Khi bọn họ tới vương phủ thì đã là chuyện của một canh giờ rưỡi sau. Vì lo lắng cho thân thể của Thập Bát Nương. Lan Phượng Thương cũng không dám dùng tốc độ lúc hắn đi đến trấn Vĩnh Yên để tiếp tục đưa người trở lại vương phủ. Nhưng là do Thập Bát Nương trên đường nghe Lan Phượng Thương nói đứa nhỏ kia nuốt lầm dạ minh châu nên hiện tại đang chờ được cứu mạng nên nàng mới không ngừng thúc giục hắn đi mau một chút, khiến cho Lan Phượng Thương cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn chẳng phải là vì lo lắng cho thân thể của thê tử sẽ chịu không nổi hay sao.
Thập Bát Nương sau khi hiểu rõ mọi chuyện, lập tức đưa kết luận đứa nhỏ kia cần phải mổ bụng để lấy dạ minh châu ra, nếu không nhanh sẽ để lỡ khá nhiều thời gian. Nếu như tiếp tục chậm trễ thì nàng cũng không có đủ khả năng để chữa trị.
Suy nghĩ đến tình huống như vậy, Thập Bát Nương lại cảm thấy vô cùng may mắn. Ở bên trong cái hòm thuốc này của nàng còn đựng vài món đồ đặc chế dùng để ngăn ngừa trường hợp vạn nhất mấy bảo bối của nàng có xảy ra chuyện gì.
Vì lo lắng sẽ có chuyện như vậy nên nàng mới nảy ra ý định đem bản vẽ của mấy dụng cụ ở hiện đại đưa đi chế tạo riêng. Thập Bát Nương thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cũng thầm may mắn là Phong bà bà lúc trước vì đi lên trên núi kiểm củi lửa đã từng bị thương một thời gian nên mới càng khiến cho nàng lúc ấy có ý tưởng đem mấy dụng cụ đặc biệt của hiện đại chế tạo ra để ngừa vạn nhất. Nói cách khác hiện tại nếu như bảo nàng hiện tại đem bức tranh vẽ mấy dụng cụ đặc biệt này giao cho người ta chế tạo thì đến lúc đó nhất định là không kịp thời gian.
Nghĩ đến chuyện này, nàng lại nhớ đến thời điểm lúc trước vì chế tạo mấy dụng cụ đặc biệt này mà trong nhà đã phải trải qua một thời gian khủng hoảng kinh tế, chẳng qua hiện tại xem như cũng đáng giá, cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bẩy tầng, coi như là tích phúc cho ba đứa con của nàng.
Lan Phượng Thương giục ngựa một hồi thì về tới vương phủ, hộ vệ vội qua đây dắt ngựa để cho nó đi nghỉ.
Lúc này, hai chân của Thập Bát Nương đã không tự chủ được mà run rẩy, may mắn là bên cạnh có người đàn ông kia giúp đỡ. Nếu không nàng sẽ không tránh khỏi việc sẽ bị ngã xuống.
Ở cổ đại này, lúc rảnh rỗi cưỡi ngựa hóng gió thì cũng không tồi nhưng nếu giống như vừa rồi chạy nhanh như vậy thì Thập Bát Nương quả thật là không tiêu hóa được.
Lan Phượng Thương thấy thế không nói hai lời, bế nàng lên rồi nói : ” Nghỉ ngơi trước một chút rồi lại tiếp tục đi chữa trị cho Tiểu Phong Tử.” Sau khi nói xong thì lập tức đi về phía phòng trong.
Thường thái y nói Tiểu Kiếm Phong có thể kiên trì được năm canh giờ. Hắn vừa đi vừa về mới chỉ mất hai canh giờ rưỡi. Giờ nhìn mặt nàng tái nhợt không chút huyết sắc, chỉ sợ đến lúc đó chưa cứu được người thì nàng đã hôn mê.
Thập Bát Nương vội vàng kéo tay hắn, lắc đầu nói : ” Thời gian cấp bách, thiếp không thể nghỉ ngơi được. Chàng hãy đặt thiếp xuống. Thiếp có thể chịu được.”
Lan Phượng Thương khẽ nhíu mày, buông nàng ra nói : ” Nàng thật sự có thể kiên trì được?”
Dựa theo cách nói của Thường thái y thì muốn nàng vội tới cũng chỉ là để tìm cách giúpTiểu Kiếm Phong kéo dài thêm một hai canh giờ nhưng dọc đường đi nghe cách nói của nàng thì có vẻ như là nàng thật sự có thể chữa trị được.
Thập Bát Nương hơi do dự một chút, nhân tiện nói : ” Thiếp chỉ nắm chắc được năm phần, có thể hay không trị được, việc này thiếp cũng chưa dám kết luận.” Nếu như lúc này là ở hiện đại có các dụng cụ tiên tiến thì việc mổ bụng lấy dị vật ra với y thuật của mình, nàng dám nói có chín phần nắm chắc. Bởi vì nàng đã rất làm thành thục. Nhưng hiện tại nàng lại không dám nói quá chắc chắn,vì ở hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, có đôi khi chỉ một tiểu phẫu ruột thừa còn không may có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, càng đừng nói đến tại thời cổ đại này tiến hành mổ bụng lấy dị vật kinh thế hãi tục như vậy.
Thường thái y đường đường là ngự y cung đình mà ngay cả một phần nắm chắc cũng không có, mà nàng mới phỏng đoán đã có thể nắm chắc năm phầm?
Lan Phượng Thương nghe nàng nói vậy hai mắt ngưng trọng nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên của Thập Bát Nương thì đúng là chẳng có biểu hiện gì để cho hắn có thể tìm tòi nghiên cứu được.
Hắn suy nghĩ cảm thấy nàng có y thuật rất cao minh, vậy mà cũng không có biện pháp nào chữa trị cho thân thể của mình, tự nhiên hắn cảm thấy toàn thân hụt hẫng cũng không biết đã thành cái dáng vẻ gì nhưng nhớ đến những lời Thường thái y nói ngày đó, lại nhìn lại bóng hình mong manh xinh đẹp tinh tế ở trước mắt, hắn cũng không biết trong lòng có cảm giác gì nữa, đang muốn nói cái gì đó, thì lại nghe thấy Thập Bát Nương nói nàng không có việc gì, muốn hắn đưa nàng đi qua khám cho đứa nhỏ kia.
Lan Phượng Thương vội nuốt lời nói đã tới bên miệng, gật gật đầu, mang theo cái hòm thuốc cùng Thập Bát Nương đi về phía viện của lão vương phi.
Lúc này trong viện một mảnh âm u, người mà Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương vừa gặp thoáng qua chính là vị thầy thuốc dân gian thứ mười hai. Thầy thuốc dân gian kia vốn dĩ được Thường thái y và mọi người cho là người có y thuật cao minh nhất , rất có hi vọng có thể cứu chữa được cho tiểu công tử của Lí thượng thư, nhưng không ngờ cuối cùng ông ta cũng vẫn lắc đầu, ôm quyền bất đắc dĩ mà rời đi.
Phu nhân Lí thượng thư và con dâu lúc trước đã bị hôn mê, hiện tại đã được đưa đến phòng khách nghỉ ngơi, lúc này chờ đợi ở đây chỉ còn Lí thượng thư và con trai ông ta, còn lại chính là mấy vị thái y.
Lão vương phi thân thể khó chịu không trụ được, bị Sở sườn phi và ba vị di nương tạm thời đưa đến phòng khách nghỉ ngơi .
Thời điểm Lan Phượng Thương mang Thập Bát Nương tiến vào, Thường thái y vội nhìn về phía Thập Bát Nương nói : ” Hiện tại, tình trạng của tiểu công tử đã có sự thay đổi, ngươi mau đến khám xem, có phương thuốc cổ truyền nào trị được không?”
Các thái y khác thấy Thường thái y nói với Thập Bát Nương như vậy, không khỏi nhìn về phía ông ta với ánh mắt tỏ vẻ không đồng tình, thầm nghĩ khi tuyệt vọng ông ta cái gì cũng có thể thử. Tình trạng hiện tại của tiểu công tử nhà Lí thượng thư ngay cả nhóm thái y bọn họ và mấy vị thần y dân gian cũng đều không có biện pháp nào. Vậy mà ông ta lại đi hỏi một người phụ nữ như nàng thì có ích lợi gì?
Bọn họ đang nghĩ thầm trong lòng thì không ngờ bị câu nói tiếp theo của Thập Bát Nương phá vỡ hoàn toàn suy nghĩ thâm căn cố đế ( ăn sâu bén rễ ) của bọn họ : ” Nếu các người nghe theo sự sắp xếp của ta. Ta có thể nắm chắc năm phần có thể đem dạ minh châu trong bụng đứa nhỏ kia lấy ra, giúp nó giữ được một mạng.” Sau khi, kiểm tra cho Tiểu Kiếm Phong một lần, Thập Bát Nương nhìn về phía mấy vị thái y nói.
” Cái gì? ” Các thái y đồng loạt kinh hô, chợt cả giận nói : ” Nghe theo sự sắp xếp của một người phụ nữ như ngươi ? Ngươi xác định ngươi có biện pháp cứu chữa được cho tiểu công tử ! ”
Tại cái xã hội cũ vạn ác coi đàn ông như ông trời này thì giọng nói có vẻ như ra lệnh vừa rồi của Thập Bát Nương khiến cho tất cả bọn họ đều cảm thấy khó chịu.
Nhưng mỗi khi gặp phải ca bệnh cần được điều trị khẩn cấp thì tính cách Thập Bát Nương lại thay đổi. Nàng cũng mặc kệ bọn họ nói gì, hiện tại cứu người khẩn cấp hơn. Nàng cũng không giải thích được nhiều như vậy nói : ” Nếu như muốn cứu người sẽ không hỏi nhiều như vậy, làm theo ta thì mọi việc đều tốt, vì tình trạng của tiểu công tử đã không được lạc quan cho lắm! “. Một câu cuối cùng này của nàng là muốn nói với Lan Phượng Thương.
” Ngươi. . . . . .” Các thái y đang muốn khiển trách thì Lan Phượng Thương đã đánh gãy lời của bọn họ nói : ” Mong các vị thái y chú ý thân phận, Thập Bát Nương chính là vương phi của bổn vương !”
Vương phi của vương gia thân phận so với phi tử của hoàng thượng chỉ thấp hơn một bậc, há lại để cho mấy ngự y này có thể tranh luận vô lễ.
Thường thái y vội đi ra hòa giải : ” Lão phu đã từng thấy qua y thuật của vương phi.Mọi người hãy nghe theo yêu cầu của vương phi đi.”
Vương phi ? Người phụ nữ này vậy mà lại là vương phi của vương gia. Nghĩ đến Lan Phượng Thương kia toàn thân đều là sát khí, các vị thái y không tự chủ được da đầu lại run lên, lại không còn lời nào để nói, hơn nữa Thường thái y đã cho bọn họ một bậc thang để bước xuống, mấy vị ngoan cố cảm thấy bản thân không thể bỏ xuống được mặt mũi của thái y cũng ngay lập tức biến mất theo.
Thập Bát Nương thấy mọi người đều an tĩnh lại, mới mở cái hòm thuốc ra, lấy băng gạc và các dụng cụ cần tiêu độc đưa cho người hầu đang đứng chờ, căn dặn các nàng cầm lấy rồi nhanh chóng mang đi luộc. Để khử trùng.
Người hầu không hiểu tại sao nhưng thấy Lan Phượng Thương vừa mới ra mặt bảo vệ vương phi, cũng không dám không nghe theo, lập tức đem mấy đồ vật kia mang đi nghe theo lời căn dặn của vương phi mà làm theo.
Thấy người hầu đi ra ngoài, Thập Bát Nương vội nhìn về phía mấy vị thái y nói :
” Tiểu công tử nuốt dạ minh châu, dùng phương pháp bình thường như uống thuốc xổ linh tinh là không thể thực hiện được, đã như vậy thì chỉ có thể. . . . . .”
Thường thái y thở dài, tiếp lời : ” Việc này chúng ta đều biết, cho nên mọi người không có biện pháp nào mới muốn từ trong dân gian tìm kiếm thần y, nhưng cuối cùng đều không tìm được phương pháp. Vương phi nếu nói người có năm thành nắm chắc, vậy xin hỏi phải . . ?”
Lúc này các vị y cũng đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn nàng, Thập Bát Nương nghênh đón ánh mắt của bọn họ, thản nhiên phun ra hai chữ : ” Mổ bụng !”
Các thái y đôi mắt già nua trừng lên rất to, bất chấp thân phận, chỉ vào Thập Bát Nương trong miệng từ ‘ đây! đây! đây! ’ bị đứt quãng. . . . . .
” Mổ bụng ” hai chữ này quả thật là khiến người ta kinh sợ vạn phần, hai chữ này vừa nói ra, không thể nghi ngờ giống như viên đá ném xuống mặt hồ dội lên ngàn đợt sóng.