Tới chiều, lão Vương phi muốn gặp và dùng cơm chiều cùng các tiểu thiếu gia ở sân phủ của bà.
Thập Bát Nương dắt tay Tam thiếu gia Lan Hoài Nhân, dịu dàng hỏi với mấy đứa con:
– Các con tắm rửa trước nhé, sau đó sang chỗ của nội tổ mẫu dùng cơm, có được không ?
Đám nhỏ đương nhiên là đồng ý. Ba cái đầu nhỏ gật thật nhanh.
Lan Phượng Thương sai nha hoàn tắm rửa cho mấy tiểu thiếu gia. Thập Bát Nương cũng muốn đi cùng, nhưng hắn đã ngăn lại, nhẹ nhàng nói với nàng.
– Các con cũng lớn rồi. Để chúng tự lo đi.
Thập Bát Nương nghe lời, ngẫm lại thấy cũng có lý. Các con nàng hiện tại là tiểu chủ nhân trong vương phủ, địa vị cao quý, tương lai sẽ kế thừa thân phận vương gia. Nàng có thể cho chúng sự yêu thương, chăm sóc chu đáo, tình thương của người mẹ nhưng không nên đối với mấy đứa cưng chiều quá mức. Nàng khẽ gật đầu đồng ý, để nha hoàn dắt ba tiểu hài tử đi.
Lan Phượng Thương đặt chén trà xuống, đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thập Bát Nương, dẫn nàng đi thẳng…Nơi này là chỗ của hắn, nhắm mắt lại vẫn có thể đi tới nơi mình muốn. Chỉ có Thập Bát Nương cảm thấy hơi xa lạ. Nàng không nén được tò mò:
– Chàng muốn dẫn thiếp đi đâu vậy?
Lan Phượng Thương nhìn nàng đầy ẩn ý, khóe miệng thoáng một nụ cười mờ ám. Hắn kề sát vào tai Thập Bát Nương, thì thầm:
– Các con đều đi tắm rửa, chúng ta cũng vậy đi!
Trước mặt là suối nước nóng quen thuộc lần trước, Thập Bát Nương giờ mới hiểu ý hắn. Thì ra kẻ này cho nha hoàn dẫn mấy đứa con đi không hoàn toàn là có ý tốt. Nhìn hắn nhanh nhẹn cởi y phục, lòng nàng không khỏi oán thán. Người ta nói đàn ông “tinh trùng lên não” , đúng là không sai mà.
Nhưng đêm qua tâm tình Thập Bát Nương không tốt nên đối với hắn cũng không hết lòng thân thiết. Hôm nay tâm tình buông lỏng, cũng dễ chịu hơn rất nhiều, Lan Phượng Thương đã muốn, nàng cũng không nỡ lòng cự tuyệt làm gì.
Tay thoát y phục, trong ánh mắt nóng rực chờ đợi của hắn, Thập Bát Nương từ từ bước đến. Mới tới bên bờ suối nước nóng Lan Phượng Thượng đã gần như bổ nhào tới trước, ôm chặt nàng trong ngực, điên cuồng hôn lên khắp mặt mũi nàng…
Khi Thập Bát Nương bị hôn đến đầu óc mê mẩn, trời đất xoay chuyển, Lan Phượng Thương mới thay đổi “phạm vi tấn công”. Hắn di chuyển xuống dưới, vùi đầu cắn mút vùng ngực no đủ của nàng. Thấy còn chưa đủ, Lan Phượng Thương còn dùng tay nắm lấy, miết nhẹ lên hai đỉnh hồng đào.
Hai thân thể va chạm thân mật, vả lại đã qua mấy lần ân ái, cảm giác ngượng ngùng trong Thận Bát Nương gần như không còn nữa. Nàng tận tình hưởng thụ sự sung sướng của cơ thể, buông thả cảm xúc của chính mình.
Lan Phượng Thương gặp lúc nàng đã động tình, không còn do dự trong nước ấm mượn đà tiến tới. Hắn hết hôn rồi lại cắn nhẹ, tận hưởng tình thú trong cuộc ái ân.
Đã trải qua mấy lần mà tiểu phụ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc này vẫn chặt chẽ như thế, kẹp chặt tiểu huynh đệ của hắn trong vùng bí ẩn khiến Lan Phượng Thương càng lúc càng muốn điên cuồng hoạt động…. Nước ấm như một liều thuốc xoa dịu làm cho hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, động tác dần trở nên mãnh liệt hơn.
So với lúc bắt đầu, Lan Phượng Thương đương nhiên muốn được thỏa mãn nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, hắn vẫn nhớ thân thể của Thập Bát Nương không khỏe, từ lúc bắt đầu tới khi chấm dứt vẫn chỉ có Lan Phượng Thương ra sức, còn nàng thì ngoan ngoãn dưới thân hắn, dáng vẻ vẫn là thụ động đón nhận. Nhưng cảm giác thỏa mãn vẫn là không thể nói hết được…Nhìn Thập Bát Nương như một con mèo con hoàn toàn phụ thuộc vào mình, Lan Phượng Thương cảm thấy sự cố gắng “lao động” của mình thật là đáng giá biết bao nhiêu.
Nhớ lại đêm qua nàng lãnh đạm như một khúc gỗ, giờ lại cùng hắn điên cuồng , lại còn nũng nịu vô thức nói vào tai hắn, bảo Lan Phượng Thương “không cần dùng sức mạnh quá, nhẹ lại một chút!”. Lời nói như một lời tán thưởng bản lĩnh đàn ông khiến Lan Phượng Thương vô cùng sung sướng. Hắn khiến nàng lên đỉnh Vu sơn, bản thân Lan Phượng Thương cũng tột cùng thoải mái. Hắn nâng Thập Bát Nương lên một chút, phóng thích nguồn tinh lực dồi dào tận sâu trong cơ thể nàng, tim đập thình thịch khi bên tai mình là những âm thanh ngọt ngào rên rỉ. Nàng cũng không kiềm chế được, cũng tận hưởng cũng mê mải đáp lại hắn, dù có phần thụ động, rụt rè hơn…
Sau mấy lần hoan ái mãnh liệt, Lan Phượng Thương ôm trọn nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
-Nàng không cần lo chuyện bọn nhỏ quá! Dù sau này ta có đến quân doanh thì cũng để lại nhiều người bên cạnh bảo vệ chúng. Các con tuyệt đối an toàn.
Thập Bát Nương nghe được lời này, cuối cùng cũng yên tâm thở phào, cười nhẹ:
-Chàng đối với các con quan tâm , bỏ nhiều tâm sức như vậy, thiếp yên lòng rồi.
Lời nói của nàng làm hắn chợt nảy sinh cảm giác như là hờn giận. Bờ môi cong hơi bĩu ra, giọng có vẻ lạnh lùng:
-Không cần nói những lời đó. Tối hôm qua nàng đâu tin tưởng ta? Nàng….
Biết hắn lại lấy chuyện tối qua ra so đo, Thập Bát Nương không nói thêm lời nào, vội vàng dùng môi ngăn chặn lời oán thán chuẩn bị tuôn ra từ miệng hắn. Đôi tay vòng qua cổ Lan Phượng Thương, môi lưỡi cùng hắn giao hòa thân thiết.
Trải qua không biết bao lâu, nàng mới buông hắn ra, còn định đứng dậy rời đi.
Lan Phượng Thương thấy nàng định như vậy rời khỏi mình, không nhịn được lại kéo Thập Bát Nương vào lòng, ánh mắt u ám lẫn khát vọng không hề che giấu ý định của mình.
Thập Bát Nương vội cầm lấy bàn tay hắn đang di chuyển trên ngực mình, đẩy ra. Đôi má đỏ bừng, lời nói cũng trở nên gấp gáp:
-Đừng mà…Chàng mà còn…còn muốn nữa thì làm sao được…Thiếp không được…không được nữa đâu…
Hắn ôm nàng đặt trên người, cùng mình đối diện. Thắt lưng cử động mạnh, lại vọt vào bên trong thân thể Thập Bát Nương.
Di chuyển bên trong thêm vài lần rồi mới rút ra, sau đó lưu luyến hôn nàng, giọng Lan Phượng Thương càng lúc càng trở nên khàn đặc:
-Ta ôm nàng về phòng.
Thập Bát Nương có phần hoảng hốt, vội đẩy hắn ra:
-Tối nay còn cùng bà bà và các con ăn cơm đoàn viên, thiếp cũng muốn nói rõ chuyện của bọn nhỏ, chàng cứ như vậy thiếp làm sao giải thích với bà bà đây?
Hắn cũng không miễn cưỡng “làm tới nữa”,đặt Thập Bát Nương xuống, nói nhanh:
-Mẫu thân gặp được Sâm ca nhi bọn nhỏ đã vui không khép nổi miệng cười rồi.
Nàng lại dạy dỗ bọn chúng tốt như vậy, cùng lắm người chỉ trách nàng vài câu sao bây giờ mới mang các con về. Chuyện còn lại không có gì quan trọng, mẫu thân không quá quan tâm, nàng càng không nên quá bận lòng.
Thập Bát Nương không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, giọng run run:
-Chàng…chàng không đem chuyện thiếp giấu bọn nhỏ nói lại cho mẫu thân nghe sao?
Lan Phượng Thương ôm nàng ra khỏi nước, vừa giúp nàng mặc lại y phục, vừa nhẹ lời:
-Chuyện tốt sẽ nói. Yên tâm!
Không lẽ Thập Bát Nương muốn hắn đem nàng chuyện giấu bọn nhỏ ở thiên trạch ngần ấy năm tố cáo lại với mẫu thân sao? Người nhất định sẽ đau lòng vì cốt nhục vương phủ lưu lạc bên ngoài ngần ấy năm, chịu nhiều khổ cực. Chắc chắn bà sẽ trách cứ Thập Bát Nương, tình cảm với nàng cũng không còn nguyên vẹn. Nếu như vậy, thà hắn để cho bà giống như đám phụ nữ kia nghĩ rằng mình đem giấu bọn nhỏ ở thiên trạch, như vậy sẽ tốt hơn.
Thập Bát Nương ngẩng lên nhìn hắn, cũng vừa lúc ánh mắt ấm áp của Lan Phượng Thương đang hướng về nàng. Một nụ cười cảm kích nở trên bờ môi mọng đỏ của Thập Bát Nương:
-Cảm ơn chàng.
Hắn không nói thêm gì, chỉ lườm nàng một. Cả hai khoác nước tắm rửa thêm lần nữa rồi mới mặc lại y phục, rời khỏi suối nước nóng.
Trong phòng mấy đứa nhỏ đã mặc y phục chỉnh tề chờ sẵn. Thấy hai người, cả ba cùng đồng thanh gọi “Cha mẹ”, liến thoắng kể chuyện các nha hoàn tỷ tỷ dẫn mình đi tắm, được vào trong một bồn rất to, cả ba vào hết rồi mà đằng sau vẫn còn thừa lại một khoảng rất lớn. Đám nhỏ còn nũng nịu đòi cha mẹ lần sau phải đi chung cùng chúng, cả nhà cùng tắm trong chiếc bồn kia.
Lan Phượng Thương thấy ánh mắt háo hức chờ mong của các con thì nhận lời ngay. Thập Bát Nương còn hứa là lần sau sẽ kỳ lưng cho bọn nhỏ. Được lời cha mẹ, ba đứa nhỏ đều hân hoan, muốn nhảy cẩng lên, sung sướng nhìn nhau cười nói không dứt.
Lão vương phi cử Hoàng Oanh đến mời Vương gia, vương phi và các tiểu thiếu gia sang chỗ của bà. Thức ăn đã chuẩn bị sẵn, dọn ra chờ cả nhà của họ rồi.
Thập Bát Nương dắt tay đại thiếu gia, hai tiểu tử còn lại nắm hai tay phụ thân. Cả nhà năm người sánh vai nhau cùng đến chỗ của lão vương phi.
Tam tiểu thiếu gia lần đầu về phủ, gia nhân trong phủ đều không khỏi tò mò, đưa mắt nhìn bọn chúng. Khi vương gia và vương phi dẫn các tiểu thiếu gia đi, những kẻ may mắn được nhìn kỹ đều không nhịn được, xôn xao: “Các thiếu gia đúng là của vương gia huyết mạch! Như là bản sao của vương gia, vương phi vậy. Ai dám nói đó không phải là chủ gia tương lai ở vương phủ chứ?”.
Đến nơi của lão vương phi, một chiếc bàn dài được bày sẵn trong sân rộng. Lão vương phi ôm ba đứa cháu đến bàn ăn, nha hoàn vội vàng mang các món lên.
Lan Phượng Thương nắm tay Thập Bát Nương cùng ngồi xuống. Trong bữa cơm, lão vương phi muốn tự mình đút cho mấy đứa nhỏ. Thập Bát Nương không có cách nào, đành thuận theo ý bà. Mấy đứa bé hiểu chuyện, lần lượt nói với nội tổ mẫu không cần đút cho bọn chúng, cả đám đều đã lớn, có thể tự ăn. Nghe vậy, lão vương phi mới nhượng bộ, nhưng vẫn chăm sóc gắp hết món này tới món kia cho bọn nhỏ, ánh mắt âu yếm không rời mấy khuôn mặt non tơ.
Lũ trẻ các món ăn đều không kén, chỉ có mấy món để xa, tay ngắn không gắp tới. Bà vui lòng gắp thức ăn cho chúng, còn lột vỏ tôm bỏ vào chén, nhìn đám trẻ ăn mà mắt cứ rưng rưng…
Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương nhìn nhau, cầm dũa gắp vài món ăn,thỉnh thoảng cũng bỏ vào chén mấy đứa trẻ thịt cá, không nói gì thêm, để cho bà cháu bốn người được thoải mái trò chuyện.
Sau bữa cơm,đám nhỏ nghịch ngợm trở về nghỉ ngơi. Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương vốn định ở lại, đem chuyện mấy đứa nhỏ nói rõ. Song lão vương phi khẽ phất tay, nhẹ nhàng bảo họ về chiếu cố ba tiểu hài tử nghỉ ngơi.
Trên đường đi, Thập Bát Nương không khỏi lo lắng nhìn Lan Phượng Thương, hỏi nhỏ:
-Ý bà bà là…
Lan Phượng Thương khẽ vỗ nhẹ tay nàng, trấn an:
-Mẫu thân không có ý gì đâu. Mang đám nhỏ về, với người là tốt, là tốt lắm rồi.
Ý của mẫu thân, làm con sao lại không hiểu? Chỉ cần mấy đứa cháu bình an khỏe mạnh trở về, chuyện gì trước đó bà cũng sẽ không hỏi đến. Bởi vì lão vương phi tin tưởng con trai mình biết cách xử lý mọi chuyện tốt đẹp, bà không cần phải tốn tâm tư suy nghĩ quá nhiều.
Vương phủ cả đêm đều yên tĩnh. Ngoài đám người của Sở trắc phi ôm lửa giận trong lòng trút lên mình nha hoàn hầu hạ, trăn trở cả đêm thì mọi người trong phủ đều cảm thấy vui vẻ, cùng chủ nhân vương phủ trải qua niềm vui cả nhà xum họp mà chìm vào giấc ngủ say….