[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 59 :  Trượng phu




Thiên Trạch.

Kể từ khi người đàn ông ấy đến nơi, Thập Bát Nương đã phải trải qua bao nhiêu cảm xúc, vừa sợ hãi lại vừa lo lắng, không biết hắn có nhận thấy điểm gì khác thường không?

Mãi cho đến lúc nàng thấy Lan Phượng Thương không hỏi gì nhiều, sắc mặt trắng bệch không có chút sức sống nào mới từ từ khôi phục trở lại lại bình thường tĩnh lặng.

Ánh mắt Thập Bát Nương khẽ nhìn hắn một, dịu dàng điểm một nụ cười:

– Gia ! Lần sau nếu ngài muốn đến đây thì hãy cho người đến nơi báo trước với thiếp một tiếng. Thiếp cứ bị ngài dọa cho hoảng sợ như vậy cũng không phải là chuyện tốt đâu.

Dừng lại một chút, nàng mới thong thả hỏi:

– Không biết gia hôm nay sao lại có nhã hứng ghé đến nơi này của thiếp vậy ?

Có nhiều chuyện dạo này Thập Bát Nương đã suy nghĩ mà không hiểu nổi.Chẳng biết tại sao gần đây người đàn ông lại thường xuyên chạy đến nơi này của nàng ? Thiên Trạch thiếu thốn nhiều thứ, vốn chẳng có gì thu hút được người đàn ông kiêu ngạo ong bướm như con khổng tước hoa này ? Càng ngẫm nghĩ lại thấy thật là kì lạ.

Hơn nữa, mỗi lần hắn đến đây đều khiến Thập Bát Nương khẩn trương giống như là làm kẻ trộm vậy. Khó lý giải hơn nữa là thái độ của Lan Phượng Thương.

Đường đường là vương gia, mỗi bước đi của Lan Phượng Thương đều phải “tiền hô hậu ủng”…. Hắn muốn tới nơi nào không phải đều cho người ta đi báo trước một tiếng hay sao? Vậy mới thuận lợi cho đối phương chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hắn…. Nhưng tại sao khi đếnThiên trạch, hắn lại cố tình muốn chơi trò “đánh bất ngờ” như vậy chứ ? Một chút tin cũng không thèm báo, người đã đứng ở trước mặt của Thập Bát Nương rồi. Hại nàng ngay cả thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng không có, mấy lần đều sợ đến chết khiếp, lo lắng chuyện về ba đứa con sẽ bị hắn phát hiện, quả thực khiến cho nàng luống cuống, muốn mắng chửi người mà.

Lan Phượng Thương không hề trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của nàng, Sắc mặt Thập Bát Nương tạm thời coi như không quá kém. Thấy rồi, hắn mới chậm rãi buông từng tiếng:

– Qua đây để đón nàng về.

Thập Bát Nương khẽ giật mình, mỉm cười,trong giọng nói có vẻ mơ hồ:

– Thiếp không rõ gia có ý gì….

Hắn tới đón nàng quay về vương phủ hay là vì chuyện gì khác nữa? Trong lòng Thập Bát Nương còn nhiều nghi vấn. Song nàng cũng không muốn tự phỏng đoán nhiều tâm tư của hắn nên đành phải giả vờ là không hiểu gì cả, thẳng thắn hỏi hắn cho rồi.

Lan Phượng Thương đưa tay tiếp nhận chén dược trà mà Thập Bát Nương đưa đến, đưa lên miệng uống một ngụm. Mùi trà thơm nhẹ, vị ngọt ngào, cổ họng như có một luồng nước mát chảy ra, vô cùng thoải mái.

Đây là loại dược trà mà Thập Bát Nương đặc chế ra. Nàng nhờ Phong bà bà đi đến hiệu thuốc bắc mua nguyên liệu, tự tay pha, chuyên dùng cho tiết trời mùa đông giá rét để chống lạnh và khu hàn trừ táo (*).Chỉ cần đem các loại dược liệu kia nấu cùng với lá trà là có thể dùng được, không cần cho thêm đường, mùi vị ngọt lành, sau khi uống vào trong miệng sẽ có cảm giác ấm áp, đồng thời còn có tác dụng dưỡng sinh.

(*) – Xua đi khí lạnh xâm nhập trong thân thể, giải nhiệt, chống nóng bên trong.

Lan Phượng Thương bảo nàng rót thêm cho hắn một chén nữa, sau đó thong thả giải thích :

– Nhiều năm qua, hễ trong cung có tổ chức yến tiệc thì tất cả đại thần đều phải mang phu nhân cùng đi.

Thập Bát Nương rót thêm cho hắn một chén dược trà.Nghe Lan Phượng Thương nói, lòng vẫn còn “bán tín bán nghi” không thể không ngước mắt lên nhìn hắn, hỏi lại :

– Ý của gia là muốn dẫn thiếp cùng đi sao ?

Lan Phượng Thương gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt nàng không hề biểu lộ một chút sắc thái vui sướng nào thì lập tức ngưng lại động tác đưa chén trà đã tới bên miệng, mắt khẽ híp lại, hỏi nhanh:

– Nàng không muốn đi sao ?

Thật lòng mà nói, tuy rằng ba đứa con đã lớn như vậy nhưng từ trước đến giờ chưa có một lễ mừng năm mới nào Thập Bát Nương không ở cùng với bọn chúng. Nếu như có thể, nàng thật sự muốn nghĩ ra biện pháp để từ chối, ở nhà với ba tiểu bảo bối của mình.

Lúc này, Lan Phượng Thương cũng đang ôm ấp trong lòng nhiều suy nghĩ. Những người đàn bà trong phủ hoặc là công khai, hoặc là âm thầm hay lôi kéo nhờ vả người khác, có khi lại tự mình đến trước mặt muốn được tiến cung cùng với hắn. Thế mà tại sao vương gia đã tự mình đến đây mời nhưng người phụ nữ này lại bày ra vẻ mặt gượng ép như vậy chứ ? Nên biết rằng trong yến hội hàng năm, thê thất có thể đi theo bên cạnh cùng trượng phu tiến cung điều đó tượng trưng cho thân phận chính thất của họ. Đồng thời cũng thể hiện sự yêu thương, quý trọng của trượng phu đối với thê tử. Ngược lại, nếu như có vị đại quan nào đó, người đi theo bên cạnh không phải chính thê mà lại là tiểu thiếp, thậm chí là chỉ có một mình, như vậy có thể chứng minh một vấn đề: trong phủ của người nọ, chính thê không được trượng phu tôn trọng,vị trí trong hàng thiếp thất cũng chẳng ra gì.

Thập Bát Nương vừa nghe thấy giọng điệu này của hắn, ngầm bĩu môi, nhủ thầm: “ Hừ ! Nếu như thiếp thực sự không muốn đi, liệu người có lột da thiếp hay không ?.”

Tuy nhiên, nàng không biểu lộ thái độ này ra mặt, vẫn tươi cười, lời nói vẫn nhẹ nhàng :

– Gia lại thích nói đùa rồi. Chẳng qua…. thiếp chỉ có một chút thắc mắc. Gia…. uống nhanh đi, thiếp….lại rót thêm cho ngài chén nữa.

Lan Phượng Thương dường như đã hài lòng với câu trả lời đó, gật đầu, uống thêm một chén rồi mới thong thả ngẩng lên nói chuyện với nàng :

– Dược trà này rất dễ uống. Lúc trở về, nàng nhớ giới thiệu cho mẫu thân.Người nhất định sẽ rất vui mừng, sẽ nói nàng thật hiếu thuận.

Thập Bát Nương ngước đôi mắt đang kinh ngạc nhìn hắn .Trong những thời điểm thế này, giác quan thứ sáu của phụ nữ sẽ sinh ra tác dụng rất lớn, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển liên tục.

Lan Phượng Thương bất chợt bắt gặp ánh mắt vô tình liếc qua của nàng tâm trạng bỗng có chút thất thần.

Khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt mặc dù có hơi tái nhợt nhưng không hề ảnh hưởng một chút nào tới vẻ đẹp trời sinh của Thập Bát Nương. Trong đôi mắt kia tràn ngập vẻ tĩnh lặng ôn hòa khó ai có được. Mặc dù lúc này đang là mùa đông nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy,trong lòng tự nhiên lại sinh ra một cảm giác vô cùng ấm áp….Đặc biệt người phụ nữ đang ở trước mắt này, trên người nàng còn toát ra một loại hơi thở bình dị nhu hòa, luôn gợi lên trong lòng hắn cảm giác yêu thương quyến luyến, muốn che chở cho nàng. Trời sinh đàn ông đã thích phụ nữ ôn nhu, cũng vì thế mà thời khắc này trong lòng Lan Phượng Thương đã sinh ra ý muốn bảo hộ cho nàng. Sự bảo hộ đó có thể kéo dài suốt kiếp, đến trọn đời này.

Hiện tại, trong gian phòng nhỏ, tuy hai người cách nhau một khoảng khá xa nhưng mũi hắn lại luôn ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người Thập Bát Nương. Trong đầu hắn chợt hiển hiện ra hình ảnh mình nằm ở trên người nàng. Trong khoảnh khắc Lan Phượng Thương không khống chế được mình muốn nàng, hắn cũng ngửi thấy mùi hương mê người này trên thân thể gầy yếu ấy. Mùi hương dịu ngọt, thế mà lại vương vấn mãi, làm Lan Phượng Thương nhớ mãi không quên.

Bỗng nhiên hắn phát hiện, người phụ nữ đang ở trước mắt này chỉ cần một ánh mắt cũng khiến cho ý trí kiên định của hắn chẳng còn gì nữa, đã tan vỡ vô cùng nhanh chóng.Tưởng tượng thêm một chút, nếu hiện tại Thập Bát Nương bạo dạn đến gần hơn chút nữa, khiêu khích hắn bằng vài hành động nhỏ, chắc chắn Lan Phượng Thương sẽ trực tiếp muốn nàng ngay tại nơi này . . . . .

Trái ngược với người đàn ông “cơm no rượu say tinh trùng lên não” lúc này đầu óc Thập Bát Nương vẫn còn đang mờ mịt lẫn kinh ngạc vì lời nói vừa rồi của hắn. Lan Phượng Thương nói vậy, hắn thực sự có ý gì đây?

Đề nghị nàng đem dược trà này đi tặng cho lão vương phi sao? Không phải bởi vì nàng là phụ nữ nên thích nghĩ nhiều nhưng tại sao nàng lại nghe được trong đó còn ẩn chứa ý đồ tốt đẹp. Hắn muốn tốt cho nàng ư ? Điều này thực lạ làm sao!

Giống như là. . . giống như là người đàn ông này đang giúp Thập Bát Nương chắp nối quan hệ với lão vương phi vậy?

Có thể như vậy sao ? Thập Bát Nương ngẫm lại, cảm thấy không có khả năng.

Chung trà lại được rót đầy thêm lần nữa, nàng làm như không để tâm đến lời hắn, dịu dàng nói :

– Nếu gia cảm thấy được, đến lúc đó thiếp sẽ mang đến biếu bà bà.

Lan Phượng Thương muốn che dấu suy nghĩ của bản thân nên vội vàng cầm chén dược trà uống tiếp. Trà mới nhấp, hắn lại giống như nhớ tới điều gì, lập tức quay sang nhìn Thập Bát Nương hỏi thật nhanh:

– Đúng rồi!Vừa rồi lúc ta mới tới có nhìn thấy ba tên tiểu tử chạy ra từ cửa sau, bọn chúng là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.