[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 52 : Chân tướng




Thập Bát Nương đờ người mất vài giây, không ngờ đại thiếu gia lại hỏi như vậy. Chuyện này khiến nàng bất ngờ.

Bọn chúng biết tối hôm qua người nọ lại tới nữa.

Bọn chúng bắt đầu chú ý đến chuyện này từ bao giờ ? Tại sao nàng không hề phát hiện ra một chút nào.

Thập Bát Nương nhìn vẻ mặt của ba bánh bao. Nàng suy đoán, có lẽ từ lần đầu tiên người đàn ông kia đến nhà nàng ở lại mấy ngày, sau đó lại thêm chuyện làm thêm một cửa ngăn giữa tiền viện và hậu viện, e là lúc đó ba huynh đệ bọn chúng đã sớm muốn hỏi nàng rồi. Lúc này, chẳng qua cũng chỉ là thời điểm bùng nổ mà thôi.

Sau khi Lan Hoài Sâm hỏi ra điều mà trong lòng mình đang nghi hoặc, quay sang nhìn nương của nó, chờ nương nó trả lời.

Nàng nhìn Lan Hoài Sâm nhưng không hề nhìn thấy một chút biểu hiện khác thường nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của ông cụ non kia.

Không có biện pháp nào khác, Thập Bát Nương chỉ có thể chuyển mắt nhìn về phía hai bánh bao khác của nàng. Nhưng lúc này, đứa con thứ hai và đứa con thứ ba cũng đang nhìn nàng. Đôi mắt to đen nhánh đầy cớ trí của hai tên nhóc kia, đều lóe ra vẻ tò mò, ẩn sâu bên trong còn có một chút chờ mong.

Thực rõ ràng, điều đại ca muốn hỏi, cũng là điều mà bọn chúng muốn hỏi.

Thập Bát Nương nhìn bọn chúng, tỏ vẻ thoải mái cười cười, gật đầu nói : ” Đúng vậy! Đúng là người kia lại đến nơi này của chúng ta ở nhờ .”

Đại thiếu gia nghe thấy nương của nó nói như vậy, đuôi lông mày hơi nhếch lên một chút, nói : ” Người nọ đã đến đây ở nhờ. Vậy tại sao nương lại bảo con và hai đệ đệ đi đến nhà của Quyên Nhi tỷ tỷ?” Có nhiều phòng như vậy! Người nọ lại thích ở trong phòng của ba huynh đệ bọn họ ư ?

Nhị thiếu gia cũng bĩu môi nói : ” Nương nói như thế này thật không thuyết phục.”

Tam thiếu gia gật đầu, nhìn về phía nương của nó, tỏ vẻ đồng ý với lời của hai ca ca.

Ở bên cạnh, Phong bà bà và Quyên Nhi cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ như mắt mù tai điếc.

Ba thiếu gia thông minh, các nàng đã sớm biết.

Vương gia mỗi lần đến đây. Tiểu thư cái gì cũng không nói cho bọn họ, trực tiếp đưa bọn họ đi đến ở nhà Quyên Nhi. Một lần, có lẽ ba tiểu thiếu gia trong lòng có chút nghi hoặc nhưng không có ý kiến gì. Nhưng bắt đầu từ lần thứ hai, ba người bọn họ sẽ túm tụm lại với nhau, nói thầm chuyện trong đó, đoán xem rốt cuộc là người nào đến nhà bọn họ ? Vì sao nương không cho bọn họ đi gặp?

Bọn họ còn từng giống như vô tình tìm hiểu qua Phong bà bà và Quyên Nhi. Chẳng qua vấn đề như vậy, Phong bà bà và Quyên Nhi cũng không biết trả lời như thế nào. Thấy Phong bà bà và Quyên Nhi tỷ tỷ không trả lời. Ba bánh bao cũng không hề hỏi nhiều nhưng từ đó về sau, bọn họ trong lòng luôn nhớ kỹ chuyện này, cũng may hôm nay, cuối cùng đã tìm được một cơ hội có thể hỏi nương của bọn họ.

Thập Bát Nương nghe đại thiếu gia hỏi đâu vào đấy và cả hai đứa con trai út cũng có suy nghĩ giống hệt đại ca, cảm thấy thực khó giải thích, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của ba đứa con muốn truy hỏi kỹ càng sự việc ngày hôm nay, cũng không thể không cho bọn chúng một câu trả lời.

Lừa bọn chúng ư ?

Thập Bát Nương cho rằng tuyệt đối không thể. Nàng không có thói quen lừa trẻ con. Hơn nữa, tạo thành thói quen như vậy cũng không tốt, bọn nhỏ nếu như biết được chân tướng. Ở trong lòng của bọn chúng sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Muốn nói thật ư ?

Có nên làm như vậy không ?

Thập Bát Nương dùng thìa múc một miếng cháo đút vào cái miệng nhỏ nhắn của tam thiếu gia, cười hỏi : ” Vậy Sâm ca nhi nghĩ nương vì nguyên nhân gì mà phải đưa các con đến nhà Quyên Nhi tỷ tỷ chứ ?” Vì muốn che dấu sự khẩn trương ở trong lòng của mình nên nàng lại không nhanh không chậm đút cho nhị thiếu gia một ngụm cháo nữa, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, cố gắng nghĩ xem nên làm như thế nào để nói cho bọn chúng.

Lan Hoài Sâm nghe thấy nương của nó hỏi câu này, không khỏi nhíu mi, nói : ” Nhưng Sâm ca nhi đang hỏi nương mà.” Ý nói là nương của nó phải trả lời câu hỏi của nó trước, sau đó có vấn đề gì khác mới hỏi lại hắn.

Đại thiếu gia mặc dù ít nói, nhưng làm việc hiệu suất lại cực cao, khi xử lý mọi việc, khả năng lắm bắt được điểm mấu chốt cũng rất mạnh.

Nó đã nhận định một việc gì đó, chỉ cần lướt qua là nó đã tìm ra điểm mấu chốt, việc này rất khó thay đổi, đúng chính là đúng, sai chính là sai, nên là cái gì thì chính là cái đó. Tựa như hiện tại, nó đối với suy nghĩ muốn lừa dối cho qua của nương. Nó tỏ vẻ rất không đồng ý.

Thập Bát Nương nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của đứa con trai lớn, trái tim giống như đang nhỏ máu, dạy dỗ ra một đứa con bình tĩnh thông minh như vậy. Nàng không biết là thành công của nó hay là thất bại của nàng. Nàng định dối gạt cho xong lại bị nó tóm được, không hề lưu tình một chút nào, lạnh lùng ngăn cản.

Thoáng do dự một chút, nàng nói : ” Các con muốn biết người nọ là ai?”

Lúc này, ba bánh bao đồng thanh nói : ” Muốn ạ !”

Thập Bát Nương hít sâu một hơi, nhìn về phía ba bánh bao của nàng, mà ba bánh bao cũng nhìn nương của bọn chúng, nháy mắt mấy cái, dáng vẻ thực chờ mong nương của chúng sẽ nói tiếp.

Nhìn bọn chúng, Thập Bát Nương nói : ” Đã như thế, vậy nương sẽ nói hết cho các con.”

Ba bánh bao gật đầu.

Thập Bát Nương lắc đầu, khẽ thở dài, nói : ” Các con có còn nhớ rõ việc nương từng nói qua về chuyện của phụ thân của các con hay không ?”

” Nhớ rõ ạ ! Nương nói phụ thân phải đi đến một nơi rất xa, có thể cả đời cũng không trở về, chẳng lẽ người nọ là giúp phụ thân mang tin tức đến cho nương ư ?” Ánh mắt khờ dại của tam thiếu gia chớp chớp mấy cái, nghi hoặc nói.

” Đệ đệ nói không đúng. Nếu người nọ đã giúp phụ thân gửi lời nhắn đến đây. Vậy vì sao phải tránh chúng ta chứ ? Còn muốn chúng ta đi đến ở nhờ nhà của Quyên Nhi tỷ tỷ ?” Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc lắc đầu, phủ nhận cách nói của đệ đệ.

” Đệ cũng chỉ đoán vậy thôi.” Suy nghĩ một lát, tam thiếu gia thầm nói. Sau đó, nhìn về phía đại ca thông minh nhất nói : ” Đại ca đã đoán được chuyện mà nương nói là chuyện gì rồi phải không ? Đừng có giấu diếm, nên nói cho đệ mới phải.”

Đại thiếu gia liếc mắt nhìn hai đệ đệ một, lắc đầu, nói : ” Đừng đoán lung tung, nghe nương nói là được.”

Hai đứa bé nhìn nhau, gật gật đầu. Bọn chúng quả thật không đoán được. Thập Bát Nương nhìn ba đứa con, không khỏi thở dài yếu ớt, bất chợt lại hít sâu một hơi, nói : ” Người nọ hắn. . . hắn chính là phụ thân của các con.” Nói xong, Thập Bát Nương không còn chút sức lực nào tựa vào trong ngực Quyên Nhi ở bên cạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.