Thấy hắn không còn hỏi nhiều đến chuyện của ba tiểu bảo bối nữa, Thập Bát Nương lập tức nói lảng sang chuyện khác, mỉm cười, dịu dàng nói :
– Nếu như phải vào cung tham gia yến hội thường niên, gia chỉ cần phái người đến đây báo cho thiếp một tiếng là được rồi. Gia đâu cần phải tự mình đến đây. Đường đi gió lạnh lại rét mướt như vậy. Gia cũng là người mà, đâu phải là sắt thép đâu. Lần sau, ngài nên chú ý giữ gìn thân thể của mình một chút. Tuy bây giờ là năm mới nhưng vẫn lạnh lắm, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất mà.
Khuôn mặt nàng mang nét cười ấm áp, giọng nói lại vô cùng dịu dàng. Quả thực giống như là một tiểu nương tử hiền lành đang muốn bảo vệ cho tướng công. Lan Phượng Thương trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, khóe miệng khẽ cong lên.
Nếu như hắn biết được lúc này trong lòng của Thập Bát Nương chỉ hy vọng làm sao để mau chóng di dời sự chú ý của hắn, mong hắn đừng tiếp tục hỏi nàng về chuyện của mấy tiểu bảo bối nữa, không biết hắn còn có thể cười được nữa
không ?
Lan Phượng Thương có lẽ cũng không nhận thấy. Một kẻ vốn ít khi quan tâm tới người khác như hắn lại có thể nghiêm túc lắng nghe lời nói của nàng, còn khẽ khàng đáp lại:
– Ta sẽ nhớ kỹ.
Thập Bát Nương lại hỏi thêm :
– Yến hội khi nào thì bắt đầu?
Lan Phượng Thươngvừa tiếp nhận chén dược trà nàng đưa tới vừa đáp:
– Đêm nay bắt đầu nhưng thời gian vẫn còn sớm, nàng cứ nghỉ ngơi một chút. Sau đó chúng ta sẽ quay về.
Thập Bát Nương gật đầu đồng ý. Nàng còn cẩn thận dặn hắn hãy ngồi tạm ở nơi này nghỉ ngơi trước một chút. Nàng đi dặn dò đám người hầu vài chuyện rồi sẽ trở lại ngay.
Thập Bát Nương vừa ra khỏi phòng liền gọi Phong bà bà và Lưu đại tỷ đến ngay, dặn dò họ là nàng sẽ đi trong một hai ngày, muốn hai người thay mặt mình quản lý mọi việc trong nhà, đặc biệt là phải chăm sóc cho ba tiểu thiếu gia thật tốt.
Được Phong bà bà và Lưu đại tỷ đồng thanh đáp ứng, Thập Bát Nương mới quay về phòng nói với Lan Phượng Thương nàng đã sắp đặt xong mọi chuyện, cả haicó thể khởi hành.
Biết Thập Bát Nương thân thể yếu đuối, Lan Phượng Thươngthuận tay cầm luôn cả tấm chăn bông mới trong phòng mang theo. Sau khi ôm nàng lên xe ngựa thì đem cái chăn bông kia đắp lên người nàng.
Thập Bát Nương cũng không khách khí. Từ lúc đầu đông, nàng lúc nào cũng quanh quẩn ở trong nhà, cơ thể luôn được giữ ấm áp. Bây giờ mới bước ra bên ngoài, thời tiết lạnh giá khiến không khỏi nắm chặt chiếc chăn bông trên người, nhìn người đàn ông ở bên cạnh, cố nở nụ cười:
– Bên ngoài thật sự hơi lạnh. May là gia đã thuận tay mang thêm chăn theo.
– Nàng vẫn cảm thấy lạnh sao? Hắn khẽ nhíu mày, trong giọng nói có sự lo lắng rõ ràng.
Thập Bát Nương lắc đầu, khẽ trả lời:
– Đã ấm hơn nhiều rồi, xe ngựa này cũngcó đồ chống lạnh mà. Gia không cần quá bận tâm đâu.
Bên trong xe ngựa có một lò sưởi nhỏ đặt cạnh Lan Phượng Thương, cũng không quá lạnh,chẳng qua thân thể của nàng yếu đuối mới không chịu được mà thôi.
Lan Phượng Thương thấy người con gái nhỏ này từ sau khi lên xe ngựa vẫn đắp thêm chăn, không khỏi thở dài, dịu dàng nói với nàng:
– Ngồi sát vào ta một chút đi!
Hắn vốn đâu phải là mãnh thú hay dòng nước lũ… Tại sao từ lúc vừa lên xe Thập Bát Nương lại duy trì khoảng cách, không dám ngồi cạnh hắn đây?
Thập Bát Nương nhìn hơi ấm tỏa ra từ cái lò sưởi ở bên cạnh hắn, có chút mềm lòng. Nghe Lan Phượng Thương mở lời thì không khách khí nữa, khẽ xích lại một chút.
Lan Phượng Thương thấy nàng xích lại một khoảng rất ngắn, chẳng khác lúc trước bao nhiêu, bàn tay to to lớn nhanh chóng vươn ra ôm lấy nàng, ngồi vào trong lòng hắn.
Thập Bát Nương đang quấn chặt tấm chăn. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt đang kề sát, ánh mắt đăm đắm thẳng vào mình, còn chưa kịp có phản ứng gì thì đột nhiên thấy hắn đã ôm nàng trong tư thế này…. Chẳng hiểu sao Thập Bát Nương lại có cảm giác giống như lúc mình ngồi xe bus ở hiện đại cũng từng nhìn thấy mấy đứa bé cuộn mình ngủ trong lòng của phụ thân chúng thế này.
Thấy nàng ngọ nguậy muốn ngồi xuống. Lan Phượng Thương nóimột cách thản nhiên:
– Nếu nàng còn tiếp tục giãy dụa, ta sẽ đuổi nàng ra bên ngoài đấy!
Người phụ nữ này hình như không muốn tiếp xúc với hắn, vừa mới bị ôm một chút đã giãy giụa như vậy. Nội tâm mạnh mẽ của Lan Phượng Thương không khỏi cảm thấy có chút tổn thương.
Thập Bát Nương dần dần không có phản ứng gì nữa, lúc này, Lan Phương Thương mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, cúi đầu nhìn người con gái đang quấn chặt chăn trong lòng mình, như đang dỗ dành :
– Phải mất một lúc nữa mới đến nơi. Nàng hãy chợp mắt một chút đi.
Lời nói này thật khiến Thập Bát Nương không đoán được cảm xúc của người đàn ông ôm mình trong lồng ngực. Sự giãy giụa của nàng hoàn toàn vô ích. Thấy mình phản kháng cũng không có hiệu quả, một lúc sau nàng đành từ bỏ, khẽ khàng hướng về phía hắn tạ ơn:
– Thiếp mạn phép .
Lan Phượng Thươnggật đầu, thấy người con gái đang nằm ở trong lòng đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều mới giúp nàng giữ chăn thật chặt, còn cẩn thận kiểm tra xem chăn đã phủ kín người nàng hay chưa, lúc này mới yên lòng.
Xe ngựa đi với tốc độ không nhanh lắm, lắc lư lắc lư lên xuống. Ban đầu Thập Bát Nương không thấy buồn ngủ nhưng nằm ở trước khuôn ngực dày của người đàn ông này, lại đượcbọc chăn thật chặt đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, theo nhịp đong đưa lúc lắc của chiếc xe ngựa, cuối cùng bất tri bất giác khép mắt ngủ vùi trong lòng Lan Phượng Thương.
Hắn cúi mắt xuống chăm chú nhìn nàng, không biết qua bao lâu, lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi Thập Bát Nương một rồi cũng thảnh thơi tựa vào thành xe nhắm mắt lại dưỡng thần.