[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 54 : Chuyện đã định




Thập Bát Nương đã nói ra chuyện mà nàng vẫn luôn giấu diếm cho mấy đứa con. Vì thế, nỗi nghi ngờ trong lòng ba đứa nhỏ cũng đã được tháo gỡ. Trong lúc nói chuyện, mấy mẹ con đã hiểu rõ lòng nhau. Hiện tại, ba bánh bao đều thống nhất quan điểm là sẽ đứng về phía nương của bọn chúng. Mặc dù, trong lòng bọn chúng đều có chút khao khát muốn được đi gặp vị phụ thân chưa từng biết mặt – người được nương ca ngợi là một người rất cao lớn và uy phong, nhưng nghĩ đến việc đến giờ phút này mà nương vẫn chưa thể cho phụ thân biết đến sự tồn tại của bọn chúng thì ba bánh bao vẫn cố giữ ý nghĩ sẽ không đi tìm gặp phụ thân.

Sự kiện ngoài ý muốn xuất hiện trong bữa sáng cứ như vậy qua đi.

Ba bánh bao vẫn giống như trước đây không hề thay đổi. Tuy nhiên, Thập Bát Nương vẫn thường xuyên nhìn thấy vẻ tò mò trong ánh mắt của nhị thiếu gia và tam thiếu gia. Hơn thế, hai tên nhóc kia cũng sẽ thử hỏi thăm nàng một chút chuyện về phụ thân của chúng, cũng không hỏi nhiều lắm. Bởi vì, bọn chúng lo lắng hỏi nhiều hơn sẽ khiến nương không vui, cho nên mỗi lần chỉ ra vẻ hỏi một hai câu, khiến cho Thập Bát Nương bật cười lắc đầu, cảm thấy thật dở khóc dở cười. Đồng thời, nàng cũng không thể không thừa nhận chuyện phụ tử thiên tính(*) quả nhiên không phải chuyện mà khoảng cách có thể ngăn cản được.

(*) – Bản năng cha con

Về phần đại thiếu gia – ông cụ non kia, Thập Bát Nương cũng nhìn vào đôi mắt to của nó, nhưng một chút gợn sóng cũng không hề nhìn thấy. Đại thiếu gia đối với vị phụ thân kia, trừ bỏ khoảnh khắc nghe nói ông ấy là Đại tướng quân đôi mắt sáng rực lên một chút, còn lại những thời điểm khác cũng không hề nghe hay nói thêm gì về phụ thân. Ngược lại, lại khiến cho Thập Bát Nương có chút lo lắng về tương lai sau khi đưa bọn chúng trở về, đại thiếu gia sẽ không thân thiết với phụ thân của nó.

Vì thế, Thập Bát Nương liền hỏi nó : ” Con không thấy vui mừng khi biết chuyện về phụ thân ư ?”

Lan Hoài Sâm vừa nghe thấy nương của nó nói lời này, nhíu mày, nói : ” Vì sao nương lại hỏi như vậy?” Trong lòng nó vẫn có chút chờ mong sẽ gặp được vị phụ thân kia. Tại sao nương lại nói nó không vui mừng khi biết chuyện về phụ thân?

Thập Bát Nương cười cười, ôm nó lên ngồi ở trên đùi của mình, dự định sẽ giảng giải để khai thông tư tưởng cho đứa con này, thì thầm nói với nó : ” Sâm ca nhi ! Con đừng trách phụ thân đã không đến đón chúng ta nhé! Ông ấy còn chưa biết đến sự tồn tại của các con mà. Hơn nữa, ông ấy cũng từng muốn đón nương trở về. Nhưng vì các con vẫn còn đang ở đây cho nên nương không thể không trở về đây. Một lúc nào đó, nương sẽ tìm một cơ hội tốt, nói cho phụ thân của con chuyện về các con, cho ông ấy biết ông ấy có ba đứa con rất thông minh, rất vĩ đại, được không?”

Thời điểm, đại thiếu gia bị nương ôm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng ửng đỏ. Nó không thích làm nũng giống như hai đệ đệ. Cho đến bây giờ, hai đệ đệ vẫn thường thường quấn quít lấy nương, muốn nương ôm nhưng từ lúc ba tuổi, nó đã học được cách tự lập, hiện tại đã năm tuổi rồi.

Mặc dù, nó cảm thấy có chút không quen nhưng nó cũng không kháng cự việc cùng nương thân thiết, ngồi ở trong lòng của nương, nghe nương nói xong lời này, nó nhân tiện nói : ” Sâm ca nhi không có ý trách phụ thân. Nương đã lo lắng nhiều rồi.”

Thập Bát Nương biết đứa con này của nàng, từ nhỏ đến lớn đã không bao giờ nói dối cho nên nghe thấy lời này của nó không khỏi kinh ngạc nói : ” Vậy tại sao lúc bình thường Sâm ca nhi không cùng hai đệ đệ đến nói chuyện với nương, tìm hiểu một chút chuyện về phụ thân của các con ?”

Lan Hoài Sâm im lặng một chút, liếc mắt nhìn nương của nó một, nhàn nhạt nói : ” Sâm ca nhi biết phụ thân là một anh hùng, thế là đủ rồi.” Phụ thân rong ruổi sa trường, mang binh đánh giặc bảo vệ đất nước đã là một anh hùng trong lòng của nó, là tấm gương để nó học tập, nhận thức được điều này, đại thiếu gia cảm thấy những chuyện khác cũng không cần phải hỏi nhiều .

Hơn nữa, buổi tối, lúc đi ngủ, hai đệ đệ sẽ không kiềm chế được, kích động kể với nó việc bọn chúng đã thăm dò được một chút tin tức của phụ thân từ nương. Nó cũng rất chăm chú lắng nghe hai đệ đệ kể chuyện cho nên những chuyện hai đệ đệ biết, nó cũng biết. Đại thiếu gia cho rằng bản thân nó cũng có hiểu biết nhất định về phụ thân.

Mà Thập Bát Nương nghe con trai lớn nói như vậy, cảm thấy hơi bị nghẹn họng một chút, khóe miệng khẽ co rút, thực sự là nàng đã quên mất chuyện đứa con này của nàng có tư duy rất mạnh mẽ.

Theo như phong cách nhất quán của đại thiếu gia thì quả thật là vậy. Nó không giống như hai đệ đệ. Nó đối với một một việc đều không cần phải biết rõ quá nhiều, chỉ cần nói với nó một vài vấn đề trọng điểm là được.

Thập Bát Nương nói với nó, phụ thân của nó không biết đến sự tồn tại của mấy anh em nó, cũng nói với nó, phụ thân của nó là một anh hùng, còn nói với nó, phụ thân muốn đón nương của nó trở về. Sáng nay, nàng đã nói ba vấn đề trọng điểm này, cho nên đại thiếu gia cảm thấy cũng không cần phải hỏi thêm những chuyện khác. Vị phụ thân này vẫn có thể tha thứ được.

Miệng Thập Bát Nương nổi lên nụ cười ấm áp, nói : ” Là nương đã lo lắng nhiều.” Thập Bát Nương thấy tiểu gia hỏa này muốn đi xuống, đành phải nói : ” Để cho nương ôm thêm một lúc.”

Hai đứa con trai út của nàng đều rất thích được nàng ôm, chỉ là đứa con trai lớn này trưởng thành quá sớm, sau khi nó được ba tuổi đã không còn thói quen được nàng ôm ấp, khi đó làm hại Thập Bát Nương buồn bã một trận.

Nghe nương nói xong, Lan Hoài Sâm không hề nhớ tới thân phận của mình nữa, hiếm khi lộ ra bản tính trẻ con, ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của nương nó, mặc cho nương hát tiểu khúc(*)cho nó nghe.

(*) – Tiểu khúc : là những bài hát giản dị, hồn nhiên giống như dân ca của Việt Nam ý.

Qua một lúc lâu, từ xa đã truyền đến tiếng nói sung sướng của hai đệ đệ đang lại gần, cho nên đại thiếu gia đã đi xuống, rời khỏi vòng ôm của nương, nói : ” Hai đệ đệ đã trở lại, không nên để cho bọn chúng nhìn thấy.” Nếu như, hai đệ đệ nhìn thấy đại ca gương mẫu của chúng, dựa sát ở trong lồng ngực của nương, nhất định cũng sẽ quấn quít lấy nương, muốn được ôm như vậy. Thân thể của nương không tốt, sao có thể làm việc cực nhọc ?

Không bao lâu, hai thằng nhóc kia đã líu la líu lo chạy về phía gian phòng này, trông thấy nương và đại ca của chúng đều ở đây, không khỏi sung sướng hét lên : ” Nương ! Đại ca.”

Lan Hoài Sâm gật đầu. Thập Bát Nương nhìn hai tên nhóc kia quở mắng : ” Trên mặt đất có tuyết đọng, cẩn thận kẻo trượt chân.”

Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân cười hì hì chạy vào phòng. Mỗi đứa chạy đến ôm một bên chân của Thập Bát Nương, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng do bị lạnh lên, còn có thể nhìn thấy cả khói trắng phả ra từ cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Thập Bát Nương rồi nói : ” Phong bà bà và Quyên Nhi tỷ tỷ quét rất sạch sẽ, không trơn đâu.”

Thập Bát Nương cúi mặt cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hai tên nhóc kia, nói, ” Thế nhưng vẫn còn một ít băng đấy. Vậy buổi sáng đã nhờ Phong bà bà bôi tuyết cao chưa ?”

Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt khuôn mặt của Thập Bát Nương nói : ” Nương cứ yên tâm. Đại ca, con và cả đệ đệ đều có bôi tuyết cao. Chúng con bôi xong tuyết cao mới để cho Phong bà bà đưa chúng con ra ngoài một chút.”

Nhớ tới, ở bên ngoài mọi thứ đều vô cùng náo nhiệt, tam thiếu gia vui sướng nói : ” Nương! Đợi một lát nữa tuyết rơi ít hơn, chúng ta lại đi ra ngoài một chút được không ? Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, còn có rất nhiều trò chơi mà ngày thường không nhìn thấy nữa ạ.” Trông thật là vui vẻ. Nó muốn Phong bà bà mua đồ chơi cho nó nhưng nhớ đến ở nhà không có dư nhiều tiền như vậy, đành nhịn xuống không dám mở miệng, chỉ là sờ tượng đất tướng quân và tượng đất binh lính không buông, rồi mới theo Phong bà bà trở về.

Bây giờ đang là năm mới nên thời điểm này, ở trên trấn, dĩ nhiên là náo nhiệt hơn so với bình thường rất nhiều. Tất cả mọi người đều không ra đồng, ra ruộng , mang theo vợ con có thể là thừa dịp tuyết còn chưa tan hết đi bán hàng ở vỉa hè, hoặc là đi bán bánh trôi, hay là đi dạo phố đều có. Thập Bát Nương cũng đoán được, lúc này, ở trấn trên nhất định là rất náo nhiệt .

Nàng cười cười, nhân tiện nói : ” Các con mau đi gọi Phong bà bà, bảo bà ấy rửa mặt cho các con, bôi tuyết cao thêm một lần nữa. Sau đó, nương lại dẫn các con đi ra ngoài chơi một chút được không ?” Nàng rất ít khi đưa ba đứa con đi ra ngoài, thừa dịp lễ mừng năm mới, dẫn bọn chúng đi ra ngoài chơi một chút cũng hợp lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.