Lúc Thường lão thái y vừa ôm hòm thuốc đi ra, vẻ mặt ông hoàn toàn ngây dại. Hồn phách như vừa bị bắt mất đi.
Cũng may, nơi lão thái y đang đứng là phía đầu gió. Một cơn gió lạnh quất mạnh vào mặt khiến ông rùng mình, tỉnh táo lại ngay. Nhớ đến chuyện cấp bách hiện tại, Thường thái y vội vàng dẫn theo đám người thúc ngựa chạy băng băng tới quân doanh.
Hậu viện.
Trong thư phòng nhỏ, tam thiếu gia Lan Hoài Nhân nghiêng nghiêng cái đầu nho nhỏ, mắt mở to nhìn hai ca ca của mình :
– Ca ca, sao lão ông ông kia thấy chúng mình lại sợ hãi vậy chứ ?
Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc buông cây bút trong tay, hơi bĩu đôi môi hồng hồng, nói ngay:
– Đâu chỉ có lão ông ông kia. Ngay cả đám người áo đen đi cùng đều bị chúng ta dọa cho chết khiếp. Thấy ánh mắt họ là Mặc nhi đoán được rồi. Đại ca, đệ nói có phải không?
Suy cho cùng, ba tiểu thiếu gia vẫn còn nhỏ nên dù thông minh, lanh lợi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm sống để hiểu hết chuyện trong thế giới người lớn. Đối với chuyện mới xảy ra, hai tiểu tử chỉ biết tròn mắt nhìn nhau. Diễn biến mọi chuyện thật kỳ lạ, làm hai anh em càng nghĩ càng khó lý giải nguyên nhân.
Bên cạnh, Lan Hoài Sâm có vẻ trầm mặc nhìn hai đệ đệ. Đôi mắt to đen thoáng lóe lên những tia sáng hoài nghi, sau đó như vỡ ra điều gì đó. Song, đại công tử lại cúi xuống bàn, tiếp tục luyện chữ, dù trong đầu bao nhiêu ý nghĩ chợt lần lượt nảy sinh.
Vừa nãy, khi bọn chúng đang ở trong sân chơi đùa cùng hai đứa con của Lưu đại tỷ thì bất ngờ có một ông lão dẫn đầu một đám người từ cửa sau chạy vọt vào. Dáng vẻ họ hùng hổ như vậy làm cho ba tiểu tử đang chơi ở trong sân vừa bất ngờ vừa cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Ở bên cạnh, Quyên Nhi đang ngồi làm đồ lót cho đứa con ở trong bụng cũng mất bình tĩnh…Bàn tay nàng ấy khẽ run lên từng chặp khiến mũi kim đâm vào đầu ngón tay đến chảy máu. Song, Quyên nhi chẳng còn biết thế nào là đau đớn. Nàng nhận ra người vừa đến là Thường lão thái y.
Vừa trông thấy ông ta, Quyên Nhi lập tức liên tưởng đến việc Thập Bát Nương nhiều ngày nay vẫn chưa thấy về nhà. Nàng lo lắng tiểu thư nhà mình xảy ra chuyện không hay nên vội vàng bỏ dở công việc chạy tới hỏi thăm.
Ba tiểu thiếu gia trông thấy Quyên Nhi đến thăm hỏi đám người, dáng vẻ giống như quen biết nhau nên cũng không sợ nữa. Cả ba cùng liếc mắt nhìn nhau, tinh nghịch lè lưỡi, dự tính tiếp tục trò chơi đang dang dở với hai đứa con của Lưu tỷ. Bỗng nhiên, ba tiểu thiếu gia trông thấy Quyên Nhi tỷ tỷ nước mắt giàn giụa đang hỏi thăm ông lão lớn tuổi nhất kia về tình hình của mẫu thân. Nàng vừa nói vừa khóc, giọng nói khào khào, liên tục hỏi có phải mẫu thân của chúng đã gặp chuyện không may gì không ?….Mẫu thân có chuyện ! Vừa nghe đến đó ánh mắt của ba tiểu thiếu gia đều đỏ hoe lên. Sự sợ hãi nhanh chóng trào dâng khắp đầu óc non nớt….Mẫu thân bị làm sao? Mẫu thân bị làm sao?
Nghĩ đến đó thôi, ba tiểu tử kia đều vội vàng chạy đến trước mặt Thường thái y, khuôn mặt tái nhợt, hét lên :
– Mẫu thân của chúng ta đâu rồi ? Người gặp chuyện gì sao ? Người bị gì rồi ?
Thấy lão bá bá kia bỗng ngẩn ra không nói được nên lời, ba người lại quay mặt nhìn về phía mấy hắc y nhân ở phía sau không ngừng thét hỏi.
Mấy người kia như chết lặng, trân trân nhìn cả ba…. Vẻ mặt của họ giống như mới gặp ma giữa đêm khuya. Không chỉ có Thường lão thái y mà ngay cả mấy hắc y nhân đang đứng ở phía sau, khi trông thấy ba huynh đệ bọn họ ánh mắt đều lóe lên vẻ kinh ngạc, đứng sững tại chỗ, ngây ngốc nhìn không chớp mắt.
Nhất thời, trong hậu viện dường như chỉ còn lại giọng nói khào khào, không rõ tiếng của Quyên Nhi và ánh mắt hoe đỏ của ba tiểu thiếu gia đang tức giận lẫn hoảng hốt nhìn nhóm người trước mặt.
Nhưng mặc kệ bọn họ có hỏi như thế nào, những người kia đều không nói một lời nào. Ba tiểu thiếu gia giận dữ liên tục đấm đá lên người bọn họ. Chỉ có ông lão kia lớn tuổi nên tạm bỏ qua thôi.
Sức lực của ba tiểu tử năm, sáu tuổi so với mấy thủ hạ đã rèn luyện sức lực đến mình đồng da sắt của Lan Phượng Thương thì có thấm tháp vào đâu. Chẳng mấy chốc, tay bọn nhỏ đã đau đến phát khóc. Lúc này, Thường lão thái y mới bừng tỉnh vội giải thích với bọn chúng :
– Mẫu thân của các cháu không có chuyện gì. Không có chuyện gì đâu.
Dứt lời, ông ta lại quay đầu nói với Quyên Nhi :
– Cô nương mau mau đi đem cái hòm thuốc đến đây, lão phu đang cần dùng gấp.
Ruột gan Quyên nhi như đã bị đứt từng khúc, nghe thấy Thường lão thái y nói tiểu thư của mình không có chuyện gì, chắc chắn là ông ấy không có lừa mình thì mới yên lòng, vừa lau nước mắt vừa vội vã đáp nhanh :
– Ngài đợi một chút.
Nàng nhẹ nhàng trấn an ba tiểu thiếu gia là mẫu thân của bọn họ không có chuyện gì, sau đó mới chạy nhanh như bay nhanh lấy hòm thuốc đến.
Ba tiểu tử được Quyên nhi khẳng định Thập Bát Nương bình an khỏe mạnh mới nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng tâm tình. Tam tiểu thiếu bây giờ mới buông cách tay của hắc y nhân vừa cắn một miếng, quay lại một chỗ với hai ca ca. Cả ba quay mặt nhìn nhau, biết là vừa nãy đã hiểu lầm. Mẫu thân của bọn họ mọi chuyện đều bình an, không cần phải lo lắng .
Ai bảo, mấy người kia hùng hổ xông vào nhà của bọn họ. Tuy đánh người là chuyện không đúng nhưng là do bên đó phạm lỗi trước, không cần phải khách khí, không cần phải xin lỗi làm gì. Vì thế ba tiểu tử tỏ vẻ nghiêm nghị, bắt chước mẫu thân hướng về phía đám người kia, lên tiếng:
– Các ông là ai ?
Mấy hắc y nhân kia và Thường lão thái y trông thấy khuôn mặt của Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc giống vương phi như tạc còn Đại thiếu gia Lan Hoài Sâm và Tam thiếu gia Lan Hoài Nhân gần như là bản sao hoàn hảo của vương gia. Họ cảm thấy thế giới này biến ảo thật khó lường, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Ba huynh đệ thấy mấy người kia cứ nhìn mình ngẩn người, hỏi thế nào cũng không động thì cùng liếc mắt nhìn nhau, cái đầu nhỏ lắc lư, thở dài :
– Đúng là một đám ngốc mà.
Dứt lời, cả ba người bày ra bộ dạng người lớn quay sang an ủi hai đứa con của Lưu tỷ đang bị dọa sợ đến chết khiếp. Cả đám nhóc kéo đi về hướng thư phòng, chẳng thèm quan tâm tới đám người giống như bị hóa thạch kia, không thèm hỏi han gì nữa.
Quyên Nhi nhanh chóng đã ôm hòm thuốc đến. Nhóm người Thường lão thái y nhận lấy trong trạng thái mơ mơ màng màng. Lo sợ “đêm dài lắm mộng”,Quyên Nhi vội vàng dẫn bọn họ đi ra từ lối cửa sau.
Tận cho đến khi bị cơn gió lạnh thổi qua, bọn họ mới từ trong cơn hoảng sợ hoàn hồn lại, vội vàng thúc ngựa phi thẳng đến quân doanh.
Đám người của Thường lão thái y đi rồi Quyên Nhi mới như bừng tỉnh. Đôi mắt vẫn còn sưng đỏ nhưng lòng không ngừng hoảng hốt. Chuyện không hay xảy ra rồi. Họ biết chuyện về ba tiểu thiếu gia rồi. Bây giờ phải làm sao, phải làm sao đây?
Nàng vội vội vàng vàng chạy đến tiền viện tìm Phong bà bà và Lưu tỷ, nói cho bọn họ biết chuyện của ba tiểu thiếu gia đã bị Thường lão thái y và ám vệ phát hiện ra rồi.
Phong bà bà nghe xong chuyện hoảng sợ tới mức ngã ngồi trên chiếc ghế đá lạnh băng bên cạnh. Lưu tỷ cũng biết sự tình nghiêm trọng, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch.
Thấy phản ứng của họ như vậy. Quyên Nhi mới vừa ngừng khóc không thể kiềm chế được, nước mắt lại tuôn rơi trên má nàng:
– Huhu. . . . . . Tôi đã hại tiểu thư ! Chính tôi đã hại tiểu thư rồi ! Huhu. . . . . .!
Phong bà bà thấy nàng khóc thảm thiết như vậy, vội tìm lời an ủi :
– Chuyện này cũng đâu phải là lỗi của ngươi. Lúc trước Thường thái y đã từng xuất chinh sa trường với lão vương gia nên biết rất rõ về Thiên Trạch này. Ông ta có việc gấp đi vào từ cửa sau nên chúng ta mới không kịp giấu ba tiểu thiếu gia đi. Ngươi cũng đừng tự trách chính mình.
Dứt lời, bà lại thở dài nói tiếp:
– Chuyện đã thế này, chúng ta trước hết phải báo tin cho tiểu thư đã, để cho tiểu thư chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Quyên Nhi nghe xong vội lau nước mắt, nói ngay:
– Vừa rồi đám người của Thường thái y nhận hòm thuốc xong vội vàng đi về phía ngoại ô, không phải đi phía vương phủ. Người ở đó có lẽ còn chưa biết chuyện, chúng ta vẫn còn thời gian đi báo cho tiểu thư.
Lưu tỷ cũng góp lời:
– Vậy thì chúng ta hãy thu xếp một chút rồi mau chóng đến vương phủ báo cho phu nhân, để phu nhân hãy thẳng thắn nói rõ với vương gia trước, tránh trường hợp ám vệ hộ tống Thường lão thái y đi ngoại ô xong sẽ báo tin về.
Quyên Nhi gật đầu đồng ý. Nàng dự định đi thì Phong bà bà ngắt lời, bảo Quyên nhi đang mang thai, không nên ngồi xe ngựa xóc nảy, có thể nguy hiểm cho đứa bé. Bà cùng Lưu tỷ sẽ đi đến vương phủ báo cho vương phi.
Trong vương phủ.
Thập Bát Nương và lão vương phi đang trò chuyện vô cùng vui vẻ trong phòng. Nàng theo lời dặn dò của Lan Phượng Thương lúc trước viết cho lão vương phi cách pha dược trà mà nàng hằng ngày vẫn uống. Hơn nữa,Thập Bát Nương còn nói với lão vương phi đây là loại dược trà ngoài tác dụng chuyên dùng để trừ lạnh, giải nhiệt còn giúp thanh phế nhuận giọng, đối với thân thể thật sự tốt vô cùng.
Hai ngày gần đây, lão vương phi cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi. Vừa nghe lời Thập Bát Nương, bà vội gọi Hoàng Oanh đi cầm đơn đi bốc thuốc về.
Thập Bát Nương cẩn thận kiểm tra lại một lần số dược liệu mà Hoàng Oanh mua về, xác định các vị thuốc đều đúng thì mới chậm rãi dưới cái nhìn chăm chú của lão vương phi bắt đầu pha chế dược trà.
Dược trà ban đầu vốn khô héo vàng như nến nhưng sau khi pha xong thì nước trà lại trong veo nhìn thấy cả đáy. Sau khi, lão Vương phi nhận chén dược trà khẽ hớp một ngụm lại chợt cau mày, nghiêm giọng nói với Thập Bát Nương :
– Thập Bát Nương đã biết tội của mình chưa?
Tuy lời nói của mẹ chồng giống như đang chất vấn nhưng bên trong ánh mắt của bà lại không hề có ý trách cứ gì. Thập Bát Nương hiểu được lão vương phi chỉ là đang trách yêu mình không sớm đem phương pháp chế trà kia nói cho bà biết mà thôi.
Nàng hơi cúi người, nhẹ nhàng thỉnh tội :
– Thập Bát Nương biết tội rồi ạ.
Lão Vương phi thấy nàng ngoan ngoãn lễ phép như vậy, đương nhiên rất hài lòng. Nụ cười hiền từ thoáng trên môi, bà dịu dàng đỡ lấy tay nàng, âu yếm:
– Lễ vật này của con khiến mẫu thân rất vui.
Chén trà trên bàn đã uống cạn,Thập Bát mỉm cười vừa rót thêm một chén nữa cho bà:
– Bà bà không chê thì con đã mừng lắm rồi ạ. Lúc trước, Thập Bát Nương còn lo lắng dược trà này uống không hợp khẩu vị sẽ bị người ghét bỏ đấy ạ !
Lão Vương phi rất vừa lòng thưởng thức dược trà, tựa hồ nhớ đến điều gì, vội kéo bàn tay nhỏ bé trắng noãn hơi lạnh của Thập Bát Nương cười nói với nàng :
– Mẫu thân nhớ Vương nhi cũng rất thích loại dược trà thế này. Con có thể đưa cách chế trà này cho Vương nhi uống được không ?
Thập Bát Nương thấy bên trong đôi mắt phượng của bà lóe ra ý cười, biết là bà muốn chỉ cho nàng cách làm thế nào để lấy lòng trượng phu, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng nhỏ giọng:
– Khi ở Thiên Trạch, Thập Bát Nương đã pha trà cho chàng uống rồi nhưng phương pháp pha chế thì chưa đưa cho vương gia.
Lão vương phi nắm bàn tay mảnh khảnh của nàng, vỗ nhẹ:
– Vậy đợi đến khi Vương Nhi trở về con lại pha cho Vương Nhi uống. Hàng năm, Phượng Thương lăn lộn trên chiến trường nắng gió, cũng không biết cách tự chăm sóc cho bản thân. Thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Sau này, con hãy giúp mẫu thân chăm sóc Vương nhi tốt một chút có được không?
Được lão vương phi nhắc nhở, Thập Bát Nương mới nhớ tới trước ngực của Lan Phượng Thương có ba vết sẹo do đao chém. Tuy rằng sẹo không lớn lắm nhưng cũng dài hơn một tấc. Nghĩ đến đó, nàng quay sang nói với lão vương phi :
– Bà bà! Người cứ yên tâm, Thập Bát Nương nhất định sẽ tận tâm tận lực để chăm sóc cho vương gia.
Nghe được lời này của con dâu, lão vương phi vừa lòng gật đầu, thân mật nói với nàng :
– Có con chiếu cố cho Vương nhi, mẫu thân cũng yên tâm. Mau đến châm thêm cho mẫu thân mấy chén nữa, dược trà này uống vào thật sự rất dễ chịu. Ngày khác, con cũng đưa cho di bà phương pháp chế dược trà nhé !
Di bà trong lời nói của lão vương phi dĩ nhiên là tỷ muội thân thiết nhất của bà – Thượng thư phu nhân.Thập Bát Nương đối với bà ấy cũng mười phần kính trọng, đương nhiên nhận lời ngay :
– Cũng không phải là thứ quý hiếm gì. Con chỉ sợ là di bà không thích mà thôi.
Lão vương phi ngắt lời nàng nói :
– Con đừng lo hão. Di bà của con có khẩu vị giống như mẫu thân. Bà ấy nhất định sẽ rất thích dược trà này. Hơn nữa, vào mùa đông, Tiểu Phong Tử rất ghét uống nước. Nếu tiểu tử kia được uống loại dược trà ngọt lành này, mẫu thân tin chắc là Tiểu Phong Tử cũng sẽ rất thích thú.
Nói đến cháu trai, lão vương phi giống như cái hộp được mở nắp, liên tục kể cho Thập Bát Nương chuyện tiểu tử kia bướng bỉnh ra sao, dáng yêu, hiếu thảo thế nào….Nhìn thấy nàng chăm chú nghe, bà hơi ngừng lại, rồi chợt hỏi:
– Con nghe vậy có thấy thích không ?
Trong đầu Thập Bát Nương lại nhớ đến mấy tên tiểu tử bướng bỉnh của nàng. Mấy tiểu tử kia cũng giống Tiểu Phong Tử mùa đông cũng không thích uống nước. Nàng không hề do dự gật đầu, vui vẻ đáp lại lão vương phi :
– Con thích lắm ạ!
Lão vương phi trông thấy vẻ mặt Thập Bát Nương ngập tràn thích thú liền nhân tiện “rèn sắt khi còn nóng”, nói với nàng :
– Di bà của con so với mẫu thân còn nhỏ hơn một tuổi đấy. Vậy mà người ta ra đường đã có cháu gọi bằng ” nãi nãi ” rồi. Mẫu thân thì cho đến bây giờ ngay cả bóng dáng của cháu cũng chưa thấy đâu.
Giọng nói của bà ẩn chứa vẻ ưu sầu, khuôn mặt mang theo hi vọng nhìn về phía Thập Bát Nương:
– Bao giờ thì con cũng có thể sinh cho mẫu thân một đứa cháu để mẫu thân mang đi khoe với mọi người đây ?
Sau khi trở lại biệt viện, Thập Bát Nương hồi tưởng những lời mà lão vương phi vừa mới nói, tâm tư quả nhiên là trăm lần biến chuyển…Nàng vốn dự định trong hai ngày này sẽ nói cho Lan Phượng Thương chuyện về ba đứa con, chỉ là mọi việc lại không như mong muốn. Khi Thập Bát Nương đang định tìm cơ hội nói rõ chân tướng thì hắn lại nhận được mật chỉ rời đi, ngay cả cơ hội để nàng mở miệng nói chuyện cũng không có.
Nhớ tới thời điểm lúc vừa rồi khi lão vương phi nhìn nàng, dáng vẻ bà bà vô cùng chờ mong, khao khát nàng có thể sinh cho mình một đứa cháu trai, khiến cho Thập Bát Nương thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà nói cho bà biết chuyện mình đã sinh ra ba đứa cháu trai thông minh, lanh lợi. Chỉ là…chỉ là Thập Bát Nương vẫn đang giấu giếm chúng đi thôi.
Nhưng rồi nàng đành cố gắng nhịn xuống. Chuyện này nhất định phải nói cho Lan Phượng Thương biết trước lão vương phi. Mặc dù bà bà sẽ rất vui mừng khi biết chuyện về ba đứa nhỏ nhưng chuyện Thập Bát Nương giấu giếm chúng thì phải giải thích như thế nào đây ? Mấy đứa nhỏ của nàng cũng đã lớn thế rồi mà nàng còn không để cho bọn chúng về nhận tổ quy tông…Vài lời làm sao giải thích rõ cho lão vương phi – người cực kỳ coi trọng chuyện con cháu nối dõi của vương phủ hiểu hết. Cho nên chuyện về mấy đứa nhỏ, nàng tốt nhất là nên thẳng thắn nhận sai với Lan Phượng Thương trước còn những người khác để lại sau này, tránh phiền phức không đáng có.
Tại quân doanh.
Lan Phượng Thương đang bị trúng độc nên hôn mê bất động. Toàn thân hắn đã rơi hoàn toàn vào trạng thái nửa sống nửa chết. Thường lão thái y cái khó ló cái khôn, nhớ đến chuyện vừa trông thấy mấy đứa con của Thương tiểu tử, lập tức hét lên:
– Nếu ngươi chết. Thập Bát Nương và ba đứa con của ngươi sẽ vô cùng khổ sở. Thương tiểu tử, làm nam nhân đỉnh thiên lập địa, ngươi phải có trách nhiệm lo lắng cho thê nhi chứ? Ngươi có biết không ?
Đêm đó, Lan Phượng Thương may mắn thoát khỏi trạng thái nguy hiểm. Ngày hôm sau, lúc Thường thái y vẫn còn đang nằm trong chăn đã nghe thấy tiếng ngựa hí, trong lòng thầm thở dài, hoảng hốt vội vàng lao xuống giường, ngay cả giày cũng chưa kịp xỏ đã chạy ra khỏi doanh trướng. Nhưng ông chỉ còn thoáng thấy bóng dáng của Lan Phượng Thương đang cưỡi con chiến mã nhảy qua rào chắn ra ngoài.
Trong lòng lão thái y thầm trách : “ Cái tên tiểu tử này ! Độc thương trên người hắn mới chỉ được trừ bỏ một chút độc tính, giờ đã vội vàng quay trở về, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Đúng là “vội quá quên thân” mà.”
Ông nổi giận nhìn xung quanh, mắng to: ” Mấy cái thằng nhãi con kia ! Ai cho các ngươi nói cho vương gia chuyện đó hả?”
Nhóm ám vệ đang lấp ở tứ phía được lệnh ở lại để bảo vệ cho Thường lão thái y không dám ho he nửa lời. Tối hôm qua, sau khi vương gia tỉnh lại có truyền bọn họ đến để hỏi. Dù là gan trời họ cũng không thể nào giấu giếm vương gia được, đành phải nói hết tình hình thực tế ở Thiên Trạch, đặc biệt là chuyện bọn họ đã trông thấy ba vị tiểu thiếu gia kia. . . . . .