[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 65 : Hoảng sợ




Lúc này, Thập Bát Nương hoàn toàn không biết một chút thông tin gì về tình hình của Thiên Trạch cho nên ngoại trừ việc bị mấy người phụ nữ trong vương phủ gây ra vài chuyện phiền phức thì cuộc sống của nàng ở nơi này có thể nói là hoàn hảo.

Lúc đầu giờ chiều, Thập Bát Nương vừa mới nằm xuống chợp mắt một lát thì lão vương phi đã mang theo người tự mình đi đến biệt viện này, muốn nàng đi cùng bà đến ngôi chùa ở ngoại thành thắp hương, thuận tiện công đức thêm chút tiền dầu đèn cầu bình an.

Thập Bát Nương vừa nghe xong, trong lòng âm thầm cảm thấy bất đắc dĩ, khẽ cười. Suy nghĩ của nàng vốn rất nhạy bén. Sao nàng lại không biết mục đích thực sự của lão vương phi là muốn cùng nàng đi cầu tự, mong mau chóng có con cháu trong nhà.

Lão vương phi cũng thừa hiểu nàng dâu của mình vốn thông minh nhạy bén, nỗi niềm trong lòng cũng không thể giấu giếm được nàng. Chẳng qua…. Bà thật sự không nhẫn nhịn được nữa. Thượng thư phu nhân hôm trước có nói: Ngôi chùa nằm ở ngoại thành rất linh, lúc trước Tiểu Phong Tử của nhà bà ấy cũng là đến đó cầu mà được.

Một người như lão vương phi, đang vô cùng khao khát tôn tử, lại nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Phong Tử, liền muốn dẫnThập Bát Nương đến đó lễ bái một phen, mau chóng hoàn thành ước nguyện có cháu ẵm bồng. Dù là phương cách này có hơi “lạc hậu”, thành công không lớn, bà vẫn muốn thử xem sao.

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của lão vương phi, Thập Bát Nương cảm thấy trong lòng có chút hổ thẹn. Nàng cố gắng khiến cho nụ cười của mình thoạt nhìn tự nhiên một chút, sau đó mới dè dặt nói với bà :

– Bà bà! Nếu Thập Bát Nương thật sự có thể sinh cháu cho người. Người sẽ rất vui mừng phải không ?

Nghe Thập Bát Nương nói vậy, khuôn mặt lão vương phi ngưng lại đôi chút, rồi vui mừng nói với nàng :

– Nếu con thực sự sinh cho mẫu thân một thằng cu thật bụ bẫm khỏe mạnh, mẫu thân sẽ lập tức làm chủ thay con, ban vị trí thế tử của vương phủ cho tiểu tử kia!

Thập Bát Nương là chính phi. Đứa bé do nàng sinh ra dĩ nhiên là con trai trưởng. Hơn nữa, nếu đã lập vị trí thế tử này thì tương lai đứa con của Thập Bát Nương trưởng thành sẽ danh chính ngôn thuận là người thừa kế vương phủ. Đến lúc đó mẫu vinh tử quý, địa vị của Thập Bát Nương trong vương phủ sẽ vững vàng như núi, khó thể chuyển lay.

Lời của lão vương phi đã thẳng thắn như thế. So với ngàn câu hứa hẹn càng khiến cho Thập Bát Nương cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn nhiều.Nàng khoác thêm quần áo ấm, vội đỡ lão vương phi đi ra khỏi biệt viện.

Bên ngoài, Tạ Linh Sở và ba di nương trang phục đơn giản đã đợi sẵn. Thập Bát Nương vốn còn tưởng lão vương phi cũng gọi các nàng ấy đến cùng đi cầu phúc . Bỗng dưng, Tạ Linh Sở bước đến hành lễ với hai người, giọng nói ngọt ngào, nhè nhẹ cất lên:

– Bà bà ! Tì thiếp nghe nói người định đi đến ngôi chùa ở ngoại thành để dâng hương cầu Phật tổ và công đức thêm tiền dầu đèn. Trước đây, tì thiếp cũng nghe nói nơi đó rất linh ứng nên mới cùng với ba di nương đi đến đây, hi vọng có thể cùng người đi chùa thắp hương cầu xin Phật tổ, cầu nguyện cho vương gia ở bên ngoài mọi chuyện bình an thuận lợi, vạn sự tốt lành cho chúng thiếp có thể an tâm hơn một chút, mong bà bà cho phép.

Đại di nương, Nhị di nương, Tam di nương cũng lần lượt tiến lên hành lễ, dịu dàng:

– Bà bà ! Thỉnh bà bà đồng ý cho chúng tì thiếp. Càng nhiều người đi thì sẽ càng có lời cầu nguyện cho vương gia. Chúng tì thiếp ở nhà nghĩ đến vương gia bên ngoài chịu cảnh đao qua kiếm lại, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, ban đêm không thể ngủ yên, khó được có cơ hội cùng bà bà đi lên chùa một chuyến, bà bà mong người đồng ý ạ.

Thập Bát Nương nhìn bọn họ, trong lòng khẽ thở dài. Nhóm tiểu thiếp này quả thực hiểu rất rõ tấm lòng của lão vương phi dành cho vương gia, luôn mồm nói là vì vương gia. Nhưng nàng biết rõ trong lòng mấy vị thiếp thất ý định thực sự cũng là vì tư lợi, muốn lôi kéo, lấy lòng lão vương phi. Tuy vậy, tiếng là cầu phúc cho vương gia, không có lý do gì mà lão vương phi không đồng ý.

Thấy bà do dự, Thập Bát Nương liền khẽ cười, nói với bà:

– Bà bà ! Sở trắc phi và các di nương có lòng như vậy. Người hãy cho phép bọn họ cùng đi đi ạ.

Khi Thập Bát nương nói những lời này, Tạ Linh Sở và mấy di nương đều nhìn về phía nàng. Trong đôi mắt phượng đẹp đẽ của Sở trắc phi ánh lên vẻ châm biếm cùng ganh tỵ trong khi ba người còn lại đầy vẻ hiếu kỳ, muốn tìm hiểu thâm ý sâu xa chất chứa ở trong nàng.

Lão vương phi nghe thấy lời nói của Thập Bát Nương thì khẽ phất tay áo, nhẹ giọng :

– Vậy thì cùng đi thôi.

Đoàn người có cả hộ vệ cùng nhau nhộn nhịp đi vào chùa.

Dưới sự dẫn dắt của vị tiểu hòa thượng, lão vương phi và nhóm người Thập Bát Nương cùng thắp hương, theo thứ tự lần lượt quỳ gối trước Phật tổ kim quang chói lòe, chân thành tha thiết cầu nguyện….Khấn nguyện xong rồi, tiểu hòa thượng nhanh nhẹn giúp bọn họ đem hương cắm vào lư hương ở phía trên.

Thập Bát Nương lấy từ trong tay áo ra một túi bạc đưa cho tiểu hòa thượng, nói với chú :

– Đây là tiền dầu đèn mà chúng tôi muốn công đức cho Phật tổ. Xin tiểu sư phụ thay mặt nhà chùa nhận giúp cho.

Tiểu hòa thượng kia vẫn còn trẻ, chưa từng trải nhiều nên khi cầm túi bạc nặng trịch kia, vẻ mặt có chút kích động vái nàng một lễ, sau đó liền vào trong gọi chủ trì.

Lão vương phi từ tốn căn dặn nhóm người của Sở trắc phi hãy đi qua các gian khác để thắp hương. Việc này khiến ý đồ muốn cận kề bên lão vương phi lấy lòng bà của họ bị phá vỡ. Cả bốn người dùng dằng không muốn nhưng dưới cái nhìn chăm chú của lão vương phi cuối cùng vẫn phải không cam lòng bước ra ngoài.

Đám người đó đã ra ngoài, lão vương phi mới quay sang nói chuyện cùng với lão trụ trì đứng gần đó. Bà nhẹ nhàng:

– Chủ trì ! Phiền ngài dẫn đường cho chúng tôi sang phía miếu Quan Âm đại sĩ lễ Phật.

Lão chủ trì nghe thấy vậy, nhìn thoáng qua Thập Bát Nương đang ở bên cạnh, trong lòng lập tức hiểu rõ, vái chào lão vương phi một, thong thả đưa lão vương phi, Thập Bát Nương và một vài vị phu nhân khác và con dâu của họ đi đến từ đường nhỏ ở phía ngoài.

Dọc đường đi, vẻ mặt của Thập Bát Nương đều mang theo nụ cười dịu dàng. Nàng vốn là một người hiện đại có bằng cấp cao, sao có thể tin mấy chuyện này. Chẳng qua đây là cổ đại, nàng dù muốn dù không thì cũng nên nhập gia tùy tục.

Hai mẹ con Thập Bát Nương vừa vào trước cửa từ đường tình cờ gặp hai phụ nhân trẻ tuổi vừa mới bước ra từ bên trong. Gương mặt họ hiện rõ vẻ vui mừng không thể che dấu. Lão vương phi vừa trông thấy vẻ mặt của họ, vội kéo Thập Bát Nương đi vào rất nhanh, chỉ sợ vận may sẽ bị người khác xin hết, khiến Thập Bát Nương không ngớt mỉm cười.

Sau khi quỳ gối khấu đầu trước tượng Quan Âm tặng con ở trước mặt, lão vương phi và Thập Bát Nương bắt đầu cầu nguyện….Dù lòng không thật tin tưởng nhưng đã tới đây Thập Bát Nương tự nhiên sẽ thành tâm cầu Bồ Tát phù hộ. Nàng nhắm nghiền mắt, chậm rãi cầu khẩn Bồ Tát về những ước nguyện trong lòng mình.

Lão vương phi đã cầu nguyện xong, khoan thai đứng lên, đưa Thập Bát Nương đi xin quẻ.

Thập Bát Nương xóc được một lá thăm là quẻ hạ. Lúc nàng vừa nhìn thấy, con tim nhói lên một nhịp, không biết Bồ Tát có đồng ý với những lời cầu nguyện cho tương lai của nàng chăng?

Lão vương phi lại cầu được một lá thăm là quẻ thượng. Bà hoan hỉ quay sang thì thấy được lá thăm của con dâu là quẻ hạ. Hơn nữa sắc mặt Thập Bát Nương còn tái nhợt. Lòng bà có chút đau xót, vội vàng trấn an nàng không cần lo lắng quá, chuyện sẽ không có gì nghiêm trọng lắm đâu.

Cả hai mang lá thăm cho hòa thượng giải quẻ. Vị hòa thượng tiếp nhận quẻ xăm, chăm chú giải thích cho từng người.

Lá xăm của lão vương phi là quẻ tốt nhất. Nhìn quẻ, hòa thượng cười nói với bà:

– Mong muốn của thí chủ trong năm nay nhất định sẽ trở thành sự thật.

Lão vương phi vô cùng vui vẻ. Bà vừa cảm tạ hòa thượng vừa hứa hẹn nếu những điều ông ta vừa nói là đúng, mong muốn của mình trở thành sự thật thì bà nhất định sẽ đến chùa công đức thêm tiền dầu đèn. Bà lại trao cho ông ấy quẻ xăm của Thập Bát Nương.

Nhận lấy quẻ xăm của nàng, hòa thượng vốn đang tươi cười bỗng khẽ chau mày. Ông nhìn nàng chăm chú rồi một tiếng thở dài bất chợt thốt ra.

– Những chuyện đã qua vốn không phải do phu nhân gây ra nhưng ông trời lại bắt người gánh chịu. Thật là làm khó cho phu nhân.

Những lời này đối với người ngoài cuộc thật khó hiểu nhưng với Thập Bát Nương lại như tiếng sấm đánh giữa trời quang. Nàng vô cùng kinh hãi, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mà trong suốt của vị hòa thượng đang ngồi trước mặt, run rẩy ướm lời:

– Đại sư có thể nói rõ hơn được không ạ ?

Hai tay của nàng đang xiết chặt chiếc khăn tay, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng. Ý của vị hòa thượng này là . . . . .

Hòa thượng giải xăm nhắm mắt lại, lắc đầu nói :

– Thấy không rõ nên không thể nói hết.

Bên cạnh, chủ trì nghe ông ta nói vậy, cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Thập Bát Nương. Sư đệ của ông ta đối với số mệnh của mọi người có thể nói là thông hiểu. Ngôi chùa này của bọn họ hương khói không ngừng như hiện nay, nguyên nhân trong đó có thể nói phần lớn là do dân chúng đến dâng hương nhờ vị sư đệ này chỉ điểm khỏi bến mê nhưng khi đối mặt với vị phu nhân này, sư đệ của ông ta lại nói không thể nhìn rõ số mệnh của nàng, nguyên nhân là vì đâu?

Đợi đến khi tiểu hòa thượng đưa lão vương phi và Thập Bát Nương ra ngoài thì chủ trì mới quay sang hỏi sư đệ mình:

– Sư đệ ! Vị nữ thí chủ kia, nàng. . . . . .

Lúc này, hòa thượng giải xăm mới mở to mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ quái dị khó hiểu, nhìn theo hướng mà Thập Bát Nương vừa rời khỏi lắc đầu, ý bảo sư huynh của ông ta đừng hỏi nhiều.

Phía ngoài, Sở trắc phi và ba vị di nương dĩ nhiên hiểu ý lão vương phi bảo các nàng đi nơi khác là vì bà muốn đưa Cố Thập Bát Nương đi đến chỗ Quan Âm tặng con cầu nguyện. Trong lòng bọn họ bất mãn thầm nguyền rủa cả ngàn vạn lần nhưng khi bọn họ nhìn thấy lão vương phi đi ra vẫn vội vàng đi đến, miệng cười như hoa nở,muốn lấy lòng lão vương phi.

Thập Bát Nương sau khi nghe giải xăm đến khi vào trong xe ngựa, tâm trạng vẫn chưa khôi phục lại được. Nàng khẽ xốc màn xe lên nhìn ra ngoài, nhìn ngôi chùa lớn hương khói thịnh vượng này, trong lòng lại thấy ngổn ngang trăm mối.

Trở lại vương phủ, đợi mấy vị di nương đi rồi, nàng mới nhẹ giọng nói với lão vương phi :

– Lần trước, con dâu được vương gia ban cho huyết yến. Sau khi trở về đều chia ra dùng mỗi tháng hai lần. Từ đó đến nay, con cảm giác thân thể đã khỏe hơn không ít. Hôm nay lại là ngày dùng huyết yến. Bà bà ! Con dâu muốn về Thiên Trạch, trước là để uống huyết yến đúng hạn, sau đó lại tĩnh dưỡng thêm một vài ngày rồi lại trở về thăm người. Người thấy như vậy có được không ạ ?

Nàng vừa kéo tay lão vương phi vừa nói, biểu hiện như một cô con gái ngoan ngoãn đang làm nũng mẫu thân. Lão vương phi là người tinh ý, từ lúc ở trong chùa nhìn thấy Thập Bát Nương nghe vị hòa thượng giải quẻ đến khi lên đường trở về sắc mặt vẫn luôn không tốt. Bà cũng nghĩ, thời gian gần đây vương phủ lại bận rộn nhiều việc. Nếu lão bà như bà cứ khăng khăng giữ nàng ở lại sẽ càng khiến cho nỗi buồn trong lòng Thập Bát Nương càng thêm nữa. Về Thiên Trạch không phải không tốt. Đó là nơi lão vương gia quá cố đã từng sống. Tuy rằng đơn giản nhưng lại rất yên tĩnh, là nơi rất tốt để tĩnh dưỡng, có lợi cho sức khỏe của nàng.

Thấy bà có dấu hiệu buông lỏng, Thập Bát Nương vội nói thêm mấy lời trấn an bà. Cuối cùng lão Vương phi cũng đồng ý còn không quên dặn dò Thập Bát Nương :

– Vương nhi không biết khi nào thì trở về. Nếu Vương nhi trở lại thì con cũng phải trở về ngay. Con đã nhớ rõ chưa ?

Lão Vương phi không hề quên lời vị đại sư kia vừa nói với mình. Ông ta nói : ” Năm nay, bà nhất định sẽ có cháu đích tôn.” Nếu Thập Bát Nương đi rồi, Vương nhi lại sống chết cũng không chịu cùng với đám tiểu thiếp….Vậy thì phải đến lúc nào bà mới có đứa cháu bụ bẫm để bế bồng đây ?

Thập Bát Nương vừa mới lên xe ngựa rời đi. Sau lưng, lão Vương phi đã cho người gửi bồ câu đưa thư cho Lan Phượng Thương. Sau đó, bà vội mang theo hai thiếp thân nha hoàn là Hoàng Oanh và Đỗ Quyên đi lên một chiếc xe ngựa khác đi về phía cửa hàng tơ lụa tốt nhất kinh thành. Bà muốn may trước một số quần áo lót cho đứa cháu đích tôn bảo bối, sau này khi cần là có thể dùng ngay.

Sau khi xe ngựa của Thập Bát Nương rời đi thì khoảng một canh giờ sau Phong bà bà và Lưu tỷ cũng đã tới vương phủ. Thị vệ canh giữ không biết hai người nên vội ngăn cản không cho vào.

Lời còn chưa nói đã bị đuổi ra đến đường cái, Phong bà bà không kiềm được nước mắt. Tối hôm qua, tuyết rơi quá lớn nên hôm nay, bọn họ mới khởi hành, đã làm chậm trễ hành trình, thời gian càng kéo dài lại càng sốt ruột vạn phần. Vậy mà, thị vệ còn không cho bọn họ vào trong.

Lưu tỷ bên cạnh thấy Phong bà bà rơi lệ vội khuyên nhủ. Nàng hướng về phía các thị vệ, ôn tồn :

– Chúng tôi là người hầu của Vương phi. Ở Thiên Trạch có vài chuyện xảy ra, chúng tôi không làm chủ được nên phải bẩm báo cho Vương phi. Làm phiền các vị đại ca hỗ trợ thông báo giúp cho Vương phi một tiếng.

Lưu tỷ vừa dứt lời vội lấy ra một thỏi bạc nhỏ đưa cho thị vệ trưởng đứng ngoài, cười nói :

– Đây là để các vị đại ca uống rượu.

Mấy thị vệ kia quay mặt nhìn nhau rồi nhanh chóng nhận lấy bạc, cuối cùng quyết định gọi một nha hoàn cũ ra để nhận mặt Phong bà bà. Sau khi xác định được Phong bà bà là người của Vương phi, mấy vị thị vệ lúc này mới nói thật với Phong bà bà và Lưu tỷ:

– Một canh giờ trước, Vương phi đã quay về Thiên Trạch. Hai người hãy mau trở về đi!

Phong bà bà vừa nghe thấy vậy vội gọi Lưu tỷ lại, vội vàng gọi người đánh xe ngựa quay đầu ra ngoài đường cái chạy về. Cả hai ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt, không ngớt dặn người đánh xe ngựa nhìn kỹ bên đường,nếu nhìn thấy trên đường còn có chiếc xe ngựa khác thì nhớ báo với họ ngay . Người đánh xe vâng một tiếng, sau đó vội giục ngựa chạy ra ngoài đường cái.

Phong bà bà và Lưu tỷ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên vẻ sốt ruột không biết nên làm thế nào cho phải ? Nãy giờ họ đều ngồi trong xe ngựa bít bùng, không nhìn rõ bên ngoài, nhất định trên đường đến đây đã đi lướt qua tiểu thư mà không biết.

Bên phía Thập Bát Nương, ngồi trên xe mà tâm trạng cứ luôn lo lắng không yên. Giờ phút này nàng chỉ hi vọng có thể nhanh chóng về bên cạnh mấy đứa con nên không ngừng đốc thúc người đánh xe ngựa bên ngoài :

– Ngươi hãy chạy nhanh một chút. Cố gắng trong vòng hai canh giờ rưỡi về đến Thiên Trạch.

Người đánh xe bởi vì đã được lão vương phi dặn dò chú trọng an toàn của vương phi cho nên suốt dọc đường đều giục ngựa đi rất cẩn thận.Giờ nghe thấy lời căn dặn của Thập Bát Nương hắn cũng chỉ dám đi nhanh hơn so với lúc trước một chút, tốc độ vừa phải hướng về phía Thiên Trạch.

Lan Phượng Thương từ quân doanh trở về, trong ánh mắt của hắn lộ vẻ tức giận vô cùng. Hắn liên tục giục Huyết mã mạo hiểm vượt qua cơn lạnh giá đi thẳng một đường đến Thiên Trạch. Trên đường đi gió lạnh không ngừng gào thét tựa như những lưỡi dao nhỏ quét qua mặt nhưng Lan Phượng Thương ngay cả lông mi cũng không động, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị trực tiếp đón đỡ từng đợt gió lạnh không ngừng quất qua.

Thập Bát Nương ! Nàng nói với hắn ba cây cung nhỏ là của mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm. Nàng còn nói nàng lấy da hổ của hắn làm ba đôi giày giống hệt nhau cho mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm….Khi hai bên nói chuyện, nàng luôn luôn trốn tránh chuyện về ba đứa trẻ kia. . . .

Dọc theo đường đi, trong đầu Lan Phượng Thương không ngừng hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Càng nghĩ, tâm càng lạnh, sự phẫn nộ càng có dịp dâng trào.

Từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn lừa hắn. Uổng công hắn nhớ nhung nàng từng giờ từng khắc, mong mỏi mau mau về để gặp lại nàng….

Hai tay của Lan Phượng Thương nắm chặt dây cương ngựa.Chỗ vết thương nơi lồng ngực mà tối hôm qua Thường lão thái y băng bó cho hắn từ khi nào đã thấm đầy máu tươi.

Khuôn mặt của Lan Phượng Thương theo dòng máu rỉ ra trên băng vải càng lúc càng tái nhợt nhưng không biết động lực gì giúp hắn chống đỡ mà cả quãng đường đều không ngừng nghỉ một chút nào.

Khi xe ngựa của Thập Bát Nương trở về đến Thiên Trạch thì gần như đồng thời, Lan Phượng Thương cũng mang theo thân thể phong sương đi đến.

Lan Phượng Thương ngồi ở trên lưng ngựa khẽ liếc mắt nhìn người con gái xấu xa vừa mới ở vương phủ chưa được vài ngày lại một lần nữa vội vàng trở lại… Trong ánh mắt hắn ẩn chứa vẻ âm trầm khó đoán, nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa.

Thập Bát Nương vẫn chưa biết chuyện mình giấu kín bao lâu đã bại lộ nên vẫn tươi cười đi qua đón hắn nhưng nào ngờ Lan Phượng Thương ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng một, trực tiếp lướt qua Thập Bát Nương đi vào trong nhà. Tấm lưng kia đúng là lãnh khốc đến đáng sợ.

Đối với thái độ lạnh nhạt của Lan Phượng Thương, Thập Bát Nương không biết được nguyên nhân nên vội vàng theo sát hắn. Vừa vào sân, lại thấy Lan Phượng Thương chẳng nói chẳng rằng bước nhanh về phía hậu viện. Nhìn thấy dáng vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng của hắn, trong đầu Thập Bát Nương bỗng như hiểu ra điều gì đó, choáng váng,nhịp tim cũng mạnh hơn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.