Từ lúc Thập Bát Nương bị đuổi đến trấn này, vẫn luôn ru rú ở trong nhà. Có thể thoải mái dẫn theo mấy đứa con đi ra ngoài dạo phố, ngắm nhìn những đồ chơi mới lạ lúc rảnh rỗi giống như bây giờ không phải không có, nhưng cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Hôm nay là ngày mùng một tháng giêng, trên chợ lớn rất là náo nhiệt. Dưới sự sắp xếp của trưởng trấn, đường cái cũng sạch sẽ hiếm thấy, hơn hẳn trước kia luôn tràn đầy rác bẩn. Thời điểm này đã sạch hơn vài lần. Trên mặt đất không hề có mẩu vụn đồ ăn hay rác rưởi linh tinh v.v.v cống rãnh cũng được khai thông, không có nước đọng. Không khí chung quanh cũng có cảm giác tươi mới hơn rất nhiều. Lúc này, phu nhân của những nhà giàu có ở trấn này cũng có ý định đi ra ngoài ăn uống, vui chơi hoặc đi ngắm một chút các trò chơi mới mẻ .
Nhìn thấy mặt tiền của các cửa hiệu trên đường cái này cũng sạch sẽ hơn so với thời điểm bình thường rất nhiều. Thập Bát Nương cười cười, thầm nghĩ đây chỉ là cảnh tượng bình thường của thị trấn ở cổ đại mà thôi.
Các cửa hàng bán sách vở, tranh chữ, dập bản in v.v.v rất nhiều chủng loại và màu sắc, san sát ở hai bên ngã tư đường. Ở trên đường, mọi người cũng không mặc quần áo cũ, chắp vá hay dính bụi bẩn. Hiếm khi có dịp năm mới, mọi người đều mong nhà mình có thể ăn nên làm ra cho nên khuôn mặt bọn họ đều mang theo vẻ vui sướng thỏa mãn, không hề giống như trước kia, lúc nàng mới ra khỏi nhà, thấy rất nhiều người gầy gò xanh sao, da vàng như nến.
Thời điểm, nhà nàng đi ngang qua, thường xuyên có một nhóm các cô nương lớn, nhỏ hoặc nhóm phụ nhân, quần áo, trang điểm đều rất mỹ lệ, đồ trang sức đẹp đẽ, tinh xảo lắc lư đi lại,thưởng thức các mặt hàng ở các cửa hàng trên vỉa hè. Một lúc sau, lại đi đến nhà tiếp theo, tiếp tục thưởng thức.
Hôm nay là mùng một tết, cả trấn nhỏ đều tràn ngập trong không khí náo nhiệt.
Trông thấy vẻ náo nhiệt như vậy, ba bánh bao đều không kiềm chế được nhảy nhót lung tung, cùng nhau đi chung quanh, nhìn ngắm quang cảnh chợ lớn hiếm thấy này.
Thập Bát Nương theo chân bọn chúng, dặn dò chúng không được cách nàng quá xa, cũng may còn có cả Phong bà bà và Quyên nhi đi theo phía sau ba bánh bao cho nên cũng để cho bọn họ tùy ý đi bộ chung quanh.
Lan Hoài Nhân dẫn theo đại ca đi đến nơi vừa nãy có bán tượng đất tướng quân, chỉ cho đại ca xem : ” Đại ca! Huynh nhìn xem cái tượng đất kia có đẹp hay không ?”
Nhìn theo hướng bàn tay nhỏ bé của đệ đệ vừa chỉ, Lan Hoài Sâm nhìn thấy một tượng đất tướng quân rất tinh xảo. Nó và đệ đệ đều có suy nghĩ giống nhau. Ý nghĩ đầu tiên của nó cũng là nghĩ đến phụ thân chưa từng gặp mặt của bọn nó, gật đầu nói : ” Đã thích như vậy thì để cho Phong bà bà mua cho đệ là xong.”
Bên cạnh, Lan Hoài Mặc cũng chu cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói với đại ca : ” Mặc ca nhi cũng muốn có một tượng đất tướng quân.”
Lan Hoài Sâm nhìn nó một. Nhị thiếu gia bé bỏng cúi đầu xuống, nhìn đôi giày da hổ nho nhỏ mà nó đang đi ở chân. Nó không phải cố ý nhõng nhẽo giống như đệ đệ. Lúc này, nó cũng rất muốn có một tượng đất tướng quân được làm trông rất uy vũ kia, giống như phụ thân mà nương đã nói.
Lan Hoài Sâm không nói gì, cặp mắt to đen láy chuyển hướng nhìn về phía Phong bà bà nói : ” Bà bà hãy mua cho hai đệ ấy, mỗi đứa một đi.”
Quyên Nhi cười nhìn Phong bà bà nói : ” Mua sáu cái đi.” Mua ba tượng tướng quân cho ba huynh đệ bọn họ mỗi người một, lại mua thêm cho bọn họ mỗi người một tượng đất binh lính nhỏ nữa. Năm mới cũng đừng nên bủn xỉn.
Phong bà bà đáp lời, quay sang mặc cả với ông chủ sạp hàng ở vỉa hè kia, vốn dĩ một bức tượng đất giá một văn tiền, do mua một lần sáu bức tượng nên giá cả có thể thương lượng được. Sau khi, Phong bà bà thương lượng xong với ông chủ kia, rốt cục sáu tượng đất được mua với giá năm văn tiền.
Cầm tượng đất tướng quân và tượng đất binh lính trong tay, trên mặt ba bánh bao đều toát nên ý cười.
Thập Bát Nương đi tới, nhìn thấy tượng đất ở trong tay bọn chúng, không khỏi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm rằng : đợi qua năm, sẽ tìm cơ hội tốt để cho mấy phụ tử bọn họ gặp lại nhau. Hiện tại, mấy đứa con đã biết đến sự tồn tại của phụ thân chúng. Vì mình mà bọn chúng không dám nói ra ngoài miệng nhưng trong lòng vẫn luôn nhắc tới phụ thân của chúng.
Thập Bát Nương khẽ cười nói : ” Trước tiên, hãy giao tượng đất cho Quyên Nhi tỷ tỷ, đợi chúng ta quay về nhà rồi, sẽ lại lấy tượng đất ra, đưa cho các con chơi sau được không ?”
Ba bánh bao đều cười sáng lạn, gật đầu. Sau đó, đặt tượng đất đang cầm trong tay vào trong lòng bàn tay của Quyên Nhi, để nàng giữ tất cả.
Thập Bát Nương nắm tay nhị thiếu gia và tam thiếu gia, gọi thêm cả đại thiếu gia. Sau đó mang theo mấy người bọn họ đi ăn món chè ngọt mới lạ (*), vừa rồi nàng ngửi thấy một mùi hương rất thơm mát, cảm giác có vị ngòn ngọt, thật sự không tồi. Vì thế dẫn ba bánh bao, Phong bà bà và Quyên nhi cùng nhau đi đến trước một cửa hiệu nhỏ. Cửa hiệu này bán chè gạo nếp nấu với gừng.
(*) – Chính xác là Điềm thang ( điềm = ngọt ; thang = cháo, chè ) : là một loại món tráng miệng truyền thống của tỉnh Quảng Đông. Tùy thuộc vào từng khu vực mà Điềm thang lại có cách chế biến khác nhau nhưng chủ yếu được chia làm hai loại là : Điềm thang theo cách chế biến của Triều Trâu và Điềm thang theo cách chế biến của Quảng Phủ. Người Quảng Phủ thường nấu chè bằng : nước cốt đậu xanh, đậu đỏ, hạt bạch quả, hạt sen, thêm một chút dầu vừng .v.v.v Những tỉnh khác thì chủ yếu là nấu chè ngũ quả, chè bát bảo ( hạt sen, long nhãn v.v.v) chè hạnh nhân v.v.v. Điềm thang Triều Châu chủ yếu được nấu bằng : Khoai sọ, bí đỏ nhuyễn, khai lang ngọt, cháo gạo nếp .v.v.v ( còn mấy cái nữa nhưng mình không biết là cái gì )
Vợ chồng ông chủ quả thật rất trẻ. Bà chủ đang ở rửa bát, trên lưng còn dùng vạt áo địu một đứa bé khoảng mấy tháng tuổi. Ông chủ thì đang ở bên cạnh bận rộn múc chè gạo nếp nấu gừng cho khách.
Trông thấy Thập Bát Nương mang theo ba bánh bao, Phong bà bà và Quyên Nhi đi vào, vội bày ra vẻ mặt tươi cười đón chào hỏi. Hỏi bọn họ có muốn nếm thử một bát chè gạo nếp nấu gừng ngọt ngào vô cùng hay không ? Chỉ có bốn văn tiền một bát.
Thập Bát Nương nghe hắn nói thế, không nhịn được cười, nói : ” Cho sáu bát đi.”
Ông chủ khẽ đáp ” được ạ ”, sau đó vội đưa Thập Bát Nương và ba tiểu thiếu gia đi vào bên trong, ngồi trên chiếc phản.
Lan Hoài Nhân nhìn thấy bà chủ đang rửa bát, trên lưng còn địu một đứa bé mặc quần áo rất dày, trên đầu đội một chiếc mũ quả dưa. Vội quay mặt sang hỏi nương : ” Trước đây, Nhân ca nhi cùng với đại ca và nhị ca cũng nhỏ như vậy sao?”
Thập Bát Nương mỉm cười, gật đầu, nói : ” Đúng vậy ! Nhỏ xíu à. Chẳng qua, mỗi ngày, các con đều ăn thật no cho nên mới có dáng vẻ cao lớn, khỏe mạnh như hiện tại.”
Sâm ca nhi, Mặc ca nhi cũng nhìn về phía đứa bé kia gật đầu nói : ” Nhỏ như thế thì không được, sẽ không thể bảo vệ cho nương. Chúng con muốn ăn thật là no, để có dáng vẻ thật cao lớn mới được.”
Ở bên cạnh, Phong bà bà và Quyên Nhi cười vui vẻ.
Không lâu sau, ông chủ kia đã nhanh nhẹn đem bốn bát chè gạo nếp nấu gừng qua đây. Nói năm mới đại cát đại lợi. Sau đó, cũng không quấy rầy cả nhà nàng nữa.
Thập Bát Nương ăn thử một miếng đã thấy một mùi hương thơm mát xông lên mũi, cười nói : ông chủ này tuy trẻ tuổi nhưng tay nghề rất giỏi.
Ba bánh bao uống nước chè ngọt, vô cùng thỏa mãn, nói nước chè này ngọt ngào đến tận lòng, cũng rất ngon mắt. Quyên Nhi và Phong bà bà cũng giống như vậy, uống chè ngọt vào, cảm thấy vui vẻ không thôi.
Sau khi ăn xong chè ngọt, trả cho ông chủ kia hai mươi bốn văn tiền. Ông chủ trẻ tuổi kia rất biết cách đối nhân xử thế, nói nhiều người đến ăn như vậy, lấy hai mươi văn tiền là được rồi. Thập Bát Nương mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía vợ con của hắn đang ở bên kia, nói : ” Chỗ đó cho đứa nhỏ! Góp thêm mà làm hai bộ quần áo cho nó đi.”
Ông chủ thấy vợ hắn đang quay sang mỉm cười, vội nhận của Thập Bát Nương hai mươi bốn văn tiền nói : ” Cảm ơn phu nhân.”
Cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng. Nhớ tới năm đó, thời điểm Thập Bát Nương nuôi dưỡng ba đứa con cũng như vậy, chỉ hận không thể kiếm nhiều thêm được mấy đồng tiền. Lúc này, nàng sao có thể tham lam mấy đồng tiền dùng để nuôi gia đình sống tạm qua ngày của ông chủ kia.
Mang theo ba bánh bao ăn uống no nê, vô cùng vừa lòng, định rẽ ra đường cái để trở về nhà nhưng khi đi ngang qua một góc chợ, nhìn thấy một đám người không biết vì sao lại tụ tập ở nơi đó, giống như là ở thảo luận cái gì đó, thuận miệng hỏi vị đại thẩm đi ở bên cạnh đang muốn đi ra chỗ đó xem náo nhiệt là bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Đại thẩm kia trông thấy Thập Bát Nương là một phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, lại mang theo mấy đứa bé dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, phía sau còn có Phong bà bà và Quyên Nhi đi theo. Đoán hai người này hiển nhiên là tùy tùng, vừa nhìn qua đã biết là phu nhân của nhà có tiền, liền nói với nàng : ” Nếu như trong nhà phu nhân thiếu người thì đi qua nhìn một chút đi. Gia đình kia cũng rất khổ sở. Mua về cho bọn họ ăn tạm mấy bát cháo nóng, để làm người hầu cũng tốt.”
Thập Bát Nương mỉm cười, nói cám ơn bà ta, sau đó vội mang theo ba bánh bao đi qua nhìn một chút, xem đã xảy ra chuyện gì.
Một cậu bé ba tuổi yếu ớt không có chút sức lực nào đang nằm trong lòng của mẹ nó, khuôn mặt trông khá xấu xí. Ở bên cạnh, phụ nhân kia còn có một một bé gái khoảng năm tuổi. Ba mẹ con họ đều ăn mặc vô cùng rách dưới, bẩn thỉu, sắc mặt vàng như nến, đang cúi đầu quỳ gối ở chỗ đó. Bên cạnh, còn lộ ra một tấm thẻ bài, trên đó có viết chữ bán mình làm nô.