Sau khi, ba tiểu bánh bao ăn sáng xong trở về phòng không lâu thì Thập Bát Nương liền mở mắt ra, từ từ tỉnh lại. Thứ đầu tiên đập vào mắt của nàng là vẻ tươi cười sáng lạn của ba bánh bao nhỏ.
Ba bánh bao nhỏ thấy Thập Bát Nương tỉnh lại, vui vẻ đồng thanh gọi : ” Nương.”
Sau đó, nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc và tam thiếu gia Lan Hoài Nhân không kiềm chế được hì hì đi đến, xà vào trong lòng, trong ngực của nương, quấn quít lấy nương của bọn chúng.
Đại thiếu gia vẫn khá trầm lặng, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường, chỉ là ánh mắt có chút chờ mong nho nhỏ nhìn nương của mình, đợi nương ôm hai đệ đệ, sau đó lại hướng cậu ngoắc tay, ý bảo cậu cũng đến đây. Lúc này, đại thiếu gia mới mang khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhấc mông lại gần. Nhị thiếu gia, tam thiếu gia rất tự giác, đều nhích ra một chút, nhường lại một chỗ ở cạnh nương, để cho đại ca cũng được hưởng thụ một chút cảm giác được nương ôm ấp ấm áp.
Trong lúc nàng ôm ba bánh bao nhỏ, cảm nhận được hơi thở và mùi hương quen thuộc trên người bọn chúng. Thập Bát Nương trong lòng giống như bị nghẹn lại.
Nửa ngày sau, nàng mới nhẹ giọng nói : ” Nương thức dậy muộn, các con đã ăn sáng rồi phải không ?”
” Ăn rồi ạ, chúng con mỗi người đều ăn hai bát ! ” tam thiếu gia này vốn là tiểu quỷ tinh quái, sau khi nói với nương xong còn lo lắng lời nói của mình không đủ sức thuyết phục, cho nên nói thêm một câu nữa : ” Đại ca, nhị ca đều nhìn thấy, con ăn hết hai bát mà.”
Thập Bát Nương cười, sờ sờ đầu đứa con út nói : ” Không cần phải giải thích, nương tin là con trai út của nương sẽ không lừa nương.”
Lan Hoài Nhân ngửa mặt cười hì hì,cầm bàn tay của nương cọ cọ muốn lấy lòng.
” Nương, người có đói bụng không ?” Nhị thiếu gia nói xong, đã nghiêng đầu nằm úp sấp lên trên bụng của nương nó, nghe một chút xem có tiếng kêu hay không,vừa nghe đã nghe được một tiếng kêu rất to, vội hỏi : ” Bụng kêu to như vậy, nương nhất định là đói bụng lắm.”
Đại thiếu gia Lan Hoài Sâm nói : ” Phong bà bà đã mang nước ấm đến đây, nương rửa mặt xong là có thể ăn sáng.”
Thập Bát Nương dáng vẻ âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đại thiếu gia, nhị thiếu gia và bánh bao nhỏ kia, dịu dàng cười nói : ” Đúng thực là có chút đói bụng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đại thiếu gia ửng đỏ gật gật đầu nói : ” Nương đừng vội, Phong bà bà sẽ đến đây rất nhanh.”
Khi nói chuyện, Phong bà bà đã nhẹ nhàng mở cửa ra, bưng nước ấm đi vào, trông thấy Thập Bát Nương đã tỉnh, cười nói : ” Ba vị thiếu gia đã ăn sáng rồi. Tiểu thư rửa mặt trước rồi đi ăn sáng.”
Thập Bát Nương gật gật đầu. Đại thiếu gia lại chủ động xuống giường trước, còn hai tên nhóc kia đều muốn Thập Bát Nương ôm xuống.
Rửa mặt xong, Thập Bát Nương liền dẫn ba đứa con đi đến phòng ăn, cùng nàng ăn sáng, thỉnh thoảng Thập Bát Nương còn đút một hai miếng thức ăn vào miệng bọn chúng.
Lúc này, Quyên Nhi đã đến đây. Tối hôm qua, Quyên Nhi cũng ở cùng mẫu tử bọn họ đến đã khuya. Chẳng qua lúc sau, nàng lại bị Thập Bát Nương đuổi về . Sáng nay, nàng dậy sớm làm xong tất cả việc trong nhà. Lúc này mới vội vàng chạy đến đây.
Ba bánh bao nhỏ đều lễ phép chào Quyên nhi tỷ tỷ. Quyên Nhi cũng hành lễ với ba tiểu thiếu gia.
Thập Bát Nương nhìn Quyên Nhi cười nói : ” Hôm nay, đúng là có việc phải làm phiền em.”
Lúc này, đúng là vụ thu hoạch đám cá chép hồng béo mập kia nên thừa dịp giá cao tìm người đến bán số cá chép đó.
Quyên nhi vội đi qua gắp cho Thập Bát Nương chút thức ăn, vừa nghe thấy lời này của Thập Bát Nương, oán trách nói : ” Tiểu thư đừng vội nói chuyện như vậy! Người có chuyện gì trực tiếp dặn dò Quyên Nhi là được. Đợi ngài ăn cháo xong, lại nói cho Quyên Nhi cũng chưa muộn.”
Chủ tớ có tôn ti. Hiện tại, mặc dù Quyên Nhi đã gả đi nhưng vẫn như trước chưa bao giờ quên mất. Hơn nữa, nàng có thể gả đi, lại gả cho một người đàn ông thật thà phúc hậu, đối xử tốt với nàng như Hoàng Dịch Sinh, vẫn là do tiểu thư thương yêu, iu ái. Quyên Nhi tự nói với chính mình tuyệt đối không thể quên ân.
Thập Bát Nương biết Quyên Nhi trung thành với mình nên cười cười, ăn cháo trước .
Ở bên cạnh, Quyên nhi hỏi ba tiểu thiếu gia đã ăn rồi phải không? Có muốn ăn thêm một ít không ?
Ba đứa đều lắc đầu, dáng vẻ tiểu đại nhân nói : “Đúng là ăn no rồi, không thể ăn thêm được nữa.”
Thập Bát Nương ăn cháo xong, để cho Phong bà bà đi đến tiền viện quản lý đám người hầu còn Quyên Nhi ở lại hầu hạ nàng và ba tiểu thiếu gia là được rồi.
Phong bà bà vâng một tiếng rồi lui về phía sau đi ra ngoài. Quyên nhân nhanh chóng thu dọn bát đũa, vừa rửa bát vừa hỏi : ” Tiểu thư, vừa rồi người muốn nói với Quyên Nhi chuyện gì vậy ?”
Thập Bát Nương cười nói : ” Là hồ cá chép đã đến lúc thu hoạch, cá chép rất to béo, có thể bán được rồi.”
Quyên nhi nói : ” Tiểu thư đúng là nhớ kĩ. Hai ngày trước, Quyên nhi đã nói chuyện này với Dịch Sinh. Hôm qua, chàng đã dẫn người đến đây xem qua. Người mua kia trả giá một cân mười văn tiền. Em và Dịch Sinh không dám quyết định nên hẹn người mua kia mấy ngày sau lại đến, chờ tiểu thư trở về quyết định xem có bán hay không. Chẳng qua, Quyên nhi cảm thấy mười văn tiền chắc là có thể bán được.”
Trước kia, mỗi lần bán hồ cá chép, nhiều nhất cũng chỉ được tám văn tiền một cân. Năm nay, người mua kia thấy cá chép hồng đều rất béo tốt nên lúc này mới đồng ý mua nhiều hơn hai văn tiền một cân muốn hoàn thành cuộc mua bán này
Thập Bát Nương vừa nghe thấy một cân bán được mười văn tiền, cười nói : ” Mười văn tiền không thấp, để Hoàng Dịch Sinh tìm thời gian rảnh rỗi, dẫn người đến đây bắt chỗ cá chép hồng kia, đến lúc đó cũng biếu hàng xóm láng giềng mỗi nhà hai con, để họ nấu canh cá uống.”
Ở bên cạnh, tam thiếu gia vẫn yên lặng nghe nương nói chuyện với Quyên nhi tỷ tỷ vừa nghe thấy lời này, vội nhìn về phía nương của mình nói : ” Nương, có thể đưa cho Hoa gia ba con được không ? ” Mấy hôm trước, tiểu gia hỏa này ở nhà của tiểu cô nương tên là A Hoa ăn không ít đồ vật này nọ. Lúc này có cơ hội nên muốn báo đáp ân tình cho người ta.
Thập Bát Nương nghi hoặc nhìn thằng nhóc này. Đại thiếu gia ở bên cạnh thản nhiên giải thích nói : ” Mấy ngày hôm trước, đệ đệ ăn của nhà A Hoa một chút thịt thỏ hấp cách thủy, hai bát cơm. Buổi tối ngày đó, A Hoa thấy đệ ấy nhớ nhung nương nên có chút không vui, bạn ấy còn trộm cho đệ đệ hai củ khoai lang to, để cho đệ đệ ăn cho đỡ buồn.”
A Hoa kia năm nay năm tuổi, là con gái của Vương thẩm cách vách, cùng với Cẩu tử ở cách vách, Đại Bảo và ba bảo bối nhà nàng chơi rất thân với nhau.
Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc ở bên cạnh gật đầu nói : ” Củ khoai lang to kia đúng là rất thơm.” Đệ đệ được A Hoa cho hai củ khoai lang to, không ăn một mình mà còn chia cho nó và đại ca một củ, bọn chúng ăn vào cảm thấy rất thơm.
Thập Bát Nương vừa nghe, dở khóc dở cười, hóa ra đứa con thứ ba nhà nàng lại đi đến trước mặt tiểu cô nương nhà người ta bày ra bộ dạng vương tử u buồn, nàng cười nói: ” Cho nhà A Hoa, Cẩu Tử còn cả nhà Đại Bảo, mỗi nhà đều đưa ba con được chưa?”
Ba bánh bao đều vui mừng , ba nhà hàng xóm kia đối với nhà bọn họ là tốt nhất, tam thiếu gia ăn của nhà A Hoa không ít thứ tốt nhưng cha mẹ A Hoa đều không có ý kiến gì, nhìn thấy đứa con thứ ba vô cùng vui mừng. Thập Bát Nương suy nghĩ, hai vợ chồng Vương thẩm có thể hay không nhìn trúng đứa con thứ ba nhà nàng, nghĩ muốn làm mối A Hoa nhà họ cho nó. . . . . .
Quyên Nhi đã rửa xong bát đũa, cười nói : ” Đêm nay trở về, em sẽ nói với Dịch Sinh, để chàng ngày mai đi dẫn người đến.”
Thập Bát Nương gật gật đầu, mang theo ba bánh bao nhỏ đi ra. Lúc nàng trở về đã mua không ít đồ chơi về cho bọn chúng. Ngày hôm qua, nàng rất nhớ bọn chúng, vừa thấy bọn chúng đã lập tức ôm bọn chúng khóc, hôm nay tâm tình đã khôi phục , tự nhiên là dẫn ba đứa đi xem.