Dự định của Lan Phượng Thương vốn là hôm sau sẽ hồi phủ muộn một chút nên khi cùng Thập Bát Nương đi nghỉ, hắn lại đè lên trên người nàng, muốn nàng.
Khác với hắn, chuyện hồi phủ lại giống như một tảng đá đè nặng trong lòng Thập Bát Nương, khiến nàng không có một chút hứng thú nào mà ân ái cùng với hắn.
Cho đến khi Lan Phượng Thương đã đi vào trong cơ thể mình, nàng giống như một con rối gỗ để mặc hắn điều khiển. Thập Bát Nương thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ chờ hắn làm xong việc, ngoài ra nàng không hề có bất kỳ một phản ứng nào.
Đêm nay trong lúc ân ái bọn họ không hề tắt đèn. Cũng vì thế, dưới ánh sáng của ngọn đèn, Lan Phượng Thương nhìn thấy rõ vẻ hờ hững, không hề có một chút ham muốn nào của nàng. Trong lòng Lan Phượng Thương cảm thấy vô cùng tức giận nhưng mặc kệ hắn khiêu khích như thế nào cũng không thể khơi dậy được ham muốn trong người Thập Bát Nương.
Cuối cùng, trước khi trận hoan ái qua đi, hắn thô bạo phóng thích mầm mống của mình vào trong cơ thể nàng như trút đi nỗi giận hờn đang tràn ngập.
Thập Bát Nương trông thấy sắc mặt hắn không tốt nhưng nàng thực sự không còn một chút sức lực nào để có thể phối hợp cùng hắn, đành gượng gạo mỉm cười, vụng về giải thích:
– Đêm nay, thiếp thực sự rất mệt mỏi. Mong chàng đừng trách thiếp.
Lan Phượng Thương dùng ánh mắt âm trầm nhìn nàng, hỏi ngay :
– Là vì chuyện mấy đứa nhỏ hồi phủ sao ?
Thập Bát Nương cảm nhận được lửa giận của hắn đã sắp bùng nổ, lập tức vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lan Phượng Thương, mỉm cười, dịu dàng nói với hắn :
– Không phải vậy đâu. Là do sức khỏe thiếp không tốt thôi.
Về việc giấu diếm chuyện của mấy đứa nhỏ, qua mấy ngày sống chung vừa rồi, theo như Thập Bát Nương quan sát thì Lan Phượng Thương đã không còn ý định tính sổ với mình. Song hiện giờ, nếu nàng còn bộc lộ ra việc mình không muốn để bọn nhỏ hồi phủ, nàng tin chắc rằng, hắn nhất định sẽ không dễ dàng để yên. “Thù mới hận cũ” –chuyện nàng giấu giếm bọn nhỏ trước đây nhất định hắn sẽ nhớ lại, tính sổ với Thập Bát Nương ngay.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức thử ghé mặt tựa vào vai hắn, thấy Lan Phượng Thương không hề kháng cự mới ngẩng đầu, thủ thỉ tâm sự cùng hắn. Đếnvmột lúc sau, lửa giận của hắn mới dần dần lắng xuống….Lan Phượng Thương phẩy tay tắt đèn, quay sang nói với nàng :
– Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thập Bát Nương đã dậy từ sớm, đi đến phòng mấy đứa nhỏ, đánh thức ba đứa con rồi tự mình rửa mặt và mặc quần áo cho chúng.
Hiếm có dịp sáng sớm mà mẫu thân tự mình đã qua đây hầu hạ bọn chúng rời giường nên ba tiểu tử trong lòng cảm thấy rất vui sướng, đồng thời cũng có chút nghi hoặc. Tuy nhiên từ trước tới giờ, đối với mẫu thân, cả ba luôn tin tưởng, chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của nàng.
Chỉnh đốn xong trang phục, Đại thiếu gia liền đi xuống giường, ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân lúc này đang giúp Nhị đệ đi đôi giày da hổ, hỏi thẳng ngay nàng:
– Mẫu thân ! Hôm nay, cả nhà mình sẽ đi đâu vậy ?
Nhị thiếu gia cũng đã ăn mặc chỉnh tề, bước xuống giường, nghe thấy đại ca của mình hỏi như vậy, khuôn mặt mừng rỡ, háo hức hướng về phía Thập Bát Nương. Lan Hoài Mặc vốn tưởng rằng hôm nay phụ thân và mẫu thân sẽ dẫn ba huynh đệ đi dạo ở đâu đó.
Thập Bát Nương vừa thay áo lót giúp cho Tam thiếu gia lúc này giở trò làm nũng trong lòng nàng, vừa quay sang nói với hai huynh đệ:
– Hôm nay, cả nhà chúng ta sẽ quay về nhà chính.
Ba tiểu tử kia nghe thấy vậy, lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Đại thiếu gia hỏi lại :
– Là quay về nhà của phụ thân ạ ?
Thập Bát Nương thấy trên khuôn mặt bọn chúng đều mang theo vẻ vui sướng, háo hức chứ không hề có thái độ kháng cự cũng thấy yên lòng. Nàng thoáng mỉm cười, dịu dàng trả lời :
– Chúng ta đúng là quay về nhà của phụ thân.
Nói xong, để che dấu vẻ khác thường vừa hiện ra trên mặt, Thập Bát Nương tập trung mặc quần áo ấm cho Tam thiếu gia, không nói thêm gì nữa.
Vừa nghe đến việc sẽ quay về nhà của phụ thân, ba tiểu tử kia không những không buồn bã ngược lại còn nhảy nhót vui vẻ vô cùng. Bởi vì, từ nay chỉ cần trở về nhà của phụ thân thì ngày ngày mấy cha con đều có thể ở cùng một chỗ nhau. Cả ba háo hức hỏi lại Thập Bát Nương:
– Nhà phụ thân có to không ạ ? Có đủ chỗ cho chúng ta không ạ ?
Hỏi thật là hay ! Tuy nhiên, từ trước đến giờ, Thập Bát Nương chưa bao giờ trả lời tùy tiện, qua loa chiếu lệ thắc mắc của bọn trẻ, thận trọng hết mức tránh làm tổn thương tới tâm hồn ngây thơ yếu đuối của chúng. Lần này cũng vậy. Khi thấy bọn chúng có lòng hiếu kỳ rất lớn về nơi ở của phụ thân mình, nàng khẽ mỉm cười trả lời ngay:
– Phủ đệ của phụ thân rất lớn. Sau khi trở về, Sâm ca nhi, Mặc ca nhi, Nhân ca nhi chính là chủ nhân ở nơi đó. Vì vậy, các con phải giúp phụ thân quản lý cả vương phủ đấy, các con có sợ không ?
Nhìn ánh mắt của mẫu thân ây yếm nhìn ba huynh đệ, ba tiểu tử đồng loạt lắc đầu nói nhanh :
– Sao lại phải sợ ạ ?
Thập Bát Nương cười nhẹ, xoa đầu các con:
– Không sợ là tốt rồi, mẫu thân còn lo lắng là các con sẽ sợ hãi đấy.
Dứt lời, lại nhớ tới lão Vương phi, Thập Bát Nương liền dặn dò bọn chúng :
– Trong phủ còn có cả nội tổ mẫu của các con, khi trở về, các con nhất định phải kính trọng nội tổ mẫu, nghe theo lời người nói, nghe không ?
Nội tổ mẫu là ai ? Bọn chúng dĩ nhiên là biết, đó chính là mẫu thân của phụ thân. Cả ba đều yêu quý phụ thân nên dĩ nhiên là cũng yêu quý mẫu thân của phụ thân….Chỉ là ba tiểu tử không ngờ tới bọn chúng còn có tổ mẫu, ban đầu không nén được ” A ” lên một tiếng, sau đó lập tức gật mạnh đầu, đáp lại ánh mắt mang đầy ý cười của mẫu thân.
Nhị thiếu gia vẫn không nhịn được hỏi :
-Vậy nội tổ mẫu của chúng con có giống như Hoàng nãi nãi, sẽ yêu thích chúng con hay không ? Người có nhớ thương chúng con và đối xử tốt với chúng con hay không ?
Nghe con trai thứ hai hỏi như vậy, Thập Bát Nương nhớ tới việc lão Vương phi vẫn luôn khát khao được ôm cháu, không nhịn được khẽ bật cười, vừa mặc áo khoác cho Tam thiếu gia vừa nói với ba huynh đệ :
– Dù có chuyện gì xảy ra thì nội tổ mẫu cũng vẫn sẽ yêu thương các con. Các con cũng phải yêu thương bà, nghe không ?
Dứt lời, nàng còn dặn thêm câu nữa :
– Mẫu thân thấy tổ mẫu của các con so với Hoàng nãi nãi lại càng yêu thích các con hơn đấy.
Lão Vương phi vì không muốn Thập Bát Nương phải phiền muộn về tương lai sau này nên bà đã đồng ý với nàng sau khi nàng sinh được con nối dòng cho vương phủ thì sẽ ban vị trí thế tử vương phủ cho con trai của nàng. Đến khi mấy đứa nhỏ trở về, Sâm ca nhi của nàng chính là con trai trưởng của vương phủ hoàn toàn xứng đáng với vị trí thế tử. Nghĩ đến chuyện đám tiểu thiếp kia dù sao cũng luôn kiêng nể Vương gia và lãoVương phi, đến khi hồi phủ, nàng chỉ cần chăm sóc mấy đứa nhỏ thật cẩn thận thì bọn họ sẽ không có cơ hội tổn thương chúng được.
Mà ba tiểu tử luôn vô ưu vô lự kia khi nghe mẫu thân – người không bao giờ nói dối chúng bất kỳ điều gì- nói rằng nội tổ mẫu sẽ luôn yêu thương và đối xử tốt với bọn chúng thì ba cặp mắt to sáng ngời đều sáng ngời, nhìn về phía Thập Bát Nương, náo nức:
– Vậy tổ mẫu có dẫn bọn con ra ngoài chơi không ạ ?
Thập Bát Nương mỉm cười, gật gật đầu, sau đó ôm Tam thiếu gia xuống giường, dắt tay mấy tên tiểu tử đang vui mừng háo hức muốn được gặp nội tổ mẫu ra khỏi phòng ngủ, cùng đi đến phòng ăn để ăn sáng.
Đến nơi, Lan Phượng Thương cũng đã được Thập Bát Nương hầu hạ rời khỏi giường từ sớm. Mấy mẹ con tới nơi thì hắn đã ngồi ở trong phòng ăn, chờ sẵn họ rồi.
Nhìn thấyThập Bát Nương dắt tay ba tiểu tử đến đây, khuôn mặt vốn dĩ luôn lạnh nhạt của Lan Phượng Thương toát lên vẻ ấm áp, lập tức khom người ôm hai đứa con nhỏ ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó quay sang nói với Lan Hoài Sâm :
– Con đã biết chuyện hôm nay chúng ta phải về vương phủ rồi phải không ?
Lan Hoài Sâm gật nhẹ đầu, nói với phụ thân:
– Mẫu thân đã nói cho chúng con biết rồi ạ. Người nói, sau khi trở về, chúng con sẽ là tiểu chủ nhân của vương phủ nên phải giúp đỡ phụ thân quản lý cả vương phủ ạ.
Lan Phượng Thương nghe vậy, hơi nhíu mày, nhìn về phía Thập Bát Nương, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói với Lan Hoài Sâm :
– Nếu muốn giúp đỡ phụ thân quản lý vương phủ thì sau này, con cùng các đệ đệ phải học hành thật chăm chỉ. Các con phải học thật giỏi thì mới có thể giúp đỡ cho phụ thân sau này. Có biết không?
Lan Hoài Sâm lại gật đầu, nghiêm túc:
– Sâm ca nhi nhớ kỹ rồi ạ. Phụ thân cứ yên tâm!
Thập Bát Nương múc cho bọn chúng mỗi đứa một bát cháo, sau đó mới quay sang nói với Lan Phượng Thương :
– Chàng hãy cùng các con ăn trước một chút, thiếp muốn đi dặn dò Phong bà bà chút việc.
Biết nếu không đi ra ngoài dặn dò Phong bà bà thì trong lòng nàng sẽ lo lắng, không làm được gì nên Lan Phượng Thương không có ý kiến gì, bằng lòng ngay,ở lại cùng với mấy tiểu tử kia ăn sáng.
Thập Bát Nương ra ngoài, lập tức đi gọi Phong bà bà, giao cho bà ấy quản lý tất cả mọi việc ở Thiên Trạch, đồng thời dặn dò bà ấy sau khi xử lý chu đáo mọi việc ở đậy thì lập tức quay về Vương phủ, tiếp tục chăm sóc cho mấy tiểu thiếu gia.
Lưu tỷ ở bên cạnh cũng muốn đi theo Thập Bát Nương hồi phủ. Tính mạng của ba mẹ con họ thuộc về phu nhân nên Thập Bát Nương đi đến đâu thì ba mẹ con họ dĩ nhiên sẽ theo đến đó.
Thập Bát Nương trông thấy Tiểu Đồng và Tiểu Bảo mếu máo nói không muốn rời xa ba vị ca ca, cũng không nói thêm điều gì, chỉ quay sang nói với Lưu tỷ :
– Sau khi hồi phủ, tỷ làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, trong phủ quy củ nghiêm ngặt không tự do giống như khi chúng ta ở đây.
Lưu tỷ vội vàng đáp lại ngay :
– Phu nhân yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ dạy dỗ hai đứa nhỏ thật cẩn thận, sẽ không gây thêm phiền phức cho người đâu.
Thập Bát Nương cũng dặn dò Phong bà bà đi báo cho Quyên Nhi một tiếng, nói với nàng ấy : ” Sau khi sinh con xong, nếu nàng ấy muốn quay về vương phủ hầu hạ Thập Bát Nương thì có thể về bất cứ lúc nào”, đồng thời đưa cho Phong bà bà hai mươi hai lượng bạc, dặn bà ấy đưa cho Quyên Nhi dùng để dưỡng thai.
Sau khi dặn dò tất cả mọi việc chu đáo, Thập Bát Nương mới thở nhẹ một hơi. Nàng biết rõ Phong bà bà có thể xử lý tốt mọi chuyện ở Thiên Trạch này.
Thập Bát Nương quay về phòng ăn, trông thấy ba tiểu tử đang vô cùng vui vẻ ăn sáng, còn luôn miệng muốn phụ thân xác nhận là nội tổ mẫu sẽ yêu quý bọn chúng. Nàng không khỏi bật cười, dịu dàng lên tiếng :
– Các con đã lớn như vậy rồi, sao lại còn nhõng nhẽo như vậy chứ ?
Lan Phượng Thương quay sang nhìn nàng một, sau đó lại chuyển mắt liếc nhìn ba tiểu tử kia với vẻ cưng chiều, nói :
– Để mặc chúng đi ! Lúc nhỏ ai cũng như vậy cả mà ! Sau khi trở về, mẫu thân nhất định sẽ cưng chiều ba đứa đến tận trời mất.
Thập Bát Nương mỉm cười, nói khẽ:
– Trẻ con không nên quá nuông chiều !
Nàng ngồi xuống ăn cháo. Lan Phượng Thương lập tức gắp cho nàng một quả trứng chần nước sôi. Nhận lấy, Thập Bát Nương khẽ mỉm cười nhìn hắn tỏ ý cám ơn, sau đó liền cúi đầu ăn cháo.
Mấy mẹ con nàng cũng không có quá nhiều đồ đạc linh tinh cần phải thu dọn. Hơn nữa, Thập Bát Nương cũng đoán được sau khi hồi phủ, lão Vương phi chắc chắn sẽ mua toàn bộ đồ mới cho bọn nhỏ cho nên nàng chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay lúc tắm rửa. Những đồ đạc còn lại thì nàng dặn Phong bà bà khi nào xử lý xong mọi việc ở Thiên Trạch thì cùng với Lưu tỷ mang về phủ sau.
Khi ra đến ngoài cửa, không biết từ khi nào chiếc xe ngựa siêu xa hoa vốn dĩ đang để ở vương phủ đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài.
Thập Bát Nương đưa mắt nhìn về phía Lan Phượng Thương, cặp mày liễu khẽ nhíu lại, dường như có chút không hài lòng khi hắn tỏ ra phô trương như vậy.Lan Phượng Thương dường như không để ý đến thái độ này của nàng, chậm rãi nói :
– Trên đường đi gió, tuyết rất lớn, xe ngựa giống như bình thường sẽ khiến mấy đứa nhỏ bị nhiễm lạnh, rất dễ bị ốm.
Nói xong, hắn liền ôm mấy tên tiểu tử hai mắt long lanh, trầm trồ nhìn chiếc xe ngựa đẹp đẽ xa hoa trước mắt đặt lên xe.
Hiểu được ý tứ của Lan Phượng Thương là vì lo lắng cho mấy đứa nhỏ chứ không phải vì nàng mà tỏ ra phô trương nên Thập Bát Nương cũng không nói thêm gì nữa. Nàng chung sống với hắn nhiều ngày như thế, biết Lan Phượng Thương tính tình cẩn thận,mọi thứ hắn làm bây giờ chỉ là muốn tốt cho mẹ con nàng. Tâm tư đó Thập Bát Nương hiểu rõ, lòng không ngớt dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Hàng xóm xung quanh đều tò mò đi về phía nhà nàng nhìn xem. Họ đều xuất thân là nông dân nên dĩ nhiên không biết được chiếc xe ngựa này là xe ngựa chuyên dụng của Vương gia, chỉ cảm thấy nó rất có khí thế. Hơn nữa, nó xem ra là để dùng đón Cố nương tử và ba tiểu tử trở về càng khiến cho bọn họ không thể không chú ý.
Nhận ra một vài người coi như quen biết, Thập Bát Nương liền hướng về phía bọn họ lễ độ mỉm cười, sau đó liền dẫm lên tấm đệm, bước lên xe.
Trong đám người đặc biệt có cả cha mẹ của A Hoa, sau khi thấy cảnh này, trong đầu liền từ bỏ hẳn ý niệm để cho A Hoa nhà họ đính ước từ khi còn nhỏ với Nhân ca nhi. Gia đình Cố nương tử quả thực không phải là gia đình của người bình thường ! Hơn nữa còn có mười thị vệ bảo hộ cỗ xe ngựa đẹp đẽ xa hoa kia, gia đình bình thường có thể hưởng vinh dự vậy sao ?
Suy nghĩ đó vừa hình thành, kéo theo trong lòng họ một số nghi hoặc….Cố nương tử mang theo ba tiểu tử đến nơi này sống những ngày tháng kham khổ thế nào, hàng xóm láng giềng ở đây đều biết rất rõ….Tại sao người đàn ông kia đến bây giờ mới đón mấy mẹ con bọn họ trở về ?
Các gia đình quyền quý có nhiều bí mật thật khó hiểu, xem ra quả nhiên là không sai …………
Bên trong xe, ba tiểu tử vô cùng hưng phấn đánh giá cỗ xe ngựa lộng lẫy, đẹp đẽ này. Nhìn chán, cả ba mới hướng về phía phụ thân, mẫu thân đang ngồi, cười tít mắt:
– Đúng là rất thoải mái ạ !
Nói xong, tiểu nhị và tiểu tam gia còn vô cùng vui sướng lắc lắc cái mông nhỏ trên tấm đệm dày mềm mại ở trong xe.
Lan Phượng Thương nghe thấy lời tán thưởng của các con, lập tức nhìn sang Thập Bát Nương đang ở bên cạnh, trong mắt có ẩn chứa một chút đắc ý. Nàng không thích chiếc xe ngựa này vì thấy nó quá phô trương nhưng con của hắn thích. Thế là đủ rồi. Thứ tốt nhất luôn phải dành cho người thân yêu, huống gì mấy đứa con là bảo vật của hắn và vương phủ, càng phải được hưởng thụ những thứ quý giá nhất trong đời.
Nhìn vào ánh mắt hắn, Thập Bát Nương hiểu rõ ý tứ trong đó nên khẽ mỉm cười, sau đó quay sang nói chuyện với mấy tiểu tử, dặn ba đứa không nên quá nghịch ngợm. Song nàng cũng không ngăn cản bọn chúng nô đùa ồn ào, cứ để đám nhóc làm những gì chúng thích.
Xe ngựa có rất nhiều thị vệ hộ tống, lại nhàn nhã tiến về phía vương phủ ở kinh thành, dọc theo đường đi dĩ nhiên là thu hút ánh mắt của vô số người. Tuy nhiên mọi người đều nghĩ trong xe đều là quan lại nên đều không dám đến quá gần để nhìn
Trong vương phủ, lão Vương phi cũng đã dặn dò xong tất cả mọi việc.Bà dự định sau khi Thập Bát Nương hồi phủ sẽ bố trí cho nàng ở luôn trong biệt viện của Vương nhi, để nàng an tâm dưỡng thai. Về những việc khác trong phủ, lão Vương phi cảm thấy cũng không quá quan trọng…. Bà chỉ cần Thập Bát Nương yên ổn, tâm tịnh khí hòa dưỡng thai sinh thế tử cho vương phủ là được.
Mặc dù lão Vương phi đã phân phó Hoàng Oanh và Đỗ Quyên thay phiên chạy ra cửa nghe ngóng tình hình rất nhiều lần, xem Vương gia và Vương phi đã về đến nơi chưa nhưng mãi vẫn chưa thấy.Mãi cho tới khi Đỗ Quyên thở hồng hộc chạy vào, vui sướng bẩm báo :
– Hồi… lão Vương phi!… Vương gia…. Xe ngựa …. Vương gia và Vương phi…đã…đã đến nơi rồi ạ.
Lão Vương phi vừa nghe thấy vậy, liền vội vàng dẫn theo Sở trắc phi và ba vị di nương đã ngồi chờ bên cạnh rất lâu, đi ra ngoài cửa.
Lan Phượng Thương bước xuống xe ngựa trước. Đám người của Sở trắc phi vội đi đến thỉnh an. Hắn chỉ khẽ gật đầu, sau đó lập tức đưa mắt nhìn về phía lão Vương phi thi lễ:
– Nhi tử bất hiếu. Đã khiến mẫu thân phải chờ lâu rồi !
Lão Vương phi mỉm cười, phất nhẹ tay áo, nôn nóng giục hắn:
– Mau đưa Thập Bát Nương xuống xe đi con. Nàng đang có thai, không nên ngồi lâu trong xe na81ntha
Nói xong, bà vô cùng vui vẻ hướng về phía Thập Bát Nương đang ở trong xe ngựa ,gọi lớn:
– Con dâu ! Mau mau xuống đây đi con. Mẫu thân đã cho người hầm thuốc bổ cho con rồi.
Lời nói chứa đầy sự quan tâm, khiến cho đám người của Sở trắc phi nghe xong, cảm thấy ghen tị không thôi, ánh mắt chằm chằm nhìn vào xe ngựa. Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng thấy lão Vương phi đối xử tốt với ai như vậy.
Lúc này, trong xe ngựa lại truyền ra vài tiếng nói chuyện vô cùng êm tai của trẻ con.
Lão Vương phi kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó dưới ánh mắt mở to của bà, Tam thiếu gia chui ra khỏi xe ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn giống Lan Phượng Thương như đúc. Thấy lão Vương Phi mặt mũi phúc hậu vẫn luôn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của mình, cậu thoáng mỉm cười,cất giọng thanh thúy, chứa đựng sự vui mừng nói với Lão Vương phi :
– Con chào nội tổ mẫu ạ !
Đây có lẽ là âm thanh mà dễ nghe nhất từ trước tới giờ lão Vương phi mới được nghe qua.
Khóe mắt bà run rẩy, chăm chú ngắm nhìn tiểu tử xinh xắn, đáng yêu có dáng vẻ giống hệt Vương nhi của bà nhiều năm về trước .Trong chốc lát, bà cảm thấy cả đất trời rung chuyển, núi sông sụp đổ, nhật nguyệt phai màu, ngũ lôi oanh đỉnh…Bao nhiêu cảm xúc kéo tới, chỉ vì một câu chào của tiểu tử kia.