Vương phủ.
Bên trong thư phòng , Lan Phượng Thương đang cùng vài vị mãnh tướng nghị sự.
Bàn bạc xong tất cả những việc quan trọng, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, mắt khẽ nhắm, đầu hơi đau nhức, bàn tay chậm rãi day nhẹ hai bên thái dương, nhẹ giọng hỏi: “Võ tướng sĩ vẫn ở lại trong phủ của mình, không muốn qua đây sao ?”
Nghe thấy vậy, có một thuộc hạ vội đứng ra. Diện mạo của hắn ta có vài phần quen thuộc. Đúng là Uông Sâm – người lúc trước mang da hổ đến tặng cho Thập Bát Nương.
Dáng vẻ hắn ta hiện giờ có đến bảy phần ngao ngán. Đầu lắc nhẹ, giọng nói của Uông Sâm không giấu được sự bất bình:
– Hồi vương gia…. Sau khi, cái tên mãng phu kia trở về cả ngày cứ ở lì trong phủ, uống say bí tỉ, luôn miệng nói tất cả cố gắng của mình đều là uổng phí. Tại sao lại là uổng phí chứ ? Quả thực là nói năng bậy bạ.Y nhập ngũ mấy năm nay. Nếu không có sự đề bạt của vương gia thì làm sao có thể đạt được thành tựu được như hôm nay, lập được chiến công hiển hách như vậy chứ ? Đường đường là một người đàn ông thân cao bảy thước, không nghĩ đến việc báo đáp công ơn bồi dưỡng của ngài thì thôi thế mà y còn dám nói ra những lời như thế. Thuộc hạ nghe xong chỉ muốn đấm vào mặt vài phát cho y tỉnh táo ra !
Lan Phượng Thương khoát tay áo, thở dài : “Không trách được… Hãy cho hắn một chút thời gian để bình tĩnh lại…. Đúng rồi ! Người mà các ngươi đi điều tra cũng không có một chút tin tức nào ư ?”
Uông Sâm và các tướng sĩ nghe thấy vậy, chỉ biết lắc đầu :
– Hồi vương gia…Tạm thời vẫn chưa tra ra được tin tức hữu dụng nào.”
– Tiếp tục tìm đi. Các ngươi hãy đi đến các thôn trấn lân cận điều tra lại một lần nữa. Lúc đại ca và đại tẩu của hắn nói chuyện,ta thấy vẻ mặt họ có chút bất an. Lời nói lúc ấy của phu thê họ chỉ có thể tin được một nửa. Nửa còn lại, tự ta sẽ đi xác minh!
Uông Sâm và những tướng sĩ khác đều đồng tình với Lan Phượng Thương, giọng sang sảng: “Tuân mệnh Vương gia!”
Lan Phượng Thương tựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát. Bàn tay khẽ xoa xoa mi tâm, giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Nếu không có chuyện gì khác thì các ngươi lui xuống cả đi. Trở về phủ chuẩn bị một chút.Đợi đến sáng mai, chúng ta sẽ cùng tiến cung diện thánh.”
Lại một tràng dài tiếng hô: “Tuân mệnh” rồi Uông Sâm và các tướng sĩ chậm rãi lui khỏi vương phủ.
Bóng họ vừa khuất ngoài cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói của Văn quản gia : “Hồi Vương gia!… Sở Trắc phi mang canh dưỡng tâm đến đây tặng cho ngài.”
Phải một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Lan Phượng Thương mới chậm rãi truyền ra :
-Vào đi!
Tạ Linh Sở mặc một bộ váy mùa đông trắng muốt mềm mại, nhìn chẳng khác gì tiên nữ. Nghe thấy giọng Lan Phượng Thương hồi đáp trên gương mặt kiều mị lập tức toát lên ý cười. Nàng nhẹ nhàng cảm ơn Văn quản gia một tiếng. Đợi sau khi ông ta đẩy cửa,Tạ Linh Sở bưng món canh dưỡng tâm mà nàng ta đặc biệt sai người làm riêng đi vào, vẻ mặt thoáng hiện vẻ thẹn thùng mà quyến rũ, đẹp đến say lòng.
Được ái thiếp quan tâm chu đáo, mang cả canh dưỡng tâm đến tận đây, trong lòng Lan Phượng Thương cảm thấy ấm áp, nhìn về phía nàng ta, khẽ nở một nụ cười: “Mấy ngày nay hơi bận cho nên ta mới không có thời gian đi gặp nàng. Sở Nhi….Nàng đừng trách ta!”
Tạ Linh Sở chầm chậm đi về phía hắn.Trong đôi mắt ẩn chứa sự nhu tình nồng nàn, chất giọng ngọt ngào thốt lên những lời nói như rót mật: “Tì thiếp đâu dám trách vương gia. Chỉ cần trong lòng của ngài nhớ đến Sở Nhi thì thiếp đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Lan Phượng Thương vội kéo nàng vào trong lòng, ôn nhu: “Thời gian qua, Sở Nhi vì bổn vương mà vất vả quản lý hậu viện, hầu hạ mẫu thân. Nào! Hôm nay chúng ta cùng nhau uống chén canh này.”
Dứt lời, hắn đưa tay định bưng bát canh lại gần để cả hai cùng uống.
Tạ Linh Sở ai oán liếc mắt nhìn Lan Phượng Thương một, nói như than : ” Tì thiếp bởi vì thấy vẻ mặt vương gia vô cùng mệt mỏi nên lòng cảm thấy lo lắng không yên mới nấu riêng cho ngài bát canh này… Để tì thiếp múc cho ngài uống mới là phải chứ.”
Lời vừa dứt, nàng ta lập tức cầm lấy bát canh, múc từng thìa, từng thìa một đút vào trong miệng của Lan Phượng Thương. Bề ngoài đút canh như người vợ hiền ngoan, đảm đang mọi việc song tư thế ngồi của Tạ Linh Sở trong lòng của Lan Phượng Thương không được thoải mái lắm….Không biết là cố ý hay vô tình mà cái mông tròn lẳn của nàng ta lại liên tục ma xát vào khu vực nhạy cảm nào đó của hắn, giống như muốn khiêu khích, lại giống như đang muốn tìm một tư thế ngồi thoải mái hơn một chút. . . . . .
Ánh mắt của Lan Phượng Thương dần tối lại. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cấm dục lâu như vậy. Hiên tại, bị thiếp thất của mình khiêu khích thân mật,yết hầu không khỏi trượt lên trượt xuống mấy lần.
Tạ Linh Sở luôn luôn chú ý đến phản ứng của hắn. Đôi mắt quyến rũ ngập tràn hơi nước khẽ liếc nhìn Lan Phượng Thương, nhìn thấy trong ánh mắt của hắn lóe lên một chút dục vọng, cảm thấy mừng thầm như mở cờ trong bụng. Quả nhiên vương gia là người hiểu nàng rõ nhất, cũng yêu thương nàng nhất. Nàng mới khiêu khích nhẹ nhàng như vậy mà hắn đã có phản ứng rồi.
Nhưng nơi này là thư phòng, sao có làm những chuyện trái với nghi lễ thánh hiền được. Tạ Linh Sở tựa vào lòng Lan Phượng Thương, gọi lên một tiếng yêu kiều : “Gia “. Nàng kéo dài giọng một chút, sau đó lại tiếp tục nũng nịu nói với Lan Phượng Thương : ” Tì thiếp có làm cho gia mấy món ăn bổ dưỡng thân thể, xua đi giá lạnh. Mong rằng đêm nay, nếu gia có rảnh thì đi đến chỗ tì thiếp dùng bữa một chút.”
“Nhưng đêm nay, bổn vương lại có việc rồi. . . . . .” Hắn do dự nói.
Tạ Linh Sở không muốn buông tha, ánh mắt ngập nước, tỏ vẻ tủi thân nhìn hắn, tha thiết: “Gia ! Rất lâu rồi, ngài chưa có đến dùng bữa ở chỗ thiếp.Đêm nay, hãy đến đi!….Hơn nữa, sáng mai ngài đã phải vào cung, còn có việc gì gấp hơn so với việc này được ? Nếu như là việc nhỏ thì giao cho hạ nhân đi làm đi. Trông thấy ngài mọi sự đều phải tự mình đi làm, tì thiếp cảm thấy đau lòng muốn chết !”
Chính thê ngoan ngoãn cũng không bằng thiếp yêu làm nũng. Thiếp yêu làm nũng cũng không bằng đám tì thiếp trong phủ luôn mong chờ được hưởng ơn mưa móc. Mà đám tì thiếp kia lại càng không thể bằng các kĩ nữ hoang dã, bạo dạn trong hồng lâu, thủ đoạn cao minh, không thể nói hết trong một vài lời…(*)
(*) – Câu chính xác là : Thê không bằng thiếp. Thiếp không bằng hầu. Hầu không bằng kĩ. Kĩ không bằng tình nhân. Tình nhân không bằng vụng trộm.
Cổ nhân đã dạy quả không sai. Đàn ông đều không phải loại tốt lành gì….Tạ Linh Sở vênh mặt lên, thái độ vô cùng đắc ý, bưng bát đi ra khỏi thư phòng. Văn quản gia trông thấy, trong lòng sáng tỏ, vội vàng hành lễ với nàng.
Thái độ của Tạ Linh Sở đối với Văn quản gia cũng không còn như lúc trước nữa, chỉ thản nhiên ừ một tiếng, sau đó mang theo nha hoàn đi về phía sân viện của mình. Đêm nay, nàng nhất định phải giữ vương gia ở lại.
Sau khi quay về sân viện, Tạ Linh Sở lập tức hỏi Dư bà bà : ” Ta dặn các ngươi chuẩn bị hương, đã chuẩn bị xong chưa ?”
Dư bà bà, Thất bà bà vội vàng gật đầu nói : ” Trắc phi ! Ngài cứ yên tâm! Nô tì đã chuẩn bị chu đáo hết rồi ! Đêm nay, nếu như vương gia đến đây, nhất định sẽ ngủ lại!”
Lúc này,Tạ Linh Sở mới vừa lòng gật gật đầu, lại sờ sờ lên bụng của nàng, trong lòng không khỏi có chút tức giận nói : ” Lúc gia cùng ta rõ ràng là không có phòng tránh gì. Vì sao mãi vẫn chưa có thai chứ ?”
Dư bà bà, Thất bà bà quay mặt nhìn nhau. Loại chuyện như thế này, bọn họ làm sao có thể biết được. Nhưng để mua lòng chủ tử không thể không nói mấy câu an ủi : ” Trắc phi! Ngài hãy để cho tâm trạng thoải mái. Không chừng đêm nay, gia ân sủng ngài rồi, vài ngày sau lại có! Đến lúc đó, ngày ngài lên làm chính phi sẽ không còn xa nữa!”
Tạ Linh Sở nghe hai bà tử kia nói vậy, mới vừa lòng gật đầu cho bọn họ đi xuống, theo như lời căn dặn của nàng ta mà chuẩn bị tiệc rượu, cố hầu hạ thật tốt cho vương gia. . . .
Ở bên này, đại di nương, nhị di nương, tam di nương đều phẫn nộ vô cùng, chỉ tay về phía sân viện của Tạ Linh Sở mắng to : ” Đúng là cái loại không biết xấu hổ. Lại dám ở trong thư phòng nơi của thánh hiền đi câu dẫn vương gia, thực là muốn chúng ta đây tức chết mà. . . . . .”
Không lâu sau, ba vị di nương đã tụ tập lại một chỗ.
Đại di nương tức giận nói : ” Khó khăn lắm, gia mới trở về từ quân doanh được một chuyến. Thế mà lại bị con hồ ly tinh kia dụ dỗ đi mất!”
Vẻ mặt nhị di nương cũng tỏ ra vô cùng khó chịu, gay gắt: “Ngay cả, trong thư phòng nơi của thánh hiền, nàng ta cũng dám đi vào thì chuyện liếc mắt đưa tình, câu dẫn gia, sao nàng ta lại không dám làm chứ?”
Trông thấy nhị di nương tức giận như vậy.Tam di nương đang ở bên cạnh, vốn sinh ra trong gia đình buôn bán, đôi mắt sáng khẽ đảo quanh, sau đó mới cười nói : “Nhị vị tỷ tỷ có bằng lòng nghe tiểu muội nói một lời hay không?”
Đại di nương và nhị di nương cùng ” hử “lên một tiếng. Sau đó, quay mặt nhìn nhau. Bình thường, tam di nương đối với mấy chuyện như thế này đều rất thông minh, sáng suốt. Lúc này, không chừng nàng ta thật sự đã có ý tưởng nào đó hay ho. Trong lòng các di nương bừng bừng lửa giận, chỉ hận không thể xé nát Tạ Linh Sở lúc này.
Vì thế cả hai nàng không bỏ qua cơ hội, liền hỏi ngay : ” Muội có diệu kế gì vậy ?”
Tam di nương chỉ cười cười, thong thả nhấn từng chữ một : “Hạ. . . Dược!”
Đại di nương và Nhị di nương kinh hãi : “Sao có thể hạ dược với gia được? Nếu như điều tra ra, ba chúng ta nhất định phải chết!”
Tam di nương trợn mắt, liếc cả hai một nói : “Ai nói là hạ dược gia thì mới có thể ngăn cản gia chứ ? Hạ dược người đàn bà kia không được à?. . . . . .”
Chuyện khác thì không ai nhớ rõ. Chỉ biết, đêm đó, Lan Phượng Thương nhận lời đi đến chỗ Tạ Linh Sở dùng bữa. Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp nhưng không biết vì nguyên nhân gì giữa chừng, Tạ Linh Sở lại đánh rắm liên tục, khiến cho Lan Phượng Thương choáng váng, trán cau lại, ngay sau đó liền rời đi, không muốn ở lại qua đêm ngửi thứ mùi khó chịu đó nữa.
Tạ Linh Sở vô cùng lúng túng và lo lắng,vội đứng dậy rời khỏi bàn cơm muốn giữ hắn lại. Nhưng nàng ta vừa cử động thì âm thanh khó ngửi lại càng khó nghe kia lại càng lớn, cứ liên tục không ngừng, chẳng làm cách nào ngưng được.
Lan Phượng Thương phất tay áo rời đi. Tạ Linh Sở hất tung cả bàn ăn, lửa giận phừng phừng, mặt hoa cau có, đỏ bừng.
Ngày hôm sau, Tạ Linh Sở muốn đi tìm Lan Phượng Thương giải thích, không ngờ lại nghe hạ nhân nói vương gia đã ngồi xe ngựa rời khỏi phủ lâu rồi. Chưa hết tức tối thì một bà tử đi đến, khẽ nói bên tai nàng. Chuyện đêm qua đã điều tra ra được là do ba di nương xấu xa kia vì ganh tỵ mà làm ra. Cơn giận chưa lắng kịp lại càng bùng phát, Tạ Linh Sở không thể nhẫn nhịn được nữa. Hậu viện yên tĩnh vì những nữ nhân kia nổi cơn thịnh nộ mà lại nổi lên một trận phong ba.
Lúc này, Lan Phượng Thương đã đến Thiên Trạch. Đang lúc năm mới nên cửa chính được mở rộng. Hắn không chần chừ, bước thẳng vào trong.
Đám người hầu đều nhận ra hắn, dĩ nhiên đều không dám ngăn cản. Phong bà bà thấy bóng Lan Phượng Thương bất ngờ xuất hiện cảm thấy vô cùng khẩn trương. Bên trong hậu viện các thiếu gia đang nô đùa vui vẻ. Bà phải làm sao ngăn cản bây giờ?
Lan Phượng Thương không thấy Thập Bát Nương ở trong đại sảnh thoáng cau mày lại. May là hắn không ngoảnh lại phía sau nên không thấy được sắc mặt khẩn trương của Phong bà bà. Không suy nghĩ gì khác, Lan vương gia bước vào hậu viện, rất nhanh.
Bên trong đại viện, thứ đầu tiên đập vào trong đôi mắt sắc bén của hắn, đó là bóng dáng của mấy đứa bé trai đang nghịch ngợm, vui đùa ầm ĩ phía xa xa. . . . . .