[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 76 : Đánh nhau




Ngày đầu tiên đến học viện trong hoàng cung, ba tiểu tử cảm thấy vô cùng xa lạ. Nhưng may mắn bạn tốt của bọn chúng là Lý Kiếm Phong lại thân thiết với Tứ hoàng tử. Cậu nhóc giới thiệu hai bên quen biết với nhau. Kết quả là năm người hợp thành một nhóm chơi gắn bó thân thiết.

Tứ hoàng tử là con trai độc nhất của Hiền phi, cách đối nhân xử thế ôn tồn lễ độ nhưng vẫn không mất đi khí phách và sự thông minh sáng suốt. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng về mặt lễ nghi hay nói năng đều rất chu toàn. Từ lúc hắn đứng lên bắt chuyện với ba tiểu tử, phong phạm hoàng gia được bộc lộ hết bên ngoài.

Người ta đã có thái độ như thế, Lan Hoài Sâm, Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân hiển nhiên sẽ không quá khách khí. Năm đứa trẻ tập trung lại một chỗ, rất nhanh đã chơi đùa với nhau rất vui vẻ.

Ba tiểu tử trong lúc vui miệng còn kể lại chuyện mình đã từng nướng trứng và nướng chim. Lý Kiếm Phong và Tứ hoàng tử chưa hề nghe qua chuyện này, vừa nghe qua, khuôn mặt đều toát lên vẻ hứng thú không giấu được. Ba tiểu tử cũng không hẹp hòi lập tức quyết định, lúc nào rảnh rỗi sẽ mời hai người bọn họ đến vương phủ làm khách, tự tay ba huynh đệ sẽ nướng cho hai người bọn họ ăn.

Tứ hoàng tử và Lý Kiếm Phong cùng nhau vỗ tay- một lời đã định. Sau này, hai người có thời gian nhất định sẽ đến vương phủ nhà ba tiểu tử, lúc đó hi vọng huynh đệ giữ lời hứa, làm món “dân dã” cho họ thưởng thức thử một lần.

Ba tiểu tử vốn không phải là người có cá tính hướng nội, vỗ ngực đồng ý ngay.

Tuy thời gian bọn chúng quen biết nhau chưa lâu nhưng lại cực kỳ hợp tính nhau, tình bạn từ từ hình thành một cách tự nhiên.

Tứ hoàng tử thận trọng nhắc lại lời mẫu phi của mình từng nói: ở trong hoàng cung này luôn phải chú ý, không nên đi tới những nơi chẳng nên đi, không chừng sẽ nhìn thấy những chuyện chẳng nên thấy, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Nghe được lời khuyên của bạn tốt, ba tiểu tử và Lý Kiếm Phong đều nhớ kỹ trong lòng, cùng nhau cười nói, cuối cùng cũng đi đến học viện.

Bước qua cửa học viện, đám tiểu tử mới biết hóa ra bên trong nhộn nhịp như thế, còn có rất nhiều người. Tuổi tác của họ so với ba tiểu tử cũng không chênh lệch nhiều lắm. Đứa lớn nhất năm nay bảy tuổi mà nhỏ tuổi nhất cũng bằng tuổi bọn chúng mới vừa năm tuổi.

Chiếm đa số là lứa tuổi như Tứ hoàng tử và Lý Kiếm Phong, vừa mừng sinh nhật lần thứ sáu chưa lâu.

Ngay khi năm người bọn họ tiến vào học viện, lập tức đã trở thành tiêu điểm chú ý của đám hài tử bên trong.

Ba tiểu tử lớn lên đã có dáng vẻ phong hoa tuyệt đại thì không nói. Tứ hoàng tử lại có khuôn mặt nhỏ nhắn giống Hoàng Thượng như đúc nên vô cùng tuấn tú. Lý Kiếm Phong dáng vẻ hơi thua kém một chút nhưng so sánh với những người ở trong học viện thì vẫn được xem là một tiểu “mỹ nam”.

Trong học viện, bởi vì tuổi còn nhỏ nên cũng có một vài vị công chúa hoặc tiểu thư con nhà danh môn quý tộc dưới chín tuổi cũng được đưa đến đây học chung với các hoàng tử. Các nàng nhìn thấy ba tiểu tử có tướng mạo và khí chất bất phàm như vậy, tình cảm ái mộ cũng dần nảy mầm.

Tứ hoàng tử so với các hoàng tử khác càng lớn lại càng giống hoàng thượng, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ nhưng do đã nhìn quen mắt nên mấy vị công chúa trông thấy tứ ca dáng vẻ tuấn tú đứng ở bên cạnh ba tiểu thiếu gia Lan phủ lại có cảm giác hoàng huynh của mình vẫn kém hơn một bậc.

Cũng vì lẽ đó mà liền xảy ra chuyện.

Trong học viện, ngoại trừ các vị hoàng tử thì cũng không thiếu những vị thiếu gia, công tử con nhà vương công quý tộc. Khi vào cung, bọn chúng đã được người nhà dặn dò phải tìm mọi cách để theo đuổi mấy vị tiểu công chúa. Thời gian trước, nhờ “ mật ngọt chết ruồi”, mấy vị công chúa đã bị bọn chúng dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ. Các nàng đã bắt đầu lén lút thêu một số chiếc hà bao nhỏ có hình thù lạ lùng tặng cho bọn chúng. Cả đám công tử vương công quý tộc kia coi việc bắt giam trái tim thiếu nữ làm niềm vui. Thế mà lúc này đột nhiên lại bị ba tên tiểu tử có dáng vẻ tuấn mỹ khiến bọn chúng phải ghen tỵ đột nhiên xuất hiện phá hỏng chuyện.

Trông thấy mấy tiểu công chúa nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt si mê chưa hề có, đám tiểu vương tôn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong đó có một tiểu cô nương vô cùng to gan, dáng vẻ cũng tương đối động lòng người. Nàng trông thấy Tứ hoàng tử đưa ba tiểu tử đi vào, cặp mắt to bỗng sáng rực lên.Tiểu cô nương không nói hai lời lập tức đứng dậy, đi tới chào hỏi Tứ hoàng tử ngay.

Mục đích của tiểu cô nương này quá rõ ràng. Sau khi nói chuyện với Tứ hoàng tử xong, nàng ta không thèm để ý đến Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân và Lý Kiếm Phong mà cứ đăm đắm nhìn thẳng vào Lan Hoài Sâm. Dù Lan Hoài Nhân cùng đại ca của mình giống nhau như đúc nhưng khí chất trên người lại rất khác biệt, tiếp xúc là nhận ra ngay.

Tứ hoàng tử nhẹ nhàng giới thiệu với bốn người bọn họ, đây là đích nữ của Trường Tôn đại nhân, tên là Trường Tôn Trường Phong. Tiểu ma nữ này không chỉ có cái tên đặc biệt mà tính tình cũng thập phần quái dị, ma gặp ma sợ, người gặp càng phải chạy thật nhanh.

Trường Tôn Trường Phong đợi Tứ hoàng tử giới thiệu mình với mấy tiểu hài tử xong, lập tức nhanh nhẩu nói với Lan Hoài Sâm.

– Sau này, huynh có thể gọi ta là Trường Phong.

Tứ hoàng tử, Lý Kiếm Phong, Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân đều hướng về phía Lan Hoài Sâm. Đôi mắt đen tròn giống như bảo thạch của Đại thiếu gia lạnh nhạt quét mắt nhìn về phía tiểu cô nương vừa nói chuyện với mình, thản nhiên ”ừ” một tiếng, sau lướt qua Trưởng Tôn Trường Phong, đi thẳng vào trong, tìm một nơi còn nhiều vị trí trống ngồi xuống, chờ hai đệ đệ của mình.

Trưởng Tôn Trường Phong vẫn còn chưa khôi phục tinh thần, cứ ngơ ngác nhìn tiểu tử kia thản nhiên lướt qua mình.

Đã quá quen thuộc với tình tình lạnh lùng của Hoài Sâm nên hai tiểu tử và Lý Kiếm Phong vẻ mặt đều tỏ ra thản nhiên.Tứ hoàng tử nhìn thấy Lan Hoài Sâm không thèm để mắt đến tiểu ma nữ thân phận so với hoàng muội của mình còn cao hơn một bậc, không kiềm chế được sờ sờ mũi, chăm chú nhìn tiểu nha đầu, trong lòng thầm nghĩ : ” Trước đây chỉ thấy ngươi bắt nạt người khác, bây giờ cuối cùng cũng có người có thể bắt nạt ngươi rồi.”

Trường Tôn Trường Phong nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Hoài Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng những không thất vọng, ngược lại còn vui sướng cười tít mắt, thầm nghĩ ” Ít nhất hắn đã nói với mình một câu, không phải cũng là tín hiệu tốt hay sao?”.

Tứ hoàng tử dẫn mấy người Lan Hoài Mặc đi đến chỗ của Đại thiếu gia, sau đó mang theo ánh mắt tò mò nhìn về phía tiểu cô nương vừa mới bị Hoài Sâm từ chối. Tiểu cô nương kia hăng hái bừng bừng quay lại chỗ ngồi lúc trước nhưng đôi mắt to linh động của nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Hoài Sâm. Thấy thế Tứ hoàng tử liền xoay người lại, đang định hỏi Hoài Sâm vừa nãy tiểu cô nương kia nói với hắn điều gì thì có một bóng người bỗng nhiên chặn ngang tầm mắt của bọn họ.

Tứ hoàng tử nhìn thấy người kia, trong lòng thầm nghĩ ”Không hay rồi”, vội vã đứng dậy, nhẹ nhàng nói với thiếu niên vừa mới tới nơi:

– Tam hoàng huynh, mấy người bọn họ là thế tử của Vương thúc. Huynh cũng muốn qua đây làm quen với họ sao?

Tứ hoàng tử biết, Tam hoàng huynh của y vốn coi trọng Trường Tôn Trường Phong, muốn có nàng trong tay nhưng tiểu cô nương kia lại vô cùng lạnh nhạt. Tam hoàng huynh cố gắng thể hiện bản lĩnh của mình để lấy lòng nàng nhưng người ta không coi bằng nửa con mắt. Hơn thế, Trường Tôn Trường Phong còn nói rõ ràng với Tam hoàng tử rằng : ” Y không phải là người mà nàng thích. Hiện tại, nàng đang chờ đợi chân mệnh thiên tử xuất hiện, cùng nàng gắn bó cả đời.”

Gia tộc của Trường Tôn Trường Phong có thế lực rất lớn. Nàng lại có dung mạo khuynh thành, đối với mấy vị hoàng tử mà nói, quả thực là một ”món ăn béo bở”. Ngay cả Tứ hoàng tử cũng có tâm tư với Trường Tôn Trường Phong, chẳng qua ý đồ của y lại bị tiểu ma nữ kia nhìn thấy sớm , còn thẳng thắn nói nàng chỉ muốn làm bằng hữu của y. Đến lúc đó Tứ hoàng tử mới dừng lại ý đồ kia với nàng. Cũng may là Trường Phong xem hắn là bạn, nếu không cũng như các hoàng tử và những thiếu gia quý tộc khác, bị tiểu ma nữ này trêu đùa đến thất điên bát đảo rồi.

Lan Hoài Sâm vừa đi vào học viện lại xảy ra chuyện, khiến cho mọi người đều cảm thấy khó hiểu, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà tên tiểu tử kia nhận được nhiều chú ý nhưng khuôn mặt vẫn không hề biến sắc. Trái lại, tiểu ma nữ bình thường vẫn luôn ra dáng lạnh nhạt, có cơ hội là trêu chọc bọn chúng, mấy phen khiến cho cả đám nhìn thấy nàng đã vội vàng bỏ chạy thì hôm nay dường như đã đổi tính đổi nết, còn chủ động tiến lên chào hỏi bạn học mới còn bị người ta cư xử lạnh nhạt.

Nhưng điều làm cho bọn công tử vương tôn này kinh sợ là tiểu ma nữ kia bị người ta lạnh nhạt không những không trả đũa mà ngược lại còn có dáng vẻ rất vui vẻ hưng phấn. Ý tứ trong đó không phải đã quá rõ ràng hay sao? Tiểu ma nữ này đối với tiểu tử kia mới tới kia chắc là đã nảy sinh tình cảm đặc biệt rồi.

Trông tình huống như vậy, Tam hoàng tử vẫn luôn khốn khổ theo đuổi Trường Tôn Trường Phong làm sao chịu được? Đầu y lửa giận đã bốc cao rồi.

Tứ hoàng tử hiểu rõ Tam hoàng huynh của y tính tình âm hiểm nên mới vội vã đứng lên. Trước khi tiên sinh của học viện giới thiệu về ba anh em, y đã nói ra thân phận của mấy huynh đệ Lan Hoài Sâm, hi vọng Tam hoàng huynh của y nên kiêng dè một chút. Vương thúc của bọn họ đâu phải là người dễ trêu trọc được. Ngay của phụ hoàng còn phải kiêng nể thúc ấy vài phần. Huynh ấy là một hoàng tử thì có thể làm gì họ chứ?

Sau khi Tứ hoàng tử đứng dậy, Lý Kiếm Phong, Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân cũng đứng lên. Bọn họ cảm giác rất rõ ràng vị hoàng tử vẻ mặt tức giận đang ở đối diện đối với đại ca của mình không hề có ý tốt.

Lan Hoài Sâm ngước mắt nhìn kỹ vị hoàng tử chắn trước mặt mình, thấy cặp mắt hắn ta u ám đang nhìn chằm chằm hai đệ đệ của mình, liền nhớ đến lời mẫu thân căn dặn bảo mình phải chăm sóc hai đệ đệ cẩn thận,lập tức đứng dậy, thái độ lạnh lùng xa cách nhìn vị hoàng tử đang ở đối diện hỏi ngay:

– Có chuyện gì sao?

Tam hoàng tử mặc bộ trường bào màu xanh ngọc, mi thanh mục tú, trông gần giống với mẫu phi của y, dáng dấp thật sự rất thanh tú. Khuôn mặt vốn ưa nhìn khiến người khác nhìn vào đã thấy dễ chịu nhưng hàng chân mày đậm lại không che được vẻ hung dữ độc ác khiến cho hình tượng chói sáng của y bị hủy hoại rất nhanh.

Tam hoàng tử nhếch môi, liếc mắt nhìn qua Tứ hoàng tử sau đó ánh mắt khẽ lướt qua mấy người Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân và Lí Kiếm Phong, cuối cùng mới dừng lại ở trên người Lan Hoài Sâm. Thực ra không cần Tứ hoàng tử phải nói, chỉ cần là người đã từng nhìn thấy Lan vương gia, đều sẽ nhận ra mấy tiểu tử này chính là thế tử của Lan vương phủ. Nhưng vậy thì sao chứ? Quyền thế của phụ thân bọn chúng có thể sánh được với phụ hoàng được hay sao?

Sau khi quan sát Lan Hoài Sâm, Tam hoàng tử lại quay đầu lại nhìn nhìn thoáng qua đám người đang nhìn về phía bọn y háo hức như muốn xem trò hay kia. Nhưng y lại nhìn thấy Trường Tôn Trường Phong đang ngước cặp mắt to ẩn chứa vẻ lo lắng nhìn Lan Hoài Sâm. Trong lòng Tam hoàng tử lúc đó cảm thấy vô cùng giận giữ, liền nhìn về phía Lan Hoài Sâm phẫn nộ quát to :

– Đây là chỗ ngồi của bổn hoàng tử. Ngươi chẳng qua chỉ là một thế tử nho nhỏ lại dám cưu chiếm thước sào(*), không được sự đồng ý của ta đã tự ý chiếm chỗ ngồi, ngươi nói xem trong lòng ngươi đang có ý đồ gì hả? Ai dạy ngươi vô lễ như vậy chứ?

Một lời này của y là muốn mượn việc mắng Lan Hoài Sâm để ngầm ám chỉ Lan Phượng Thương quyền thế quá lớn có ý đồ thay thế được phụ hoàng của y, chụp mũ cho Lan Phượng Thương tội danh thật lớn.

(*) Chim ngói hoặc chim quyên không làm tổ, thường đi chiếm đoạt tổ của chim khách. Ví dụ : Đi chiếm nhà hoặc phòng ở của người khác hay cướp mất vị trí của người khác cũng được gọi là ”cưu chiếm thước sào” hay ” chim cưu chiếm tổ chim khách” hoặc ” Cưu tiếm thước sào” – nguồn baidu

Mấy người vừa đi tới bên cạnh Tam hoàng tử đều cùng một phe với y. Vừa rồi khi trông thấy ba huynh đệ bước vào cửa, ánh mắt của mấy vị công chúa, tiểu thư đều dừng lại trên người huynh đệ họ khiến cho đám người kia đến bây giờ vẫn còn thấy ấm ức đều hùa theo ý của Tam hoàng tử nói mấy lời.

Tứ hoàng tử biết rõ những tranh đấu trong cung đình, thấy vậy trong lòng thầm nghĩ không tốt rồi. Ba huynh đệ Lan Hoài Sâm và Lý Kiếm Phong ít khi tiến cung, bọn họ đương nhiên không biết được âm mưu quỷ kế của Tam hoàng tử cũng là chuyện bình thường.

Nghe thấy mấy lời Tam hoàng tử nói, bên cạnh, Trường Tôn Trường Phong suy nghĩ rất nhanh, cảm thấy lời nói của y quá nghiêm trọng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hoàng thúc và vương thúc. Nàng lập tức trưng ra chiêu bài của tiểu ma nữ, khóe miệng tươi cười, đứng ở bên cạnh Lan Hoài Sâm, nhìn Tam hoàng tử, nhẹ nhàng nói :

– Hoàng thúc đã từng nói với chúng ta đối nhân xử thế cần có tấm lòng bao dung. Tam hoàng huynh lại tính toán cả một chỗ ngồi nho nhỏ, còn nói nghiêm trọng như vậy, nếu như truyền tới tai hoàng thúc thì… muội e là….

Cặp mắt tràn ngập ý cười của nàng nửa khép nửa mở quét về phía Tam hoàng tử như trêu đùa. Mặc dù nàng chưa nói hết câu nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng hiện ra rất rõ ràng.

Tiểu ma nữ thấy khuôn mặt của Tam hoàng tử toát lên vẻ căm phẫn, liền bĩu nhẹ đôi môi hồng, chỉ chỉ về phía chỗ ngồi của mình, nói với y :

– Nhường chỗ ngồi cho huynh đấy.

Nói xong, khuôn mặt nàng ngập tràn vẻ vui sướng nhìn về phía Lan Hoài Sâm.

Tứ hoàng tử thấy vậy muốn giúp Tam hoàng huynh xuống thang, lên tiếng giải vây:

– Tam hoàng huynh lòng dạ rộng lượng, nhất định sẽ không tính toán chuyện nhỏ này đâu, vừa rồi là Hoài Sâm không biết, chi bằng cho qua thôi.

Tam hoàng tử nghe vậy, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, cặp mắt sắc bén nhìn chòng chọc về phía Lan Hoài Sâm, sau đó mới phất tay áo dẫn nhóm người rời đi.

Lý Kiếm Phong chứng kiến cảnh “hữu kinh vô hiểm” như vậy, ngồi xuống rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng chuyện trò với Tứ hoàng tử . Y lắc nhẹ đầu, trong lòng thầm hiểu – khiến cho Tam ca so đo như thế, đâu đơn giản là vì một chỗ ngồi, mà là vì tiểu ma nữ đang ở bên cạnh Hoài Sâm.

Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân ngồi xuống hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi bên cạnh đại ca của mình.Trường Tôn Trường Phong cũng mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó mới ngước mắt, lôi kéo ống tay áo của tên tiểu tử mày đang nhíu ngồi bên cạnh mình, nói nhanh:

– Đầu gỗ! Sao huynh còn không ngồi đi?

Lan Hoài Sâm không nhúc nhích, hai đầu lông mày lại nhíu thật chặt, lạnh lùng:

– Trường tôn muội không nên ngồi ở đây.

Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân mở to mắt, ánh mắt tò mò chuyển từ trên người đại ca sang cô bé gan to bằng trời đang đùa với lửa băng kia.

Trường Tôn Trường Phong không hề lúng túng, nắm chặt tay, cười cười, nói :

– Vừa rồi ta đã tặng chỗ ngồi của mình cho Tam hoàng huynh rồi. Hiện giờ ta không có chỗ ngồi, dĩ nhiên là phải qua chỗ này của huynh ngồi rồi.

Cặp mắt to tròn của nàng mang theo vẻ giảo hoạt lại nhìn về phía Lan Hoài Sâm tinh nghịch:

– Chẳng lẽ huynh muốn ta đứng nghe tiên sinh giảng bài hay sao?

Lan Hoài Sâm căn bản cũng không muốn nhiều lời với nàng, khẽ hất cằm một, ngón tay chỉ về phía vị trí còn trống mà Tam hoàng tử chưa từng ngồi qua đằng kia.

Ý đồ cự tuyệt, thật sự là quá rõ ràng.

Ánh mắt của Tứ hoàng tử, Lý Kiếm Phong và hai tiểu tử đều nhìn về phía Trường Tôn Trường Phong với vẻ đồng tình, thái độ nhiệt tình như lửa của nàng gặp phải vị đại ca tính tình lạnh băng không hiểu được phong tình của bọn họ, liệu có thể bị dập tắt hay không?

Vậy mà tiểu cô nương kia còn chủ động hơn nữa, trực tiếp đi về phía chỗ ngồi của mình, cầm sách vở đến, nhìn về phía Lan Hoài Sâm cười vui vẻ :

– Bản tiểu thư đã nói nhất định sẽ không nuốt lời, ta đã nói chỗ ngồi đó nhường cho Tam hoàng huynh thì sẽ nhường cho huynh ấy. Bây giờ, ta sẽ ngồi ở chỗ này.

Nói xong, nàng lập tức đặt sách vở của mình xuống, bắt đầu nói chuyện với Tứ hoàng tử và Lý Kiếm Phong ở bên cạnh.

Mi tâm của Lan Hoài Sâm càng nhíu chặt nhưng cũng không nói thêm nữa điều gì nữa, bắt đầu ngồi xuống mở sách ra xem.

Trường Tôn Trường Phong không hổ danh là tiểu ma nữ, thái độ xử sự rất dứt khoát quả quyết, phóng khoáng tự nhiên, muốn phong tình có phong tình, muốn thủ đoạn có thủ đoạn. Hơn nữa, nàng vốn trưởng thành sớm lên rất nhanh đã mời Lý Kiếm Phong và Tứ hoàng tử đến Trường Tôn phủ chơi, sau đó “khai thác thông tin” từ hai người kia, thu thập toàn bộ chuyện về Lan Hoài Sâm.

Nghĩ đi nghĩ lại, tiểu cô nương kia còn cảm khái than thầm, tiểu tử kia quả thực là một khúc gỗ lạnh như băng, đôi bàn tay trắng nõn như phấn nắm chặt, đầu óc hừng hực như thiêu đốt, nàng quyết định sẽ dùng sự nhiệt tình của mình để thuần hóa khúc gỗ lạnh như băng kia.

Cặp mắt phượng sắc bén nhìn về phía sườn mặt của thiếu niên lạnh nhạt đang ngồi ở bên cạnh. Trường Tôn Trường Phong nghĩ, cho dù là thân phận địa vị hay dáng vẻ bên ngoài, nàng và y đều rất xứng đôi. Có lẽ, bọn họ thực sự có thể thử một lần. Hơn nữa, cảm giác của nàng sẽ không lừa nàng. Hai đệ đệ của y đều rất xuất sắc nhưng cũng chỉ có khúc gỗ lạnh như băng này mới khiến cho Trường Phong có cảm giác khác thường.

Chuyện nói tiếp, sau này Lan Hoài Sâm bị tiểu ma nữ này ép bức đến mức phải chạy trốn đến Tây Vực tị nạn, quả thực là chuyện vô cùng bất hạnh, nguyên nhân cũng là vì đây nhưng đó là chuyện của sau này.

Không lâu sau, một vị tiên sinh khom lưng đi đến đây, việc đầu tiên là giới thiệu ba tiểu tử và Lý Kiếm Phong với hơn mười học viên khác, sau đó ông ta mới bước lên bục giảng xem như chào hỏi, rồi bắt đầu buổi học ngày hôm nay.

Trong lúc đó, Tam hoàng tử và mấy vị công tử khác cũng tranh thủ truyền nhau năm tờ giấy nhỏ. Sau khi đã quyết định sách lược cuối cùng để đối phó với Hoài Sâm, bọn họ đều đồng loạt dùng ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa vẻ châm chọc, nhìn chằm chằm vào Lan Hoài Sâm lúc này đang bị Trường Tôn Trường Phong che mất nửa người.

Tất cả bề ngoài đều nghe theo tiên sinh gật gù học bài chăm chú. Trong lớp vẫn duy trì vẻ yên tĩnh, ai cũng tập trung đọc sách, viết chữ, lẩm bẩm luyện nét chữ, nghe tiên sinh giảng giải một chút về ý nghĩa của các loại thành ngữ, tục ngữ. Thời gian học cứ thế lặng lẽ trôi qua hết nửa ngày.

Sau khi ăn trưa xong, các học viên đi theo gia đồng đến phòng nghỉ đã được sắp xếp từ trước, ngủ một giấc. Đến giờ học gia đồng sẽ gọi bọn họ dậy qua học đường, học tiếp chương trình buổi chiều.

Với lịch học như vậy, với Đại thiếu gia và Tứ hoàng tử thì chẳng có vấn đề gì nhưng Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia và Lý Kiếm Phong đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dáng vẻ phờ phạc.

Sau khi tan học, Tứ hoàng tử lập tức chào tạm biệt bốn người, đi theo tiểu thái giám về tẩm cung của mình. Lan Hoài Sâm cùng hai đệ đệ và Lý Kiếm Phong, dưới sự hướng dẫn của gia đồng, cùng nhau đi về phía cửa cung.

Lúc đi qua hồ nước gần ngự hoa viên, Lan Hoài Sâm hơi nhíu mày. Một đám người đối diện, cầm đầu là Tam hoàng tử và bốn vị công tử danh môn khác đang đi tới. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, lạnh nhạt:

– Muốn gây phiền phức sao?

Nhớ tới lời Tứ hoàng tử đã nhắc nhở bọn họ – Tam hoàng tử tính tình nhỏ mọn, Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân và Lý Kiếm Phong nhanh chóng chuẩn bị tâm thế đối phó ngay.

Tam hoàng tử nhếch môi, không che giấu vẻ châm biếm, nói ngay:

– Bây giờ mới biết thì đã muộn rồi.

Nói xong, hắn ta lập tức nhìn về phía mấy công tử danh môn ở bên cạnh, lớn giọng:

– Cho bọn chúng xuống nước, cho chúng thanh tỉnh chút đi!

Ba trong số bốn gia đồng hầu hạ bên cạnh mấy tiểu tử đã bị thuộc hạ của Tam hoàng tử ngăn cản, người còn lại thấy tình thế bất ổn, lập tức chạy vội ra ngoài. Nơi này là hoàng cung, là địa bàn của người ta, bọn họ không có quyền không có thế, chỉ là người hầu đi theo chủ, có thể chống đối được sao? Việc duy nhất có thể làm là nhanh chóng báo tin cho Vương gia. Y vội vàng giống như con thỏ nhỏ phi ra ngoài báo tin.

Trông thấy bốn người bằng tầm tuổi mình đang muốn đi qua gây sự, Lan Hoài Sâm liền phân phối “nhiệm vụ” với hai đệ đệ và Lý Kiếm Phong:

– Cái tên cao lớn kia để ta xông lên xử hắn, các đệ hãy xử lý mấy tên còn lại, đợi ta hạ được y sẽ quay sang giúp đỡ các đệ ngay.

Ba người đều gật đầu.

Mấy gã gia đồng bị ngăn cản đứng ở hai bên, trong lòng vô cùng lo lắng. Mấy kẻ Tam hoàng tử đưa đến, thân phận đều rất cao quý, chẳng may hai bên đều bị thương, nếu ầm ĩ ra có thể sẽ có phiền phức rất lớn.

Trong nháy mắt, tám người đã cùng xông vào đánh nhau.

Từ nhỏ, ba tiểu tử đã hay đùa giỡn với bọn Cẩu Tử. Gần đây bọn chúng cũng không hề lơ là việc đứng tấn, thậm chí còn theo ý muốn của phụ thân, chăm chỉ luyện tập hai lần vào buổi sáng và tối. Hiện tại, mấy tiểu tử đánh nhau với đám người kia, lực đạo không hề nhẹ chút nào.

Đại thiếu gia mọi mặt đều xuất sắc. Mặc dù đối thủ không biết tên kia lớn hơn Hoài Sâm một tuổi, thậm chí còn cao hơn hắn một chút nhưng tay chân của tên kia không nhanh lẹ bằng Lan Hoài Sâm. Tiểu tử kia cong người quét ngang một cước đã khiến cho định thủ kia né tránh không kịp, lập tức ngã lăn quay xuống đất. Thừa thế, Hoài Sâm đã nhanh chóng lao người qua, bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm liên tục nện xuống bụng của đối phương, hạ thủ không lưu tình.

Lan Hoài Mặc thì hoàn toàn ngược lại, rất nho nhã, điềm đạm nhưng dù sao cũng là nhi tử của Lan Phượng Thương, tiểu tử kia cũng đè được đối thủ của mình xuống đất liên tục giáng cho tên kia mấy cái bạt tai, tuy khí lực kém hơn so với đại ca của mình, nhưng chưa đánh được hai cái, tên tiểu tử đang bị hắn đè dưới thân đã mặt đỏ tía tai.

Đối thủ của Lan Hoài Nhân là một tên tiểu tử rất mập mạp. Tuy nhiên Tam thiếu gia hạ thủ so với hai ca ca của mình còn mạnh mẽ hơn, trực tiếp đạp cho tên tiểu tử kia một cước, bàn chân nhỏ không do dự liên tiếp đá lên người tên tiểu tử mập mạp kia.

Còn lại công tử Lý Kiếm Phong được bảo bọc rất tốt. Tiểu tử này chưa từng đi đánh nhau ở bên ngoài bao giờ nên có phần thua kém hơn, Kiếm Phong và đối thủ của mình cứ lăn qua lộn lại mãi nhưng cũng không chiếm được một chút ưu thế nào.

Lan Hoài Sâm thụi hơn mười cú vào bụng tên địch thủ, thấy nó liên tục cầu xin tha thứ, cũng không hề có một chút năng lực phản kháng nào nữa, lập tức đứng dậy đi qua giúp đỡ hai đệ đệ của mình. Cậu ta còn phối hợp với Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân đấm cho mấy tên địch thủ mấy đấm.

Tam thiếu gia thấy Lý Kiếm Phong bị bắt nạt, vội vã chạy đến, đá cho tên tiểu tử đang đè trên người Lý Kiếm Phong một cú, thiếu niên kia không hề phòng bị nên bị Lan Hoài Nhân đá văng ra ngoài.

Lý Kiếm Phong đứng dậy, lập tức hướng về phía Lan Hoài Nhân, lúng túng cười trừ, nói :

– Sau này…ta…ta cũng sẽ học cách đánh nhau.

Trong bốn người bọn họ, chiến tích của tiểu tử này là tệ nhất, nên khi nói ra cảm thấy rất ngượng ngùng.

Lan Hoài Sâm không để ý đến việc này, chỉ híp mắt lại, đi về phía Tam hoàng tử.

Lúc này, người hầu của Tam hoàng tử muốn xông ra ngăn cản nhưng đám gia đồng nhà ba tiểu tử thấy các tiểu thiếu gia nhà mình mạnh mẽ như thế liền ngăn cản mấy người hầu của Tam hoàng tử lại. Trước đó, bọn họ cảm thấy khá hoảng sợ nhưng bây giờ đã thấy thoải mái hơn không ít. Đánh thì cũng đã đánh rồi, còn có thể thay đổi gì được? Hơn nữa, bọn họ cũng là người của Lan vương phủ. Nếu như đột nhiên có ai muốn tùy tiện giáo huấn tiểu thiếu gia của vương phủ mà bọn họ không cho người kia được một bài học thì liệu còn mặt mũi gì ở Lan vương phủ này.

Ba vị tiểu thiếu gia cũng đã đánh thắng được đám phách lối kia, khi Vương gia và Vương phi đến đây, trông thấy ba tiểu thiếu gia không có việc gì, sẽ hỏi đầu đuôi sự việc, dựa vào thân phận địa vị của Vương gia thì việc Tam hoàng tử và mấy công tử kia bị ba tiểu thiếu gia nhà họ đánh cũng là thích đáng thôi.

Tam hoàng tử chứng kiến toàn bộ quá trình mấy người bọn họ đánh nhau. Y không thể ngờ được, ba huynh đệ bọn họ nhìn thoáng qua có vẻ nho nhã, vậy mà đánh đấm lại giỏi như vậy. Từ nhỏ Tam hoàng tử đã được nâng niu chiều chuộng nên luôn ỷ vào thân phận của mình để sai khiến những người có thân phận thấp hơn, cứ gọi đến rồi lại đuổi đi. Hiện tại gặp phải nhi tử của Vương thúc, mặc dù thân phận của ba tiểu tử không cao quý bằng hoàng tử nhưng cũng không hề kém cạnh nhiều. Giống như Trường Tôn Trường Phong, thân phận so với mấy vị công chúa còn cao hơn một bậc.

Trông thấy đại ca của mình định đi qua dạy dỗ cho Tam hoàng tử kiêu ngạo, ỷ thế hiếp người đang ở đối diện một bài học, Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân và Lý Kiếm Phong cũng lập tức đi theo.

Tuy rằng Tam hoàng tử lớn hơn bọn họ một tuổi nhưng trông thấy mấy người bọn họ khi đánh nhau ra tay tàn nhẫn như vậy trong lòng đã cảm thấy run sợ. Bây giờ bọn họ lại hợp lại đông như thế, y lập tức liếc mắt nhìn về phía đám người hầu đang đứng bên cạnh mình. Nhưng mấy tên người hầu lại bị mấy gia đồng của vương phủ ngăn cản, còn những người khác thì đã bị y sai đi canh chừng ở phía ngoài nên lúc này đã không còn ai có thể đến giúp đỡ cho y.

Cặp mắt của Lan Hoài Sâm nửa hé nửa mở nhìn y, lạnh lùng:

– Vừa rồi, ngươi nói là muốn vứt bọn ta xuống hồ phải không?

Hai tiểu tử và Lý Kiếm Phong ánh mắt đều ngập tràn giận dữ, nhìn về phía Tam hoàng tử. Thời tiết như thế này, nếu thật sự rơi xuống hồ, không bị chết cóng thì cũng bị trầy da tróc vẩy, đến lúc đó mẫu thân của chúng nhất định sẽ lo lắng hết nước mắt, khóc lóc cả ngày.

Vừa nghĩ đến việc Tam hoàng tử làm mẫu thân của mình phải rơi nước mắt, ba tiểu tử liền liên tưởng ngay đến chuyện phải vứt Tam hoàng tử vào trong hồ, để cho mẫu thân của y cũng phải chảy nước mắt thương tiếc con mình.

Trông thấy ánh mắt của mấy tiểu tử ẩn chứa tức giận nhưng cho rằng chúng vẫn không dám thực sự ra tay với mình, lá gan của Tam hoàng tử cũng dần to lên, y nhìn chằm chằm Lan Hoài Sâm với vẻ thách thức, uy hiếp :

– Đây là hậu quả của việc dám đoạt nữ nhân của bản hoàng tử. Ta chỉ…

Lan Hoài Sâm lập tức xông lên, bẻ quặt hai tay của Tam hoàng tử ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi giận dữ, buông từng lời:

– Đây cũng là hậu quả của việc ngươi dám vô duyên vô cớ ra tay với chúng ta.

Dứt lời, hai tay dồn sức đẩy thật mạnh ” Tùm” một tiếng, Tam hoàng tử thét lên một tiếng chói tai, cả người lập tức rơi vào trong ao nước lạnh.

Gia đồng của vương phủ thấy vậy, vội vàng kéo ba vị tiểu thiếu gia rời khỏi bờ hồ.

Mấy tiểu thái giám hầu hạ Tam hoàng tử thì vội vàng nhảy ”tùm tùm” vào trong hồ, vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng đưaTam hoàng tử lên bờ.

Đúng lúc này, Trường Tôn Trường Phong vẻ mặt đầy lo lắng cùng với một người đàn ông mặc hoàng bào cửu long đi đến. Xa xa, trông thấy người nào đó vẫn nguyên vẹn đứng ở một chỗ, lúc này nàng mới thấy yên tâm, vẻ lo lắng trên mặt cũng tan biến, khẽ nở nụ cười.

Hoàng đế Đại Hạ vừa đi đến, ngoài ba tiểu tử chưa từng nhìn thấy hoàng thượng thì tất cả những người còn lại đều quỳ xuống, miệng hô vạn tuế.

Ba tiểu tử ngước nhìn về phía người đàn ông có dáng vẻ giống hệt với Tứ hoàng tử. Lần đầu tiên ba tiểu tử trông thấy hoàng thượng, cảm thấy ngài ấy tuy không uy vũ, oai phong bằng phụ thân của mình nhưng cũng có thể chấp nhận được.

Hạ Hoàng toàn thân mặc long bào, dáng vẻ phong thần tuấn lãng, anh tuấn hiếm thấy. Trông thấy ba tiểu tử đối diện đang ngây người nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt rất giống phụ thân và mẫu thân của chúng, khóe miệng hắn hơi cong lên.

Trường Tôn Trường Phong lập tức đi qua, lôi kéo tay áo Lan Hoài Sâm, nhỏ giọng nói :

– Còn không mau hành lễ với hoàng thúc?

Lúc này, Lan Hoài Sâm mới bừng tỉnh, vội vàng mang theo hai đệ đệ đi qua hành lễ quân thần với Hạ Hoàng.

Hạ Hoàng gật đầu, cho phép tất cả đứng lên. Sau đó, y mới nhìn thoáng qua Tam hoàng tử đã hôn mê, giọng nói không nghe ra là vui vẻ hay giận dữ, truyền cho tiểu thái giám đang ôm Tam hoàng tử :

– Tuyên ngự y, sau đó nói với Mộng phi hãy cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng.

Dạy dỗ hoàng tử của y thành người có tâm địa như vậy, uổng công hắn bình thường vẫn luôn sủng ái nàng.

Sau đó, y lập tức phất tay áo, xoay người nói với ba tiểu tử :

– Mau theo hoàng thúc đến thư phòng, chờ phụ vương và mẫu phi của các con đến. – Nói xong,hắn lập tức đi về phía ngự thư phòng.

Lan Hoài Sâm nhìn thoáng qua Trường Tôn Trường Phong đang ở bên cạnh, hỏi ngay:

– Là muội đi gặp hoàng thượng đúng không?

Trường Tôn Trường Phong thản nhiên gật đầu, sau đó cười tươi tắn, nhìn về phía tên đầu gỗ kia cất lời :

– Hoàng thúc biết chuyện gì chuyện đã xảy ra nên cùng lắm là đưa các người đến thư phòng ăn điểm tâm thôi. Ta thấy việc này cũng không có gì qua trọng nên ta về Trường Tôn phủ trước, lúc nào rảnh rỗi ngươi có thể tới tìm ta.

Dứt lời, nảng lập tức dẫn nha hoàn của mình rời đi.

Lan Hoài Sâm cũng dẫn hai đệ đệ và Lý Kiếm Phong đi theo phía sau Hạ Hoàng.

Không lâu sau, Thập Bát Nương và Lan Phượng Thương nhận được tin liền chạy vội đến thư phòng của Hạ Hoàng.

Lúc tiến tới ngự thư phòng, hai vợ chồng trông thấy ba tiểu tử và Tiểu Phong tử đang thì thầm với Tứ hoàng tử rằng bánh ngọt ở trong cung ngon hơn so với trong Lan vương phủ, trong lòng mới cảm thấy yên tâm. Về phần Tứ hoàng tử, sau khi trở về cung không lâu thì nhận được tin mấy người bọn họ gặp chuyện nên mới chạy vội đến hỏi thăm ngay.

Hạ Hoàng thấy trên mặt hai vợ chồng họ Lan hiện rõ vẻ lo lắng, khoát tay áo, uể oải giải thích :

– Người bị rớt xuống nước là Tam hoàng tử của trẫm, mấy đứa nó không có chuyện gì.

Thập Bát Nương cũng không tin lời y nói lắm. Lúc trước, gia đồng có nói lại là Tam hoàng tử gây chuyện với mấy đứa con của nàng, may là hoàng gia bọn họ đuối lý.

Nàng lập tức đi qua kiểm tra khắp người mấy đứa con một lượt, sau đó tiện thể kiểm tra luôn cả người Lý Kiếm Phong đang ở bên cạnh, thấy bọn chúng cũng chỉ bị trầy da ở bên ngoài, cũng không có thương tích gì lớn mới yên tâm.

Lan Phượng Thương thấy sự việc lần này khiến cho Thập Bát Nương sợ hãi đến vậy, bèn bảo nàng đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài trước. Lúc trong phòng chỉ còn có hắn và Hạ Hoàng, hắn mới khẽ lên tiếng:

– Hồi hoàng thượng. Tam hoàng tử ám chỉ thần có quyền lực quá lớn uy hiếp đến địa vị của hoàng thượng. Thần ngu xuẩn, xin hoàng thượng hãy nói rõ cho thần biết?

Hạ Hoàng vừa nghe thấy hắn nói vậy, nhíu chặt mày, trông thấy vẻ mặt Lan Phượng Thương giống như con bò ngang bướng không nhận được đáp án sẽ không bỏ qua, lập tức vỗ bàn, cả giận nói :

– Lời nói của đứa bé bảy tuổi mà ngươi cũng tin ư? Hơn nữa, hiện tại, người bị thua thiệt là nhi tử của ta, ba đứa con của ngươi vẫn khỏe mạnh đấy thôi. Vừa rồi, chúng còn ăn hết một đĩa bánh ngọt hảo hạng của ta đấy.

Lan Phượng Thương không hề chớp mắt, thản nhiên nói :

– Ngày khác, thần sẽ bồi thường cho ngài hai đĩa bánh ngon.

Hạ Hoàng ngắt lời bằng tiếng quát thật to :

– Cút ngay. Ta sẽ yêu cầu Mộng phi giải thích.

Cuối cùng, Lan Phượng Thương mới hài lòng, trông thấy bạn tốt bị mình chọc tức đến vậy, nhân tiện nói :

– Mấy huynh đệ Sâm ca nhi với Tứ hoàng tử rất thân thiết, giống như chúng ta trước đây vậy. – Nói dứt lời, hắn cũng lập tức lui ra.

Hạ Hoàng nhìn theo bóng lưng Lan Phượng Thương rời đi, khẽ lắc đầu cười nhẹ:

– Đúng là huynh đệ tốt, ngay cả việc trẫm muốn bồi dưỡng Tứ hoàng tử, hắn liếc mắt cũng đoán được.

Lại nghĩ đến việc tương lai, ba tiểu tử Lan gia nhất định sẽ trở thành dũng tướng của Đại Hạ hoàng triều, Hạ Hoàng không nén được cong môi cười. Lan Phượng Thương quả thực đã sinh cho Đại Hạ của mình mấy hạt giống tốt, sẵn sàng phục vụ đất nước trong tương lai…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.