Hai ngày sau, Thập Bát Nương cuối cùng đã tỉnh lại.
Lão vương phi phái Hoàng Oanh tới chăm sóc, thấy Thập Bát Nương tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng ta cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Dặn dò những người hầu khác tuân theo lời căn dặn của Thường thái y hầu hạ vương phi thật tốt. Sau đó, nàng không nói thêm gì nữa chạy vội đi báo tin cho lão vương phi.
Lan Phượng Thương ở thư phòng nghe được tin tức Thập Bát Nương tỉnh lại, buông bản tấu trong tay, nhanh chóng xoải bước đi đến sân viện bên này.
Thời điểm khi hắn bước vào phòng, Thập Bát Nương đang ngồi bên cạnh chiếc bàn, ăn cháo gạo nếp đã được ninh nhừ.
Lúc nàng vừa tỉnh lại, cảm thấy vô cùng đói bụng, thầm nghĩ mình nhất định đã ngủ khá lâu. Nàng còn chưa kịp hỏi người hầu thì đã ngửi thấy mùi cháo gạo nếp thơm ngào ngạt, vì thế ngồi dậy xuống giường, ăn trước chút cháo, đợi thân thể hồi phục, có chút sức lực sẽ hỏi chuyện lúc nàng bị hôn mê sau.
Đang tập trung suy nghĩ thì thấy Lan Phượng Thương tiến vào, vội đứng dậy hành lễ với hắn.
Lan Phượng Thương ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt nàng vẫn không có một chút huyết sắc như lúc trước, ánh mắt dịu dàng nói : ” Thân thể không khoẻ không cần phải đa lễ, ăn cháo trước đi, hai ngày nay đã không ăn gì rồi.”
Thập Bát Nương giật mình, cười dịu dàng tạ ơn hắn.
Trong lòng thầm nghĩ, mình đã ngủ lại đây hai ngày. Trong nhà, ba bánh bao nhỏ nhất định sẽ rất lo lắng.
Trong lòng nhớ đến mấy đứa con nên động tác ăn cháo cũng lơ đãng, lại không để ý đến người đàn ông đang ở bên cạnh, hai hàng lông mày đang càng lúc càng nhíu chặt.
Lan Phượng Thương thấy nàng thất thần, vội hỏi nàng có phải có chỗ nào không thoải mái hay không. Thường thái y và lão vương phi vẫn đang ở trong viện chăm sóc cho Tiểu Phong Tử, muốn hắn đến đây nhìn qua nàng một chút.
Thập Bát Nương nghe thấy vậy, bừng tỉnh vội nói : ” Đã khiến Vương gia phải lo lắng. Tì thiếp thân thể đã tốt hơn nhiều, ít ngày nữa là có thể quay về Thiên Trạch.”
Nàng ở đây nhưng thể xác và tinh thần đều nhớ thương ba đứa con, nhất định sẽ bộc lộ ra ngoài.
Tưởng rằng nàng đang lo lắng hắn sẽ đuổi nàng, Lan Phượng Thương nói : ” Nàng hiểu sai ý ta rồi. Ta không có ý đuổi nàng đi, thân thể nàng không tốt, về sau hãy ở lại trong phủ dưỡng bệnh đi.”
Thập Bát Nương kinh ngạc nhìn hắn. Hắn muốn giữ nàng ở lại ư ? Hắn không phải rất chán ghét thân thể này của nàng hay sao?
Hơn nữa, nếu như nàng ở lại, ba đứa con của nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng đang muốn mở miệng từ chối dứt khoát thì nghe thấy lão vương phi được Hoàng Oanh dìu vào phòng đang hỏi thăm nàng.
Thập Bát Nương không thể không nuốt lại lời nói đã đến bên miệng, đứng dậy hành lễ với lão vương phi, áy náy nói : ” Thập Bát Nương đã khiến cho bà bà lo lắng rồi.” Thời điểm, lão vương phi vào cửa giữa hai đầu lông mày thể hiện rất rõ vẻ lo lắng. Nàng biết lão vương phi thực tâm lo lắng cho mình. Những người đối xử tốt với mình. Thập Bát Nương dĩ nhiên phải cư xử lễ phép.
Lan Phượng Thương cũng đứng dậy hành lễ và vấn an lão vương phi.
Lão vương phi nói bọn họ cũng không cần đa lễ, thấy Thập Bát Nương đang ăn cháo, biết nàng hôn mê hai ngày, nhất định cảm thấy rất đói bụng nói : ” Thập Bát Nương hãy ngồi xuống, ăn hết cháo đi.”
Thấy ánh mắt quan tâm của lão vương phi, Thập Bát Nương gật gật đầu, nói thật ra nàng quả thật cũng thấy rất đói bụng, vì thế không khách sáo thêm nữa, cúi đầu ăn cháo.
Đợi đến khi ăn xong, Thập Bát Nương mới đứng dậy phúc thân thi lễ với lão vương phi và Lan Phượng Thương nói : ” Tì thiếp vừa rồi vô lễ, mong bà bà và vương gia thứ lỗi.”
Không đợi Lan Phượng Thương mở miệng nói chuyện, hai đầu lông mày của lão vương phi đã nhíu lại nhìn Thập Bát Nương nói : ” Thập Bát Nương nói sai rồi. Con là vương phi của Vương nhi, sao lại tự xưng là thiếp, không phải là tự hạ thấp thân phận hay sao?”
Thập Bát Nương nhìn thoáng qua Lan Phượng Thương thầm nghĩ. Đây không phải bởi vì Vương nhi của bà muốn hưu nàng hay sao? Nàng nếu không tự xưng là thiếp, chẳng phải là khiến cho hắn hiềm nghi nàng vẫn còn không ngừng dây dưa hay sao?
Mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng nàng tuyệt đối không dám thể hiện trên mặt, ai dám ở trước mặt lão vương phi nói Vương nhi của bà không phải chứ?
Nàng hơi cúi mình nói : ” Bà bà giáo huấn rất đúng, thần thiếp đã hiểu rõ.”
Lão vương phi thấy nàng lễ độ lại hiểu biết, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, dặn dò : ” Con thân thể yếu đuối, mau tới đây ngồi đi, hôm nay vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều, cũng để cho Vương nhi yên tâm.”
Lan Phượng Thương nghe vậy, bên tai hơi đỏ lên, giọng nói có chút tức giận nói :
” Mẫu thân.”
Lão vương phi thản nhiên nhìn hắn một, không sợ hãi không dao động nói :
” Mẫu thân đã nói sai rồi sao? Sáng nay, nghe nói Vương nhi sai người đem huyết yến hấp cách thủy? Nếu mẫu thân nhớ không lầm, thì đó chính là cống phẩm năm nay Tây Vực tiến cống cho hoàng thượng, ngay cả thái hậu mà hoàng thượng còn tiếc không muốn đưa, mà hoàng thượng cũng chỉ dùng có một lần, vẫn tiếc chưa dùng thêm. Vương nhi, huyết yến trân quý như vậy, con lấy ở đâu ?”
Nếu không phải lão vương phi biết Thập Bát Nương thân thể không tốt, đúng lúc nghe được Thường thái y nói huyết yến mà Tây Vực tiến cống có tác dụng rất tốt với thân thể của Thập Bát Nương. Vậy mà lúc sau, con trai của bà lại vì người phụ nữ này mà đi cầu xin Hoàng Thượng. Cho dù lão vương phi muốn nếm thử mùi vị một chút cũng không được. Bà yêu thương nó như vậy. Nó cũng chưa từng vì bà mà đi cầu xin hoàng thượng ban thưởng huyết yến trân quý để mang đến hiếu kính cho bà. Vậy nên sau khi, lão vương phi biết được tin tức còn cảm thấy không hài lòng ở trong phòng, lầm bầm một câu như vậy.
Nhớ đến thời điểm Thường thái y xem mạch cho con dâu có nói, người con dâu này của bà mệnh bạc, lão vương phi cũng chỉ biết thở dài.
Thập Bát Nương nghe lão Vương phi nói vậy, kinh ngạc đưa mắt nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh, Lan Phượng Thương thấy nàng nhìn sang, ánh mắt bối rối nói : ” Thường thái y nói huyết yến có tác dụng rất tốt cho thân thể của nàng. Nàng ăn vào thân thể có thể sẽ tốt hơn một chút. Nếu như ăn vào mà thân thể nàng thực sự thấy khỏe hơn, ta lại đi Tây Vực lấy nhiều hơn.”
Thập Bát Nương biết huyết yến kia rất trân quý, nghe vậy vội nói : ” Thiếp tạ ơn vương gia, thiếp ăn lần này đã thấy khỏe hơn nhiều rồi, vương gia không cần phải vì thiếp mà đến tận Tây Vực. ”
Huyết yến có rất nhiều ở Tây Vực nhưng khoảng cách từ nơi này đến Tây Vực cũng mất ngàn dặm đường ?
Hơn nữa, không chỉ ở đây huyết yến mới trân quý, mà ngay cả ở Tây Vực, cũng chỉ có người đứng đầu hoàng thất mới có tư cách hưởng dụng (*). Hắn nếu như đi đến Tây Vực tìm kiếm, nhất định phải mất rất nhiều tiền.
(*) – đem đồ lễ lên dâng người trên hay đem cúng tế gọi là hưởng -vì ở đây người được dùng là vua của Tây Vực nên mình để là hưởng nhé!
Lão vương phi lại nói : ” Thập Bát Nương, con tạm thời cứ yên tâm, Vương nhi đã đồng ý với hoàng thượng sẽ đi huấn luyện một nhóm tinh binh theo ý của ngài ấy, thù lao chính là một hộp huyết yến. Hôm nay mới chỉ dùng qua một ít, trong phủ vẫn còn dư rất nhiều. Vương nhi ngày mai đã phải đi đến quân doanh. Thập Bát Nương, con đừng có phụ tâm ý của Vương nhi, phải ở lại trong phủ điều dưỡng thân thể cho tốt, một hộp huyết yến kia, cũng đủ cho con ăn trong một thời gian dài.”
Việc này khiến lão vương phi cảm thấy vô cùng bất mãn với Lan Phượng Thương. Dù sao Vương nhi cũng vừa mới trở về không lâu, lần này lại phải đi quân doanh huấn luyện binh lính, đợt này đi, e là lại phải rất lâu mới có thể trở về, giấc mộng sớm được ôm cháu của bà chưa kịp tiến hành đã thất bại rồi.
Nghe lão vương phi nói như vậy, Thập Bát Nương vội vã vâng lời.
Trong lòng khẽ thở dài, trước đó không lâu, nàng đã nhận của hắn không ít đồ vật, đến giờ mới chưa được lâu, lại được hắn tặng thêm một hộp huyết yến mà ngay cả hoàng thượng cũng thấy tiếc không dám ăn, đúng là thiếu nợ hắn càng lúc càng nhiều.
Lan Phượng Thương thấy nàng cúi đầu không nói, vội nói thêm : ” Ngày mai, ta sẽ khởi hành. Nàng hãy ở lại trong phủ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Thập Bát Nương gật gật đầu, nếu nàng thật sự ở lại, chỉ sợ một đám nữ nhân ở hậu viện sẽ không thể sống yên ổn.
Hơn nữa, nàng cũng không thể ở lại. Nàng tạm thời đồng ý là muốn ở chỗ này đợi thêm hai ngày, đợi hắn đi rồi, nàng sẽ tìm biện pháp trở về.
Đang lúc nghĩ ngợi thì có nha hoàn tiến vào bẩm báo nói : Lí thượng thư và với Lí thượng thư phu nhân đang đích thân đến đây muốn tạ ơn nàng.