[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 33 : Cùng giúp đỡ




Thập Bát Nương đi thăm ba đứa nhỏ trở về đã là chuyện của một lúc lâu sau. Cả quãng đường về, nàng tính toán sẽ trực tiếp đi đến phòng bếp làm cho bọn chúng một chút bánh hấp ngọt. Nhưng vừa vào đến cửa viện đã nhìn thấy Lan Phượng Thương đang ngồi ở đó, ánh mắt tràn ngập vẻ không hài hòng đang trừng mắt nhìn nàng.

Thập Bát Nương âm thầm nghi hoặc, nàng đã làm gì đắc tội với hắn ư ? Tại sao hắn lại có dáng vẻ như muốn ăn thịt nàng vậy? Hiện tại, hắn không phải là nên ở trong phòng nằm sao, chạy ra ngoài này để làm cái gì ?

Vì thế việc nàng sắp sửa đi làm bánh hấp cho mấy đứa con đành hoãn lại, từ từ bước đến chỗ hắn phúc thân thi lễ, nhẹ giọng ân cần hỏi thăm : ” Gia thân thể không thoải mái ? Tại sao không nằm xuống nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Lan Phượng Thương nghe thấy vậy, giận dữ trừng mắt liếc nàng một, trầm giọng nói : ” Nàng còn biết ta thân thể không thoải mái ? ” Sau đó, hắn lại trừng mắt tiếp tục liếc nàng thêm một lần nữa, trong lòng căm giận nghĩ : Nàng đã biết ta thân thể không thoải mái. Vậy mà nàng vừa đi là đi suốt một canh giờ. Chẳng lẽ nàng không biết đối với người bệnh thì cần phải chăm sóc cẩn thận hay sao?

Suy nghĩ này dễ dàng khiến cho người khác hiểu lầm hắn giống như oán phụ nơi khuê phòng cho nên hắn tuyệt đối sẽ không nói ra. Bị Thập Bát Nương lạnh nhạt một lúc lâu khiến hắn có cảm giác tủi thân.

Nhưng Thập Bát Nương đến bây giờ còn không biết mình đã làm gì đắc tội hắn. Không phải nàng đã hầu hạ hắn rất cẩn thận rồi mới để hắn đi vào trong phòng nằm nghỉ hay sao? Chẳng lẽ nàng làm như vậy cũng sai ?

Chẳng qua Thập Bát Nương vừa nghe giọng nói của hắn giống như núi lửa sắp phun trào, cũng không để ý đến việc mình có sai hay không, lập tức nhận hết sai lầm về mình, dáng vẻ phục tùng thuận theo nói : ” Là tì thiếp có lỗi, là tì thiếp sơ suất, gia đừng tức giận.” Lúc này tuyệt đối không thể tranh luận với hắn, người này ý à, cùng với đứa con thứ ba của nàng tính tình giống nhau như đúc, lúc bị bệnh thì hắn là lớn nhất, chỉ có thể theo ý hắn từ từ động viên, bằng không hắn sẽ lập tức nổi giận, nếu nói gì chọc giận tới con rồng hung dữ này, hắn nhất định sẽ phun lửa giận, thiêu đốt nàng đến một mảnh vụn cũng không còn, Thập Bát Nương âm thầm lo lắng.

Lan Phượng Thương thấy nàng có thái độ nhận sai cảm thấy hài lòng nhưng vẫn ” hừ ” lạnh một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý đến nàng, thái độ như vậy giống như nhắm mắt làm ngơ với nàng.

Nhưng Thập Bát Nương lại không cho là như vậy. Nàng sẽ không vừa thấy hắn quay mặt đi thì tự cho là thông minh nghĩ rằng hắn không muốn nhìn thấy nàng, đã có kinh nghiệm với đứa con thứ ba để tham khảo, nàng liền nhớ lại thời điểm Nhân ca nhi bị bệnh trước đây. Nếu như nàng đến thăm nó muộn một chút, tiểu gia hỏa kia cũng sẽ giống như thế này, dáng vẻ quay mặt đi không thèm quan tâm đến nàng, nhưng lúc đó chỉ cần nàng đi qua an ủi thì tiểu tử kia sẽ bật người nằm úp sấp trong lòng nàng, còn cọ cọ vào ngực nàng làm nũng muốn nàng an ủi, hỏi nàng làm gì mà muộn như thế mới đến thăm nó, thân thể nhỏ bé của nó đã bị nóng sốt đến hỏng rồi v.v.v.

Đã có đứa con thứ ba nhà mình làm khuôn mẫu để bắt chước, Thập Bát Nương đối phó với phiên bản lớn này cũng thấy thuận lợi hơn, thấy hắn quay mặt đi không để ý đến nàng, nàng liền chủ động tiến lên quan tâm, chủ động tìm hắn nói chuyện, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn nhu, thuận theo ý hắn.

Rốt cục khuôn mặt như khối băng, trưng ở trước mặt nàng dưới sự cố gắng không ngừng đã có chút thả lỏng. Giọng nói của hắn cũng không còn âm trầm như trước : ” Vậy một canh giờ trước đi đâu ?”

Thập Bát Nương vừa nghe giọng nói của hắn, biết hắn bị cảm cúm vẫn còn đang trong thời kì quan sát, có thể sẽ bị sốt lại, trong lòng tính toán … tiếp theo nên cho hắn uống thuốc có dược lực mạnh hơn để cho cơn bệnh này mau chóng qua mới được, bằng không thực không biết hắn sẽ ở lại chỗ này đến khi nào. Vừa rồi ba bảo bối đều hỏi đến khi nào thì mới được về nhà.

Vì thế nàng vội đáp : ” Tì thiếp nghĩ rằng ngài đang ngủ nên mới tranh thủ đi đến hiệu thuốc bắc ở trấn trên, muốn bốc thêm vài thang thuốc để sắc cho ngài uống, để cho ngài chóng khỏe.” Lo lắng hắn sẽ hỏi nàng vì sao không mua thuốc mang về, nàng vội lảng sang truyện khác nói : ” Gia thức dậy chắc là Phong bà bà chăm sóc chưa được chu đáo?”

Lan Phượng Thương thấy nàng quan tâm đến thân thể của mình còn đích thân đi lên tận trấn trên bốc thuốc nên cũng không truy cứu tiếp, cũng không có hỏi nhiều chỉ nói : ” Ta đã căn dặn kẻ dưới một lát nữa sẽ mang vài người hầu lại đây, đợi sau khi bọn họ đến đây. Nàng hãy chọn trong số mười người đó, thấy người nào vừa mắt thì giữ lại hầu hạ, về sau cũng không cần mọi việc đều tự mình đi làm.”

Thấy người phụ nữ này nháy mắt mấy cái mang dáng vẻ ngây thơ, hắn lại tiếp tục nói : ” Nếu như không đủ ? Ta sẽ gọi thêm vài người nữa lại đây.”

Thập Bát Nương lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Thấy hắn thật đúng là mạnh mẽ quyết đoán. Hôm qua, mới vừa nói sẽ cấp thêm cho nàng mấy người để hầu hạ, hôm nay đã căn dặn kẻ dưới làm ngay.

Nhưng vấn đề mấu chốt là nàng không cần. Nếu thật sự gọi thêm người lại đây hầu hạ, bí mật mà nàng giấu diếm chẳng phải sẽ bị lộ ra ánh sáng hay sao.

Nàng phúc thân thi lễ với hắn rồi mới uyển chuyển nói : ” Tì thiếp tạ ơn gia ưu ái, nhưng tì thiếp thật sự không muốn để cho nhiều người đến đây, sẽ quấy nhiễu đến sự tĩnh lặng ở nơi này của tì thiếp, thỉnh gia thu hồi. . . . . .”

Thập Bát Nương nuốt lại câu nói kế tiếp. Vì nàng còn chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông kia khoát tay cắt ngang nói : ” Chỉ cần dặn dò bọn họ ở phía trước viện hầu hạ còn hậu viện không cho phép bọn họ bước vào. Vậy thì sẽ không quấy nhiễu đến nàng.” Lan Phượng Thương thản nhiên nói.

Sau năm năm, đây là việc đầu tiên hắn làm vì nàng, sao có thể để cho nàng lấy cớ là sẽ quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của nàng mà cự tuyệt ? Cho nên bất chấp việc nàng phản đối. Hắn bá đạo đem tâm ý của chính mình bắt nàng phải nhận.

Thập Bát Nương buồn bực nhưng thấy thái độ cương quyết của hắn, biết chuyện này đã không còn cách nào để thương lượng, cũng chỉ có thể tạ ơn hắn.

Chẳng qua trong lòng đã nghĩ ra được chủ ý, chờ người đàn ông này đi rồi, nàng lập tức để cho Quyên nhi đi gọi Hoàng Dịch Sinh để bọn họ ở lại tiền viện và trung viện còn hậu viện sẽ làm thêm một tầng cửa thật dày, như vậy cho dù ba đứa con có ở trong hậu viện ầm ĩ như thế nào thì mọi người ở tiền viện hay trung viện cũng sẽ không biết được, cũng sẽ không cần phải lo lắng mấy người hầu này biết được, sau đó đem tin tức truyền đến cho người đàn ông này.

Thập Bát Nương đang định nói nàng muốn đi phòng bếp làm cho hắn một ít điểm tâm, nhân tiện sẽ làm cả bánh hấp ngọt cho ba đứa con của nàng rồi cho người đưa đi, nhưng Lan Phượng Thương mặt không có chút thay đổi nào nói muốn nàng dẫn hắn đi dạo một chút. Thập Bát Nương chỉ có thể thuận theo, đem lời nói đã đến bên miệng nuốt xuống, giúp đỡ hắn đi đến hồ nước ở sau viện.

Kỳ thật trong hồ nước trừ bỏ cá chép hồng đang quẫy đuôi thì cũng chỉ còn một ít hoa sen đã sắp tàn, đúng là không có gì hay để ngắm nhưng người đàn ông này đã muốn đến đây, nàng cũng chỉ có thể cùng đi.

Thập Bát Nương cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu. Lát sau thì thấy Phong bà bà đi qua đây nói : mấy người hầu mà vương gia dặn dò đưa đến đây để lựa chọn đã đến rồi, đang ở chờ ở trước hậu viện.

Nàng xoay người lại, vốn định nói với hắn là nàng muốn đi chọn mấy người hầu thuận mắt một chút, muốn hắn đi về phòng nghỉ ngơi trước, nhưng Lan Phượng Thương lại mở miệng trước nói với nàng, hắn cũng phải đi gặp mấy người đó, Thập Bát Nương bất đắc dĩ, chỉ có thể nửa dìu nửa đỡ hắn cùng đi.

Nhìn một bên sườn mặt của nàng, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng. Hắn cảm thấy thực ra người phụ nữ này không hề đáng ghét như hắn đã từng nghĩ, cho nên hắn thể hiện một chút lòng tốt,ở cạnh nàng giúp nàng giết chút thời gian, đi đến hồ nước này ngắm cá chép hồng, lại đi cùng nàng, giúp nàng tuyển một vài người hầu có đủ tiêu chuẩn.

Nhưng cuối cùng là ai ở cùng ai cũng khó mà biết được.

Sau khi tuyển thêm ba nô bộc trẻ tuổi, hai bà bà và thêm hai gã sai vặt trẻ tuổi để làm mấy việc nặng. Thập Bát Nương nói thế là đủ rồi.

Lan Phượng Thương cũng không tiếp tục miễn cưỡng,căn dặn hạ nhân đưa số người hầu còn lại đi.

Thập Bát Nương để cho Phong bà bà đi theo giảng giải quy củ cho mấy người mới đến một lần còn nàng thì đỡ Lan Phượng Thương đi về phòng .

Nghe nàng dịu dàng khuyên nhủ hắn cần phải chú ý đến thân thể v.v.v khiến Lan Phượng Thương nhăn mặt nhíu mày nói : ” Nàng ! cái người phụ nữ này, tại sao lại dong dài như vậy.”

Thập Bát Nương ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt kia nhất thời giật mình, trong lòng thầm nghĩ : ” Càng lúc càng giống Nhân nhi . . . . . .”

Nàng dịu dàng cười nói, ” Đây còn không phải vì thiếp quan tâm đến gia cho nên mới nói dong dài vài câu mà thôi.”

Lan Phượng Thương nghe được lời này của nàng cặp lông mày tuy trông vẫn nhíu chặt nhưng thực ra đã giãn ra rất nhều.

Thập Bát Nương thấy hắn sắc mặt tốt hơn không ít, nhân tiện nói : ” Có thể cho phép tì thiếp đi làm chút điểm tâm rồi mang đến cho gia được không?”

Lan Phượng Thương ” ừ ” một tiếng lại nói : ” Đừng đi lâu quá.” Sau đó xoay mặt đi vào trong phòng.

Thập Bát Nương không nhìn thấy sắc mặt hắn, suy nghĩ đến lời nói vừa rồi của hắn, thầm nghĩ đừng đi lâu quá ? Ngươi không phải muốn ta hai mươi bốn tiếng đều ở cùng ngươi đấy chứ ? Chúng ta quen thuộc lắm hay sao?

—— Lời nói với người xa lạ ——

Thập Bát : Quen thuộc lắm hay sao?

Người đàn ông cặn bã : không quen sao đứa nhỏ có thể lớn như vậy?

Thập Bát : . . . . . .

Tác giả vô đạo đức A Lục hoan hô nói: Người đàn ông cặn bã V5

Thập Bát nước mắt tuôn rơi : ta quả nhiên không phải con đẻ mà. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.