Vào chập tối, trời quang mây tạnh không hề có tuyết, mọi người cứ tưởng rằng đêm nay thời tiết sẽ khô ráo như thế, nào ngờ đến nửa đêm, bầu trời lại nổi cơn mưa tuyết, tuyết rơi dày như lông ngỗng.
Bên trong phòng ngủ chính, hai thân thể đang khít khao dựa sát vào nhau, trên khuôn mặt đều là vẻ an ổn, sự lạnh nhạt bay mất, thay vào đó là vẻ ngọt ngào ấm áp. Mặc kệ bên ngoài gió tuyết rít gào, lạnh lẽo cũng không hề ảnh hưởng đến hạnh phúc của hai kẻ trong kia.
Sau một đêm mưa tuyết, sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời vô cùng trong sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi.
Đình đài, lầu các đều mang dáng dấp cổ xưa, rất chú trọng đến ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Những tia nắng ấm đầu tiên chiếu vào, cả vương phủ giống như bừng sáng, đám hạ nhân đã dậy từ sớm, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Họ quét dọn sạch sẽ tuyết đọng trong phủ, cắt tỉa gọn gàng các loại hoa cỏ và cây cảnh do chịu rét lạnh mà rũ héo.
Tối hôm qua, lúc lão Vương phi đi ngủ, trên khuôn mặt bà vẫn còn nở nụ cười. Hôm nay, vừa mới sáng sớm, bà đã thức dậy. Sau khi Hoàng Oanh và Đỗ Quyên hầu hạ lão Vương phi xong ,bà lập tức hỏi :
– Ba vị thiếu gia đã thức dậy chưa?
Hoàng Oanh mỉm cười, cung kính trả lời :
– Hồi lão Vương phi! Ba vị thiếu gia còn nhỏ dĩ nhiên là sẽ ngủ nhiều hơn người khác một chút ạ. – Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt lão Vương phi , nàng vội nói thêm:
– Ngài có muốn nô tỳ đi gọi ba vị tiểu thiếu gia không ạ?
Lão Vương phi vừa nghe vậy, vẻ thất vọng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ không đồng tình nói nhanh:
– Đúng là mấy thiếu gia còn nhỏ, cơ thể đang tuổi ăn tuổi lớn nên để cho bọn chúng ngủ đủ giấc mới tốt. Trăm ngàn lần không được đi quấy rầy các tiểu thiếu gia có biết không?
Hoàng Oanh gật đầu mỉm cười đáp ”vâng”. Ở bên cạnh, Đỗ Quyên lập tức nói xen vào :
– Hồi lão Vương phi! Nhân lúc ba vị tiểu thiếu gia chưa dậy, mong ngài cho phép nô tỳ đi đến phòng bếp xem có đồ gì tươi mới, để cho mấy người ở phòng bếp làm đồ ăn cho ba vị tiểu thiếu gia có được không ạ?
Ngày hôm qua, từ lúc ba vị tiểu thiếu gia trở về, trong vương phủ phong vân bắt đầu đổi hướng. Trước kia, mọi người đều cung kính nịnh hót Sở trắc phi thì hiện tại lại quay sang muốn bợ đỡ ba vị tiểu thiếu gia.
Cũng đúng, cả vương phủ ai mà không biết lấy lòng ba vị tiểu thiếu gia chính là lấy được lòng lão Vương phi, Vương gia và cả vị Vương phi một lần nữa đắc sủng kia.
Nha hoàn tên Đỗ Quyên này cũng là thiếp thân nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão Vương phi. Tuy rằng thân phận so với Hoàng Oanh thì thấp hơn một chút nhưng nàng ta cũng là người thông minh không hề thua kém so với Hoàng Oanh.
Lão Vương phi vừa nghe thấy nàng nói như vậy, cảm thấy ý kiến này quả thực không tồi. Chờ đến khi, ba tôn nhi của bà thức dậy, thấy bà đã chuẩn bị rất hiều đồ ăn ngon cho bọn chúng, không biết sẽ vui sướng đến mức nào. Lão Vương phi vừa nghĩ đến việc ba tiểu tử kia sẽ vây quanh bà làm nũng gọi ” nội tổ mẫu, nội tổ mẫu..” trong lòng đã thấy vui sướng, ngọt ngào giống như ăn mật. Vừa mới sáng sớm mà bà đã thấy tinh thần tỉnh táo, phấn chấn hơn hẳn so với việc uống trà buổi sáng trước đây.
Lão Vương phi nhanh chóng nói ngay :
– Các ngươi mau dìu ta đến phòng bếp xem có đồ tốt gì có thể làm đồ ăn ngon cho ba tiểu tôn nhi của ta nào.
Hoàng Oanh nghe thấy vậy, vội khuyên nhủ :
– Hồi lão vương phi! Trong phòng bếp rất nặng mùi, ngài vẫn không nên đi đến đó thì hơn ạ. Nếu không an tâm thì ngài chỉ cần phái Đỗ Quyên thay mặt mình đến đó nhìn qua một lần là được rồi.
Dứt lời, nàng ta lập tức liếc mắt ra hiệu cho Đỗ Quyên, Đỗ Quyên không ngừng gật gật đầu nhìn về phía lão Vương phi, cung kính:
– Bẩm lão Vương phi! Ngài vẫn nên để nô tỳ qua đó thì tốt hơn ạ.
Lão Vương phi khoát tay áo, dứt khoát nói :
– Sao ta lại không đi đến đó được ? Các ngươi mau đỡ ta đi thôi.
Kết quả là, chuyện lão Vương phi tự mình đi đến phòng bếp dặn dò đầu bếp cố gắng làm tốt món ăn cho ba vị tiểu thiếu gia lập tức lan truyền khắp vương phủ.
Đám người của Sở trắc phi tin tức vốn nhanh nhạy nên sáng sớm khi vừa mới thức dậy, điều nghe được càng khiến cho tâm tình phiền muộn không thôi. Trong lòng tràn ngập tức giận, đôi mắt quắc lên như toan tính điều gì đó….
So với sân viện của các nàng vừa mới sáng sớm đã toát lên vẻ buồn phiền, bức bối thì lúc này,trong biệt viện của Vương gia lại vui vẻ ấm áp như hoa nở mùa xuân.
Ba tiểu tử kia vẫn còn chưa thức dậy. Cả ba người đều mặc áo ngủ hình con heo do mẫu thân của mình thiết kế ra, dáng vẻ thư thái thỏa mãn ngủ say sưa trong ổ chăn ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cả ba người đều đỏ bừng, không cần nói đã thấy rất rõ được vẻ vui sướng toát ra từ tận tâm hồn của chúng. Vương phủ này đã làm đám nhỏ thích thú biết bao.
Bên phòng ngủ chính phía bên này, hai người đang ôm nhau say đắm cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh giấc.
Nửa người của Thập Bát Nương nằm đè lên trên thân thể của Lan Phượng Thương. Hàng mi dài của nàng khẽ rung động vài cái, hai đầu lông mày cũng hơi hơi nhíu lại một chút, sau đó đôi mắt vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ, mơ màng mở ra.
Nàng cảm thấy cơ thể của người nằm bên cạnh vô cùng ấm áp, lập tức chớp chớp mắt nhìn đi nhìn lại kẻ đang ôm mình, thân thể mềm mại của nàng gần như nằm hẳn trên người hắn, khiến Thập Bát Nương không nhịn được khẽ bật cười, trong lòng có một cảm giác hạnh phúc ngập tràn, lâng lâng….
Nàng khẽ ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lan Phượng Thương, nhìn thấy hắn ngũ quan vô cùng tinh xảo, cặp mày kiếm sắc bén giống như đao tuốt ra khỏi vỏ, còn toát ra khí phách bức người. Thập Bát Nương không thể không thẳng thắn thừa nhận người đàn ông ở bên cạnh nàng cho dù có ở hiện đại nhất định cũng sẽ là một người đàn ông “kim cương”, được bao nhiêu cô gái chờ đón.
Hắn vừa có quyền thế tiền tài, lại vừa có dáng vẻ anh tuấn, ngoại trừ Hạ Hoàng thì cả Đại Hạ này liệu có ai dám đứng ra so bì với hắn đây?
Người như vậy, lúc đầu, Thập Bát Nương chưa từng dám nghĩ hắn thực sự sẽ thuộc về mình.Nhưng theo như biểu hiện mấy ngày nay của hắn lại khiến cho Thập Bát Nương trong lòng nảy sinh một loại cảm giác vui sướng âm thầm, trong lòng nàng cũng lờ mờ cảm nhận được tâm tư của Lan Phượng Thương đều đặt cả trên người mấy mẹ con nàng. Tuy rằng trong vương phủ vẫn còn những người phụ nữ khác, trong lòng hắn cũng nghĩ đến các nàng nhưng không nhiều lắm. “Phụ nữ chính là nhờ tình yêu của đàn ông mà nở mày nở mặt”. Hiện nay cho dù bọn họ có cấu kết lại với nhau thì cũng không thể tạo thành mối đe dọa đến mấy mẹ con nàng.
Bản thân Thập Bát Nương vốn không phải là một người phụ nữ hiện đại không có chủ kiến nhưng nàng không hề lấy tư tưởng một vợ một chồng của hiện đại ép Lan Phượng Thương phải thực hiện.”Nhập gia tùy tục” – nàng hiểu rất rõ tình hình thực tế ở thời đại này.
Ở đây, hầu hết các gia đình đều tuân thủ theo chế độ một chồng, nhiều vợ là phổ biến. Chẳng lẽ một người phụ nữ như nàng lại đi chống lại cả một vương triều phong kiến ư? Chẳng lẽ Thập Bát Nương lại đi chỉ trích họ là không nên theo chế độ một chồng, nhiều vợ mà hãy theo chế độ một vợ, một chồng, liệu sẽ được hay sao?
Chế độ và tư tưởng hiện đại ngày nay là do nền văn minh của Trung Hoa năm nghìn năm qua lắng đọng lại, không phải chỉ dựa vào một người, hai người mà có thể được chấp nhận. Hiện tại, đang ở trong hoàn cảnh như vậy, liệu nàng có thể đấu tranh chống lại được hay sao?
Việc nàng có thể làm chính là cố gắng hết sức lấy lòng người đàn ông này, dựa dẫm vào tình cảm của hắn để chống đỡ và bảo vệ mấy đứa con. Nàng không yêu cầu hắn trong lòng chỉ có nàng hay chỉ có nàng mới có thể khiến hắn quyến luyến. Trước đây, thân xác này đã làm quá nhiều chuyện xấu. Đành phải chờ khi nào ấn tượng xấu xa về nàng trước đây phai mờ dần trong lòng hắn thì trái tim Lan Phượng Thương mới có thể dần dần hướng về nàng.
Nói trắng ra, quá trình này giống như dùng nước nóng nấu ếch, như tằm ăn dâu vậy, phải lấy nhu chế cương. Vậy nên Thập Bát Nương không thể tỏ ra ngang ngược được, chỉ còn cách thu phục hắn dần dần.
Ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Lan Phượng Thương, bàn tay trắng nõn của Thập Bát Nương vốn đang được ủ ấm trong chăn không kiềm chế được khẽ vươn ra, xoa nhẹ lên khuôn mặt hắn, cảm nhận hơi thở của hắn. Nàng biết trong lòng mình đã có sự thay đổi. Ở chung mấy ngày nay, nàng giống như càng ngày càng nảy sinh nhiều tình cảm với hắn. Lúc ban đầu, chỉ đơn thuần là vì muốn tính toán tương lai sau này cho mấy đứa con nhưng theo thời gian trôi qua, khi cùng hắn sống chung, gắn bó thân thể cùng nhau càng nhiều lần, Thập Bát Nương lại phát hiện, nàng cùng hắn vô cùng hòa hợp, đặc biệt là trong ”chuyện ấy”.
Trong nháy mắt, trong đầu Thập Bát Nương hiện lên một câu danh ngôn kinh điển của chị Bách Hợp – chị gái ở hiện đại của nàng : tình cảm bắt đầu từ trên giường thì làm càng nhiều, yêu lại càng sâu………..
Vừa nghĩ đến chuyện này, bàn tay trắng nõn của Thập Bát Nương đang vuốt ve khuôn mặt của Lan Phượng Thương khẽ ngừng lại. Nàng thầm nghĩ : trước khi, Lan Phượng Thương thực sự yêu thương, quyến luyến nàng thì Thập Bát Nương nhất định không thể yêu hắn trước, bằng không người chịu khổ nhất định sẽ là nàng, thậm chí là cả mấy đứa con.
Nhưng khi bàn tay của nàng vừa mới định rụt lại thì đã bị bàn tay to lớn, cứng như sắt của Lan Phượng Thương kéo lại. Trong lúc Thập Bát Nương đang kinh ngạc thì hắn đã xoay người đè lên nàng, hai tròng mắt mang theo vẻ mơ màng nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói :
– Sờ soạng xong lại muốn phủi tay rời đi là sao, trên đời này làm gì có chuyện hời như vậy chứ?
Người con gái nhỏ này ngủ ở bên cạnh hắn, nửa người Thập Bát Nương nằm trên người hắn, nàng chỉ hơi cử động là hắn đã phát hiện ra. Thời điểm, nàng vươn bàn tay ấm áp vuốt ve hai má của hắn, hắn đã tỉnh lại nhưng không hề mở mắt ra, trong lòng dâng lên một chút cảm giác luyến tiếc lẫn kiêu ngạo, muốn hưởng thụ một chút cảm giác khi người con gái nhỏ này thừa dịp hắn không biết vụng trộm thể hiện thái độ ngưỡng mộ với hắn đây. Nhưng khi thấy Thập Bát Nương muốn buông tay chạy lấy người, không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác nàng giống như khách làng chơi muốn chòng ghẹo hắn? Hừ!… Tình huống như vậy hắn sao có thể bỏ qua cho nàng được đây?
Thập Bát Nương thấy hắn có hành động đột ngột, suy nghĩ một chút cũng đoán ra được hắn vốn giả vờ ngủ, nghĩ đến việc mình vừa mới vụng trộm ngắm nhìn hắn, thậm chí còn mang theo một chút cảm giác si mê vuốt ve khuôn mặt anh tuấn, khuôn mặt Thập Bát Nương bỗng nhiên đỏ ửng lên, ngước mắt lên nhìn hắn lại bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm. Nàng cố trấn tĩnh, tỏ ra thản nhiên nói :
– Thiếp nhìn thấy thích nên mới sờ soạng vài cái thôi.
Nghe nàng nói vậy, lúc này, Lan Phượng Thương lúc này mới vừa lòng xoay người xuống dưới. Sau đó, hắn lập tức cầm lấy tay nàng đưa lên vuốt ve khuôn mặt hắn, giọng nói đầy vẻ mờ ám :
– Nàng đã thích đến vậy thì ta để cho nàng thoải mái sờ soạng đó.
Nói xong, lập tức ôm thân thể mềm mại của nàng đặt hẳn lên trên người mình.
Thập Bát Nương cũng thuận theo ý hắn, yên lặng nằm trên người Lan Phượng Thương, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người bên cạnh, nghiêng đầu lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng nơi lồng ngực hắn.
Mà Lan Phượng Thương thuận theo nàng, lẳng lặng nằm đó, hưởng thụ cảm giác ấm áp khó có được lúc bình minh như thế này.
Một lúc lâu sau, Thập Bát Nương mới ngẩng mặt lên, dịu dàng nói với hắn :
– Lúc này, có lẽ mấy huynh đệ Sâm ca nhi cũng cũng dậy rồi, chúng ta cũng dậy đi thôi.
Lan Phượng Thương gật gật đầu, đôi môi mỏng khẽ hôn nhẹ lên giữa mi tâm của nàng , nhanh chóng xuống giường.
Thập Bát Nương giúp hắn thay y phục xong, liền gọi nha hoàn bưng nước ấm đang đứng ngoài cửa tiến vào, tự mình rửa mặt cho hắn. Làm xong, nàng nhỏ nhẹ nói với hắn:
– Chàng đi trước xem mấy đứa nhỏ đi, thiếp phải rửa mặt chải đầu thì mới có thể đi ra ngoài được.
Lan Phượng Thương gật nhẹ đầu, sau đó lập tức đi trước xem mấy đứa con. Bọn chúng vừa mới đến sống ở đây, tuy rằng lúc nửa đêm hắn cũng đã đi qua xem bọn chúng, thấy ba đứa ngủ rất ngon nhưng Lan Phượng Thương cũng lo lắng không biết sáng sớm khi vừa thức dậy, đối mặt với hoàn cảnh mới mẻ ở nơi này, liệu bọn chúng có cảm thấy sợ hãi mà nháo nhác muốn tìm cha mẹ hay không?
Nghĩ thế bước chân của Lan Phượng Thương cũng nhanh hơn không ít.
Chưa đi vào phòng của ba tiểu tử kia, từ bên ngoài, hắn cũng đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của bọn chúng. Lúc này, gánh nặng trên vai Lan Phượng Thương nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mấy đứa con của hắn có năng lực thích ứng rất tốt. Hắn cùng Thập Bát Nương không cần phải lo lắng quá.
Lúc Lan Phượng Thương y phục chỉnh tề đẩy cửa bước vào, ba tiểu tử đang được nha hoàn hầu hạ rửa mặt không khỏi đồng loạt nhìn về phía cửa,thấy người tới là phụ thân hai đứa nhỏ lập tức bỏ mặc mấy nha hoàn kia, vui sướng chạy về phía Lan Phượng Thương, mấy cái miệng nhỏ nhắn hô lớn ”phụ thân”. Chỉ có đại thiếu gia ngoài hai tiếng phụ thân thì vẫn bình tĩnh ngồi yên cho nha hoàn chải đầu, thần thái vô cùng thản nhiên, ra dáng con trưởng.
Nha hoàn thấy Lan Phượng Thương vội cúi đầu cung kính hô ” Vương gia”, sau đó im bặt, không nói thêm gì nữa.
Lan Phượng Thương khom người ôm hai đứa con trai nhỏ lên, đến bên cạnh Lan Hoài Sâm mới thả bọn chúng xuống dưới, nói với nha hoàn :
– Các ngươi hãy rửa mặt cho mấy tiểu thiếu gia trước đi!
Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân bật cười khanh khách giờ mới để cho mấy nha hoàn rửa mặt giúp mình.
Mặt mũi sạch sẽ, Tam thiếu gia lập tức đưa tay về phía phụ thân. Lan Phượng Thương biết rằng con trai út đang muốn làm nũng, không có nhiều lời, lập tức dang một cánh tay ôm lấy tiểu tử kia, tay kia thì nắm tay Nhị thiếu gia, cuối cùng gọi Đại thiếu gia vốn hiểu chuyện nhất nhà đi đến. Mấy cha con cùng nhau đi về phía phòng ngủ của mẫu thân Thập Bát Nương.
Bên này, Thập Bát Nương cũng đã sửa soạn gần xong xuôi, thấy bốn cha con họ vừa tới liền nhìn về phía mấy cha con mỉm cười, sau đó quay sang hỏi mấy tiểu tử kia :
– Đêm qua, các con ngủ có ngon không?
Lan Hoài Sâm vội trả lời :
– Chúng con ngủ ngon lắm ạ. – Sau đó lại nhìn về phía phụ thân của mình, hơi nheo mắt- Phụ thân và mẫu thân đừng lo lắng.
Thập Bát Nương và Lan Phượng Thương khẽ liếc nhìn nhau,trong ánh mắt họ tràn vẻ vui mừng, sau đó cùng hướng mắt về phía ba đứa con, gật nhẹ đầu, thủ thỉ :
– Phụ thân và mẫu thân không lo lắng. Sâm ca nhi, Mặc ca nhi và Nhân ca nhi đều là những đứa trẻ trưởng thành, hiểu chuyện lắm rồi.
Lan Hoài Sâm gật đầu, hắn cũng hiểu được ba huynh đệ mình đều là những đứa trẻ tốt, hiểu chuyện, thông minh là những đứa trẻ tuyệt vời.
Đợi đến khi Thập Bát Nương sửa soạn xong xuôi, Lan Phượng Thương đang chơi đùa cùng ba đứa con liền nói với nàng :
– Sáng sớm, mẫu thân đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn phong phú. Chúng ta cùng nhau đi qua dùng bữa cùng với người thôi.
Ba tiểu tử kia vừa nghe đến việc nội tổ mẫu đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho mình, ánh mắt đều sáng ngời, mang theo vẻ chờ mong nhìn về phía mẫu thân.
Bà bà như vậy, cho dù là ở hiện đại có đốt đèn lồng cũng khó tìm được, đối với sự quan tâm của bà, Thập Bát Nương cảm kích còn không hết, sao lại có thể có thái độ trốn tránh được, vậy nên nàng mỉm cười đáp ngay :
– Đã khiến cho bà bà phải mệt nhọc rồi.
Lan Phượng Thương đặt con trai út xuống, nắm tay tiểu tử kia cùng đi, sau đó lại quay nói với Thập Bát Nương, cười vui vẻ:
– Ta nghĩ…Là mẫu thân quá vui mừng nên sẽ không cảm thấy mệt nhọc gì đâu.
Thập Bát Nương mỉm cười, gật đầu vẻ tán thành, tiếp đó nàng dắt tay Đại thiếu gia và Nhi thiếu gia đi theo phía sau hắn, cùng nhau rời khỏi biệt viện. Mấy nha hoàn và gã sai vặt cũng đi theo hầu bọn họ đến viện của lão Vương phi.
Lúc gần đến viện của lão Vương phi, Thập Bát Nương lại quay sang dặn dò ba tiểu tử :
– Lát nữa, khi gặp nội tổ mẫu, các con nhớ thỉnh an người có biết không ?
Ba tiểu tử gật đầu nói :
– Chúng con biết rồi ạ! Mẫu thân yên tâm.
Thập Bát Nương cười cười, lập tức dẫn bọn chúng đi vào. Ở bên cạnh Lan Phượng Thương thấy nàng cẩn trọng như vậy, trong lòng khẽ thở dài Tuy nhiên hắn cũng không nói thêm điều gì, qua một thời gian nữa, có lẽ người con gái nhỏ này sẽ dần dần buông lỏng khúc mắc trong lòng, chan hòa vui vẻ hơn trong gia đình Vương phủ.
Trong viện, lão Vương phi vừa nghe nói Vương gia và Vương phi mang theo ba vị tiểu thiếu gia đến đây, vội bảo Hoàng Oanh lập tức lấy ra mấy chiếc lục lạc vàng mà bà đã sai người chế tạo gấp gáp suốt đêm qua.
Sau khi Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương đưa ba tiểu tử kia đi vào, hai người lập tức thỉnh an lão Vương phi, ba tiểu tử cũng học theo phụ thân của mình chắp tay thi lễ, dáng vẻ cũng có khuôn có dạng thỉnh an lão Vương phi. Những giọng nói trong trẻo non nớt lần lượt cất lên :
– Chúng tôn nhi thỉnh an nội tổ mẫu ạ.
Thấy bọn chúng ngoan ngoãn, lễ phép như vậy, lão Vương phi mừng đến mức đầu mày, đuôi mắt đều toát lên vẻ sung sướng, vội hô lên :
– Sâm ca nhi, Mặc ca nhi, Nhân ca nhi mau mau đến đây ngồi chung với nội tổ mẫu nào.
Ba tiểu tử cũng rất yêu quý nội tổ mẫu của mình nên nghe bà nói vậy, lập tức chạy vội đến chỗ bà.
Thập Bát Nương rót cho lão Vương phi một chén nước ấm, vừa đưa cho bà vừa nhỏ nhẹ:
– Bà bà! Người đừng có nuông chiều chúng quá, chiều chuộng quá sẽ khiến bọn chúng sinh hư đấy ạ.
Những chuyện khác lão Vương phi với Thập Bát Nương có thể nói là rất hợp nhau nhưng riêng đối với chuyện dạy dỗ ba tiểu tôn nhi thì lão vương phi lại hơi bất đồng. Bà chỉ ước gì có thể hái sao trên trời xuống cho các cháu của mình thưởng thức,tình yêu thương kèm theo nhung nhớ, hoài vọng dành cho các cháu không giống bình thường. Vậy nên khi lão Vương phi tiếp nhận chén nước ấm mà Thập Bát Nương đưa qua, nghe thấy nàng nói như vậy thì tỏ ra lơ đễnh nói :
– Nuông chiều chúng có gì không tốt. Con xem bọn chúng đi. Bọn chúng có đứa nào không ngoan ngoãn lễ phép khiến cho người ta yêu thương chứ? Chỉ cần bản tính của chúng thuần khiết thì cho dù mẫu thân có sủng ái như thế nào, cũng không là vấn đề, con hãy nghĩ thoáng ra một chút đi.
Lan Phượng Thương cũng nhất trí với ý kiến của mẫu thân. Hắn cảm thấy nàng đã quá mức cẩn thận rồi, bèn nhân tiện nói luôn :
– Mẫu thân nói rất có lý. Nàng hãy nghe theo mẫu thân đi.
Ở bên cạnh, ba tiểu tử đã bị hấp dẫn bởi chiếc hộp gấm mà Hoàng Oanh vừa mang ra, trông thấy mấy chiếc lục lạc tinh xảo phát ra kim quang chói mắt kia, đôi mắt đen tròn của ba tiểu tử đều lóe sáng. Trước kia, lúc bọn chúng ở Thiên Trạch đã từng thấy đứa trẻ của một vài gia đình khác đeo vật này, chẳng qua đồ vật của mấy người kia là làm bằng bạc còn món đồ trong hộp kia lại làm bằng vàng nên so sánh ra thì sáng hơn rất nhiều, có lẽ chơi cũng rất vui.
Hoàng Oanh lập tức dâng lên cho lão Vương phi nắp chiếc hộp gấm, trên đó có bày ba bộ vòng vàng gồm có vòng cổ bằng vàng, vòng đeo tay cầu bình an, phúc thọ bằng vàng và lục lạc nhỏ đeo chân bằng vàng.
Lão Vương phi tiếp nhận mớ trang sức, bà lập tức gọi ba tiểu tử lại gần, mỉm cười nói với ba tiểu tôn nhi xinh xắn, đáng yêu:
– Những thứ này là ngày hôm qua, tổ mẫu bảo người ta làm ra. Các con có thích không?
Ánh mắt của ba tiểu tử kia đều sáng rực, ngẩng mặt lên, thái độ rất nghiêm túc nhìn mấy món quà mà tổ mẫu làm cho bọn chúng, sau đó gật gật đầu nói :
– Cám ơn nội tổ mẫu ạ. Chúng tôn nhi rất thích ạ. Ngài đeo cho tôn nhi được không ?
Nói xong, cả ba đều vén tay áo, vươn cánh tay nhỏ đến trước mặt lão Vương phi.
Thập Bát Nương thấy các con đeo mấy món đồ kia, chỉ mỉm cười. Nàng biết ba đứa con của nàng thấy mấy món đồ này nhất định là rất thích. Lúc trước, vì Thập Bát Nương không có dư tiền nên không có cách nào mua được, hại bọn chúng nhìn thấy đồ của người khác với ánh mắt thèm muốn, hiện giờ đã có nội tổ mẫu của chúng yêu thương, sủng ái, làm cho chúng, trong lòng nàng đối với bà bà cảm kích không nguôi.
Bên cạnh, Lan Phượng Thương cũng rót cho nàng một chén nước ấm, nói với nàng :
– Các con đeo cái này vào, người ngoài vừa nhìn thấy thì có thể biết ngay rằng chúng là thiếu gia của vương phủ ta.
Thập Bát Nương chưa nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên mấy món đồ kia nhưng khi nghe Lan Phượng Thương nói như vậy, nàng cũng đã hiểu ra, gật nhẹ đầu với hắn.
Lão Vương phi đã lần lượt đeo từng món đồ trang sức bằng vàng có khắc chữ ”Lan vương phủ” lên tay cho đám nhỏ. Ba tiểu tử kia lần đầu tiên được đeo mấy vật này nên đều tỏ ra vui mừng không thôi, ngó trái ngó phải một lúc, sau đó lại đung đưa cặp chân nhỏ, lắc lắc chiếc lục lạc bằng vàng đang đeo ở chân, tiếng chuông nghe rất dễ chịu,êm tai sau đó lại quay sang hỏi nội tổ mẫu của mình :
– Tổ mẫu! Người thấy có đẹp không ạ?
Lão Vương phi nhìn thấy cả ba tiểu tôn nhi đều đeo trên người dấu ấn của Lan vương phủ thì vô cùng vui mừng, mỉm cười nói :
– Đẹp lắm!
Lan Hoài Sâm tỏ ra khá bình tĩnh ngắm nghía chiếc vòng đeo tay cầu bình an, phúc thọ và chiếc vòng cổ bằng vàng ở trước ngực, sau đó mới nhìn về phía tổ mẫu của mình nói :
– Con cảm ơn nội tổ mẫu ạ.
Lão Vương phi vội vàng gọi đại tôn nhi tính tình cẩn trọng, nhu hòa đến ngồi vào bên cạnh mình. Lan Hoài Sâm lập tức đi qua còn hai tiểu tử kia tung tăng chạy đến chỗ phụ thân và mẫu thân, hỏi hai người xem bọn chúng đeo mấy món đồ trang sức kia có đẹp hay không?
Lúc này, nha hoàn bước lên bẩm báo phòng bếp đã làm xong tất cả các món ăn sáng thịnh soạn mà lão Vương phi đã căn dặn lúc trước. Lão Vương phi liền nắm tay Lan Hoài Sâm đi đến bàn ăn. Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương cũng mang theo Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân đi tới. Hai tiểu tử kia vẫn còn đang vui mừng rạo rực vì được tổ mẫu tặng quà, mắt nhỏ sáng lên, tươi cười không dứt.
Một nồi chè hạt sen tỏa hương thơm ngào ngạt được bưng lên, chỉ ngửi hương thơm thôi đã kích thích vị giác của mọi người. Ở trên bàn còn bày rất nhiều các món ăn khác như tôm hùm hấp, thịt rán giòn v.v.v và rất nhiều món ăn phong phú và độc đáo khác mà Thập Bát Nương chưa từng nhìn thấy, nhưng chỉ ngửi thôi đã thấy vô cùng thơm ngon và hấp dẫn.
Bản thân là một bác sĩ ở hiện đại nên nàng tất nhiên là hiểu rõ một người trong một ngày nên ăn đủ ba bữa, đặc biệt là buổi sáng thì nên ăn sáng phong phú một chút. nhất định có thể khiến cho ba đứa con của nàng trở nên béo khỏe, mập mạp.
Sau khi đồ ăn được bưng hết ra, Thập Bát Nương từ chối sự hầu hạ của nha hoàn mà tự mình lột vỏ tôm và gắp rau, gắp thịt cho các con của mình, thậm chí còn đút cả một chén canh gà cho bọn chúng.
Ở bên cạnh, lão Vương phi nhìn thấy vậy, trong lòng cảm thấy rất yên tâm, trông thấy dáng vẻ của Thập Bát Nương khi chăm sóc mấy đứa nhỏ vô cùng thuần thục, bà cũng có thể đoán ra được bình thường nàng nhất định lo lắng cho mấy tôn nhi của mình chu đáo, cẩn thận đến mức nào.
Ba tiểu tử ăn uống vô cùng vui vẻ, đặc biệt khi ăn món tôm do mẫu thân đã bóc vỏ cho thì thái độ lại càng tỏ vẻ vui sướng không thôi. Trước kia, nhà của bọn chúng không có nhiều tiền để làm nhiều món ăn ngon đến vậy.
Lan Phượng Thương thấy bát của ba tiểu tử kia đã được gắp đầy tôm, cá, thịt mà ở bên cạnh, Thập Bát Nương vẫn không ngừng bận rộn, hắn lập tức kêu nha hoàn lột cho mình một bát tôm mang đến đây. Tiếp đó, hắn liền đẩy bát tôm đến trước mặt Thập Bát Nương, âu yếm :
– Nàng cũng ăn một chút đi.
Thập Bát Nương lau tay, gật đầu với hắn một, sau đó mới cúi đầu ăn.
Được ăn một bữa sáng với nhiều đồ ăn phong phú như vậy khiến cho ba tiểu tử thỏa mãn không thôi. Nhìn các món ăn không hết trên bàn, Thập Bát Nương có cảm giác hơi tiếc nuối. Bữa sáng nhà vương tộc quả là rất xa xỉ.
Lan Phượng Thương đột nhiên nói với Thập Bát Nương rằng :
– Lát nữa, nàng hãy cùng ta tiến cung một chuyến.
Chuyện ba đứa nhỏ đã trở về phủ, hắn không thể không đi bẩm báo với Hạ Hoàng.
Thập Bát Nương nhìn qua ánh mắt của hắn, nàng cũng biết được huyết mạch của vương phủ có ảnh hưởng rất lớn với vương triều Đại Hạ. Nếu không phải thái độ của Hoàng Thượng từ trước đến nay đối với nhiều thế hệ của Lan vương phủ đều tín nhiệm thì chuyện mấy đứa nhỏ lớn như vậy mới mang về vương phủ nhất định sẽ tỏ ra nghi ngờ.
Nghĩ vậy, Thập Bát Nương vội gật đầu, đáp ” vâng” một tiếng.
Lão Vương phi thấy sự lo lắng trong lòng nàng, lập tức an ủi ngay :
– Con đừng lo lắng. Tình cảm của Hoàng Thượng và Vương nhi vẫn luôn rất tốt, đối với việc Vương nhi có con, ngài ấy nhất định sẽ vui mừng, chứ không nảy sinh nghi kỵ gì đâu.
Lão Vương phi thầm nghĩ, nhiều thế hệ của Lan vương phủ đều mang trên mình trách nhiệm bảo vệ quốc gia. Vậy nên cả tiên hoàng và cao tổ hoàng đế đối với Lan vương phủ đều có thái độ tín nhiệm tuyệt đối. Còn tân đế hiện nay, lúc trước, ngài ấy cũng là nhờ có hai mẹ con bà mới có thể ngồi an ổn trên vương vị. Hiện tại, nếu vì chuyện ba tôn nhi trở về mà Hạ Hoàng lại có thái độ nghi kỵ nào đó với Lan vương phủ thì với tình hình ngoại bang chưa thực sự yên ổn như hiện nay, một khi mất đi cánh tay đắc lực là Lan vương phủ, ngày vương triều sụp đổ sẽ không còn xa.
Hơn thế Hoàng Thượng không phải người ngu xuẩn. Lão Vương phi biết ngài ấy hiểu rõ được tầm quan trọng của Lan vương phủ, cũng như tầm quan trọng của ba tiểu tôn nhi của mình với tương lai của vương triều Đại Hạ.
Chỉ cần vương phủ của bọn họ không nảy sinh dị tâm khác, Hạ Hoàng tuyệt đối sẽ tín nhiệm bọn họ!
Sau khi dặn dò ba tiểu tử ở trong phủ phải nghe lời của nội tổ mẫu,Thập Bát Nương và Lan Phượng Thương lập tức tiến cung.
Sau khi phụ thân và mẫu thân rời phủ, trong ba tiểu tử ngoại trừ Đại thiếu gia có thể yên ổn ngồi ở bên cạnh lão Vương phi nói chuyện với bà ra thì hai tiểu tử kia đều tự mình đi khám phá khắp trong và ngoài viện của lão Vương phi.
Cuối cùng, Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân còn tìm ra được cả bọc quần áo lúc ban đầu lão Vương phi sai người làm cho ”đứa bé” ở trong bụng Thập Bát Nương. Thấy vậy, hai tiểu tử kia nghi hoặc hỏi lão Vương phi :
– Nội tổ mẫu! Sao mấy bộ quần áo này lại nhỏ như vậy ạ?
Lão Vương phi không nén được, cười to giải thích chuyện ban đầu bà cứ tưởng ba người bọn họ vẫn còn ở trong bụng mẹ mới sai người làm ra. Nhưng khi bà nhìn thấy bọn chúng đều đã lớn đến như vậy, bà mới không lấy ra nữa.
Ba tiểu tử biết chính mình đã cho nội tổ mẫu một bất ngờ quá lớn, không khỏi cười phá lên. Tam thiếu gia tỏ vẻ nghiêm túc, nhanh chóng đề nghị:
– Tổ mẫu! Nhân ca nhi và các ca ca không thể dùng mấy thứ này được rồi nhưng biết đâu tương lai mẫu thân của chúng con sẽ sinh thêm đệ đệ hoặc muội muội. Tổ mẫu cứ giữ lại, đến lúc đó sẽ mang ra tặng cho đệ đệ hoặc muội muội dùng, không nên bỏ đi ạ.
Nghe cháu trai út nói vậy, lão Vương phi lập tức nói ” được”. Nếu như Thập Bát Nương thật sự có thể sinh thêm cho bà một hoặc hai tôn nhi nữa thì đó quả là chuyện vô cùng mĩ mãn.
Buổi tối, lúc phụ thân và mẫu thân của mình bình an trở về, ba tiểu tử lập tức thủ thỉ nói cho Thập Bát Nương chuyện mấy bộ quần áo lót kia, sau đó ngước đôi mắt to tròn lên hỏi mẫu thân của mình rằng :
– Mẫu thân! Đêm nay, người có thể sinh thêm cho chúng con một đệ đệ hoặc muội muội hay không?
Thập Bát Nương nghe vậy thì dở khóc dở cười. Muốn sinh đệ đệ hoặc muội muội mà trong một đêm đã có thể sinh ra cho bọn chúng được hay sao? Hơn nữa hiện tại, nàng thân thể không khỏe, lại thuộc thể hàn, chắc chắn là không thể mang thai được. Trông thấy ánh mắt của mấy đứa con đều lóe sáng, thậm chí cả Lan Hoài Sâm vốn bình tĩnh cũng nhìn mình bằng ánh mắt chờ mong, Thập Bát Nương cũng chỉ có thể trấn an bọn chúng trước. Nàng dịu dàng:
– Thân thể của mẫu thân không tốt. Nếu các con muốn mẫu thân sinh đệ đệ hoặc muội muội thì phải đợi mẫu thân khỏe lại mới được.
Ba tiểu tử vui mừng gật đầu nói ” Vâng ạ”, sau đó, cả ba người lập tức đi theo nha hoàn về phòng.
Ba đứa con đi hết,Thập Bát Nương mới xoay mặt nhìn Lan Phượng Thương – người vẫn còn đang mang vẻ mặt tán thành với ý kiến của ba tiểu tử kia, giọng nói có phần như trách cứ :
– Chàng sao lại có thể đồng ý với bọn chúng được chứ?
Lan Phượng Thương nhìn nàng, tủm tủm cười sau đó lại xoay mặt qua vừa tự mình rót nước uống vừa nói :
– Đợi Thường lão thái y tìm được sư huynh của ông ấy, lấy được phương thuốc thì sẽ có thể chữa trị cho nàng rồi. Đến lúc đó nàng lại có thể sinh con cho ta thật nhiều con…..
Một lần đã sinh ba. Hóa ra người đàn ông này còn thấy ít ư? Thập Bát Nương cảm thấy bản thân mình nói nãy giờ chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, dứt khoát không để ý đến hắn nữa.
Sau khi vào phòng trong, Thập Bát Nương vừa mới cởi bớt quần áo để đi ngủ thì Lan Phượng Thương cũng buông chén trà, bước vào phòng ôm lấy nàng, sau một hồi môi lưỡi dây dưa, cuối cùng, trong lúc mơ màng, Thập Bát Nương đã bị ôm lên giường.
Hoan ái qua đi, Thâp Bát Nương mới dựa vào ngực Lan Phượng Thương, nghiêm túc bàn bạc với hắn :
– Chuyện Hoàng Thượng muốn cho mấy huynh đệ Sâm ca nhi tiến cung học cùng với các hoàng tử, chàng thấy thế nào?
Lan Phượng Thương khẽ vỗ vỗ lưng của nàng nói :
– Ngài ấy muốn bọn nhỏ tiến cung, một là muốn quan sát tính cách của chúng, thứ hai là ngài ấy đánh giá cao bọn chúng nên mới muốn các con ở cùng với mấy hoàng tử để bồi dưỡng tình cảm, tương lai tiếp tục vì nước tận trung.
Nghĩ đến việc tương lai, các con của nàng cũng phải đi ra chiến trường chém giết, Thập Bát Nương lại thầm thở dài trong lòng. Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng nàng cũng không có biện pháp nào cả. Đó là trách nhiệm mà con trai trưởng của vương phủ phải gánh vác. Hơn nữa ba huynh đệ bọn chúng cũng phải tự mình bước ra chiến trường đi tìm thế giới thuộc về chính mình….