[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 44 :  Về nhà




Thường lão thái y muốn học cách giải phẫu của Thập Bát Nương, nhưng trực tiếp muốn nàng truyền thụ tay nghề thì chung quy lại vẫn thấy bản thân hơi đường đột.

Vì thế lão bá bá này vuốt vuốt chòm râu khà khà cười hỏi : ” Vương phi đã ăn huyết yến. Hiện tại, thân thể đã thấy tốt hơn chưa?”

Thập Bát Nương biết. Lúc trước, người đề nghị Lan Phượng Thương đi tìm hoàng thượng cầu huyết yến chính là lão bá bá này. Quả thật sau khi nàng ăn huyết yến, Nàng cảm giác thân thể vẫn luôn mỏi mệt tựa như chưa từng có cảm giác thoải mái đến vậy.

Nàng tranh thủ lúc tiểu công tử của thượng thư ngủ say, cẩn thận kiểm tra xong.

Sau đó, kéo cái áo ngủ bằng gấm của thằng bé xuống, đứng dậy hướng về phía thường thái y phúc thân nói : ” Thập Bát Nương tạ ơn Thường thái y đã ra tay cứu giúp.”

Thường lão thái y cười đến âm hiểm, vừa lòng vuốt vuốt chòm râu dê của ông ta nói : ” Lão phu cũng không dám kể công, ý kiến tuy là do lão phu đưa ra, nhưng người có thể khiến hoàng thượng giao huyết yến trong tay ra lại là con ngựa hoang Phượng Thương kia. A! Đúng rồi! Hiện tại, con ngựa hoang kia chắc là đã bị hoàng thượng điều đi đến quân doanh rồi.” Lúc này, lão bá bá cười rất ôn hòa.

Thập Bát Nương khẽ gật đầu nói : ” Thập Bát Nương thiếu Vương gia một ân tình, tương lai sẽ tìm cơ hội báo đáp cho Vương gia.”

Thường lão thái y khoát tay, có phần không đồng ý nói, ” Ngươi là vương phi của hắn, đã là vợ chồng còn nói cái gì mà thiếu với không chứ ? Từ này các ngươi bắt đầu thành thân, đã định sẵn là các ngươi sẽ dây dưa không rõ rồi, sống cho thật tốt mới là điều quan trọng.”

Thập Bát Nương cảm thấy lão thái y này nói rất có đạo lý.

Trong lòng thầm lo lắng nghĩ, đúng vậy, bây giờ thực sự là càng lúc càng thiếu nhiều, đến một lúc đó nàng đúng thật là không thể tính toán rõ ràng được, cũng không biết đến lúc đó mình có thể lấy cái gì để báo đáp cho hắn .

Thường lão thái y thấy nàng không nói lời nào, liền cười khà khà nói : ” Chuyện của ngươi và tiểu tử trước hết đừng nói nữa. Lão phu có một chuyện muốn nhờ không biết vương phi có bằng lòng giúp đỡ hay không ?” Lão bá bá này thật không hổ là gừng càng già càng cay, dẫu sao thì ông ta cũng đã ở trong hoàng cung hỗn quá lớn nửa đời người.

Đầu tiên là nói ra chuyện ông ta là người đã đưa ra phương pháp dùng huyết yến để cứu nàng. Sau đó, ông ta lại còn nói đó không phải là công lao của mình. Nếu không phải là công lao của mình thì lão bá bá nói ra để làm gì có phải hay không ? Rõ ràng là ông ta muốn ở trước mặt Thập Bát Nương thể hiện hình tượng bản thân là một người quang minh chính đại không tham công. Tiếp đó, ông ta lại ở góc độ của một trưởng bối mà khuyên bảo vãn bối về vấn đề sai lầm trong hôn nhân cũng như thái độ đúng đắn khi đối mặt với hôn nhân, nói về việc nhà v.v.v muốn trong lúc nói chuyện sẽ khiến mối quan hệ của bọn họ gần gũi hơn một chút, thấy thái độ của Thập Bát Nương với ông ta càng lúc càng tôn kính . Lúc này, mới nói ra mục đích ông ta có việc muốn nàng giúp đỡ. . . . . .

Thập Bát Nương kinh ngạc nhìn ông ta một. Ông ta đường đường là một ngự y của hoàng cung thì còn có việc gì cần nàng phải hỗ trợ chứ ? Nhưng nàng vẫn lễ phép nói : ” Thường thái y có ân với Thập Bát Nương, nếu ngài cần Thập Bát Nương giúp đỡ. Chỉ cần là việc mà Thập Bát Nương có đủ khả năng, Thập Bát Nương nhất định không chối từ.”

” Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm! Thật sự là đứa bé tốt bụng, đứa bé tốt bụng nha.” Thường lão thái y vừa nghe thấy lời này của Thập Bát Nương, các nếp nhăn trên khuôn mặt già nua đều giãn ra giống như bông hoa cúc, không tiếc lời khen.

Thập Bát Nương xấu hổ cười cười nói : ” Thường thái y ngài có việc gì thì nói đi.” Trông ngài cười đến quái gở.

Lúc này, Thường lão thái y mới nghiêm nghị nói : ” Ngươi có thể trao đổi với lão phu về phương pháp mổ bụng cứu người thần kỳ kia của ngươi được không?” Nhìn thấy ý cười trên khuôn mặt Thập Bát Nương dần biến mất. Lão bá bá này vội hỏi tiếp : ” Lão phu biết ngươi muốn che giấu một điều gì đó, sẽ không miễn cưỡng ngươi nói ra chuyện không liên quan đến phương pháp chữa bệnh kia, cũng sẽ tuyệt đối không hỏi nhiều! Lão phu. . . Lão phu chỉ muốn theo ngươi học. Sau đó, đi dạy lại cho mấy thằng nhãi con ở trong thái y viện, cũng muốn về sau bọn họ có thể nâng cao tay nghề thêm một chút.” Ông ta liếc mắt nhìn thấy ánh mắt của Thập Bát Nương mang theo vẻ hoài nghi, vội bổ sung thêm một câu : ” Lão phu cũng đã từng này tuổi, cũng chưa chắc thể sống thêm vài năm, cũng chỉ có một chút tâm nguyện như vậy.”

Thập Bát Nương toát mồ hôi, lão bá bá này còn định dùng khổ nhục kế ư ? Liếc mắt nhìn thân thể cường tráng, xương cốt rắn của Thường lão thái y một, nàng thầm nghĩ thực chẳng giống những gì mà ông ấy đã nói. Cho dù, ông ấy có sống thêm mười năm nữa cũng không có vấn đề gì. . . . . .

Cuối cùng, Thường thái y vô cùng vui vẻ rời khỏi vương phủ. Ông ta muốn dựa vào bản vẽ mà Thập Bát Nương đưa cho, tính toán đi tìm người nhanh chóng chế tạo ra một bộ dụng cụ giống như của Thập Bát Nương.

Thập Bát Nương đã tỉnh lại. Tự nhiên thượng thư tiểu công tử sẽ do bác sĩ chuyên nghiệp đến từ hiện đại như nàng phụ trách điều dưỡng.

Thời gian trôi rất nhanh, nàng lại ở đây thêm ba ngày nữa.

Trong thời gian ba ngày này, Thập Bát Nương coi như đã được mở mang thêm kiến thức về mấy người phụ nữ vô vị kia.

Ngày đầu tiên, đại di nương và tam di nương đi đến thỉnh an nàng. Sau khi, hai nàng trở về sân viện của mình thì lập tức bị tiêu chảy . . . . . .

Ngày hôm sau, nhị di nương đi đến thỉnh an nàng. Sau khi, nàng ta trở về sân viện của mình thì lập tức bị hôn mê suốt một ngày. . . . . .

Ngày thứ ba, Sở trắc phi đi đến thỉnh an nàng. Thời điểm, nàng quay về sân viện của mình thì nhìn thấy một con rắn độc màu tím cuộn mình chặn ở giữa đường, hại Sở trắc phi vốn luôn ương nghạnh, sợ đến ngất xỉu. . . . . .

Nếu nói ở nhà này có chuyện không may thì cũng không phải?

Nhưng hôm nay, người này gặp chuyện không may. Ngày mai, người kia gặp chuyện không may. Ngày mốt, lại có người ở giữa đường gặp chuyện không may, đến một ngày nào đó biết đâu lại là người đứng đầu gặp chuyện nha.

Lúc này, Thập Bát Nương đang giúp tiểu công tử của Lí thượng thư cắt chỉ.Sau đó, dặn dò thượng thư phu nhân một vài việc cần phải chú ý khi chăm sóc tiểu công tử. Tiếp đó, hai mắt rưng rưng quỳ xuống trước mặt lão vương phi.

Thập Bát Nương bất ngờ quỳ xuống, khiến lão vương phi bị hoảng sợ tim đập rộn lên mấy nhịp. Mấy ngày nay, Thập Bát Nương cẩn thận chăm sóc cho đứa cháu nhỏ của bà. Bà đều nhìn thấy được, thấy Thập Bát Nương có bộ dạng như vậy, lão vương phi vội kêu Hoàng Oanh và Đỗ Quyên dìu nàng đứng lên hỏi : ” Đã xảy ra chuyện gì?”

Thập Bát Nương nước mắt rơi lã chã, không đợi Hoàng Oanh và Đỗ Quyên đến nâng dậy, quỳ trước mặt lão vương phi thảm thiết nói : ” Hiện tại, tiểu công tử đã không có việc gì, cầu xin bà bà để cho Thập Bát Nương quay về Thiên Trạch ạ.”

Bốn vị chủ sự kia trong lòng bất an nên nhằm vào nàng. Nàng cũng không biết tường tận mọi chuyện nhưng từ lúc nàng đến đây thì đám phụ nữ ở hậu viện bắt đầu không thể sống yên ổn. Bọn họ đã làm ầm ĩ như vậy, hơn nữa vương gia lại rất sủng ái bọn họ. Nàng là một vương phi hữu danh vô thực còn có thể tiếp tục ở lại hay sao?

Mặc dù, bốn vị chủ sự kia khiến nàng khó xử nhưng Thập Bát Nương còn muốn đi tới cửa cám ơn bọn họ. Nếu không nhờ bọn họ làm ầm ĩ như vậy, e là nàng còn phải khổ sở nghĩ biện pháp thuyết phục lão vương phi. Giờ thì tốt rồi, nàng đang tính toán muốn trở về thì bốn vị chủ sự kia đã nhanh chóng dẫn ngựa xe đến giúp nàng đi một đoạn đường.

Tuy rằng, lão vương phi mặc kệ chuyện của mấy người phụ nữ ở ở hậu viện nhưng việc của mấy ngày nay cũng đã nghe nói. Trong phủ, đám người ở giống vô ý nói Thập Bát Nương là người không tốt. Nàng trở về vương phủ thì xảy nhiều việc lạ như vậy, nhưng Thập Bát Nương thực sự là một người không tốt ư ? Vậy ai là người đã cứu tiểu công tử của Lí thượng thư chứ ?

Trong lòng lão vương phi hiểu rõ, nhìn Thập Bát Nương khuyên giải và an ủi nói : ” Đừng nghe những người đó nói bậy, bà bà tin ngươi.”

Thập Bát Nương vừa nghe thấy lời của lão vương phi có ý muốn giữ nàng ở lại, trong lòng hơi hồi hộp một chút, tiếp tục khóc : ” Bà bà, Thập Bát Nương biết người thương yêu con nhưng Thập Bát Nương cũng không thể hại bà bà a. Các nàng. . . Các nàng đều nói Thập Bát Nương nếu còn tiếp tục ở lại. . .sẽ hại bà bà.” Dáng vẻ đau buồn và phẫn nộ muốn chết, che mặt khóc nức nở.

Lão vương phi vỗ bàn, phẫn nộ quát : ” Lão vương phi ta đây còn chưa có cháu trai để ẵm bồng đâu, ai dám nguyền rủa ta như vậy!”

Toàn bộ nha hoàn ở trong phòng đều quỳ xuống. Bọn họ hầu hạ lão vương phi đã nhiều năm, cũng chưa từng nhìn thấy lão vương phi tức giận như vậy.

Thập Bát Nương lau nước mắt, khóc ròng nói : ” Bà bà, người đừng nóng giận, người để cho Thập Bát Nương quay về Thiên Trạch đi thôi, con dâu nếu tiếp tục ở lại, đừng nói là tĩnh dưỡng , có lẽ còn có thể sống được mấy ngày ngắn ngủi.”

Bên cạnh, thượng thư phu nhân thật sự không chịu được, quay sang khuyên lão vương phi nói : ” Tỷ tỷ, Thập Bát Nương cũng là vì sức khỏe của tỷ thôi, tỷ hãy thành toàn cho nàng đi, theo như muội muội thấy so với vương phủ thì Thiên Trạch kia càng thích hợp để cho Thập Bát Nương tĩnh dưỡng.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Thập Bát Nương mang theo một tiểu nha hoàn mà lão vương phi ban cho, để giúp đỡ nàng trở về, rời khỏi vương phủ, ngồi ở trên xe ngựa, hướng về phía Thiên Trạch ở trấn Vĩnh Yên chạy đi.

Trên đường nhìn thấy rất nhiều đồ chơi mới mẻ, Thập Bát Nương đều mua!

Ba thanh kiếm nhỏ bằng gỗ, văn phòng tứ bảo(*) còn có cả kẹo hạt hướng dương, hạt thông đường, sau đó nói với tiểu nha hoàn ở bên cạnh là những thứ này đều mua để cho mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm ở Thiên Trạch, mấy đứa bé đó thường đi đến nhà nàng chơi đùa, mua vài thứ trở về để trêu đùa bọn chúng.

Tiểu nha hoàn gật đầu nói nàng không phải là kẻ lắm miệng.

Thập Bát Nương gật đầu, nàng cũng là vừa ý với nàng ta vì điểm này, lúc này mới để nàng ta đi theo lên xe ngựa. Thập Bát Nương thẳng hướng mấy đứa con của nàng chạy đi. . . . . .

(*) – Bút, nghiên, giấy, mực


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.