Thường lão thái y đã từng nói, trước đây Lan Phượng Thương đã từng bị một lần thương tích khá nặng nhưng do không có thời gian tĩnh dưỡng nên hắn vẫn phải tiếp tục cuộc sống gian khổ trên chiến trường. Vì vậy lần này, khi hắn bị thương, Thập Bát Nương quan tâm, chăm sóc hắn cẩn thận vô cùng.
Mặc dù trong nhà không có dư quá nhiều bạc nhưng nàng không hề nề hà mua rất nhiều thuốc bổ về cho hắn uống như lúc trước, có thể nói là tận tâm tận sức.
Thập Bát Nương quan tâm chăm sóc hắn như vậy, một phần là vì nàng đã đồng ý tiếp nhận hắn, mà nguyên nhân lớn hơn là vì ba đứa con của nàng. Nếu như hắn khỏe mạnh thì ba đứa con của nàng mới có tương lai tốt đẹp được.
Thời gian đầu khi miệng vết thương của Lan Phượng Thương vừa mới bắt đầu khép miệng, Thập Bát Nương không dám cho hắn ăn cơm thịt bò nhưng sau một vài ngày quan sát, nàng phát hiện ra thể chất của hắn vô cùng tốt, tốc độ hồi phục cũng rất nhanh. Nàng không hề do dự mà tận tình tẩm bổ cho hắn. Bất cứ thứ gì bổ dưỡng Thập Bát Nương không hề tiếc tiề, gọi người hầu mua về sắc lên cho hắn uống, nấu cho hắn ăn, thậm chí là mua rất nhiều.
Thể chất của Lan Phượng Thương đã tốt lại uống thêm rất nhiều các loại thuốc bổ do nàng kê nên càng hồi phục nhanh chóng.
Đêm nay, sau khi nha hoàn bưng nước nóng đến, hắn lập tức ngâm mình trong thùng nước ấm. Sau đó Thập Bát Nương còn chậm rãi lau người cho hắn. Do còn lo ngại vết thương ở trước ngực nên Thập Bát Nương lau rửa hết sức cẩn thận, cũng không dám dùng nhiều sức. Vết thương đã đóng vảy mà còn nứt ra, đến lúc đó, ba tiểu tử kia của nàng không biết sẽ lo lắng cho vết thương của phụ thân đến đâu nữa.
Thập Bát Nương toàn tâm toàn ý hầu hạ Lan Phượng Thương nên không hề chú ý sự biến đổi trong đôi mắt hắn. Ngay cả lúc nàng thay quần áo cho hắn, nàng cũng không hề chú ý đến một nơi nào đó của Lan Phượng Thương đã có sự biến hóa.
Đêm nay, lúc ăn cơm cùng với ba tiểu tử, Lan Phượng Thương thỉnh thoảng còn gắp mấy miếng thịt đút vào miệng bọn chúng. Ba tiểu tử kia cũng vô cùng hưởng thụ sự quan tâm trong sóc của phụ thân. Ngay cả Đại thiếu gia bình thường lạnh nhạt mà trong ánh mắt cũng mang theo vẻ vui sướng thì Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia lại càng khó diễn tả được sự vui mừng. Hai tiểu tử kia tự mình vươn đôi tay nhỏ bé dùng thìa xúc từng miếng thịt bò đưa vào bát cho phụ thân và mẫu thân.
Thập Bát Nương cảm thấy rất vui khi cả gia đình có bữa cơm đầm ấm hòa thuận như vậy. Nhưng Lan Phượng Thương lại bị mấy đứa nhỏ quấn quýt đến mức không ăn được gì nhiều. Nàng đành phải nhắc nhở các con :
– Các con mau ăn cơm ngoan đi, đừng quấy rầy phụ thân các con nữa.
Nghe mẫu thân nói, ba tiểu tử kia lập tức ngoan ngoãn, tự mình ăn cơm nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt lên nhìn phụ thân và mẫu thân cảm thấy vui mừng đến mức mấy cái mũi nhỏ cũng phập phồng.
Trông thấy khuôn mặt dịu dàng của Thập Bát Nương, Lan Phượng Thương cũng không nói nhiều nữa, chỉ gắp vào bát cho nàng một miếng sườn non giòn rụm, thong thả:
– Nàng hãy ăn nhiều một chút. Trên mặt nàng chẳng thấy chút thịt nào đâu.
Thập Bát Nương dịu dàng cười đưa vào miệng miếng sườn mà hắn vừa gắp cho mình ăn một miếng. Nàng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn, má chợt ửng hồng, khẽ khàng lên tiếng :
– Chàng cũng ăn nhiều một chút.
Lan Phượng Thương cũng không nói chuyện nữa, chăm chú ăn cơm. Tuy nhiên khi nhìn thấy ba đứa con kháu khỉnh đẹp đẽ ở trước mắt, hắn vẫn không kiềm chế được mà chuyển đĩa thịt ở giữa bàn ăn cho ba đứa, hi vọng bọn chúng ăn vào sẽ có dáng vẻ mạnh khỏe giống hắn vậy.
Sau bữa tối, Lan Phượng Thương lại ra phòng khách lớn chơi đùa với mấy đứa con một lúc lâu. Ba tiểu tử thỉnh thoảng lại cất giọng nói non nớt nhưng rất êm tai hỏi về chuyện trên chiến trường. Lan Phượng Thương đều vui vẻ trả lời. Sau đó, hắn lại tiếp tục đưa ba đứa đến thư phòng dạy bọn chúng viết chữ.
Ba tiểu tử còn nhỏ nên chỉ luyện chữ được hơn nửa canh giờ đã thấy mệt mỏi,lại quấn quýt, nũng nịu đòi phụ thân ôm bọn chúng về phòng đi ngủ.
Lan Hoài Sâm liếc mắt nhìn phụ thân một, nói với phụ thân của mình rằng :
– Phụ thân cứ ôm hai đệ đệ về thôi. Sâm nhi sẽ tự đi bộ về ạ.
Lan Phượng Thương xoa xoa cái đầu nhỏ của đứa con trai lớn như tán thưởng. Sau đó lập tức ôm hai tiểu tử kia trên hai cánh tay mình. Hai tiểu tử kia cũng ghé vào bả vai của phụ thân, ngáp ngáp mấy cái.
Thập Bát Nương cũng vừa bưng nước rửa mặt đến cho bọn chúng đúng lúc thấy cảnh này. Nàng lo lắng vết thương trên ngực của hắn sẽ bị tái phát nên vội bảo Lan Phượng Thương buông hai tiểu tử kia xuống để nàng ôm chúng trở về.
Người con gái nhỏ này thực quá xem thường sự hồi phục của cơ thể hắn rồi. Lan Phượng Thương không nói năng gì, để cho nàng bưng nước đến phòng ngủ của bọn chúng, tự mình dắt Lan Hoài Sâm đi về phòng ngủ.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ cho ba tiểu tử, hắn lại ôm ba huynh đệ chúng lên giường, đắp chăn, đợi bọn chúng ngủ say rồi mới cùng Thập Bát Nương đi về phòng.
Thập Bát Nương hầu hạ hắn rửa mặt xong mới từ tốn nhắc nhở Lan Phượng Thương:
– Các con thích làm nũng nhưng miệng vết thương của chàng mới vừa lành lại, chàng đừng chiều bọn chúng quá!
Lan Phượng Thương nhìn Thập Bát Nương bằng ánh mắt sâu xa, cũng không nói thêm gì nữa, đợi nàng thổi tắt đèn, cởi bớt y phục đi lên giường thì hắn mới kéo nàng qua, đặt nàng ở dưới thân.
– Nàng thực sự lo lắng cho ta sao ? – Trong bóng đêm, ánh mắt nóng rực của hắn liếc nhìn thân thể nàng rồi hỏi.
Thập Bát Nương bị hắn đặt ở dưới thân, nghe hắn nói vậy, trong giọng nói mang theo một chút ý cười, nói với hắn :
– Dĩ nhiên là thiếp lo lắng rồi.
Lan Phượng Thương nghe thấy thế, lập tức cúi đầu, đôi môi bắt đầu càn quét lên bộ ngực căng tròn của nàng. Một lúc lâu sau, đợi đến khi nàng thở hổn hển, đôi môi của hắn mới rời đi, giọng nói trầm thấp thủ thỉ ở bên tai nàng :
– Đừng lo lắng. Ta thật sự rất khỏe. – Dứt lời, hắn lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại như không xương của nàng đưa vào bên trong chăn, vuốt ve vật kia của mình, khẽ nói với nàng :
– Nàng hãy vuốt ve nó đi.
Thập Bát Nương đỏ bừng mặt nhưng cũng không cự tuyệt hắn. Đôi tay nhỏ bé của nàng đúng như hắn mong muốn, khiến cho Lan Phượng Thương ở bên tai nàng thở dốc từng hồi.
Nàng khiến hắn thoải mái. Dĩ nhiên là hắn phải báo đáp nàng rồi.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nàng, cúi đầu xuống dưới, môi, lưỡi di chuyển nơi mềm mại nhất trong cơ thể phụ nữ khiến cho Thập Bát Nương phát ra từng đợt run rẩy.
Không lâu sau, ý thức của Thập Bát Nương dần trở nên hỗn độn. Lan Phượng Thương cảm nhận được ham muốn của nàng, lập tức buông nàng ra, ngẩng đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, chiếc lưỡi dày và dài của hắn liên tục quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, không ngừng hút lấy ngọt ngào, đồng thời cũng chuyển ngọt ngào của hắn qua cho nàng. Theo từng động tác này, bàn tay hắn cũng nhanh chóng di chuyển đến vị trí gắn bó của hai người, kéo Thập Bát Nương nhập vào thân thể hắn.
Cảm giác bị xâm nhập làm Thập Bát Nương khó chịu khẽ ”ưm” lên một tiếng kháng nghị. Nhưng “đạn đã lên nòng”, Lan Phượng Thương dù thế nào cũng không ngừng động tác. Hắn chỉ đợi khi nàng cảm thấy thoải mái hơn, lúc này mới bắt đầu cử động thắt lưng khiến cho người phụ nữ đang ở dưới thân hắn dâng lên từng đợt, từng đợt khoái cảm khó nói hết bằng lời.
Mấy ngày nay nằm ngủ bên cạnh nàng, Lan Phượng Thương đã sớm giống như sói đói, máu huyết sôi trào. Chẳng qua mấy ngày trước, vết thương của hắn vẫn còn chưa lành cho nên mặc dù rất muốn nàng nhưng Thập Bát Nương lo lắng cho thân thể của hắn, không cho phép hắn làm như vậy, khiến Lan Phượng Thương phải nhẫn nhịn đến tận hôm nay.
Những ngày ngày, khi hắn thấy nàng thỉnh thoảng lại nói với hắn vài câu ngọt ngào, vẻ mặt cũng thể hiện sự lo lắng quan tâm đến sức khỏe của hắn thì hắn đã tự nhủ với lòng mình rằng, cho dù tất cả những hành động này của nàng có là giả dối thì hắn cũng sẽ không oán trách gì nàng nữa.
Nàng đã vui vẻ sinh con cho hắn. Thân thể của nàng cũng đã trao cho Lan Phượng Thương rồi…Hắn cũng không dám mong cầu là trái tim nàng cũng sẽ dành trọn cho mình. Nhưng càng nghĩ, thời gian qua nàng luôn dùng hành động nói cho hắn biết, trong lòng nàng có hình bóng của hắn, khiến cho Lan Phượng Thương nhiều khi cảm thấy thật khó chịu, thầm trách người con gái nhỏ này giảo hoạt, tính toán nhiều đường đi, còn gạt mình bao lâu về chuyện của ba đứa nhỏ. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt nàng, Lan Phượng Thương lại không thấy được nàng sai ở chỗ nào ?
Thắt lưng mạnh mẽ của hắn không ngừng đong đưa khiến cho Thập Bát Nương cảm thấy vô cùng khoan khoái, dễ chịu, đến khi cảm giác nàng đã lên đỉnh thì hắn lại bất ngờ ngừng lại một cách đáng giận. Lan Phượng Thương còn cố nén lại ý nghĩ tiếp tục khiến cho nàng vui sướng mà nhỏ giọng khàn khàn thủ thỉ ở bên tai Thập Bát Nương, nói với nàng :
– Nàng có thích ta không ?
Lúc này, Thập Bát Nương đã lên đỉnh, không ngờ hắn lại ngừng lại, theo bản năng lập tức vặn vẹo thắt lưng mềm mại tựa như rắn, đòi hỏi hắn càng nhiều hơn. Chỉ là Lan Phượng Thương thấy nàng không trả lời câu hỏi của hắn, cặp mắt tối dần đi nhưng khi cảm giác được ham muốn của nàng, nghe thấy tiếng ” ưm” không ngừng phát ra từ miệng nàng thì hắn lại cảm thấy không nỡ, cuối cùng vẫn mạnh mẽ di động thắt lưng, đưa nàng lên đỉnh. Thân thể của nàng không ngừng run rẩy ôm chặt lấy hắn, Lan Phượng Thương cũng đưa đẩy thêm vài lần rồi phóng luồng nhiệt lưu nóng bỏng của hắn vào tận sâu trong cơ thể nàng.
Cuộc ái ân chấm dứt.Thập Bát Nương mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say. Lan Phượng Thương tự mình thắp đèn, dọn dẹp lại mọi thứ xong, lúc này hắn mới nằm lên giường, ôm người con gái nhỏ vừa mới cùng hắn nước lửa giao hòa, hưởng thụ sự ấm áp trên người nàng.
Dưới ánh đèn, Lan Phượng Thương chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng sau khi hoan ái của nàng, trong đôi mắt sắc bén của hắn không ngừng lóe ra những tia sáng khác thường, không biết suy nghĩ điều gì mà cuối cùng thở dài, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, trong nháy mắt đèn lại vụt tắt.
Lúc nãy, hắn thừa dịp nàng mơ mơ màng màng muốn nàng nói ra tiếng lòng của mình, muốn Thập Bát Nương chính miệng nói cho mình biết nàng thích cảm giác vui vẻ hắn mang lại cho nàng. Đồng thời Lan Phượng Thương cũng muốn nghe chính miệng nàng nói ra là nàng cũng yêu thương hắn . Nhưng cuối cùng vẫn chưa có được câu trả lời như hắn mong muốn. Mặc dù vậy, Lan Phượng Thương vẫn không nỡ khiến nàng khó chịu thêm nữa… Trong bóng tối, ánh mắt của hắn mang theo một chút cô đơn, buồn bã nhưng rồi vẫn cố vỗ giấc, ôm nàng ngủ say.
Ngoài trời gió lạnh thổi suốt đêm, sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu xuống tia nắng đầu tiên, mặt đất từ từ khôi phục lại sự ấm áp.
Giống như mọi khi, ba tiểu tử thức dậy đúng giờ. Trong lúc chờ đợi Phong bà bà đến giúp rửa mặt, bọn chúng ở trên giường ầm ĩ nói chuyện, nói về chuyện ngày hôm qua mẫu thân nói với bọn chúng chuyện hôm nay là Tết nguyên tiêu.
Khi Phong bà bà đến đây, ba tiểu tử lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi rất nhiều điều. Nào là phụ thân và mẫu thân của chúng đã dậy chưa? Nhị và tam tiểu thiếu gia còn than thở: “Hôm nay là tết nguyên tiêu, phải đi ra ngoài ngắm hoa đăng, đi chùa thắp hương….. khó mà ngủ được.”
Phong bà bà biết ý, mỉm cười nói với cả ba:
– Phu nhân đã dậy từ sớm làm bánh chẻo cho mấy vị thiếu gia, nói rằng khi nào mấy vị thiếu gia rời giường thì đưa qua đó ăn sáng.
Ba tiểu tử nói như reo:
– Hay quá ! – Sau đó nhảy xuống giường, đi đôi giày mà Quyên Nhi tỷ tỷ mới làm cho cả ba.
Trong khi Phong bà bà sang hầu hạ ba vị tiểu thiếu gia thì bên này, Thập Bát Nương cũng mang nước ấm đến cho Lan Phượng Thương. Trông thấy hắn muốn đi xuống giường mặc quần áo, nàng vội đặt chậu nước sang một bên, đi đến giúp đỡ hắn mặc quần áo.
Lan Phượng Thương nhìn nàng một, trông thấy nàng mặt mày vui vẻ, hắn cũng chỉ khẽ nói với nàng :
– Hôm nay là nguyên tiêu. Sau khi ăn sáng xong sẽ mang mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi, xem cảnh tượng náo nhiệt.
Thập Bát Nương đang chỉnh lại vạt áo cho hắn, thấy đã ngay ngắn chỉnh tề không còn chấm đất, mới thong thả đáp lời :
– Nghe theo ý chàng.
Lan Phượng Thương gật nhẹ đầu, ngồi xuống ghế đợi nàng lấy khăn gấm nhẹ nhàng rửa mặt cho hắn.
Nghe nói, nàng đã xuống bếp làm bánh chẻo cho bốn cha con hắn, Lan Phượng Thương lập tức ngước mắt nhìn nàng, thấy hai đầu lông mày của Thập Bát Nương ẩn chứa vẻ mệt mỏi, hắn vội nói ngay :
– Sau này, mấy việc nhỏ này đó hãy giao cho đám hạ nhân làm đi.
Thập Bát Nương chỉ mỉm cười gật đầu, nói với hắn :
– Thiếp thấy chàng có vẻ thích đồ ăn thiếp làm nên mới tranh thủ dậy sớm để làm.
Lan Phượng Thương nhìn nàng nhưng không nói gì, trong lòng thầm thở dài. Mỗi khi hắn cảm thấy ở trong lòng có chút buồn bực thì nàng lại nói với hắn mấy lời ngon ngọt. Mà hắn cũng thầm trách bản thân, biết rõ nàng đó là do nàng cố ý nhưng khi nghe xong hắn vẫn cảm thấy mềm lòng, ngọt ngào đến tận đáy tim.
Trông thấy Thập Bát Nương có vẻ mệt mỏi, Lan Phượng Thương lập tức cầm lấy chiếc khăn trong tay nàng, tự mình rửa mặt, sau đó mới nói với nàng :
– Sau này ta khỏe lại sẽ tự mình xuống bếp với nàng.
Lúc bọn họ đi đến phòng ăn, ba tiểu tử kia đều đang nhai một bánh chẻo rất to, dầu mỡ dính đầy quanh miệng, dưới ánh sáng có chút bóng nhẫy, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, Lan Phượng Thương vừa nhìn thấy trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trông thấy phụ thân và mẫu thân đến ăn sáng, khuôn mặt của ba tiểu tử toát lên vẻ vui mừng, vội vàng nhai nốt miếng bánh chẻo trong miệng, vừa đung đưa đôi chân nhỏ vừa vui sướng gọi ” Phụ thân, mẫu thân”.
Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương đều tươi cười, gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cả ba, cùng ăn với chúng.
Sau khi múc cho Lan Phượng Thương một bát bánh chẻo, Thập Bát Nương mới tự múc một bát cho mình. Bát của nàng là rất ít bánh chẻo mà chan rất nhiều canh.
Thấy hắn và ba tiểu tử thì canh ít, bánh nhiều còn nàng lại canh nhiều, bánh ít, Lan Phượng Thương không khỏi nhìn về phía nàng.
Thấy hắn nhíu mày nhìn mình, Thập Bát Nương vội giải thích ngay :
– Thiếp thích ăn thế này hơn.
Trong nồi có rất nhiều bánh chẻo. Nàng không phải vì muốn nhường cho cha con họ mà là vì sở thích của nàng khác với bốn cha con mà thôi….Lan Phượng Thương hài lòng gật gật đầu, vừa xoa xoa cái đầu nhỏ của Lan Hoài Mặc – người có dáng vẻ giống hệt nàng, vừa âu yếm hỏi :
– Ngon lắm phải không ?
Lan Hoài Mặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nhìn về phía phụ thân của mình, cười tươi như hoa :
– Ngon lắm ạ! Phụ thân ! Người cũng ăn đi!
Lan Phượng Thương ”ừ” một tiếng, sau đó cũng động đũa. Tay nghề của Thập Bát Nương quả thực rất tốt. Nàng gói bánh chẻo, cái nào cái nấy đều hợp khẩu vị của hắn, cái nào cái nấy đều vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng, đôi môi hơi dính mỡ một chút nhưng trong miệng lại ngập tràn hương vị thơm ngon của bánh.
Lan Phượng Thương thấy hợp khẩu vị nên muốn ăn thêm một bát nữa. Thập Bát Nương liền múc thêm cho hắn. Ba tiểu tử kia thấy phụ thân ăn nhiều như vậy, vui vẻ cười khanh khách, cũng tự mình xúc từng cái bánh chẻo thơm ngon ở trong bát lên tiếp tục ăn.
Nhìn thấy trượng phu và nhi tử vui vẻ ăn bánh chẻo do tự tay mình làm ra, Thập Bát Nương trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cuộc sống hoàn mỹ là như thế nào ?Vinh hoa, phú quý, nhà cao cửa rộng? Nàng cảm thấy cuộc sống như thế này chính là hoàn mỹ, nhìn thấy vẻ dịu dàng ấm áp trên mặt của trượng phu, nghe thấy giọng nói sung sướng thỏa mãn phát ra từ cái miệng nhỏ của nhi tử. Nàng thực sự cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Thập Bát Nương thừa nhận nàng không có chí lớn nhưng là một người phụ nữ, chí hướng lớn lao có thể là gì ? Bảo nàng giống như mấy người đàn ông cưỡi ngựa ra chiến trường bảo vệ quốc gia quả thật không thực tế. Nàng thừa nhận mình không phải là anh thư hay nữ trung hào kiệt gì ?Những việc lớn lao, Thập Bát Nương nàng không đủ sức và cũng không có chí làm nên nghiệp lớn. Nàng chỉ quan tâm đến việc giúp chồng dạy con, chăm sóc con thật tốt, hầu hạ trượng phu của mình thật chu đáo, cùng với chàng chăm sóc các con khôn lớn, hưởng thụ sự vui vẻ của đời người khi con cháu quây quần. Cuộc đời này của nàng chỉ cần như vậy mà thôi.
Một mong muốn đơn giản như vậy nhưng nàng cũng biết rõ ràng nó khó có thể thành hiện thực. Vì trượng phu của nàng không phải người tầm thường.
Không lâu nữa, mấy mẹ con nàng sẽ phải quay về vương phủ. Bọn trẻ đã lớn, không thể không về để nhận tổ quy tông. Đến lúc đó, bên trong vương phủ còn có những người phụ nữ khác nữa. Hiện tại, nàng đang ở thời cổ đại. Tuy rằng Thập Bát Nương có thể thông cảm chuyện Lan Phượng Thương còn có những người phụ nữ khác nhưng sự tồn tại của mấy đứa nhỏ sẽ thành cái đinh trong mắt đám phụ nữ ấy. Nàng vô cùng lo lắng. Hơn thế, nàng không chỉ phải tính toán cuộc sống khi hồi phủ, mà còn phải tính đến truyện sau khi Lan Phượng Thương đến quân doanh. Nàng lo lắng cho mấy đứa con của nàng nên không hi vọng sẽ phải tranh cãi hay giành giật gì cùng đám phụ nữ kia.
Sau khi ăn sáng xong, rửa tay, lau miệng thật sạch, Lan Phượng Thương lập tức vương tay ôm Nhị thiếu gia và tam thiếu gia vào lòng còn Thập Bát Nương thì nắm tay Đại thiếu gia cùng đi ra khỏi phòng.
Không biết từ bao giờ, ở bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa loại tốt nhất đang chờ. Thập Bát Nương biết, xe ngựa có lẽ là do Lan Phượng Thương sai người thuê đến, vội nói với hắn :
– Thiếp muốn đi lên Miếu Tiên Nhân ở trấn trên để công đức ít tiền dầu đèn.
Lan Phượng Thương đang đặt hai tên tiểu tử ở trước ngực vào trong xe ngựa, nghe nàng nói, liền gật gật đầu, quyết định nhanh:
– Ừ ! Đi đến đó cầu mấy lá bùa bình an cho các con.
Dứt lời, lại ôm Đại thiếu gia đang nắm tay Thập Bát Nương đặt nốt vào trong xe ngựa.
Thập Bát Nương cho Quyên Nhi đi về nhà, lại dặn dò Phong bà bà và Lưu tỷ:
– Tất cả mọi chuyện trong nhà đều giao cả cho hai người đấy.
Phong bà bà và Lưu tỷ gật gật đầu đáp lại,Thập Bát Nương mới vào bên trong xe. Lan Phượng Thương vẫn theo lệ cũ để cho thuộc hạ của hắn làm người đánh xe ngựa, đi đến ngôi miếu nhỏ ở trấn trên. Hắn là quân nhân dĩ nhiên là không tin vào mấy truyện tiên, phật gì đó nhưng Thập Bát Nương đã muốn đi thì hắn dẫn theo mấy đứa nhỏ đi cùng, chiều ý nàng một chút.
Hôm nay là tết nguyên tiêu, bên trong ngôi miếu nhỏ cũng có không ít người giống như gia đình họ đến đây cầu phúc cầu lộc. Cả ba trấn xung quanh đây, cũng chỉ có ngôi miếu nhỏ này là linh thiêng nhất cho nên người đến rất đông, không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi xuống xe, Lan Phượng Thương hai tay dắt hai tên tiểu tử kia còn Thập Bát Nương dắt tay Đại thiếu gia. Đông người như vậy, mấy đứa nhỏ lại bướng bỉnh, nghịch ngợm cho nên phải trông nom chúng thật cẩn thận.
Gia đình năm người bọn họ mặc quần áo sáng màu, dáng vẻ đều tuấn tú , xinh đẹp, khí chất vô cùng nổi bật. Hai vợ chồng còn mang theo ba đứa con trai đáng yêu giống như tiên đồng khiến cho cả ngôi miếu nhỏ như sáng rực lên.
Ở trấn trên cũng có không ít các phu nhân nhà giàu mang theo con gái đến đây cầu duyên. Khi mấy cô nương kia trông thấy Lan Phương Thương vừa cao lớn uy vũ lại vừa tuấn mỹ, khí chất bất phàm thì trái tim đều nhộn nhạo, khẽ đẩy mẫu thân của mình đi đến gần để ngắm hắn.
Mấy vị phu nhân nhà giàu kia nhìn qua thấy Lan Phượng Thương quả thực là một người đàn ông mạnh mẽ và oai nghiêm đều gật đầu vừa ý nhưng khi nhìn thấy bên cạnh hắn còn có một người con gái xinh đẹp mĩ miều, bọn họ còn dắt theo tiểu hài tử, cuối cùng không thể không nhìn con gái mình thở dài, lắc đầu…. Người như vậy vừa nhìn đã biết không phải người thường. Bên cạnh hắn lại có một người con gái dáng vẻ xinh đẹp như hoa. Hơn nữa, nàng ấy còn sinh được ba đứa con xinh xắn, đáng yêu, địa vị ở trong nhà chắc chắn là vô cùng vững chắc. Con gái của bọn họ nếu kiên quyết muốn chen chân vào giữa hai người kia, cuối cùng nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì…. Đã như vậy thì không bằng sớm cắt đứt ý niệm trong đầu con gái mình. Sau khi thắp hương xong, bọn họ vội vàng về nhà tìm bà mối hi vọng nhanh chóng tìm được một gia đình môn đăng hộ đối, tránh việc con gái sẽ ngày ngày nhìn chân trời nhớ đến cặp vợ chồng đã gặp ngày hôm nay.
Thập Bát Nương thắp hương trong miếu thổ địa xong, lại đi xin thêm mấy lá bùa bình an cho ba đứa con, nhân tiện cũng xin cho Lan Phượng Thương một. Hắn vốn dĩ không muốn nhận nhưng khi nàng ngước đôi mắt trong veo lên như van cầu,như nũng nịu thì hắn cũng đành để mặc cho nàng nhét là bùa kia vào trong ngực mình.
Sau khi công đức hai lượng bạc tiền nhang đèn, cả nhà họ cũng không lán lại lâu, lập tức lên xe ngựa đi về nơi họp chợ ở trên trấn.
Trên xe, ba tiểu tử thầm thì với nhau chuyện bọn chúng vừa mới nhìn thấy một ổ trứng bọ ngựa ở trong bụi cỏ. Thập Bát Nương liếc mắt nhìn về phía Lan Phượng Thương – người vừa được không ít cô nương trẻ tuổi nhìn chăm chú, cười khẽ :
– Vừa rồi có không ít các cô nương trẻ tuổi len lén nhìn chàng nha. Thiếp còn trông thấy mẫu thân của bọn họ đến kéo đi mà bọn họ vẫn không nhúc nhích đấy.
Lan Phượng Thương nghe thấy vậy khẽ nhíu mày nói :
– Vậy trong mắt nàng có ta không ?
Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn nàng chăm chăm. Má Thập Bát Nương một lần nữa ửng hồng, cúi mặt xuống mà vẫn nghe mặt mình nóng bừng bừng.
Không lâu sau, xe đã đi đến khu chợ ở trong trấn.
Lúc này, nơi đây vô cùng náo nhiệt. Các loại đồ ăn thức uống được bày bán rất nhiều, đặc biệt còn bày bán rất nhiều hoa đăng đủ mọi kiểu dáng, màu sắc ,còn bán cả mấy bức tranh vẽ mấy con vật nhỏ, tranh sơn thủy, rồi tranh chữ … Các loại bánh ngọt cũng được bày bán nhiều vô số.
Vừa dắt tay mấy đứa con Lan Phượng Thương vừa quay sang nói chuyện với Thập Bát Nương, dịu dàng :
– Ta không ngờ được, trấn nhỏ này lại có thể náo nhiệt như vậy.
Thập Bát Nương mỉm cười, níu nhẹ lấy tay hắn:
– Ngày thường, ai ai cũng bận bịu, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết ngày lễ ngày tết như hôm nay mới đông đúc, vui vẻ được vài ngày.
Ba tiểu tử kia nhìn thấy đèn hoa đăng thì rất thích thú, lập tức nói với phụ thân:
– Phụ thân ! Người có thể mua vài cái để ban đêm chúng con đốt đèn chơi có được không ?
Lan Phượng Thương đồng ý ngay :
– Ừ ! Vậy thì mua mấy cái là được.
Bọn trẻ ở ngay trước mặt, Thập Bát Nương cũng không muốn làm Lan Phượng Thương phật ý, liền mỉm cười, hỏi cả ba:
– Mua cho các con mỗi người một được không ?
Ba tiểu tử cũng không có ý kiến gì, gật đầu rồi tự mình đi lựa chọn.Lan Phượng Thương lại cảm thấy không hài lòng. Hắn quay sang, nhíu mày nói với nàng:
– Sao lại mua ít vậy ?
Thập Bát Nương giải thích:
– Ban đêm, chúng sẽ cùng mấy đứa trẻ nhà hàng xóm đốt đèn chơi đùa, không thể để bọn chúng hai tay đều cầm đèn được. Mỗi đứa một là đủ rồi.
Hai vợ chồng họ lại cùng ba tiểu tử lựa chọn loại đèn hoa đăng mà chúng yêu thích, tiếp đó lại mang mấy tiểu tử kia đi ăn mấy món ăn vặt, còn mua thêm mấy món bánh ngọt . Lúc này, ba tiểu tử mới vui vẻ đi về nhà.
Đêm đó, sau khi ăn cơm xong, cả ba đứa nhóc cùng nhau mang đèn lồng đi đốt. Ba người đều một tay cầm hoa đăng, một tay cầm mấy miếng bánh ngọt, tung tăng đi theo Phong bà bà đến nhà mấy người bạn của chúng cùng chơi.
Lan Phượng Thương vừa uống chén dược trà Thập Bát Nương vừa rót vừa nhìn thẳng vào nàng, nói nhanh:
– Ngày mai chúng ta đưa mấy đứa nhỏ về phủ đi !
Thập Bát Nương dừng việc đang làm dở lại , gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng biết, cho dù nàng có đồng ý hay không thì hắn vẫn sẽ đưa mấy đứa nhỏ về nhận tổ quy tông. Mà bây giờ, hắn có thể bàn bạc trước với nàng cho thấy hắn tôn trọng Thập Bát Nương rồi. Nàng trong lòng mặc dù thật sự không muốn nhưng lại không thể không về cùng mấy đứa con.
Nàng khẽ cúi người, nói với hắn :
– Các con vẫn còn chưa hiểu quy củ. Sau khi về phủ nếu có gây phiền phức gì cho chàng thì thiếp mong chàng đừng có trách mắng con. Chàng chỉ cần nhẹ nhàng nói rõ lí lẽ với các con thôi. Các con rất nghe lời, nhất định sẽ sửa đổi.
Lan Phượng Thương thấy khi mình nói đến chuyện hồi phủ giữa hai đầu lông mày của nàng không những không có chút vui mừng nào, ngược lại còn lộ vẻ buồn bã, lo âu. Hắn khẽ cau mày nói :
– Nàng không muốn đưa các con đưa trở về sao ?
Nếu nàng không muốn, hắn sẽ để mấy đứa nhỏ ở lại đây hay sao ? Thập Bát Nương dĩ nhiên biết hắn sẽ không bao giờ đồng ý, thầm thở dài, ngước mắt mỉm cười nói với hắn :
– Thiếp bằng lòng mà.
Thấy nàng đã không còn vẻ buồn bã lo lắng nữa, Lan Phượng Thương lập tức đưa ra lời đảm bảo :
– Sau khi các con về phủ, chúng sẽ là tiểu chủ nhân ở trong phủ. Cho dù, bọn chúng có phạm sai lầm thì cũng không có ai dám bất kính với chúng. Chỉ có nàng và mẫu thân mới có thể trách mắng chúng khi chúng phạm lỗi thôi. Nàng cứ thoải mái đi, đừng lo lắng gì cả.
Thập Bát Nương lại gật đầu, tiếp tục rót thêm cho hắn một chén dược trà.
Ngày hôm sau, lão vương phi đang ở trong phủ thượng thư cùng với Thượng thư phu nhân chơi đùa với cháu trai của bà ấy thì Văn quản gia đến bẩm báo là Vương gia đang trên đường đưa Vương phi và tiểu thiếu gia trở về.
Lão Vương phi và Thượng thư phu nhân nghe xong đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Sau đó, lão Vương phi bừng tỉnh, bật người về phía quản gia hỏi với vẻ mừng rỡ :
– Vương phi có thai rồi sao ?
Văn quản gia cũng chỉ nhận được tin tức Vương gia truyền về như vậy, cũng không hiểu rõ lắm nên khi nghe lão Vương phi hỏi thế, vội vã gật đầu nói nhanh:
– Hồi bẩm lão vương phi ! Có lẽ là vậy ạ. Vương gia cho người truyền tin về, nói hôm nay sẽ gặp đưa Vương phi và tiểu thiếu gia hồi phủ.
Ông ta cũng lập tức liên tưởng “tiểu thiếu gia” trong lời của Vương gia thành Vương phi đã mang thai tiểu thiếu gia.
Lão Vương phi vừa nghe thấy lời này, nghĩ tới chuyện hòa thượng béo giải quẻ ở ngôi chùa ngoài thành lần trước đã nói ” năm nay bà có thể ôm cháu nội ”. Nghĩ đến việc này, trong nháy mắt cặp mắt phượng của lão Vương phi liền sáng lên. Lão hòa thượng kia thực đúng là thần cơ diệu toán !
Bà lập tức quay sang nói với Văn quản gia :
– Ngươi hãy tức tốc hồi phủ, đi đến phòng thu chi lấy hai trăm lượng vàng mang đến chùa ngoài thành công đức tiền dầu đèn, nói là ta cảm ơn miệng vàng lời ngọc của hòa thượng giải quẻ.
Thượng thư phu nhân bên cạnh lập tức chúc mừng. Lão Vương phi đã vui vẻ đến mức đầu mày, đuôi mắt đều mang theo ý cười, lập tức vỗ vỗ tay Thượng thư phu nhân, giọng vẫn chưa hết xúc động:
– Việc này ta phải cám ơn muội muội đấy. Nếu không nhờ lúc trước muội mách cho lão tỷ tỷ biết ngôi chùa kia rất linh nghiệm thì lão tỷ tỷ cũng sẽ không mang Thập Bát Nương đến đó. Muội xem… Mới đến đó có một thời gian ngắn, Thập Bát Nương đã có thai rồi. ….Đức Quan Âm tặng con quả thực là linh nghiệm vô cùng mà.
Thượng thư phu nhân cũng vui mừng không kém, lập tức phân phó nha hoàn đi đến khố phòng lấy nhân sâm tuyết vốn là vật vô cùng quý hiếm mang đến, quay sang nói với lão Vương phi :
– Lão muội muội là di bà cũng chẳng có gì quý giá để cho Thập Bát Nương. Tỷ tỷ ! Người cầm tạm mấy món đồ lặt vặt này về đi, Thập Bát Nương thông thạo y thuật, tự nàng sẽ biết vật gì là tốt cho mình…. Đến lúc ấy, lão tỷ tỷ lấy ra cho nàng coi, để nàng chọn thứ gì có thể bồi bổ thân thể tốt nhất.
Lão Vương phi để Hoàng Oanh nhận quà, sau đó vội vã nói với Thượng thư phu nhân :
– Lão tỷ tỷ phải tiến cung một chuyến. Trước kia, Thái hậu đã hứa sẽ ban cho ta mấy thứ đồ tốt để bồi bổ cho Thập Bát Nương.
Thượng thư phu nhân cười mỉm cười tiễn lão Vương phi ra đến cửa phủ. Sau khi, lão Vương phi lên xe ngựa liền trực tiếp đi đến hoàng cung.
Không lâu sau, cả một xe ngựa đầy ắp các loại hộp gấm được lão Vương phi mang về. Lúc quay về vương phủ, lão Vương phi lại nhớ tới trước đó trước đó không lâu, bà đã tự mình đi đến cửa nàng tơ lụa thuê làm mấy bộ áo lót cho cháu đích tôn của mình, nghĩ đến giờ này có lẽ đã làm xong, liền dặn Đỗ Quyên đi đến lấy quần áo.
Lão vương phi ngắm trước, ngắm sau mấy bộ quần áo lót rất tinh tế của trẻ con ở trong tay, vui vẻ đến mức cặp mắt phượng híp lại thành một đường chỉ dài.