóc đầu lên được rồi. Hơn nữa, bà ta là bà tử của Trắc phi, nhất định sẽ không tùy tiện mang mấy món đồ linh tinh vào phủ, vì vậy bọn họ liền để cho Dư bà bà và hai gã sai vặt kia mang chiếc rương nhỏ vào vương phủ.

Sau khi vào vương phủ, gã sai vặt đi trước bỗng ngẩng đầu lên, nhìn qua gương mặt của hắn có vẻ vàng như nến. Nếu như bỏ qua vẻ u ám giữa hai đầu lông mày do tửu sắc quá độ làm mất hết tinh khí, khiến cho khuôn mặt lộ ra vẻ khô vàng thì gã sai vặt này kỳ thực cũng khá tuấn tú lịch sự.

Dư bà bà quay đầu, thấy hắn ngẩng mặt lên, lập tức nháy mắt với vị biểu thiếu gia kia, ý bảo hắn ta mau cúi đầu xuống. Ở trong vương phủ không giống với những nơi khác, nếu bị người khác phát hiện thì chết như thế nào cũng không biết.

Biểu thiếu gia bĩu môi, thầm nghĩ bà tử này thật lắm chuyện nhưng sau đó cũng cúi đầu xuống giống như gã sai vặt đi bên cạnh, nhanh chóng khiêng chiếc rương không nặng lắm kia đi về phía viện của Sở trắc phi. Dọc theo đường đi, bọn họ cũng gặp phải không ít người nhưng do hai gã sai vặt kia đều cúi thấp đầu, hơn thế người trong vương phủ lại khá đông nên trong lúc nhất thời cũng không có ai để ý đến Dư bà tử ở trong viện của trắc phi và hai gã sai vặt đi cùng bà ta.

Sau khi vào trong viện, mọi người đều nghe theo lời căn dặn của Sở trắc phi, đều canh ở ngoài cửa thật cẩn thận, cho dù một cơn gió cũng không thể thổi qua được hay một con ruồi cũng không thể lọt qua.

Khi biểu thiếu gia đi vào đến đại sảnh, những người còn lại đều lập tức lui xuống.

Lúc này, Tạ Linh Sở mặc một bộ quần áo hoa nhưng vì nàng ta không nhận được sự sủng ái nên khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ tiều tụy. Vốn dĩ nàng ta cũng có dung mạo và dáng dấp không tệ. Nếu như nàng ta không than ngắn thở dài thì khuôn mặt thanh tú nhìn cũng điềm đạm đáng yêu vô cùng.

Thấy nàng có dáng vẻ mê người như vậy, cặp mắt của biểu thiếu gia mở to nhìn chằm chằm về phía nàng. Trước đây, hắn cũng biết là biểu muội lớn lên vô cùng xinh đẹp nhưng không ngờ sau khi được Lan Phượng Thương cưới về, dáng vẻ nàng không những không già đi mà ngược lại còn tăng thêm vẻ mặn mà của người phụ nữ đã có gia đình, trông thấy dáng vẻ nàng như vậy, biểu thiếu gia vốn quanh năm lưu luyến trong bụi hoa, cũng ngẩn ngơ đứng yên bất động.

Ánh mắt sắc bén của Tạ Linh Sở khẽ liếc nhìn về phía biểu ca của mình, thấy trong mắt hắn toát lên vẻ ái mộ, trong lòng nàng lại sinh ra cảm giác tự tin, cảm giác tự ty do bị thất sủng cũng biến mất. Bởi vậy nàng lại cất giọng dịu dàng nói với biểu ca của mình :

– Biểu ca! Mấy bà tử đều đã ra ngoài canh cửa cả rồi. Hiện tại, trong phòng cũng chỉ có hai biểu ca, biểu muội chúng ta, biểu ca mau mau ngồi xuống đi, đừng khách khí như vậy?

Biểu thiếu gia nghe thấy nàng nhỏ giọng, dịu dàng gọi tên như vậy, cảm giác xương cốt cũng mềm ra, hắn ta khẽ cười hai tiếng, sau đó cũng lập tức đi qua ngồi bên cạnh Tạ Linh Sở. Ngửi thấy mùi hương hoa mai thoang thoảng trên người Tạ Linh Sở, ánh mắt của biểu thiếu gia nhìn nàng ta lại càng toát ra vẻ khác thường. Hắn cho rằng : Lúc này, biểu muội của mình bị thất sủng nên trong lòng vô cùng ham muốn chuyện nam nữ. Bằng không nàng sao lại muốn hắn đi tìm loại thuốc kia cho nàng?

Chẳng qua đây là vương phủ, hắn cũng không dám dùng ánh mắt quá nóng bỏng để nhìn nàng, bèn lảng sang chuyện khác, nói :

– Biểu muội gọi biểu ca đến đây, phải chăng là muốn thứ này? – Nói xong, hắn lập tức móc từ trong tay áo hộp trâm cài mà Dư bà bà đưa cho hắn lúc trước, đưa lại cho Tạ Linh Sở.

Tạ Linh Sở thấy hắn trả lại quà, mày liễu khẽ nhíu chặt, nhìn về phía biểu ca nàng nói rằng :

– Chẳng lẽ biểu ca không muốn giúp biểu muội chuyện này?

Biểu thiếu gia cười cười, nói rằng :

– Biểu muội! Muội hiểu lầm biểu ca rồi. Dù sao thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, muội có cần gì thì biểu ca cũng đều tặng cho muội mà. – Nói xong, hắn lập tức vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Tạ Linh Sở, vừa cười vừa dịu dàng nói với nàng : – Biểu ca biết : mấy năm nay, muội sống cũng không dễ dàng. Muội đã muốn huynh giúp một tay, cho dù có rơi vào dầu sôi lửa bỏng thì biểu ca cũng sẽ không tiếc. – Dứt lời, móng vuốt sói của hắn đã không ngừng vuốt ve bàn tay của Tạ Linh Sở.

Tạ Linh Sở vờ như không có chuyện gì, lập tức đưa tay lên che miệng của mình lại, nhìn về phía biểu ca của mình, nói :

– Vậy thì, biểu ca có thể đem loại thuốc mà muội muốn đến không?

Bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương ở trong tay đột nhiên bị rút đi. Giữa hai đầu lông mày của biểu thiếu gia lập tức hiện lên vẻ không vui nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của biểu muội lại khiến cho đầu óc y cảm thấy yêu thích không thôi, lập tức vẫn gật đầu một, nói :

– Có mang đến.

Tạ Linh Sở cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng đột nhiên lại vừa nhìn về phía hắn tỏ vẻ bất mãn, nói :

– Sẽ không là cái loại hàng thấp kém giống như trước đây chứ? – Trong lòng nàng thầm nghĩ : ” Hiện giờ, loại hàng này đã không còn hiệu quả với Vương gia rồi.”

Biểu thiếu gia thấy hàng mình mang đến bị chê là hàng thấp kém, lập tức tỏ vẻ không vui, nói :

– Đồ đưa đến cho biểu muội, có lần nào biểu ca không tìm hàng tốt cho muội chứ? Những đồ này đều do biểu ca vất vả lôi kéo người ta mới có được, hiệu quả của nó, muội tuyệt đối không cần hoài nghi.

Tạ Linh Sở ”ồ” một tiếng, lập tức nhìn về phía hắn nói :

– Biểu ca! Huynh đã dùng thử chưa?

Biểu thiếu gia lập tức rút từ trong ngực một bọc lớn, từ trong đó lại lấy ra một bọc nhỏ, mở cho biểu muội của hắn nhìn chỗ thuốc kia, sau đó mới nói :

– Muội nhìn thấy chưa? Muội thấy đấy loại thuốc này có màu phấn hồng, vừa nhìn đã biết là loại thuốc tốt nhất. Chỉ cần phu quân của biểu muội dùng một gói thôi. Biểu muội hãy chuẩn bị tinh thần bị chơi đến không xuống giường được. – Hắn đắc ý cười nói.

Tạ Linh Sở tiếp nhận gói thuốc trên tay hắn. Cặp mắt nhìn chằm chằm loại thuốc kia không hề rời đi.

Thoạt nhìn màu thuốc này so với màu thuốc mấy lần trước hắn đưa qua quả thực là tốt hơn không ít. Chỉ là màu sắc đẹp như vậy nhưng không biết hiệu quả ra sao? Nàng lại hỏi biểu ca thêm một lần nữa :

– Biểu ca! Vậy phải làm như thế nào mới biết được dược hiệu của nó?

Biểu thiếu gia nghe xong bỗng giật mình, ánh mắt khẽ nhìn ra phía ngoài sân, phát hiện không có sự cho phép của biểu muội hắn, quả thực không có người nào dám đi vào, lại nhìn thấy biểu muội của mình xinh đẹp quyến rũ vô cùng, trong lòng hắn giống như bị mèo cào vậy.

Ngay sau đó, sắc đẹp khiến cho lòng hắn sinh ra can đảm.

Lúc này trùng hợp lại có một cơn gió thổi đến, thổi văng gói bột kia đi nhưng Tạ Linh Sở vẫn hít phải một chút vào mũi. Ngay sau đó, nàng ta đã cảm thấy thân thể bắt đầu tê dại, vội nhìn về phía biểu ca nói :

– Biểu ca! Huynh mau mau giải dược cho muội đi. – Nếu nàng trúng loại thuốc này mà Vương gia lại không có ở đây, chẳng phải nàng sẽ phải đi tắm nước lạnh trong tiết trời giá buốt hay sao?

Biểu thiếu gia ”nôn nóng” vòng quanh, nhìn về phía thân thể Tạ Linh Sở đang từ từ mềm đi, trong lòng thấy mừng thầm nhưng lại nhìn ra phía ngoài mắng bâng quơ :

– Đều tại trận gió quái ác kia làm hại. Hiện tại, biểu muội đã trúng thuốc nên làm thế nào mới được đây?

Tạ Linh Sở giật mình hoảng sợ, nhìn về phía biểu ca của mình, giọng nói đã bắt đầu thay đổi, nũng nĩu, mềm mại, yếu ớt không có chút sức nào, nói :

– Lẽ nào biểu ca…Biểu ca…Huynh cũng không có giải dược?

Biểu thiếu gia nhìn khuôn mặt e thẹn của nàng đang từ từ phiếm hồng, hé ra cặp môi đỏ mọng, khiến cho bụng dưới của hắn cũng bắt đầu có phản ứng, vừa nghe thấy lời của nàng, nhân tiện nói :

– Loại thuốc này thì lấy đâu ra giải dược chứ? – Nói xong, hắn lập tức nhìn về phía nàng ướm hỏi : – Nếu không biểu ca đi gọi Vương gia nhé?

Tạ Linh Sở vừa nghe hắn nói thế, vội la lên :

– Không! Không thể để cho Vương gia biết muội dùng thuốc. – Nếu gọi Vương gia đến chẳng phải là khiến cho những chuyện nàng đã làm những năm gần đây sẽ bị bại lộ hoàn toàn hay sao?

Nàng muốn chống thân thể đứng lên nhưng cuối cùng vẫn không có một chút sức lực nào, thân thể mềm nhũn gục ở trên ghế, trong cơ thể bốc lên từng đợt khô nóng, thực sự khiến cho nàng khó chịu. Nàng lập tức nhìn biểu thiếu gia, nói :

– Biểu ca… Biểu ca…Huynh mau… Mau đỡ muội đi tắm nước lạnh.

Nàng còn chưa nói hết lời, biểu thiếu gia đã đi qua ôm eo của nàng, kéo nàng vào trong ngực hắn, tay kia đã sờ soạng khắp thân thể nàng bắt đầu châm lửa, sau đó nói nhỏ ở bên tai biểu muội của mình rằng :

– Tất nhiên là không thể gọi Vương gia. Nếu không để biểu ca giúp muội giải dược nhé? – Vừa nói xong, móng vuốt sói đã lần vào trong lớp áo lót của nàng.

Tạ Linh Sở cảm thấy đầu óc dần dần trở lên choáng váng. Nàng bắt đầu chống cự nhưng lúc nàng muốn kháng cự thì lại cảm thấy bàn tay kia khiến cho nàng vô cùng thoải mái, dễ chịu. Một bên vừa muốn khước từ biểu ca của mình nhưng đồng thời một bên lại hưởng thụ cảm giác được biểu ca an ủi.

Nàng hít vào cũng không nhiều thuốc bột nhưng do loại thuốc này có dược hiệu quá mạnh, so với trước đây còn mạnh hơn vài lần. Thời gian lâu hơn một chút, nàng đã cảm thấy thân thể của mình bắt đầu vô lực, đầu óc bắt đầu mơ hồ.

Biểu thiếu gia thấy nàng bắt đầu có vẻ hưởng thụ những trận vuốt ve của mình, trong lòng mừng thầm một phen. Loại thuốc này là bột phấn. Trước đây, hắn nhìn qua cũng biết là loại thuốc thượng hạng nhưng bây giờ, trông thấy biểu muội của hắn có phản ứng như vậy, quả nhiên không uổng phí số tiền lớn của hắn.

Biểu thiếu gia nhanh chóng đi ra đóng cửa lại, sau đó lập tức ôm Tạ Linh Sở đang nằm xụi lơ ở trên ghế đi vào phòng trong.

Lúc hắn đặt biểu muội của mình xuống giường, đã nôn nóng đến mức vội vàng đem quần áo và đồ dùng hàng ngày cởi ra, sau đó đã nhanh chóng nhào lên người biểu muội của hắn đang nằm trên giường.

Rất nhanh, hắn đã lột sạch đồ trên người Tạ Linh Sở, chỉ để lại duy nhất một yếm, trông thấy người con gái quyến rũ nằm dưới thân, làn da trắng noãn dần dần ửng hồng, trong ánh mắt của biểu thiếu ra lại ngập tràn dục vọng.

Hắn khẽ cởi cái yếm của nàng, sau đó lập tức vùi đầu vào trong ngực nàng, điên cuồng liếm mút.

Theo từng động tác của biểu thiếu gia, trong đầu của Tạ Linh Sở đã hoàn toàn chỉ còn lại hai chữ dục vọng. Nàng ta lập tức ôm đầu của hắn, để mặc cho hắn giở trò với mình.

Bây giờ, trong đầu chỉ vang lên một âm thanh, đó là muốn được giải phóng dục vọng, khát vọng nhận được sự an ủi của đàn ông.

Thấy thời cơ đã đến, biểu thiếu gia lập tức đẩy thắt lưng về phía trước một. Lúc này, Tạ Linh Sở đã đè nén từ lâu, lập tức rên lên một tiếng thỏa mãn.

Biểu thiếu gia cũng không để ý nhiều nữa, bắt đầu một lần rồi lại một lần chiếm cứ thân thể của nàng ta. Tạ Linh Sở cũng vươn tay ôm thật chặt thân thể hắn, dáng vẻ như vậy giống như là hai người yêu nhau sâu đậm đang ân ái vậy.

Phía ngoài viện, mặc dù mấy bà bà đứng canh cửa cảm thấy hơi nghi hoặc, tại sao biểu thiếu gia lại đi vào lâu như vậy nhưng bởi vì trắc phi đã dặn dò bọn họ : ” Nàng muốn bàn bạc riêng với biểu thiếu gia. Nếu như không có việc gấp thì bọn họ đừng đi vào quấy rối, bởi vậy mấy bà tử mặc dù trong lòng cảm thấy nghi ngờ những cũng không có đi vào nên căn bản cũng không biết hai người bên trong đang ở trên giường làm chuyện xằng bậy.

Thời gian dần dần trôi đi.

Lúc này, hai thân thể nóng bóng ở bên trong đã dừng lại động tác, sau khi hưởng thụ xong, bọn họ rốt cục đã yên tĩnh lại.

Hồi tưởng lại cảm giác tiêu hồn thực cốt (*) lúc vừa rồi, trong lòng biểu thiếu gia cảm thấy vui sướng như hoa nở, mùi vị của biểu muội hắn, kích thước huyệt động kia, ngay cả kỹ nữ đầu bảng ở bên ngoài cũng kém xa.

Biểu thiếu gia đã từng nhiều lần mơ tưởng chiếm được thân thể của biểu muội. Hôm nay cuối cùng cũng chiếm được tất cả thứ mà mình luôn áo ước, hắn thực sự cảm thấy sung sướng.

Tuy nhiên trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng nét mặt lại hoàn toàn khác biệt.

Sau khi sự việc xảy ra, biểu thiếu gia đã ôm Tạ Linh Sở, áy náy nói với nàng rằng :

– Biểu muội! Chuyện vừa rồi là lỗi của biểu ca nhưng biểu ca cũng không còn cách nào khác. Nếu để biểu ca nhìn muội ngâm nước lạnh thì không bằng biểu ca giải dược giúp muội. Cho dù sau đó biểu muội có giết biểu ca thì biểu ca cũng sẽ không hối hận.

Lúc này, vẻ mặt của Tạ Linh Sở vẫn ửng hồng nhưng nàng ta đã khôi phục lại lý trí, thân thể nàng ở dưới lớp chăn được biểu ca ôm ấp, nơi tư mật vừa mới bị biểu ca chiếm cứ, trận hoan ái vừa rồi lại khiến cho thân thể suốt một thời gian dài chưa được ân ái cảm thấy thoải mái hơn không ít. Kỳ thực trong lòng nàng cũng không có cách nào trách biểu ca được. Dù sao phát sinh chuyện như vậy cũng là do cơn gió quái ác kia gây họa. Mà giờ phút này, nghe biểu ca nói vậy, trong lòng Tạ Linh Sở cũng cảm thấy có chút cảm động, khuôn mặt ửng hồng khẽ ngẩng lên, dịu dàng nói với biểu ca rằng :

– Đừng nói chuyện này nữa. Chuyện này cũng không phải do biểu ca cố ý. Trong lòng biểu muội hiểu rõ mà, muội sẽ không trách huynh. Chuyện này hãy để nó qua đi.

Biểu thiếu gia nghe xong, trong lòng thấy mừng thầm nhưng nét mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng hối hận, hắn gật gật đầu, sau đó lập tức đứng dậy, bước xuống giường, cầm lấy y phục của cả hai đến, nói với Tạ Linh Sở :

– Thời gian cũng không còn sớm nữa, biểu ca đi về trước đây. Tuy rằng thời gian chưa lâu nhưng sẽ khiến cho người khác hoài nghi. – Dứt lời, hắn lập tức mặc quần áo.

Tạ Linh Sở cầm lấy quần áo của mình, cố gắng mặc vào. Dược hiệu của loại thuốc kia nàng đã tự mình thể nghiệm, nếu như dùng ở trên người của Vương gia. Vương gia nhất định không thể trốn thoát.

Trong lòng nàng tính toán như vậy nên ngay lập tức đã quên đi chuyện phát sinh hôm nay với biểu ca của nàng, ngay cả một chút hổ thẹn sau khi làm chuyện sai trái cũng không có.

Sau khi biểu thiếu gia ra về, mấy bà tử mới bước đi vào phòng, trông thấy trắc phi vẻ mặt thoải mái ngồi ở trên ghế chủ vị, trong lòng bọn họ đều có chút tò mò. Vẻ mặt của trắc phi như thế kia, chỉ xuất sau khi được Vương gia sủng hạnh qua, lẽ nào vài gói thuốc bột mà biểu thiếu gia mang đến lại khiến cho trắc phi vui sướng đến vậy?

Ai có thể ngờ rằng biểu thiếu gia lại to gan đến thế? Ai có thể ngờ rằng đường đường là Trắc phi của vương phủ lại làm ra chuyện như vậy? Ngay cả đám người trong viện của Sở trắc phi là Dư bà bà và Thất bà bà cũng không nghĩ đến chuyện lại như vậy.

Chạng vạng tối, mấy tiểu tử mới được mấy gã sai vặt và ám vệ hộ tống về phủ.

Thập Bát Nương thấy bọn chúng chơi đùa vui vẻ đến mức khuôn mặt đều toát lên vẻ hưng phấn, lập tức hỏi bọn chúng ” Phủ Trường Tôn chơi vui đến vậy sao?

Thập Bát Nương vốn dĩ cũng chỉ hỏi bâng quơ như vậy nhưng câu trả lời của ba tiểu tử lại khiến cho Thập Bát Nương kinh ngạc vô cùng. Xích đu? Ghép hình ( Puzzle ) ? Cửu cung đồ ( Sudoku ) ? Cả bóng đá nữa?

Thập Bát Nương cười hỏi ba tiểu tử, hình dáng của những món đồ này ra sao?

Ba tiểu tử lập tức miêu tả hình dạng của những món đồ kia cho mẫu thân của mình.

Thập Bát Nương cảm thấy trái tim run lên.

Vừa nghĩ đến việc Trường Tôn Trường Phong có lời nói cử chỉ không phù hợp với tác phong của tiểu thư khuê các. Hơn nữa, Lan Phượng Thương cũng từng nói với nàng, ba năm trước đây Trường Tôn Trường Phong đã từng bị bệnh nặng một trận…

Cặp mắt của Thập Bát Nương mở to, trái tim run rẩy mãnh liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.