[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 36 :  Nặng thêm




Lan Phượng Thương ban ra huyền thưởng lệnh – treo giải thưởng một vạn lượng hoàng kim khiến toàn bộ hoàng thành gần như dậy sóng.

Dân chúng đều châu đầu ghé tai thì thầm thảo luận. Không biết trong vương phủ đã xảy ra chuyện gì mà vương gia thế lại treo thưởng số tiền lớn như vậy?

Từ lời bàn tán trong miệng dân chúng, việc vương phủ treo giải thưởng một vạn lượng hoàng kim, lập tức một truyền mười, mười truyền trăm tốc độ vô cùng nhanh chóng lan truyền đi ra ngoài. Vương gia đã treo giải thưởng, người nào có bản lĩnh thì đi bóc huyền thưởng lệnh, đến vương phủ làm xong việc sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim, từ nay về sau liền có thể một bước lên trời.

Nhưng khi biết được nội dung của giải thưởng kia, nói là tiểu công tử của Lí thượng thư ăn lầm dạ minh châu, ngay cả các thái y ở trong cung đều thúc thủ vô sách ( bó tay không có biện pháp nào chữa trị ) nên lúc này mới đến dân gian tìm kiếm thần y. Khiến cho mấy kẻ gian manh vọng tưởng đi đục nước béo cò bị mọi người dội cho một chậu nước đá, suy nghĩ của bọn họ rốt cục cũng tỉnh táo lại.

Không có bản lĩnh thật sự đã đi bóc huyền thưởng lệnh đến gặp vương gia muốn nhận giải thưởng, chỉ sợ đến lúc đó đi vào vương phủ thì chỉ có đi mà không có về.

Lan Phượng Thương là ai ? Tất cả bọn họ từ trên xuống dưới không người nào không biết. Người đó ở trên sa trường đạp lên không biết bao nhiêu thi thể quân địch, ước chừng cũng phải ngàn vạn thi thể, ngẫm lại đã thấy da đầu run lên, ai dám đi trêu chọc, đến quý phủ của hắn kiếm lợi? Trong nháy mắt, hắn mắt cũng không thèm chớp lấy một chém cho một đao thì cũng không biết vì sao thân thể của mình đột nhiên lại bị chém thành bốn phần .

Cho nên sau khi Lan Phượng Thương đem việc treo giải thưởng ban bố ra. Thầy thuốc toàn thành trong lòng đều rục rịch, nhưng là đem y thuật mới chỉ biết có một phần của mình so sánh với mấy vị thái y lập tức đã thấy nản lòng. Người ta ở trong hoàng cung là thái y chuyên môn khám và chữa trị bệnh cho hoàng thượng và thái hậu, y thuật sao có thể kém được ? Bọn họ đều không chữa được, mình đi thì cũng chỉ là uổng công mà thôi.

Đương nhiên đã là trọng thưởng thì tất có kẻ gan dạ, cũng có không ít người có bản lĩnh, thấy bản thân có đủ khả năng lấy được vạn lượng hoàng kim kia, bóc huyền thưởng lệnh để cho người ta đưa vào trong vương phủ, khám cho tiểu công tử kia, xem rốt cuộc là có điều gì không bình thường mà lại không tìm được biện pháp nào để cứu người.

Nhìn thấy một đám thầy thuốc trong dân gian lộ vẻ ủ rũ, vừa mới đến đã bị đuổi ra ngoài, đây đã là người thứ chín, tất cả đều vội vã tới khám và chữa bệnh cho tiểu công tử. Bọn họ đều có chút tài năng nhưng cuối cùng đều mang theo tiếc nuối rời khỏi, cũng giống như nhóm thái y nói thật có lỗi, bọn họ quả thật cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì đem dạ minh châu trong bụng tiểu công tử lấy ra.

Thượng thư phu nhân cùng con dâu vẫn luôn ở bên cạnh không rời đi đã khóc đến hết nước mắt. Thấy một đám thầy thuốc dân gian mặc dù đã trải qua khảo nghiệm của các thái y mới được phép đi vào khám và chữa bệnh cho đứa cháu nhỏ vàng bạc của mình nhưng vẫn bất lực. Gia gia, nãi nãi,phụ thân, mẫu thân của tiểu Kiếm Phong trong lòng đều cảm thấy tuyệt vọng.

Lão vương phi bởi vì yêu thương đứa cháu trai nhỏ mới đem dạ minh châu đưa cho nó, không ngờ lơ là trong chốc lát đã xảy ra chuyện như vậy, lúc này cũng ở bên cạnh cảm thấy vô cùng tự trách, Sở trắc phi và đám di nương vội vàng khuyên bảo đây không phải là lỗi của lão vương phi, nhưng vẫn không thể khiến khuôn mặt của lão vương phi mất đi vẻ buồn bã.

Vì vậy toàn bộ vương phủ gần như vì chuyện lão vương phi sủng ái đứa cháu nhỏ nhưng vô tình khiến nó gặp chuyện không may, mà rơi vào trạng thái u ám.

Thường thái y thấy Lan Phượng Thương đi thỉnh vương phi ở trong quý phủ của mình mà còn thỉnh lâu như vậy, không khỏi cả giận nói : ” Tiểu tử kia bây giờ đi chết ở đâu vậy!”

Lão vương phi vội nói : ” Vương nhi đã đi đến trấn Vĩnh Yên đưa Thập Bát Nương trở về chữa bệnh cho tiểu công tử .” Trải qua việc lần trước, sau khi Thập Bát Nương giúp bà châm cứu. Bà mới biết được Thập Bát Nương là là người có y thuật cao minh, cho nên lúc Lan Phượng Thương nói với bà là hắn sẽ đi trấn Vĩnh Yên đưa người về đây, lão vương phi không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.

Thường thái y vừa nghe lão vương phi nói xong không khỏi trừng lớn mắt. Ông ta lúc này vì đang sốt ruột nên đã quên Cố Thập Bát Nương này vốn là vị vương phi không được con ngựa hoang như Lan Phượng Thương sủng ái, chỉ không biết khoảng thời gian ngắn như vậy liệu có thể đến kịp hay không?.

Nghĩ đến thân thể của Cố Thập Bát Nương, Thường thái y nhân tiện nói : ” Lão phu mấy ngày gần đây ở trong hoàng cung thường xuyên nghiên cứu. Nếu cho lão phu thêm một chút thời gian thời gian thì có thể tìm được phương thuốc để có thể điều dưỡng cho thân thể của vương phi.”

Lão vương phi nghe vậy không hiểu là chuyện gì lên hỏi lại : ” Thường thái y lời này của ông là thế nào? Thân thể của Thập Bát Nương bị sao vậy ?”

Thường thái y là người cùng một thế hệ với lão vương gia nên cùng tướng công của lão vương phi tình cảm rất tốt, hai bên qua lại thường xuyên nên bà cũng hiểu rất rõ ông ấy, chỉ là khi nghe Thường thái y nói những lời này bà lại cảm thấy mơ hồ. Thập Bát Nương không phải biết y thuật hay sao? Tại sao còn cần Thường thái y đến trị cho nàng?

” Lão vương phi còn chưa biết thân thể của vương phi nếu không tìm được phương thuốc chỉ sợ không thể sống được thêm vài năm ?” Thường thái y đang sờ râu liền dừng lại nhìn về phía lão vương phi, thấy lão vương phi vẻ mặt kinh ngạc. Thường thái y không khỏi mắng : ” Tiểu tử thật sự là hơi quá đáng, dù sao cũng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng. Giờ nàng đã bị bệnh thành như vậy, hắn là trượng phu còn giấu diếm. Nàng ta đã rời đến tận Thiên Trạch mà hắn cũng không đi đón nàng trở về, để cho nàng hưởng bình yên hạnh phúc, thật sự là một chút dáng vẻ si tình năm đó của phụ thân hắn cũng không có.”

Lão vương phi vừa nghe thấy lời này, quả nhiên vô cùng tức giận, toàn thân giống như quả bóng cao su, tuy rằng con trai sớm hay muộn cũng sẽ cùng nàng hòa ly, nhưng là dù sao cũng đã có thời gian là mẹ chồng con dâu, cũng đã xưng hô bà bà, con dâu nhiều lần như vậy. Hơn nữa, nụ cười bình thản ấm áp của Thập Bát Nương mấy ngày hôm trước vẫn giống như đang hiện ra trước mắt bà. Lần này chợt nghe thấy tin tức như vậy. Lão vương phi trong lòng vốn dĩ đã vì chuyện của đứa cháu trai nhỏ mà cảm thấy khó chịu, hiện tại lại càng khó chịu hơn.

Tuy là lúc trước, Thập Bát Nương tự mình bức ép nhưng bà cũng không muốn duyên phận mẹ chồng con dâu của hai người lại mỏng manh như vậy. . .

* * *

Vốn dĩ nếu đi bằng xe ngựa thì lộ trình như vậy sẽ mất khoảng ba canh giờ, nhưng Lan Phượng Thương cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm phi nhanh như bay nên trong một canh giờ hắn đã chạy tới trấn Vĩnh Yên.

Đương nhiên sắc trời lúc này đã rất khuya , trong hậu viện, ba đứa con đang nằm ở trên giường chờ Thập Bát Nương đến kể chuyện xưa ru chúng đi ngủ. Sau khi, nàng kể xong chuyện xưa cho mấy đứa nhóc kia và dỗ dành bọn chúng đi ngủ. Nàng liền đi đến tiền viện thu xếp cho mấy hạ nhân. Vì bọn họ không được phép bước vào hậu viện, cho nên nàng mới phân mấy người họ thành vài nhóm thay phiên nhau trông viện. Khi đi ngủ thì căn cứ theo sự sắp xếp của nàng, hai hoặc là ba người sẽ trông viện còn lại sẽ đi ngủ.

Quyên nhi đã trở về nhà với Hoàng Dịch Sinh nên Thập Bát Nương ngồi uống chén nước, đang tính toán về hậu viện đi ngủ thì lúc này, Phong bà bà vội vàng chạy nhanh đến đại sảnh, nhỏ giọng kinh hô : ” Tiểu thư, vương gia, vương gia đến đây!”

Sau khi, Phong bà bà sắp xếp ổn thỏa việc trông coi viện cho mấy người hầu kia, đang tính toán quay về hậu viện nghỉ ngơi nhưng khi đi được một nửa, chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa. Bà vừa nghe thấy đó là giọng nói của vương gia.

Sợ tới mức lập tức bỏ chạy qua đây cấp báo cho Thập Bát Nương.

Thập Bát Nương sắc mặt đại biến, gần như muốn bay đến hậu viện.

Lúc này Lan Phượng Thương đã nhanh chóng rảo bước tiến đến, Thập Bát Nương vội dừng lại, cố gắng kìm nén lo lắng ở trong lòng tươi cười phúc thân thi lễ với hắn, vừa định hỏi hắn tại sao lúc này còn đến gặp nàng, chợt thấy hắn cả người phong trần mệt mỏi nói : ” Trước tiên, hãy theo ta quay về vương phủ.”

Thập Bát Nương còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn mang lên lưng ngựa, chuẩn bị chạy đi.

Vội hỏi : ” Đã xảy ra chuyện gì?”

” Cần nàng đi đến cứu mạng nhưng đã rất nguy kịch không thể chờ lâu được.” Lan Phượng Thương đem áo choàng trên người cởi xuống, khoác ở trên người nàng, nói xong định giục ngựa rời đi.

Thập Bát Nương vội nói đợi nàng một chút liền quay sang phía Phong bà bà đang đứng ở bên cạnh nói mau đem cái hòm thuốc của nàng lại đây.

Phong bà bà không nói hai lời liền xoay người về phía hậu viện đem cái hòm thuốc mang đến. Thập Bát Nương nháy mắt nhìn bà ấy, ý muốn bà hãy chăm sóc thật tốt cho ba tiểu thiếu gia. Phong bà bà vội đáp ứng gật đầu liên tục tiễn nàng.

Lan Phượng Thương không nghĩ nhiều đến ánh mắt trao đổi qua lại của bọn họ, dừng lại đem cái hòm thuốc xếp ở sau lưng ngựa, Thập Bát Nương cùng hắn sóng đôi ngồi ở trên lưng ngựa nên khi hắn giục ngựa, nàng đành phải ôm chặt hắn. Tuy rằng ban đêm gió lớn nhưng trên người khoác áo choàng của Lan Phượng Thương, còn có tấm lưng ấm áp của hắn, dọc theo đường đi nàng thế nhưng không hề cảm thấy lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.