Từ khi rời khỏi Thiên trạch, trong xe ngựa, Thập Bát Nương mỉm cười, dịu dàng nói với ba tiểu tử rằng :
– Các con có muốn cho nội tổ mẫu một bất ngờ lớn không ?
Ba tiểu tử nghe thấy vậy, trong thoáng chốc ánh mắt đều lóe sáng.
Nhưng nghĩ lại, cả ba đều không có mang theo lễ vật gì. Trong lòng bọn nhỏ đều cảm thấy hơi nản lòng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên:
– Nghĩ đến việc được về nhà của phụ thân, chúng con vui mừng quá mà quên mất không chuẩn bị lễ vật gì để tặng cho nội tổ mẫu rồi.
Lan Phượng Thương nhíu mày, nhìn về phía Thập Bát Nương. Hắn hiểu ý của nàng nhưng vẫn lặng im ngồi ở bên cạnh, không nói năng gì, chờ xem sự việc tiếp tục ra sao.
Thập Bát Nương nghe thấy vẻ uể oải trong giọng nói của ba tiểu tử vội trấn an bọn chúng, nói ngay :
-Nội tổ mẫu sẽ không tính toán chuyện này với các con đâu. Có thể làm cho tổ mẫu bất ngờ không phải là ba tiểu tử bướng bỉnh các con hay sao? Các con có muốn nghe ý tưởng của mẫu thân hay không ?
Nghe giọng nói vừa khuyên nhủ lại vừa dụ dỗ nói của Thập Bát Nương, ba tiểu tử chớp chớp cặp mắt to, chăm chú nhìn mẫu thân của mình, chờ đợi…. Trông thấy trong mắt của mẫu thân đang tràn đầy ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của ba tiểu tử toát lên vẻ mừng rỡ, nhanh nhẹn gật đầu, nói nhanh
– Mẫu thân ! Người dạy cho chúng con đi.
Thập Bát Nương vừa xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng vừa mỉm cười, dịu dàng:
– Đợi đến lúc xuống xe, các con từng người một lần lượt ra ngoài. Nội tổ mẫu vẫn còn chưa biết ngài có tận ba đứa cháu bảo bối là các con. Nếu các con cùng lúc đi ra, sẽ khiến nội tổ mẫu kinh ngạc quá lớnsẽ khiến ngài sợ hãi đó.
Thấy ba tiểu tử vẫn nửa hiểu, nửa không gật đầu như mổ thóc, Thập Bát Nương lại mỉm cười, tiếp tục giải thích:
– Đến lúc đó, các con để cho đệ đệ đi ra ngoài trước còn Sâm ca nhi và Mặc ca nhi sẽ đi ra cùng với mẫu thân có được không?
Khẽ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa con trai lớn, trong lòng Thập Bát Nương cảm thấy cho dù là ai nhìn thấy chúng cũng sẽ yêu thích vô cùng. Lúc này, bản năng của người mẹ khiến khuôn mặt Thập Bát Nương càng toát ra vẻ dịu dàng ấm áp. Hình ảnh này lọt vào trong mắt của Lan Phượng Thương khiến hắn càng nhìn càng say đắm, không nỡ rời mắt khỏi nàng.
Lan Phượng Thương cũng đưa ra quyết định của mình, quay sang nói với mấy đứa con :
– Các con cứ nghe theo lời của mẫu thân đi.
Ba tiểu tử với ý kiến của phụ thân cũng vui vô cùng, lập tức bằng lòng ngay.
Xe ngựa dừng lại, có nghĩa là bọn họ đã đến nơi rồi, Lan Phượng Thương quay sang phía Thập Bát Nương:
– Bên ngoài gió lớn, nàng nhớ khoác thêm áo khoác lông cừu rồi hãy đi ra ngoài !
Trông thấy Thập Bát Nương gật đầu đáp lại, Lan Phượng Thương mới thong thà bước xuống xe trước.
Trước cửa vương phủ,lão Vương phi đã dẫn theo Sở trắc phi và mấy vị di nương đến, đang đứng đợi ở bên ngoài xe ngựa. Sau khi Lan Phượng Thương xuống xe liền lập tức hô lên một tiếng ” Mẫu thân ”.
Sở trắc phi và mấy vị di nương vui sướng đi đến thỉnh an Vương gia. Bọn họ đều bày ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, hi vọng vương gia có thểban cho họ một nhìn.
Không biết Vương gia vì nguyên nhân gì mà lại bị Vương phi mê hoặc, hơn thế Vương phi hiện tại đã có thai. Sau này, Vương gia liệu còn có thể nghĩ gì tới họ? Hiện tại nếu bọn họ không tranh thủ cơ hội lộ mặt trước vương gia thì đến khi nào mới có thể tranh thủ một chút tình cảm của ngài ấy chứ ?
Lan Phượng Thương lướt qua mấy tiểu thiếp, đi thẳng đến trước mặt lão Vương phi, cầm tay bà, áy náy nói với bà rằng :
– Đã khiến mẫu thân phải chờ lâu rồi!
Lão Vương phi vẻ mặt vô cùng vui sướng, không hề có một chút oán giận nào, vỗ vỗ tay Vương nhi của mình, nói :
– Con mau đưa Thập Bát Nương xuống xe đi.
– Bà đang nôn nóng muốn nhìn bụng của Thập Bát Nương mà.
Lan Phượng Thương nở nụ cười, thần bí nói với lão Vương phi :
– Thập Bát Nương muốn tặng ngài một bất ngờ lớn nên mới xuống xe muộn như vậy ạ.
Lão Vương phi oán trách liếc mắt nhìn Vương nhi của mình một, tưởng tượng đến việc Thập Bát Nương đang mang trong bụng là cháu đích tôn bảo bối của mình, trên mặt lại càng không che giấu nổi vẻ vui sướng, nói :
– Mẫu thân biết…. Mẫu thân rất thích sự bất ngờ này của Thập Bát Nương.
Bà lại vỗ vỗ bàn tay của Lan Phượng Thương, giọng có vẻ hơi lo lắng:
– Nhưng hiện tại, Thập Bát Nương đang có thai, không lên ngồi lâu trên xe ngựa đâu.
Trong nháy mắt, Lan Phượng Thương đã hiểu được mẫu thân nhất định đã hiểu lầm tin tức mà hắn sai người truyền về. Nhưng hắn cũng không giải thích thêm điều gì, nở một nụ cười đầy bí hiểm, lặng im nhìn về phía xe ngựa.
Lão Vương phi tưởng rằng Lan Phượng Thương sắp được làm phụ thân nên lúc này mới có thái độ vui vẻ như vậy, lập tức mỉm cười với hắn, xoay mặt hướng vào trong xe ngựa nói với Thập Bát Nương rằng :
– Con dâu ! Mau mau xuống đây đi con. Mẫu thân đã sai người hầm thuốc bổ cho con rồi..
Lời nói vô cùng quan tâm, khiến cho đám người của Sở trắc phi cảm thấy ghen tị khôn ngớt, mọi sự oán giậnđều dồn vào xe ngựa. Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng thấy lão Vương phi đối xử tốt với ai như vậy.
Lúc này, bên trong xe lại truyền ra vài tiếng nói chuyện vô cùng êm tai của trẻ con.
Lão Vương phi kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó dưới ánh mắt mở to của
bà, Tam thiếu gia chui ra khỏi xe, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn giống Lan Phượng Thương như đúc, nhìn về phía lão Vương Phi luôn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của mình, mỉm cười ngọt ngào.Cậu nhóccất giọng nói trong trẻo, mang theo vẻ vui mừng vô cùng, chào hỏi Lão Vương phi lúc này đang sững sờ đứng yên tại chỗ:
– Con chào nộitổ mẫu ạ !
Đây có lẽ là âm thanh mà dễ nghe nhất từ trước tới giờ lão Vương phi mới được nghe qua.
Tiểu oa nhi xinh xắn đáng yêu vừa chui ra khỏi xe ngựa liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mọi thứ xung quanh, khiến cho bốn phía vốn dĩ đang ồn ào vì chuyện Vương gia mang theo Vương phi đang mang thai trở về ngay lập tức trở lên yên tĩnh.
Khi Lan Hoài Nhân cất giọng nói ngọt ngào như chuông vàng thánh thót, chào nội tổ mẫu nói một góc trời nơi vương phủ bỗng trở nên xao động, khiến cho một nhân vật lão luyện như lão Vương phi cũng bịchấn động đến ngơ ngẩn mặt mày. Bà cứ ngơ ngác nhìn tiểu tử xinh xắn, đáng yêu có dáng vẻ giống hệt Vương nhi nhiều năm về trước. Một lúc lâu cũng không có nói năng gì …….
Sở trắc phi và ba vị di nương ở bên cạnh nhìn thấy tiểu hài nhi kia cũng đều đồng
loạt trừng lớn mắt. Tiểu tử đây…đây..đây là….Quá giống Vương gia, vừa thấy đã
biết tiểu hài nhi kia là con của Vương gia, nhưng tiểu tử kia ở đâu mà có, ở đâu mà bây giờ mới xuất hiện tại đây?
Cho tới bây giờ, chưa ai từng nghe nói qua chuyện Vương gia có tiểu công tử. Tiểu công tử này lại là con do Vương phi sinh nở, rốt cuộc chuyện là thế nào đây?