[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 34 :  Gia tăng




Ba ngày sau, Lan Phượng Thương thân thể hoàn toàn bình phục.

Ngày đó, Thập Bát Nương làm cho hắn một bữa tiệc lớn, dự định lúc sau thừa dịp tâm tình hắn không tệ sẽ hỏi hắn khi nào thì đi.

Không ngờ giữa bữa ăn lúc chiều muộn, hắn lại chủ động nói ra hắn phải rời khỏi đây. Khiến Thập Bát Nương vui vẻ, vội gắp cho hắn hai miếng thịt bò tươi, dặn hắn ăn nhiều một chút, trên đường có lẽ sẽ mệt nhọc, hắn thân thể vừa mới khỏe lại, ở bên ngoài cần chú ý một chút v.v.v.

Lan Phượng Thương không biết mình bị lừa vui sướng đến nhếch miệng, vùi đầu ăn mãnh liệt.

Người đàn ông kia chân trước vừa cất bước, sau lưng Thập Bát Nương đã đón ba đứa con về.

Nô bộc mới tới chưa được cho phép, tất cả không ai được đến gần hậu viện trong vòng phạm vi năm thước, nếu như có người vi phạm bị bắt được, lập tức sẽ lôi ra đánh cho vài đại bản, sau đó sẽ gọi người môi giới tới mang đi bán.

Đây là sau khi Thập Bát Nương đón mấy đứa con về hậu viện, đã vội đi đến tiền viện gọi tất cả nha hoàn, bà bà, gã sai vặt tới nói.

Cho nên mấy người hầu mới tới tuy rằng tò mò nhưng dựa theo mệnh lệnh của chủ tử, bọn họ làm người hầu cũng không dám vi phạm một chút nào. Bằng không, ai dám tới gần hậu viện thì sẽ bị đánh đuổi ngay ra khỏi cửa.

” Nương, ở nhà Quyên nhi tỷ tỷ khiến con buồn chết đi được.” Tam thiếu gia Lan Hoài Nhân ôm chân Thập Bát Nương vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nàng vừa chu cái miệng nhỏ muốn làm nũng, còn đẩy đẩy nhị ca cũng đang ôm chân mẫu thân ở bên cạnh, nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc cũng vội nói : ” Đúng vậy, mấy ngày nay khiến bọn con buồn muốn chết.”

Thập Bát Nương cười cười, vuốt thẳng áo cho nhị thiếu gia, rồi lại vuốt thẳng áo cho cả tam thiếu gia. Lúc này, mới nhìn về phía đứa con hiểu chuyện nhất nhà là đại thiếu gia hỏi : ” Có đúng là mấy ngày nay ở nhà của Quyên nhi tỷ tỷ ăn, ngủ không được tốt?”

Đại thiếu gia Lan Hoài Sâm khẽ lườm hai đệ đệ miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo kia, nhàn nhạt nói : ” Nương! Người đừng nghe hai đệ đệ nói bậy. Mấy ngày nay, Hoàng nãi nãi làm rất nhiều đồ ăn ngon cho chúng con ăn. Lúc đi ngủ còn kể chuyện về Hoàng gia gia lúc còn sống cho chúng con nghe, lúc đó nãi nãi còn kể rất nhiều chuyện thú vị khác nữa ru chúng con ngủ. Vì hôm nay, hai đệ đệ đã đồng ý với Cẩu Tử và A Hoa sẽ đi ra ngoài chơi cho nên hai đệ ấy mới quấn quít lấy người, muốn người đồng ý.”

“Ca ca!”

Tam thiếu gia chu môi bất mãn nhìn về phía đại ca của mình. Nhị thiếu gia không dám thét gọi đại ca giống như vậy, buộc lòng phải nhìn về phía nương của mình, cười hì hì hai tiếng.

Đại thiếu gia ánh mắt nhàn liếc mắt nhìn tiểu đệ một nói : ” Hôm nay phải ở nhà cùng với nương!” Ý là không được đi ra ngoài.

Đại ca đã hạ mệnh lệnh, tam thiếu gia chán nản đành phải ghé vào trong lồng ngực nương, than thở : ” Nương, ca ca bắt nạt Nhân nhi!”

Đại thiếu gia bình thường rất trầm mặc, nhưng khi nói chuyện thì trong ba huynh đệ, lời nói của cậu là có trọng lượng nhất. Khi cậu không có ý kiến gì nhất định sẽ không nói, nhưng một khi cậu đã nói ra miệng, hai đệ đệ kia nhất định phải nghe theo.

Hơn nữa, cậu cũng rất ít khi đi can thiệp vào chuyện của các đệ đệ, nhưng nếu là chuyện có liên quan đến nương của bọn chúng thì ông cụ non này thái độ lại rất rõ ràng, đó là muốn hiếu thuận với nương. Nương luôn luôn phải đặt ở vị trí thứ nhất.

Thập Bát Nương nhéo nhéo cái mũi nhỏ của đứa con thứ ba nghịch ngợm này nói : ” Lúc này mới vừa trở về đã muốn đi chơi, không muốn ở cùng một chỗ với nương nữa rồi ?” Nhị thiếu gia ở bên cạnh cũng bị véo cái mũi nhỏ và nghe giáo huấn một chút.

Đại thiếu gia thì uống chén trà lạnh mà Phong bà bà đưa cho, thản nhiên nhìn hai đệ đệ.

Cuối cùng, Phong bà bà phải đi đón Cẩu Tử và A Hoa còn có cả Đại Bảo đưa đến hậu viện, để cho bọn chúng cùng với ba huynh đệ chơi cờ năm quân hay bắn cung ở phía sau viện, hay đi đến vườn trồng rau bắt sâu, đào giun cho mấy con gà mái ăn, hoặc là đi ra hồ nước chơi đùa với mấy con cá chép hồng.

Ba đứa con vừa mới trở về nhà. Thập Bát Nương cũng không muốn để bọn chúng đi ra ngoài chơi nhanh như vậy. Nàng muốn bọn chúng tạm thời trong hai ngày này sẽ chơi đùa ở trong tầm quan sát của nàng, sau đó mới yên tâm để cho bọn chúng đi ra ngoài chơi.

Về phần Quyên nhi dù bận việc nhà nhưng nàng ấy vẫn qua đây trợ giúp Thập Bát Nương.

Bởi vì tiền viện có nhiều người mới đến, hiện tại việc sinh hoạt trong nhà cũng không có việc gì cần các nàng phải làm cho nên chủ tớ các nàng đành mượn ít hàng thêu về thêu, bắt đầu cuộc sống thêu thùa bận bịu.

Lúc này, Quyên nhi nhìn ba vị tiểu thiếu gia tính cách khác nhau nhưng đều xuất sắc như nhau đang chơi đùa ở kia, đôi mắt phát ra vẻ hâm mộ vô cùng.

Thập Bát Nương thu hết hành động của nàng ở trong mắt cười hỏi : ” Là Hoàng thẩm thẩm hỏi?” Dĩ nhiên là hỏi Quyên nhi, bụng nàng khi nào thì mang thai tôn nhi cho bà.

Quyên nhi nghe thấy vậy, vội vàng thu hồi ánh mắt đang dừng ở trên người ba tiểu thiếu gia, quay sang thấy Thập bát Nương đang cười nhìn nàng, liền đỏ mặt gật gật đầu, nói nhỏ : ” Mẹ chồng em mấy ngày trước nhìn thấy ba vị tiểu thiếu gia trong lòng rất là vui mừng. Nhưng hôm nay, ba vị tiểu thiếu gia đã quay về đây. Bà trong lòng có chút không nỡ, cũng muốn đến một lúc nào đó, bà có thể làm bà nội nên mới hỏi em vài câu.”

Thập Bát Nương cười cười : ” Đừng nóng vội, em mới gả qua đó còn chưa được vài ngày, để cho tâm trạng thoải mái, rất nhanh sẽ có thôi, không chừng đến tháng sau đã có rồi. Đúng rồi, ta đã đưa cho em phương thuốc, để em đi bốc thuốc cho Hoàng Dịch Sinh uống thế nào rồi?”

Quyên nhi đỏ mặt gật gật đầu. Nàng ban đầu còn chưa biết phương thuốc mà tiểu thư kê cho Hoàng dịch Sinh chính là thuốc bổ. Hai ngày trước, lúc Hoàng Dịch Sinh vừa mới bắt đầu uống cũng không có biểu hiện đáng ngạc nhiên gì. Nhưng hai ngày nay, hắn thoáng cái đã trở nên sinh long hoạt hổ. Tối hôm qua, bị hắn lăn qua lăn lại ( cua đồng – Có thể hiểu là XXOO), hạ thân của nàng đến bây giờ vẫn còn có chút không thoải mái.

Thập Bát Nương dịu dàng cười nói : ” Loại thuốc đó là thuốc bổ dưỡng thân thể, sẽ không hại sức khỏe. Nếu để cho Hoàng Dịch Sinh uống liên tục thì nhiều nhất là hai ngày, tin chắc là các em rất nhanh sẽ có tin vui .”

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Quyên nhi đã đỏ lên như máu, Thập Bát Nương cũng không trêu ghẹo nàng ấy nữa, dù sao ở hiện đại và cổ đại cũng không giống nhau, ở hiện đại lúc nàng cùng với bạn thân tâm sự, có nói đến mấy chuyện phòng the thì đó cũng là chuyện bình thường nhưng ở cổ đại này lại không làm như vậy được, sẽ bị mắng là không có phẩm hạnh, lễ giáo, không hiểu nữ tắc v.v.v.

Nàng đang định đi qua tiền viện bên kia thì thấy Phong bà bà đã vội vàng đi tới.

Thập Bát Nương tưởng người đàn ông kia đi rồi lại quay lại, lập tức thấy kinh hãi. Phong bà bà vội an ủi nàng bảo không phải vậy, nói là vương gia cho người đưa tới đây rất nhiều đồ vật này nọ, còn đưa cả danh sách đến đây. Hiện tại, mấy người đó đã vào đến cửa tiền viện nên Phong bà bà mới vội vàng đến đây báo cho Thập Bát Nương, nói nàng phải qua đó để kiểm tra một chút.

Thập Bát Nương dặn dò Quyên nhi ở đây trông nom mấy đứa nhỏ. Sau đó, nàng để lại mấy món đồ thêu cùng Phong bà bà đi đến trước tiền viện.

Nhìn nội dung tờ danh sách ở trong tay, Thập Bát Nương đôi mắt nhìn thẳng, thầm nghĩ người đàn ông kia thật đúng là hào phóng.

Mười cuộn tơ lụa và gấm Vân Nam loại tốt nhất, hai chậu cỏ linh chi hơn trăm tuổi, năm khối bảo ngọc Lam Điền, còn có y phục mới, ghế dựa, tủ kệ v.v.v. trên cơ bản là có thể trang hoàng lại ngôi nhà này của nàng một lần.

Cuối cùng còn có một trăm lạng bạc trắng.

Thập Bát Nương kiểm tra đối chiếu lại một lần thấy không có chênh lệch gì, mới nhìn về phía vị chưởng sự kia hỏi : ” Đây là ý của vương gia ?”

” Bẩm vương phi, đúng vậy.” Người kia vội đáp

Thập Bát Nương phất phất tay áo, để cho người hầu ở trong viện giúp đỡ bọn họ đem các loại đồ gia dụng vừa được mang đến sắp xếp lại một lần, lại để Phong bà bà dẫn người mang các đồ vật khác cất vào khố phòng còn nàng cầm một trăm lạng bạc trắng, sau đó bưng thêm một chậu cỏ linh chi quay lại hậu viện, một chậu khác thì để lại ở trong tiền viện.

Bên kia, Lan Phượng Thương nhận được tin tức nói vương phi rất vui vẻ nhận tất cả những thứ mà hắn tặng qua, vốn dĩ hắn đang buồn bực cau mày, tâm tình cũng nhờ vậy mà tốt hơn không ít.

Ở bên cạnh hắn, Thường thái y lúc này mày nhíu chặt, đang khám bệnh cho cháu trai của Lí thượng thư.

Từ xưa, tổ tiên cha chú của Lí thượng thư và Lan Phượng Thương đã luôn luôn qua lại thân thiết. Phu nhân Lí thượng thư còn thường xuyên mang theo cháu trai đến bái phỏng lão vương phi, trước kia cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra, không ngờ hôm nay tiểu tử kia lại tham ăn, đem viên dạ minh châu trong suốt óng ánh mà lão vương phi tặng nó, nuốt vào bụng. Viên dạ minh châu kia sau khi nuốt vào trong bụng thì bị tắc lại, khiến tiểu tử kia hét lên đau đớn, khóc lóc ầm ĩ. Phu nhân Lí thượng thư nhìn thấy đứa cháu bảo bối đã bị tra tấn thành như vậy cũng khóc theo. Xảy ra chuyện như vậy tuy rằng không thể đổ lỗi cho lão vương phi nhưng dù sao người là do tới vương phủ mới gặp chuyện không may. Lan Phượng Thương cũng bất chấp các vấn đề khác, lập tức xin phép, mời Thường thái y đến đây. Thấy Thường thái y cặp mày nhíu chặt, Lan Phượng Thương trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.