Ngày đó, lúc từ vương phủ trở về, lão vương phi có đem số huyết yến mà Lan Phượng Thương để dành cho Thập Bát Nương đưa cho nàng mang về. Ý định ban đầu của Thập Bát Nương là sẽ không nhận, một số huyết yến lớn như vậy nếu nhận rồi thì một người phụ nữ chỉ có thể sống thêm được vài năm như nàng biết lấy cái gì để báo đáp lại cho hắn ? Nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được, đành phải nhận. Phần tình cảm này nếu như có cơ hội sẽ báo đáp lại cho hắn vậy. Nếu không có cơ hội, chỉ đành lưu lại kiếp sau.
Sau khi, huyết yến mang về đây, Phong bà bà đã cất giữ rất cẩn thận, theo như lời căn dặn của Thập Bát Nương, một tháng hấp cách thủy hai lần cho nàng.
Gần hai tháng, Thập Bát Nương nhờ có số huyết yến này bồi bổ, thân thể càng ngày càng tốt hơn, thậm chí so với trước kia còn tốt hơn vài lần. Trước kia, khuôn mặt của nàng chỉ có thể dùng hai chữ trắng bệnh để hình dung, hiện nay nhờ có số huyết yến này bồi dưỡng mà sắc mặt đã hồng hào lên không ít.
Ba bảo bối của nàng đều nói gần đây nương đã ít thèm ngủ hơn, có thể cùng bọn chúng luyện chữ nhiều hơn một lát, cũng có thể chơi đùa cùng bọn chúng nhiều hơn.
Thập Bát Nương cười ôm ba bánh bao nhỏ của nàng vào lòng, dùng hai má cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng, chọc cho nhị thiếu gia và tam thiếu gia bật cười ha ha, lại chọc ghẹo đại thiếu gia, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó thường xuyên đỏ ửng lên, lắc đầu từ chối, nói với nàng rằng : ” Con đã trưởng thành, nương đừng làm như thế.”
Còn thiếu hơn ba tháng nữa mới được năm tuổi, tiểu bánh bao béo mập này có thể lớn được đến đâu ? Cho nên đối với việc kháng nghị của đại thiếu gia, Thập Bát Nương cũng không để ý tới. Lâu ngày, đại thiếu gia cũng đã quyen với những hành động thân thiết của mẫu thân nó.
Cuộc sống hạnh phúc của bốn mẹ con bọn họ cũng theo thời gian từ từ trôi qua, chỉ chớp mắt lại sắp đến mùa đông.
Lúc này, Thập Bát Nương đang ngồi ở đình nghỉ mát làm mấy bộ quần áo mới cho ba bánh bao nhỏ, thấy Phong bà bà lại đây, vội ngừng việc trong tay hỏi : ” Phong bà bà, chúng ta đã tích trữ đủ lương thực cho mùa đông chưa? ”
Phong bà bà đang bưng bát huyết yến theo đúng kỳ hạn mỗi tháng đến, nghe thấy lời này của tiểu thư vội đáp : ” Tiểu thư đừng lo lắng. Hôm trước, Quyên Nhi đã dẫn theo không ít người của tiền viện đi ra ngoài, bỏ hơn mười lượng bạc, chọn mua một số nguyên liệu nấu ăn chất lượng không tồi mang về, lưu trữ lại cho người và ba vị tiểu thiếu gia dùng dần. Trong đó có hai bao gạo lớn và hơn hai mươi cân thịt khô. Quyên Nhi nói muốn giữ lại đến khi trời có tuyết thì lấy ra cho người và ba vị tiểu thiếu gia nấu canh thịt ăn.”
” Vậy nguyên liệu nấu ăn cho những người ở tiền viện chuẩn bị đến đâu rồi?”
” Thức ăn cho những người ở tiền viện cũng đã được chuẩn bị tốt, có thể khiến cho bọn họ ăn no mặc ấm. Tiểu thư thân thể yếu ớt cần tĩnh dưỡng, đừng lo nghĩ mấy việc vặt này mới phải.” Nói xong, Phong bà bà đưa tay đặt chiếc chiếc khay đựng bát huyết yến đến trước mặt tiểu thư.
Thập Bát Nương cười cười : ” Ừ ! Hiện tại, nhiều người hơn, nếu như không tích trữ trước chút lương thực, đợi đến khi mùa đông đến, lúc đó giá lương thực chắc chắn sẽ tăng. Mua một chút về tích trữ sẽ không cần lo lắng nữa .”
Phong bà bà cười vâng một tiếng, sau đó muốn Thập Bát Nương trước tiên hãy uống hết bát huyết. Bà ta vừa tiếp nhận mấy bộ quần áo tiểu thư đang làm cho ba vị thiếu gia vừa cười nói : ” Tiểu thư tay nghề của người thực khéo léo, coi này mấy bộ quần áo mới làm cho ba vị tiểu thiếu gia đều rất mới mẻ độc đáo nha.”
Thập Bát Nương vừa uống huyết yến vừa cười nói : ” Trước kia, quần áo đều làm để cho bọn chúng có thể thay nhau mặc. Hiện giờ, khó được dịp làm cho bọn chúng mỗi đứa hai bộ, dĩ nhiên là phải tốn chút tâm tư.”
Quần áo mùa đông năm nay của ba bánh bao nhỏ đã được nàng thêm vào không ít các yếu tố mới của hiện đại, mặc dù thoạt nhìn có chút không giống với trang phục cổ đại như ở đây, nhưng cũng không thoát ly hoàn toàn tư tưởng bảo thủ của cổ đại, tóm lại là nhìn thấy đẹp, cũng không mất lễ nghi.
Uống xong huyết yến. Thập Bát Nương lại tiếp tục làm quần áo mới.
Phong bà bà nói : ” Chỉ còn Nhân ca nhi nên không vội. Tiểu thư hôm nay người đã làm không ít thời gian, đợi ngày mai lại làm tiếp.”
Thập Bát Nương lắc đầu, cười nói : ” Tối hôm qua, Nhân ca còn hỏi ta khi nào thì có thể làm xong quần áo mới cho nó, của hai ca ca đều đã làm xong, của nó thì mãi vẫn chưa thấy đâu, tiểu tử kia trong lòng rất háo hức. Cũng chỉ còn lại một bộ này của Nhân ca nhi, nếu làm xong thì đêm nay có thể cho nó mặc thử một chút, miễn cho nó cứ mong ngóng mãi. Phong bà bà, bà vội thì cứ đi trước đi.”
Phong bà bà vâng một tiếng, lúc này mới bưng bát trở về.
Quyên Nhi mang theo một hộp thức ăn từ nhà nàng đến đây, nhìn thấy Thập Bát Nương đang ở đình nghỉ mát phía bên kia làm quần áo nên đi đến nói : ” Tiểu thư, gần đây khí sắc của người tốt lên không ít nên càng phải chú ý đến thân thể nhiều hơn mới được. Quyên Nhi thấy người làm quần áo đã rất nhiều ngày rồi đấy.” Nàng tính toán muốn làm giúp nhưng tiểu thư không cho, nói rằng quần áo mùa đông năm nay của ba tiểu thiếu gia người muốn tự mình làm.
Thập Bát Nương cười nói : “Còn thiếu có một bộ này thôi, đến đêm nay chắc là có thể làm xong, hử ? Ngươi mang cái gì đến vậy ?”
Quyên Nhi hăm hở đưa hộp thức ăn qua, cười nói : ” Là chút đồ ăn ngon cho ba vị tiểu thiếu gia. Bà bà của em làm nấu canh gà với củ từ cho Dịch Sinh, cũng bảo em mang sang cho ba vị thiếu gia một bát, xua đi hanh khô của nắng gắt cuối thu.”
(*) mọi người xem thêm ở đây nhá : http://baike.baidu.com/view/5024214.htm. Bạn lười nên không edit cách nấu.
Thập Bát Nương bật cười: ” Hoàng bà bà đúng là nuông chiều ba thằng nhóc kia. Ba tiểu trứng thối vừa mới đào mấy con giun, hiện tại có lẽ đang ở chỗ chuồng gà bên kia đùa với mấy con gà rồi.”
Quyên Nhi vâng một tiếng, đặt hộp thức ăn ở đây, sau đó đi tìm ba tiểu thiếu gia.
Đúng như lời của Thập Bát Nương, Lan Hoài Nhân đang dùng bàn tay bụ bẫm cầm chặt mấy con giun kia, trêu đùa mấy con gà mái kêu quác quác, đại thiếu gia Lan Hoài Sâm và nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc thì đang cầm thanh kiếm gỗ nhỏ múa.
Quyên Nhi cười cười đưa bọn họ đi rửa tay, sau đó mới đưa ba bánh bao nhỏ đến đây ăn canh.
Sau khi Quyên nhi đem một miếng củ từ cuối cùng đút vào cái miệng nhỏ nhắn của nhị thiếu gia thì ba tên nhóc kia lúc này mới thỏa mãn thổn thức nói : ” Hoàng nãi nãi thật là tốt.”
Thập Bát Nương bật cười, ra dấu bảo tam thiếu gia lại đây mặc thử quần áo một chút xem có vừa không.
Thằng nhóc kia bật người bỏ chạy lại đây, nhìn thấy bộ quần áo trên tay của nương nó, hỏi thẳng là đêm nay có thể làm xong không ?
Nhận được câu trả lời của Thập Bát Nương, thằng nhóc vô cùng hài lòng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến sáng lạn.
Đêm đó, Thập Bát Nương đã làm xong mấy bộ quần áo mới cho ba bánh bao nhỏ, sau đó trực tiếp cầm mấy bộ quần áo đến cho bọn chúng, để cho bọn chúng mặc thử.
Phong bà bà đi từ tiền viện đến đây, ở bên tai Thập Bát Nương nhỏ giọng nói : “Tiểu thư, gia phái một người đến đây, nói là gia có chuyện muốn báo cho người, nô tì đã để người nọ ở lại tiền viện, người có muốn đi ra ngoài gặp một chút hay không?”
Thập Bát Nương gật gật đầu, sau đó để cho Lan Hoài Sâm tự đưa hai đệ đệ đi ngủ, hiện tại thời gian cũng không sớm.
Dặn dò xong ba bánh bao nhỏ, nàng mang theo Phong bà bà đi đến tiền viện.