[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 67 : Cả nhà




Thập Bát Nương cởi lớp áo lót dính đầy máu ra. Khi nàng thấy lớp băng vải băng bó bên trong đã ướt đẫm máu tươi, nàng không kiềm chế, để mặc nước mắt thi nhau rơi xuống.

Sau khi biết được chuyện về mấy đứa nhỏ, người đàn ông này nhất định vô cùng thống hận nên đã cố gắng chịu đựng đến vậy, giục ngựa chạy cả quãng đường dài tìm đến tận đây.

Cả vòm ngực cường tráng toàn là vết máu, càng nhìn càng thấy sợ.Máu thấm qua cả mấy lớp băng vải, thấm cả ra ngoài áo lót, nhuộm đỏ y phục lẫn thân thể Lan Phượng Thương.

Thảo nào sắc mặt hắn lại tái nhợt, không còn chút máu. Bị thương như vậy, mặt còn chút huyết sắc nào mới là chuyện lạ lùng.Thế mà Lan Phượng Thương còn không chịu tĩnh dưỡng, còn thân thiết ôm ba đứa nhỏ vào ngực. Động tác mạnh như vậy động đến vết thương không ít. Hắn cứ tỏ ra như không có việc gì, vẫn thoải mái đùa giỡn thân thiết với mấy đứa nhỏ. Lúc này ngẫm lại, Thập Bát Nương cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất đau lòng.

Lan Phượng Thương nằm ở trên giường, đôi mắt chăm chú nhìn Thập Bát Nương. Thấy nàng đang đau lòng vì hắn, nước mắt rơi như mưa, cuối cùng không nhịn được khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói với nàng :

– Nàng giúp ta chữa trị đi. Ta đau lắm.

Thập Bát Nương vôi vàng cầm khăn tay lau nước mắt, giọng có chút dỗi hờn cùng đau lòng không che giấu:

– Đến bây giờ mới biết đau ? Vừa rồi không phải chàng nói là không đau hay sao ?

Ngoài miệng thì nói thế thôi nhưng đôi tay nàng đã nhanh chóng gỡ lớp băng vải đang quấn quanh ngực hắn ra.Mặc dù động tác của Thập Bát Nương rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Lan Phượng Thương đau đến nhăn mặt. Hắn vốn đã quen với chiến trận và thương tích, giỏi chịu đựng đau đớn mà còn có biểu hiện như thế, có thể thấy được sự đau đớn thân xác đó tuyệt đối không phải ở mức độ bình thường .

Thập Bát Nương vội vàng ngừng tay, nhẹ nhàng dặn dò hắn :

– Chàng hãy nằm tạm ở đây. Thiếp đi gọi nha hoàn đun nước đã.

Dứt lời, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng bước xuống giường, xỏ giày, mở cửa đi ra bên ngoài.

Thập Bát Nương bước ra khỏi phòng, đôi mắt của Lan Phượng Thương cuối cùng cũng hiện ra vẻ mệt mỏi. Hắn không muốn để nàng khóc than vì mình nên mới cố chịu đựng vô cùng khổ sở. Lúc này Thập Bát Nương đi rồi, hắn mới có thể thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi phút chốc.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ….

Lúc Thập Bát Nương đi ra ngoài cửa, Quyên Nhi vẫn còn đứng chờ. Trông thấy nàng, Thập Bát Nương vội căn dặn ngay:

– Em hãy đi đến tiền viện bảo hai nha hoàn đun ít nước sôi. Thân thể em đã nặng nề không thể mang, vác vật nặng được. Đợi bọn họ đun nước xong, em hãy bảo bọn họ mang đến đây ngay.

Lan Phượng Thương cũng đã biết chuyện về mấy đứa nhỏ rồi, đã như thế thì cũng không cần phải giấu giếm những người hầu nơi tiền viện nữa. Dù sao thì Thập Bát Nương vừa nhìn qua đã biết nhóm người hầu đó chính là tai mắt của Lan Phượng Thương để lại ở Thiên Trạch này.

Quyên Nhi thấy sắc mặt của tiểu thư có chút nôn nóng, vội vã đi làm ngay. Nhưng chợt nhớ tới việc gì đó, nàng ta lập tức xoay người lại hỏi :

– Tiểu thư ! Vương gia có nổi giận với người không?

Thập Bát Nương lắc nhẹ đầu đầu nói nhanh:

– Không ! Chàng không giận nhưng chắc chắn khi khỏe lại sẽ tính rõ nợ nần với ta.

Chuyện về mấy đứa nhỏ là do Lan Phượng Thương biết trước khi nàng nói thật với hắn. Nếu tính toán một cách nghiêm túc thì đúng là Thập Bát Nương có lỗi với hắn rồi. Dù Lan Phượng Thương có tức giận với nàng thì cũng là điều dễ hiểu thôi.

Nàng lại từ tốn trấn an Quyên Nhi :

– Em mau đi gọi người đun nước rồi mang đến đây đi. Cho dù vương gia có chtú tức giận cũng sẽ không làm khó ta đâu.

Thương thế Lan Phượng Thương nặng như vậy nhưng vẫn giả vờ tỏ ra thoải mái để tránh cho nàng phải lo lắng đã cho thấy là hắn rất quý trọng nàng. Đợi sau khi Lan Phượng Thương khỏe lại, chắc chắn sẽ ra vẻ nghiêm trang muốn được hầu hạ nhưng chắc chắn sẽ không so đo với nàng, không làm tổn hại đến nàng.

Nghe được lời tiểu thư, Quyên Nhi mới yên tâm rời đi làm việc. Thập Bát Nương xoay người nhìn thoáng qua cánh cửa phòng, nhìn vào chỗ Lan Phượng Thương đang nằm, sau đó mới cất bước đi tới phòng thuốc nhỏ của mình.

Nàng sao lại không biết vẻ bình thản kia chỉ là hắn giả vờ để mình an tâm cơ chứ? Chẳng qua nàng cũng không muốn Lan Phượng Thương áy náy nên vừa nãy mới phối hợp một chút, làm như không biết mà thôi. Không có Thập Bát Nương trong phòng, hắn sẽ an tâm hơn, ngủ cũng ngon hơn thường lệ.

Do hòm thuốc của Thập Bát Nương đã bị Thường thái y mượn mang đi nên hiện giờ trong phòng thuốc cũng chỉ còn lại một ít thuốc giảm đau, ma phí tán ( bột gây mê ) và một ít thuốc dự phòng. Vết thương trên người Lan Phượng Thương nghiêm trọng như vậy, bao nhiêu thuốc trong phòng vốn không đủ dùng.

Sau khi lấy thêm kéo và đồ dùng băng bó, Thập Bát Nương vội vàng rời khỏi phòng thuốc, ghé qua thư phòng của bọn nhỏ kê ra đơn thuốc điều trị cho Lan Phượng Thương.

Làm xong việc, nàng vội vàng đến tiền viện tìm Quyên Nhi thì bắt gặp ba tiểu tử đang khoe khoang với bọn A Hoa và Cẩu Tử chuyện phụ thân của chúng đã trở về.

Dáng vẻ chúng, đặc biệt là tam thiếu gia cực kỳ hưng phấn. Thấy Thập Bát Nương,trên mặt ba tiểu tử hiện lên vẻ vui mừng, vừa tươi cười chạy về phía nàng vừa hô lớn:

– Mẫu thân.

Thập Bát Nương cũng đoán được, bọn nhỏ nhất định đang thắc mắc sao phụ thân chúng không ra ngoài cùng nàng.Nhưng lúc này Thập Bát Nương cũng không thể giải thích cho chúng mọi chuyện, tránh cho đám nhỏ cuống cuồng lên, lo lắng .Nàng đành phải giấu cây kéo và bông băng vào trong tay áo, mỉm cười dịu dàng:

– Phụ thân của các con đi từ nơi rất xa về đây nên rất mệt mỏi.Các con có muốn nói chuyện thì cũng đừng quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi, có biết không?

Nàng xòe tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui sướng và hưng phấn vô cùng của ba tiểu tử, cố gắng khiến cho nụ cười của mình có vẻ tự nhiên hơn một chút tránh cho đám nhỏ lại hoài nghi.

Lan Hoài Sâm nghiêm nghị đáp lời:

– Nếu mẫu thân vội đi làm việc gì thì cứ đi đi ạ. Chúng con sẽ không đi quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi đâu.

Hai tên nhóc còn lại biết được phụ thân đang mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa lại được Thập Bát Nương trấn an nên không hỏi nữa, vui vẻ lôi kéo Cẩu Tử và A Hoa đi về nhà của hai người. Đám nhỏ muốn đem chuyện phụ thân đã trở về kể hết cho cha mẹ của Cẩu Tử và A Hoa và cả cha mẹ của Đại Bảo nữa, để cho mấy người hàng xóm cùng vui mừng cho huynh đệ bọn chúng.

Thập Bát Nương cẩn thận dặn dò Đại thiếu gia đừng để hai đệ đệ chạy đi quá xa, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, nhìn ba đứa con chạy vụt đi.

Nàng vừa trở lại tiền viện thì gặp ngay Phong bà bà và Lưu tỷ cũng vừa mới trở về.

Phong bà bà trông thấy nàng,vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, vội vàng bước đến gần:

– Tiểu thư ! Người trở về rồi . Lão nô sốt ruột muốn chết.

Cạnh bên, Lưu tỷ nhanh chóng thuật lại mọi chuyện. Nghe xong, Thập Bát Nương thở ra, khẽ nói với hai người bọn họ :

– Gia đã biết hết mọi chuyện rồi. Hiện tại, ngài ấy đang ở trong hậu viện dưỡng thương.

Phong bà bà vừa nghe thấy vậy, thân thể lập tức run lên, đột nhiên bước đến kiểm tra khắp người Thập Bát Nương một lượt.

Nàng hiểu ý bà, vội vàng trấn an :

– Sau khi gia biết chuyện cũng không có trách mắng gì ta, ngay lập tức đã thân thiết với bọn nhỏ. Bà không cần lo lắng.

Trong vương phủ, đối với việc Thập Bát Nương giấu giếm ba vị tiểu thiếu gia, tuyệt đối là bất lợi, ai phát hiện cũng có thể gây chuyện cho nàng… Từ khi Thập Bát Nương, Phong bà bà và Quyên Nhi bị đuổi đến Thiên Trạch này vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ chủ tớ giữa bọn họ cũng xuất phát từ tấm lòng chân thành hơn hẳn đám phụ nữ cùng các bà tử trong vương phủ. Khi biết được bí mật lớn nhất mà Thập Bát Nương vẫn chưa kịp nói ra đã bị phát hiện, Phong bà bà dĩ nhiên là lo lắng cho Thập Bát Nương rất nhiều. Chỉ sợ vương gia…

Nhưng bây giờ trông thấy sắc mặt của tiểu thư vẫn tốt, trên người cũng không có vết thương nào, lúc này, Phong bà bà và Lưu tỷ mới cảm thấy yên tâm.

Thập Bát Nương lấy từ trong ngực ra đơn thuốc lúc trước, nói với Lưu tỷ :

– Tỷ cầm đơn thuốc này rồi đi bốc thuốc về đây mau, ta đang cần dùng gấp!

Lưu tỷ nhận đơn thuốc xong, lập tức xoay người định đi ngay, Thập Bát Nương vội giữ nàng ta lại, lo lắng hỏi:

– Tỷ có mang theo nhiều tiền không ?

Sau khi lấy tiền hối lộ cho thị vệ của vương phủ trong túi của Lưu tỷ cũng chỉ còn lại hai lượng bạc. Nghe Thập Bát Nương nhắc nhở, nàng ta mới vội lôi bạc từ túi áo ra, hỏi nhanh:

– Chỉ còn có ngần này thôi, liệu có đủ không ?

– Còn có ngần đó thôi sao? Đơn thuốc này ít nhất cũng phải mất hơn hai mươi hai lượng bạc.- Thập Bát Nương lắc đầu, lấy ra từ trong ngực ba mươi lượng bạc đã chuẩn bị từ trước giao cho Lưu tỷ, khẩn trương :

– Tỷ hãy cầm lấy. Nếu như hiệu thuốc bắc ở trấn trên chỗ chúng ta không có thì hãy mướn xe ngựa đi sang trấn bên cạnh mua nhưng nhớ rõ là phải nhanh chóng trở về!

Sau khi, Lưu tỷ cầm bạc đi ra ngoài. Phong bà bà sắc mặt lại hiện lên sự lo lắng, hỏi lại Thập Bát Nương:

– Vương gia ! Ngài ấy. . . . . .

Thập Bát Nương cương quyết:

– Có ta ở đây, ta sẽ không để cho Vương gia gặp chuyện gì không may đâu. Bà hãy mau đi chăm sóc mấy huynh đệ Sâm nhi đi. …Có lẽ bọn chúng đang ở nhà Đại Bảo khoa tay múa chân nói với Vương đại ca và Vương đại tẩu chuyện phụ thân của chúng mới về rồi.

Phong bà bà nghe thấy vậy, biết rằng ba vị tiểu thiếu gia và Vương gia thật sự thân thiết với nhau, cũng yên tâm hơn chút. Bà cũng biết, có Vương gia ở đây tiểu thư nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì nên cũng không ở lâu nữa, lập tức bước ra khỏi nhà, đi đến nhà hàng xóm – Vương Đại Bảo cạnh bên.

Thập Bát Nương cũng không lại lâu. Sau khi dặn dò hai gã sai vặt ở tiền viện trông nhà cẩn thận, lại dặn dò hai bà tử hãy tạm thời ngừng công việc đang làm để đi nấu nồi cháo. Quyên nhi nghe Thập Bát Nương nói xong vội tiếp lời :

– Tiểu thư ! Em đi nấu cho, để hai bà bà đi quét sạch tuyết ở trong sân đi ạ !

Thập Bát Nương thoáng ngẩn người, sau đó gật đầu. Đồ ăn thức uống của nàng và mấy đứa nhỏ vẫn do Phong bà bà và Quyên Nhi phụ trách. Hiện tại, nếu giao cho người khác, cho dù đó là người mà Lan Phượng Thương tuyển chọn cho nàng thì Thập Bát Nương vẫn cảm thấy nhờ Quyên Nhi vẫn tốt hơn, yên tâm hơn:

Thập Bát Nương lên tiếp ngay:

– Em hãy tới nhà kho lấy một ít huyết yến đem đi hấp đi. Đợi đến khi Vương gia tỉnh lại cũng có thể đủ uống một ít. Thuận tiện đưa luôn cây kéo và bông băng cho người hầu, nói cho họ cách đun sôi,tiêu độc.

Sau khi dặn dò xong tất cả mọi việc, Thập Bát Nương lập tức quay về gian phòng ở hậu viện. Lúc này, Lan Phượng Thương đã chìm sâu vào giấc ngủ đúng như dự đoán của nàng.

Trông thấy đôi mắt của hắn đang khép hờ, nàng có hơi ngại ngần rồi cũng lấy khăn sạch trong phòng, lau mồ hôi cho Lan Phượng Thương.

Do vết thương ở trước ngực hắn vẫn chưa được xử lý cho nên Thập Bát Nương cũng không dám đắp chăn to cho hắn, sau đó đến phòng của ba tiểu tử lấy một chăn khàc đắp lại cho hắn.

Đáy lòng nàng chợt cảm thấy thật xót xa, khổ sở.

Người khác chỉ thấy những chiến tích huy hoàng của hắn, vinh quang vượt xa so với tiên vương gia và tiên vương gia đời trước nhưng có ai nhìn thấy được những khó khăn vất vả của hắn trên chiến trường này?

Mười bốn tuổi, Lan Phượng Thương đã xông pha ra chiến trường.Với sự hiểu biết của một người hiện đại như nàng thì mười bốn tuổi mới là một thiếu niên trẻ tuổi mà thôi, có thể làm được gì ? Ngoại trừ việc hiểu chuyện hơn hay nói một vài câu ngang bướng thì hầu như vẫn còn làm nũng với bố mẹ, thậm chí có một vài đứa đã bắt đầu thời kì nổi loạn của mình rồi.

Nhưng bởi vì tiên vương gia mất sớm,tuy lúc ấy, Lan Phượng Thương vẫn còn trẻ song không thể không gánh trên lưng trọng trách của cả vương phủ. Hắn không hề do dự, kiên quyết bước ra chiến trường.

Chiến công cũng không ít, mà vất vả, khổ sở trong quá trình đó chỉ có bản thân hắn mới biết được thôi.

Còn vết thương này nữa…Đã bao lần hắn bị thương như thế, giờ đây mới có thể kiên trì chịu đựng, giục ngựa chạysuốt ngày đêm.

Thập Bát Nương không kiềm được lòng. Đôi tay nhỏ vươn ra, xoa nhẹ lên khuôn mặt của người đàn ông đang ngủ say kia, thì thầm bên tai hắn :

– Một mình chàng gánh vác trách nhiệm thực quá mệt mỏi rồi, về sau hãy để thiếp chia sẻ mọi khó khắn cùng với chàng có được không?

Hắn vẫn im lặng say ngủ. Thập Bát Nương dần dần cũng bạo dạn hơn, ánh mắt quét khắp người Lan Phượng Thương,đánh giá một cách tỉ mỉ ngũ quan hoàn mĩ như tượng tạc của hắn. Trước mắt nàng lại hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại thiếu gia và Tam thiếu gia chính là bản sao thu nhỏ khuôn mặt của người này, không khỏi cười thầm trong lòng, thầm nghĩ hắn quả thực đã di truyền lại gien tốt cho bọn trẻ. Lại nghĩ đến chuyện cha mẹ của A Hoa đang để ý đến đứa con trai thứ ba nhà mình muốn chọn nó làm con rể, Thập Bát Nương không nhẫn nhịn được nữa bật cười. Đứa nhỏ này lớn lên vẻ mặt không khác gì cha của nó, làm cho người khác trông thấy đều yêu thích nhưng chỉ cần nhìn qua đã biết sau này lớn lên nhất định sẽ thành công tử đào hoa, gieo họa khắp nơi.

Mãi nghĩ, cho đến khi Quyên Nhi đã đi đến gõ cửa,Thập Bát Nương mới xuống giường, đi ra mở cửa cho hai nha hoàn mang nước vào trong. Nàng cũng nhận lại cây kéo và số bông băng mà Quyên Nhi đã tiêu độc. Đầy đủ mọi thứ, Thập Bát Nương muốn lập tức rửa miệng vết thương cho Lan Phượng Thương ngay nên bảo họ ra ngoài, trong phòng chỉ còn có hai người.

Sau khi đổ nước sôi vào trong chậu rửa mặt, Thập Bát Nương cầm cây kéo đang định cắt lớp băng bó cũ của Lan Phượng Thương thì nghe thấy Quyên Nhi đứng ở ngoài cửa báo là Thường thái y đang dẫn theo một nhóm người đến trả lại cái hòm thuốc.

Vừa nghe lời này, Thập Bát Nương liền ngừng tay, bỏ cây kéo xuống, chạy nhanh ra mở cửa.

Cửa mở, Thập Bát Nương nhìn thấy Thường thái y đi cùng một người quen mặt, hình như là kẻ đã mang da hổ đến đây lần trước. Nàng còn nhớ rõ tên của vị tướng quân đang đứng ở trước cửa này là Uông Sâm. Cả hai người đều tỏ vẻ mệt mỏi, có lẽ cũng do chạy một mạch từ quân doanh đến đây rồi.

Dọc đường đi, Thường lão thái y bị gió lạnh thổi qua khiến râu tóc vểnh hết cả lên. Vừa nhìn thấy Thập Bát Nương ông ta đã thở hổn hển, hỏi ngay:

– Thương …. tiểu tử… đã …chết…chưa ?

Thập Bát Nương có chút bất bình, mày liễu hơi chau lại. Chàng đã bị thương nặng đến vậy, ông ta không thèm hỏi thăm lấy một câu thì thôi, sao còn nỡ thốt ra những lời không tốt lành kia.

Uông Sâm đang đứng bên cạnh vội vàng kéo Thường thái y lại, sau đó nhìn về phía Thập Bát Nương, chậm rãi giải thích:

– Đêm qua, Thường thái y mới giải độc cho Vương gia nhưng hôm nay Vương gia đã vội vàng cưỡi ngựa cả ngàn dặm đến thiên trạch tìm vương phi rồi. Trên người Vương gia vốn dĩ đã có vết thương nặng, nếu còn cưỡi ngựa đi cả một chặng đường dài như thế quả thực là chuyện không hay….Thường thái y cũng là vì lo lắng sốt ruột cho Vương gia nên vừa rồi mới nói năng không suy nghĩ như vậy, mong Vương phi đừng trách.

Thường thái y còn muốn nói thêm điều gì mữa nhưng lại bị Uông Sâm ngăn cản. Ông chỉ đành tức giận mà từ bỏ, vừa thở hồng hộc vừa khẽ vuốt lại chòm râu vì bị gió lạnh thổi qua mà vểnh ngược lên.

Trông thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của họ, Thập Bát Nương cũng không nói thêm lời nào nữa, gật nhẹ đầu, nói với Thường thái y :

– Bá phụ có thể yên tâm rồi ! Đã có Thập Bát Nương ở đây, ta sẽ không để cho hắn gặp chuyện gì không may đâu.

Nói xong, Thập Bát Nương nhận lấy hòm thuốc từ Quyên Nhi, dặn dò cẩn thận:

– Em hãy mau đưa Thường thái y và Uông tướng quân xuống nghỉ ngơi, nhớ dặn nha hoàn đun thêm chút nước ấm mang đến cho bọn họ.

Thường thái y thấy nàng vội vã muốn đi vào bên trong chữa trị cho con ngựa hoang không biết sợ chết kia, cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ thong thả nói với Thập Bát Nương :

– Trong hòm thuốc còn có một ít thuốc mỡ là do lão phu mới chế ra tối hôm qua, phu nhân nhớ lấy ra bôi cho hắn.

Thập Bát Nương gật đầu, không nói thêm gì nữa, lập tức đi vào. Quyên Nhi cũng vội đưa hai người đến phòng khách để nghỉ tạm. Thường thái y có chút tò mò hỏi ngay:

– Ba con ngựa hoang nhỏ kia đâu rồi ?

Ông sực nhớ tới ba tiểu oa nhi đã từng đấm đá người mấy hôm trước, lòng có chút thay đổi. Chuyện đó thực sự khiến cho ông ta cảm thấy mơ mơ ảo ảo, nửa tin nửa ngờ:

Quyên Nhi cũng không giấu giếm chuyện gì nữa, nói ngay:

– Sau khi nhìn nhận Vương gia thì ba tiểu thiếu gia đã đi ra bên ngoài chơi đùa rồi.

Trong lòng Quyên nhi còn đang oán trách vị lão thái y này mang chuyện của ba tiểu thiếu gia tiết lộ ra ngoài nên thái độ đối với ông ta cũng không hề nhiệt tình. Nàng chỉ dặn dò bọn họ hãy ở trong này nghỉ ngơi, nha hoàn sẽ đun nước ấm mang đến đây cho họ tắm rửa. Không cần ông nói gì thêm nữa, Quyên Nhi bước khỏi phòng.

Trong phòng của Thập Bát Nương, nhờ mang trả lại hòm thuốc nên chuyện chữa trí cũng thuận lợi hơn rất nhiều….Nàng không hề do dự hạ thuốc gây mê khiến Lan Phượng Thương ngủ say, sau đó tranh thủ lúc hắn đang mất ý thức cắt bỏ lớp băng bó cũ dính máu trên người. Nhìn thấy vết thương lớn đã có vài chỗ thịt thối rữa trước ngực Lan Phượng Thương, Thập Bát Nương cảm thấy lồng ngực như thít lại, mắt không rời người đàn ông đang ngủ say kia. Trong ánh mắt nàng không chỉ mang theo vẻ thương xót mà còn có sự đau lòng khôn xiết. Quả nhiên hắn đã bất chấp tất cả, chạy đến đây vì mẹ con nàng.

Sau khi bỏ số băng vải dính máu sang một bên, Thập Bát Nương dùng số băng vải sạch nhúng qua nước sôi, vắt khô, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng chà lau vết máu trên người Lan Phượng Thương.

Đợi đến khi lau sạch hoàn toàn vết máu trên người hắn thì nước ở trong chậu cũng đã thay đi thay lại hai lần, cuối cùng thay thêm một lần nữa thế mà máu vẫn loang đỏ cả chậu nước ấm, đủ biết thương thế hắn phải chịu nặng đến thế nào.

Lau xong máu, Thập Bát Nương phát hiện vết thương ở ngực Lan Phượng Thương là do trúng tên. Nàng lập tức cầm con dao nhỏ bên cạnh cắt hết thịt thối, sau đó mới rắc thuốc và thay băng cho hắn.

Sau khi hoàn thành mọi việc, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lan Phượng Thương, Thập Bát Nương không kiềm chế được cúi đầu khẽ hôn mấy cái lên khuôn mặt tuấn tú đang thiêm thiếp. Ánh mắt nàng tràn ngập nét nhu tình, trông càng thuần khiết, đáng yêu hơn.

Quyên Nhi đã nấu xong cháo bưng tới nhưng Thập Bát Nương không muốn đánh thức hắn nên bảo Quyên Nhi hãy mang cháo đến cho Thường thái y và Uông tướng quân trước. Nàng ấy có vẻ lưỡng lự không muốn đi. Thập Bát Nương hiểu ý, khẽ cười:

– Mau đưa đi đi ! Chuyện này đâu thể trách ông ấy được.

Quyên Nhi mang cháo ra ngoài. Thập Bát Nương đắp lại chăn cho Lan Phượng Thương rồi cũng bước ra phòng khách, dự định nói vài chuyện cùng Thường thái y.

Lúc này, hai người kia đang thỏa mãn húp cháo nóng sùm sụp, thỉnh thoảng lại gắp vài miếng dưa cải ăn cùng. Đoạn đường đến đây rất dài,trên đường đi họ vừa lạnh vừa đói. Thế mà Lan Phượng Thương thân mang trọng thương lại có thể từ quân doanh đến đây nhanh như thế, quả là có chút dọa người.

Thập Bát Nương cũng rất cảm kích họ vì lo lắng cho Lan Phượng Thương nên mới vội vã đến nơi này. Nàng khẽ nở nụ cười, hơi cúi người cảm ơn bọn họ

– Trên đường đến đây hai người đã vất vả rồi.

Uông Sâm thấy Vương phi qua đây , nhanh chóng duỗi đôi chân đang đặt ở trên ghế xuống. Vẻ thô lỗ của quân nhân lại bị Vương phi trông thấy. Cho dù hắn là đàn ông da thô mặt dày thì khuôn mặt vẫn hơi đỏ lên, vội đứng lên đáp lại:

– Thuộc hạ không biết vương phi đến nên đã thấy lễ…

Thường lão thái y ở bên cạnh vừa tiếp tục ăn cháo vừa thong thả nói :

– So với tiểu tử kia thì hành động của lão phu và Uông Sâm cũng không có gì đáng nói.

Nghe vậy, Thập Bát Nương bất giác thở dài,khẽ nói:

– Đúng là cậy mạnh mà.

Uông Sâm và Thường thái y là hai người thân thể khỏe mạnh, đi đến đây còn mệt mỏi như thế. Lan Phượng Thương còn mang trọng thương. Hắn phóng ngựa đến đây còn không phải là cậy mình mạnh khỏe bất chấp cả an toàn của bản thân hay sao ?

Thường thái y thấy vẻ mặt của nàng nghiêm nghị, cũng không tiếp tục bày ra dáng điệu đùa cợt nữa,lập tức buông bát đũa trong tay, hỏi ngay:

– Nghiêm trọng lắm phải không ?

– Miệng vết thương đã bị mưng mủ.-Thập Bát Nương lại thở dài, từ tốn tiếp lời- Lần này nếu không tĩnh dưỡng đến mười ngày, nửa tháng thì chắc chắn không thể xuống giường được.

Miệng vết thương vốn đã được Thường lão thái y xử lý rất tốt, dựa theo thể chất khỏe mạnh của Lan Phượng Thương thì chỉ khoảng ba bốn ngày là đã có thể xuống giường đi lại bình thường, chẳng qua là hắn cố chấp đi cả một quãng đường dài dẫn đến thân thể bị suy kiệt, dẫu có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Vết thương trên người hắn tới lúc nàng kiểm tra thì đã chuyển biến rất xấu rồi.

Thường thái y nghe thấy Lan Phượng Thương không xảy ra biến chứng gì quá nguy hiểm cũng yên lòng, nói với Thập Bát Nương :

– Nhiệm vụ của tiểu tử kia xem như đã hoàn thành, vẫn còn chút thời gian, tạm thời mấy ngày này cứ để hắn ở đây nghỉ tĩnh dưỡng cho khỏe đã.

Rồi lại giống như nhớ tới điều gì, ông lại lập tức dặn dò Thập Bát Nương :

– Trước kia, tiểu tử kia cũng đã từng có một lần bị thương không nhẹ nhưng lại không có thời gian để an dưỡng, lần này hãy chăm sóc cho hắn thật tốt, chớ để cho có di chứng gì ảnh hưởng về sau.

Thập Bát Nương gật đầu đồng ý nhưng nàng còn cảm thấy trong giọng nói của ông ấy còn ẩn chứa một điều kỳ lạ gì đó nên vội hỏi thêm :

– Thường đại bá còn có chuyện quan trọng hay sao mà lại vội vàng ra đi như vậy?

Thường lão thái y cười nhẹ, nói ngay:

– Đây là điều đương nhiên, chứng bệnh của Vương phi lão phu ở trong hoàng cung tìm từ trong thư tịch lâu như vậy nhưng cũng chỉ có thể viết ra một nửa đơn thuốc. Một nửa đơn thuốc còn lại thì lão phu đang muốn đi tìm vị sư huynh quái y của lão phu để hỏi đấy.

Dứt lời, đôi mắt của ông bỗng lóe lên một ý gì song cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục uống cháo.

Lần này, Thương tiểu tử trúng độc, loại độc này chắc chắn có liên quan tới Tây Vực. Sư huynh của ông ta lại ở Tây Vực nên nhân tiện khi đi tới đó hỏi han,một phần có thể tìm phương thuốc chữa cho Thập Bát Nương, một phần là muốn điều tra xem lần này Thương tiểu tử rốt cuộc là bị người nào ám sát. Từ trước tới giờ, Tây Vực không hề tham gia vào cuộc chiến tranh giữa Thát Đát và Đại Hạ. Liệu có phải là bọn họ đối với Đại Hạ lại có thêm dã tâm nên lúc này mới phái người muốn dùng độc để ám sát tướng quân bảo vệ Đại Hạ không?

Thập Bát Nương không biết được tâm tư trong lòng Thường lão thái y nên sau khi báo tin bình an, thấy nha hoàn đun nước đã đưa thùng nước nóng đến, nàng vội dặn dò hai người bọn họ rửa mặt rồi nghỉ ngơi một đêm, nếu có chuyện gì cần sai bảo thì để người hầu đi làm.

Dặn dò xong, Thập Bát Nương bước ra ngoài, vừa đúng lúc Lưu tỷ bốc thuốc quay lại. Phải tốn mất hai mươi năm lạng bạc, cuối cùng nàng ta cũng bốc được toàn bộ số thuốc theo đơn thuốc mà Thập Bát Nương đã viết ra.Thập Bát Nương cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ số thuốc trên một lần, xác nhận không có lầm lẫn gì, nói Lưu tỷ mang đem một thang thuốc đun với sáu bát nước sắc thành một bát. Khi nào sắc xong thì mang đến phòng nàng.

Ba tiểu tử kia đi đến nhà mấy người bạn chơi khoe khoang về phụ thân cao lớn uy mãnh của bọn chúng, hiện tại cũng đã trở về,trên khuôn mặt vẫn còn mang theo vẻ hưng phấn.

Do ba tiểu thiếu gia đã bị Vương gia phát hiện ra nên Phong bà bà cũng cần đưa bọn họ đi về bằng cửa sau nữa. Thời điểm, bọn họ đi vào từ trước đã khiến cho mấy người hầu ở tiền viện vô cùng kinh ngạc.Từ trước tới giờ, bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy ba tiểu thiếu gia, thậm chí là cũng chưa bao giờ nghe thấy chuyện Vương gia còn có ba đứa con nhỏ. Cho đến tận khi Phong bà bà đưa bọn họ đi vào hậu viện thì đám người hầu vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng của bọn họ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Sau khi đi vào hậu viện, Phong bà bà giao cho Lưu tỷ chăm sóc ba vị tiểu thiếu gia còn bà ấy thì đi làm cơm chiều.

Thập Bát Nương gặp lại ba tiểu tử kia thì thấy bọn chúng đang ở cùng với cô con gái Tiểu Đồng và cậu con trai Tiểu Bảo của Lưu tỷ. Ngoài ra, còn có cả Cẩu Tử, A Hoa, Đại Bảo và cả Hoàng nãi nãi nữa. Sau khi Hoàng nãi nãi biết chuyện phụ thân của ba tiểu tử đã trở về, bà cảm thấy vui mừng thay cho bọn chúng nên mới qua đâu, nhân tiện thăm hỏi luôn.

Ba tiểu tử kia trông thấy Thập Bát Nương, vội vàng chạy tới ôm lấy chân mẫu thân của mình, ngẩng đầu lên nói với nàng hôm nay là một ngày thật vui. Trước đây chưa bao giờ ba đứa cảm thấy vui như thế.

Thập Bát Nương cúi người xuống ôm lấy Tam thiếu gia đang ôm chặt hai chân của mình lên. Tiểu tử kia bởi vì hưng phấn mà nước mũi chảy ròng ròng. Nàng vội lấy khăn tay lau mũi cho cậu bé, mỉm cười nói với cậu :

– Là vì phụ thân đã trở về nên vui lắm sao ?

Tam thiếu gia được mẫu thân lau nước mũi cho, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi xấu hổ, ôm cổ của mẫu thân thỏa mãn gật mạnh đầu, sau đó chợt hỏi :

– Về sau này, phụ thân sẽ sống cùng chúng ta có phải không ?

Trông thấy hai đứa con lớn ở bên cạnh cũng đang chớp chớp đôi mắt to chờ đợi câu trả lời của nàng, Thập Bát Nương lắc đầu nói :

– Mẫu thân cũng không biết được.

Những ánh mắt chờ mong vụt trở nên mờ mịt khiến Thập Bát Nương vội bổ sung thêm:

– Phụ thân còn phải dẫn binh mã ra chiến trường mà.

Nghe thấy mẫu thân của bọn chúng nói vậy, ánh mắt của ba tiểu tử kia lại sáng rực lên. Tam thiếu gia vội hỏi ngay :

– Phụ thân không thể mang chúng ta đi cùng sao ? Đại ca, nhị ca, mẫu thân và con nữa…

Thập Bát Nương vừa nhéo nhéo cái mũi nhỏ của tên tiểu tử đang ôm trong ngực vừa nghiêm mặt, ra vẻ giáo huấn:

– Người còn chưa cao bằng con ngựa nhỏ ra đến chiến trường không chừng sẽ dẫm bẹp mất.

Lưu tỷ ở bên cạnh, cười nhẹ, lên tiếng nói với Lan Hoài Nhân:

– Cần phải ăn thật nhiều cơm thì mới có thể lớn nhanh được, có thể cao lớn giống như phụ thân của mấy cậu bây giờ vậy. Đến lúc đó các tiểu thiếu gia cũng có thể đi ra chiến trường bảo vệ quốc gia.

Ngay bữa tối ngày hôm đó, ba tiểu tử kia mỗi người đều ăn một bát cơm to cùng với thịt hấp cách thủy và ăn thêm cả một bát cháo nữa. Khi ăn chúng vô cùng hưng phấn, mong mình mau lớn, cùng ra chiến trường với phụ thân.

Thập Bát Nương lại quay về chăm sóc cho Lan Phượng Thương, đánh thức hắn rồi nâng dậy để uống thuốc.

Tuy Lan Phượng Thương chưa uống chạm môi vào thuốc nhưng hắn đã ngửi thấy vị đắng . Đôi mày nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe theo lời khuyên giải và an ủi của Thập Bát Nương ngửa đầu uống hết bát thuốc.

Do đã ngủ khoảng một hai canh giờ, hơn nữa lúc này lại bị vị thuốc đắng kích thích một chút nên dáng vẻ của Lan Phượng Thương đã không còn vẻ mệt mỏi nữa. Ngược lại hắn còn cảm giác thân thể sạch sẽ và thỏai mái hơn. Hắn biết, Thập Bát Nương đã xử lý vết thương trên người mình.

Nàng nhẹ nhàng gọi Quyên Nhi mang cháo đến rồi kể cho hắn nghe chuyện hôm nay ba tiểu tử kia vui sướng thế nào, đem chuyện phụ thân đã trở về lan truyền khắp đầu đường cuối xóm thế nào. Mục đích của Thập Bát Nương là muốn nói cho Lan Phượng Thương biết mấy đứa con của hắn không chỉ yêu quý mà còn tự hào về hắn vô cùng.

Lan Phượng Thương làm sao không biết tâm ý của nàng chứ. Nhưng nghe xong, chân mày hắn cũng toát ra vẻ nhu hòa nói với nàng :

– Ta cũng rất yêu quý bọn chúng.

Lời nói này khẳng định tình cảm của hắn đối với ba tiểu tử kia, đồng thời cũng muốn cho người con gái đã không nề hà, quan tâm chăm sóc hắn một viên ” thuốc an thần, định tâm ”. Từ nay nàng không cần lo lắng cho ba đứa con không được thân phụ thương yêu sẽ tủi phận thế nào.

Sau khi Quyên Nhi mang cháo đến, Thập Bát Nương lại hầu hạ Lan Phượng Thương ăn hết hai bát cháo. Do hắn đang bị trọng thương, không thể ăn đồ tanh cho nên cháo cũng chỉ cho vài hạt muối ăn và một chút thịt băm nhỏ mà thôi. Dù bụng Lan Phượng Thương đang cồn cào nên khi ăn vào lại thấy rất ngon.

Ăn cháo rồi, Thập Bát Nương lại chèn thêm một gối để hắn tựa vào bên cạnh. Trông thấy nàng cẩn thận hầu hạ mình, Lan Phượng Thương không khỏi cảm thấy buồn bực nói ngay:

– Nàng coi ta giống như mấy anh em của Sâm ca nhi phải không ?

Nàng không muốn hắn phải buồn bực nên vội vã đáp lại ngay:

– Chàng nói sai rồi ! Chàng là trượng phu của thiếp mà…

Lan Phượng Thương nghe thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, khẽ quay mặt đi, giọng có chút dằn dỗi:

– Nàng đừng có hoa ngôn xảo ngữ. Ta vẫn chưa tính sổ với nàng chuyện về mấy đứa nhỏ đâu.

Thập Bát Nương phải nói chuyện, giải thích với hắn rất lâu cho tới khi Phong bà bà nấu xong huyết yến bưng đến mới ngừng lời.

Biết náng hết lòng vì mình nên Lan Phượng Thương lập tức uống hết số huyết yến kia. Trước khi sắp chìm vào giấc ngủ hắn lại quay sang dặn dò nàng : “ Chỗ còn thừa nàng hãy giữ lại để dùng đi.”

Thập Bát Nương mỉm cười đồng ý, sau đó thổi đèn, cởi áo khoác, chạm tay vào người Lan Phượng Thương.

– Chàng hãy nằm lui vào trong một chút. Thiếp muốn được nằm cạnh chàng, hầu hạ chàng mà….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.