Nàng vừa nhìn thấy, sợ tới mức thiếu chút nữa linh hồn nhỏ bé cũng bay đi. . . . . .
Người đàn ông ngũ quan đường nét rõ ràng lông mày dậm, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sắc bén như diều hâu, lúc này lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Phải mất một lúc lâu, Thập Bát Nương mới từ trong trạng thái hoảng sợ từ từ bừng tỉnh, lắp bắp, nhỏ giọng dò xét nói : ” Vương. . . . . . Vương gia?”
Nàng lo lắng, nàng sợ hãi người đàn ông này đến mức tạo thành ma chướng (*). Bây giờ, rõ ràng là ban ngày còn ra hiện ảo giác kinh khủng như vậy. Hiện tại nàng có cảm giác hoảng sợ không hề nhẹ.
(*) – Quá sợ hãi nên trong lòng sinh ra ảo giác.
Người đàn ông kia nhìn nàng, cảm thấy bây giờ phải dùng hai chữ ” kinh sợ ”(*) để hình dung cho dáng vẻ ” Kinh hỉ ” (**). Trong lòng đầu tiên có chút đắc ý, hắn lại cho nàng một kinh hỉ lớn như vậy nhưng bất chợt mi tâm (***) hơi nhíu lại nói : ” Thấy ta tại sao lại thất thố như vậy. Ta đáng sợ vậy ư ?”
(*) – hoảng sợ
(**) – Ngạc nhiên vui vẻ
(***) – Chỗ giữa hai đầu lông mày
Thập Bát Nương vội thay đổi sắc mặt, thay bằng chiêu bài mỉm cười quen thuộc. Từ khi nàng hiểu rõ người đàn ông này. Chỉ cần nghe thấy vẻ lạnh lùng trong giọng nói thì nàng đã biết người đàn ông ở trước mắt này không phải ảo ảnh, là người thật nha. . . . . .
Nàng ôn nhu cười nói : ” Gia thứ tội! Thiếp cho rằng đang là ban ngày mà thiếp lại xuất hiện ảo giác cho nên mới thất lễ như vậy. Mong gia đừng trách. Lần sau, thiếp sẽ sửa lại.”
Nhớ tới, ba bánh nhỏ đang đi đến nhà mấy người bạn chúc tết. Nàng không nhịn được cảm thấy may mắn.
May mắn là bọn chúng đã rời đi. Nếu không có sự chuẩn bị, người đàn ông này lại đúng lúc chạm mặt. Đến lúc đó nàng nên giải thích như thế nào về việc nàng che dấu chuyện của ba đứa con ? Nhiều năm qua, nàng giấu diếm chuyện của mấy đứa con như vậy, trong đó có mục đích gì ? Không cho ba đứa con quay về nhận tổ quy tông, nhập vào gia phả của vương phủ bọn là, đây là vì lý do gì ??
Đến lúc đó, cho dù nàng nhiều người lắm miệng thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà! Cũng cũng tuyệt đối không thể nói rõ được, cũng không xóa được hết hoài nghi trong đó.
Hơn nữa, đời trước của nàng “nhiều tiền án, tiền sự ” như vậy. Nàng nhất định là chưa kịp giải thích được câu gì đã trực tiếp bị chụp mũ ” Rắp tâm hại người ” lên đầu rồi.
Cái gì cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, nếu bị người đàn ông này phát hiện ra chuyện của biết ba đứa nhỏ. Hắn nhất định là sẽ không bỏ qua cho nàng, thậm chí còn có thể liên lụy đến ba đứa con. ( Lời tác giả : A Lục đánh một trái bóng lại gần. Những người hâm mộ hãy mang thạch tín, rượu độc hay hạc đỉnh hồng đều đổ hết lên người A Lục đi. A Lục là mẹ kế, làm sao có thể cho cha con bọn họ gặp nhau )
Thập Bát Nương không biết người đàn ông này đối với nàng cuối cùng là cái thái độ gì ? Là yêu sao ? Vẫn là sau khi hắn biết được tình trạng thân thể của nàng nên đối với nàng đồng tình ? Cho nên mới quan tâm đến nàng ?
Trái tim của đàn ông, nàng không thể xác định được, như thế nào lại đoán rằng người đàn ông này thích nàng? Sẽ thích đứa bé do nàng sinh ra?
Không thể đoán thì chỉ có thể giấu diếm.
Nàng biết rõ giấy không thể gói được lửa nhưng có thể dấu giếm được một khắc thì giấu một khắc, tin tưởng về sau, khi nàng xác định được suy nghĩ của người đàn ông này, cũng đã có sự chuẩn bị đầy đủ, sẽ thẳng thắn nói với hắn việc nàng giấu diếm chuyện của ba đứa con. Khi đó mặc kệ kết quả là như thế nào, nàng sẽ không còn khó xử giống như hiện tại nữa.
Người đàn ông này không hề biết tiểu nương tử dịu dàng thùy mị trước mắt hắn, tâm tư đang xoay chuyển liên hồi, nghe thấy nàng này giải thích như vậy, cũng không tiếp tục truy cứu thêm cái gì, chỉ là nhìn thoáng qua nàng nơi nàng đặt chén đĩa, thấy ở trên đó có rất nhiều sủi cảo.
Ánh mắt sắc bén của Thập Bát Nương, thấy được trong mắt hắn có chứa một chút thèm ăn nhưng lại để ý thấy lúc đó trong ánh mắt của hắn còn ẩn chứa cả thái độ mệt mỏi, vội hỏi : “Gia ngài đợi một chút. Thiếp đi gọi bọn hạ nhân nhanh chóng đun nước ấm cho ngài.” Dứt lời, vội chạy ra khỏi phòng bếp trực tiếp đi tìm Phong bà bà.
Phong bà bà đang dẫn người đến nhà kho sắp xếp lại đồ đạc, vừa nghe thấy chuyện vương gia đi thẳng đến hậu viện hoảng sợ ngẩn người, khẩn trương nhỏ giọng hỏi chuyện của ba tiểu thiếu gia.
Thập Bát Nương vỗ vỗ vào tay bà ý bảo bà yên tâm. Nếu như bị phát hiện nàng còn có thể toàn vẹn đứng ở trước mặt bà hay sao ?
Phong bà bà cuối cùng cũng yên lòng. Thập Bát Nương vội để cho bà đi đến nhà Quyên Nhi báo cho ba bánh bao biết, đợi nàng luộc xong sủi cảo sẽ đem qua cho bọn chúng ăn. Nhưng đêm nay, muốn bọn chúng hãy nghe lời, qua đêm ở nhà của Quyên Nhi.
Phong bà bà vội gật đầu, để đồ trong tay xuống nhanh chóng đi ra ngoài.
Thập Bát Nương đem chuyện sửa sang lại khố phòng giao lại cho cho một bà tử có năng lực làm việc không tồi ở trong đó. Nàng vội mang theo hai nhà hoàn đun nước, vội vàng đi đến đun nước cho Lan Phượng Thương.
Trở lại phòng bếp, thấy người đàn ông kia đang ở chờ nàng, liền cười nói : ” Bọn hạ nhân vừa rồi đều ở nhà kho ở bên kia. Thiếp đi chậm cho nên thời gian hơi lâu một chút. Gia ! Trước tiên, ngài hãy đi ra ngoài sân ngồi một lát đi, đợi ngài tắm giặt sạch sẽ, thiếp có thể luộc xong sủi cảo.”
Người đàn ông kia gật đầu, nói : ” Ta thích ăn bánh sủi cảo nhân thịt rau hẹ. Nàng làm nhiều một chút.” Hắn nhìn ở bên cạnh chỉ có hai đĩa, mới được hai mươi cái. Hắn cảm thấy còn chưa đủ rính răng.
Hơn hai mươi cái bánh sủi cảo kia, vốn là chuẩn bị cho ba bảo bối của nàng. Lúc này, hắn đến đây, hai đĩa này dĩ nhiên là không đủ ăn. Nghe hắn nói xong, nàng gật đầu nói : ” Thiếp nhớ kỹ, sẽ làm nhiều một chút.”
Vì phải đun nước để cho vương gia tắm rửa cho nên hai nha hoàn động tác thực nhanh nhẹn, rất nhanh nước đã được đưa tới.
Thập Bát Nương đang dở việc trong tay nên để cho nha hoàn đi hầu hạ người đàn ông kia tắm rửa. Nàng phải luộc sủi cảo, dĩ nhiên là không rảnh.
Bảo nha hoàn đi vào phòng tắm hầu hạ hắn tắm rửa vốn là có ý tốt, chẳng biết động vào đâu mà người đàn ông kia lại nhíu chặt mày nói không cần, lại tự mình đi vào tắm rửa .
Không biết tâm tư của người đàn ông này nên Thập Bát Nương bĩu môi để cho nha hoàn quay về. Sau đó, nàng trở lại phòng bếp tiếp tục làm sủi cảo. Lúc này, tốc độ của nàng nhanh hơn rất nhiều.
Không bao lâu, Phong bà bà cũng đã trở lại, đúng lúc, sủi cảo của nàng cũng đã gói xong, vội để cho Phong bà bà bưng hai đĩa đi đến nhà Quyên Nhi cho ba bánh bao của nàng ăn, về phần năm đĩa còn lại, nàng giữ lại cho người đàn ông kia ăn.
Sau khi đáp lời, Phong bà bà lại vội vàng đi từ cửa sau ra ngoài.
Mà Thập Bát Nương làm xong mọi việc, cuối cùng cũng yên tâm, vui mừng bắt đầu luộc sủi cảo cho người đàn ông kia ăn.
Người đàn ông kia tắm rửa xong, thay một bộ trường bào sạch sẽ màu xanh đen ngồi ở trong đại sảnh.
Bưng nồi sủi cảo vẫn còn đang nóng bốc hơi đi vào đại sảnh. Thập Bát Nương mỉm cười nói : ” Để cho gia đợi lâu.” Đặt cái nồi lên bàn, múc cho người đàn ông kia một bát nhiều sủi cảo ít canh. Vì chưa hầu hạ hắn bao giờ nên không biết hắn thích ăn canh hay là thích ăn sủi cảo. Đây đều là dựa theo sở thích của ba cái cục cưng nhà nàng.
Người đàn ông kia nhìn thấy một bát đầy sủi cảo, vẻ mặt có chút thay đổi, đối với việc người phụ này biết được sở thích của hắn thật ra có chút kinh ngạc.
Cũng không có nghi ngờ gì khác, cúi đầu ăn mãnh liệt, dọc theo đường đi đến đây, món bánh bao khô cứng khiến hắn ăn khá vất vả .
Thập Bát Nương để cho nha hoàn đi lấy đôi giày nàng đã làm xong đưa đến. Sau đó, tự tay đưa cho người đàn ông đang ăn sủi cảo, dịu dàng cười nói : ” Đây là thiếp lấy da hổ ngài đưa tới làm thành giày. Gia ngài đi thử xem, xem có vừa chân hay không.” Cỡ giày là nàng gọi Quyên Nhi đến đây, dựa theo cỡ chân của Hoàng Dịch Sinh để làm, đều là loại chân siêu to, nghĩ đến chênh lệch hẳn là không lớn.
Người đàn ông kia nhìn thấy đôi giày da hổ tinh xảo, nhận lấy xỏ thử vào chân của mình, nói một câu rất tốt, lúc sau lại tiếp tục ăn sủi cảo.
Thập Bát Nương thừa dịp tâm tình của hắn không tồi, nhân tiện nói : “Thiếp tự ý làm chủ đem một ít da hổ ngài đưa tới làm mấy đôi giày nhỏ cho mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm. Thiếp nhìn thấy mấy đứa nhỏ kia thật là vui mừng, lại. . . . . .”
Người đàn ông kia ngẩng mặt lên hỏi : ” Nàng rất thích trẻ con?”
Thập Bát Nương không có một chút do dự gật đầu.
Đêm nay, nàng ngủ cùng người đàn ông kia, vốn tưởng rằng không có chuyện gì, ai ngờ vừa mới nằm xuống không lâu, người đàn ông kia lại đè lên trên người nàng, giọng nói trầm thấp hỏi : ” Có bằng lòng sinh con cho ta hay không ?”