Thấy nàng đồng ý còn thật sự rất nghiêm túc kỳ lưng cho mình. Lan Phượng Thương thích ý vô cùng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, trong lòng thầm nghĩ : Người phụ nữ này thật khéo hầu hạ người khác, trước kia tại sao lại không có phát hiện ra.
Thời điểm Thập Bát Nương kỳ lưng giúp hắn, mặt nàng đã đỏ rực lên, dĩ nhiên là không dám chậm trễ sợ sẽ chọc giận đến kẻ đầu óc nóng nảy giống như con rồng hung dữ này, tinh tế, tỉ mỉ, tận tâm phục vụ.
Những người chưa nhìn thấy thân thể của người đàn ông này, còn thầm khen người đàn ông này lưng gấu, eo ong quả thật là dáng người tam giác ngược. Khẽ than một câu. Thập Bát Nương trong lòng thầm nghĩ : ông trời quả thật là rất chiếu cố người đàn ông này, cho hắn thân phận cao quý, dung mạo tuấn mỹ còn có khí chất vương giả, bây giờ nhìn thấy ngay cả dáng người của hắn cũng giống như được trời đất điêu khắc thành, hoàn mỹ vô cùng, độc nhất vô nhị.
Kỳ lưng xong, Thập Bát Nương thấy hắn ghé vào bên cạnh thùng tắm nhắm mắt lại, lo lắng mình tạo ra tiếng động quá lớn sẽ bị hắn mắng liền nhẹ giọng nói : ” Tì thiếp xin phép đi tìm bộ quần áo đến đây cho ngài thay ? ”
Lan Phượng Thương miễn cưỡng ừ một tiếng, giữa hai đầu lông mày mang theo dáng vẻ mệt mỏi dã rời, thái độ lúc này cũng không có cố ý giấu diếm.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, hắn vội vàng chạy thẳng đi. Đầu tiên là chạy về vương phủ, sau đó lại đuổi đến Thiên Trạch này, dọc theo đường đi từ đầu đến cuối chưa từng nghỉ ngơi.
Hắn giúp hoàng đế xử lý rất nhiều chuyện cơ mật nên khi trở lại vương phủ, hắn vốn đã vô cùng mệt mỏi. Nhưng trong lòng cảm thấy tức giận vì người phụ nữ này đi không từ giã. Hắn cố gắng chịu đựng mỏi mệt cũng muốn đi đến đây mắng cho người phụ nữ này một trận. Nhưng lúc này, được nàng hầu hạ thoải mái như vậy. Tức giận trong lòng hắn cũng đã giảm đi không ít. Hắn thả lỏng thân thể nghỉ ngơi trong chốc lát, thấy mệt mỏi trong người giống như bị gió cuốn sạch.
Thập Bát Nương được hắn cho phép, vừa rời khỏi phòng nàng đã lập tức đi đến nhà của Hoàng Dịch Sinh. Lúc đi qua hậu viện phát hiện ba cây cung của ba tiểu bánh bao để quên ở đó, trong lòng cảm thấy lo lắng, không biết người đàn ông kia có nhìn thấy hay không, nếu nhìn thấy thì liệu có thể hay không sẽ hoài nghi điều gì.
Suy nghĩ trong chốc lát, Thập Bát Nương trong lòng đã có đối sách nên cũng không cảm thấy rối rắm vì chuyện này nữa . Bước nhanh đi vào trong nhà Hoàng Dịch Sinh.
Ba bánh bao nhìn thấy nương đi đến đây, lập tức chạy lại ôm chặt lấy nương của chúng làm nũng.
Ba đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài đến ở nhờ trong nhà Hoàng Dịch Sinh, lập tức khiến cho cả Hoàng Dịch Sinh và mẫu thân của hắn đều rất vui mừng.
Hoàng Dịch Sinh cùng Quyên nhi đang trong giai đoạn tân hôn, trong nhà này đột nhiên có ba đứa nhỏ xinh đẹp như vậy đến ở, đó là dấu hiệu vô cùng tốt, nhất định Quyên nhi cũng có thể sinh cho nhà bọn họ mấy tiểu tiên đồng.
Thập Bát Nương dặn dò Quyên nhi nhanh chóng đi lên trấn trên mua một kiện quần áo để vương gia thay khi tắm xong, hình thức không cần phải quá đẹp, có loại tốt cũng đừng mua, mua loại tầm trung là được, giá rẻ như vậy mới hợp lý, đắt tiền quá nàng không mua nổi. Quyên nhi lĩnh tiền rồi vội vàng chạy đi.
Thập Bát Nương ở lại dặn dò ba đứa con một hồi nói : ” Hai ngày này, các con sẽ ở lại trong nhà của Quyên nhi tỷ tỷ, giúp Quyên nhi tỷ tỷ mang một tiểu đệ đệ đến, để cho Hoàng nãi nãi vui vẻ có được không?”
” Được ạ, chúng con nhất định sẽ giúp Quyên nhi tỷ tỷ mang tiểu đệ đệ đến.” Tam thiếu gia lập tức thét lên thật to rồi đứng lên.
Hoàng Dịch Sinh cùng mẫu thân hắn ở bên cạnh nghe Thập Bát Nương nói chuyện cùng mấy đứa nhỏ, đều thấy rất phấn khởi, đặc biệt là mẫu thân của Hoàng Dịch Sinh cười vui vẻ đến mức cặp mắt già nua đều nhắm lại không nhìn thấy gì, miệng liên tục nói tốt lắm, tốt lắm.
Thập Bát Nương cười xoa xoa đầu ba đứa con, móc ra ba cây cung đưa cho bọn chúng, dặn dò bọn chúng dù có muốn làm việc gì, cũng không được tỏ ra bướng bỉnh.
Ba bánh bao cùng đồng thanh đáp ứng nhưng tam thiếu gia rất không có tính nhẫn nại, mở miệng hỏi bọn chúng khi nào thì có thể trở về.
Kỳ thật ba tiểu thiếu gia thật sự rất thông minh, bọn chúng biết nhất định là có người nào đó đang ở trong nhà, cũng không biết vì sao bọn chúng không thể đi gặp người đó. Nhưng nương bọn chúng không cho bọn chúng gặp thì bọn chúng sẽ không gặp. Nhưng dù sao ở trong nhà người khác rốt cục cũng không thể thoải mái như ở nhà mình.
Thập Bát Nương nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của ba đứa con, trong lòng rất khó chịu nhưng người đàn ông kia hiện tại đang ở ngay trong nhà của bọn họ. Nàng sao có thể có để cho ba đứa con trở về.
Bèn thuyết phục là chỉ trong một hai ngày tới là có thể trở về, muốn bọn chúng đừng nóng vội.
Quyên nhi rất nhanh đã trở lại, Thập Bát Nương tiếp nhận y phục nhìn qua một chút, thấy có vẻ hơi nhỏ. Quyên nhi bất đắc dĩ nói, trong tiệm kia bộ này đã là bộ lớn nhất rồi.
Thập Bát Nương lắc đầu nói quên đi, để hắn chấp nhận một chút đi.
Dặn Quyên nhi và Phong bà bà đang đứng ở bên cạnh chăm sóc thật tốt cho ba vị tiểu thiếu gia. Sau đó, nàng mang theo bộ y phục kia mang trở về.
Trở lại phòng tắm, trông thấy người đàn ông kia vẫn còn ghé vào bên cạnh thùng tắm. Nàng nhẹ giọng gọi : ” Vương gia, nước đã lạnh rồi. Ngài mau đứng lên đi. Nếu để bị cảm lạnh thì không tốt.”
Hô lên vài câu nhưng thấy hắn vẫn không có phản ứng gì.
Nhìn thấy sắc mặt hắn hơi hơi ửng hồng, hơi thở dồn dập, Thập Bát Nương thử lấy tay đặt lên trán của hắn.
Đặt tay lên mới biết được, đầu của người đàn ông này đã nóng như thiêu như đốt.
Trán thật sự rất nóng.
Thập Bát Nương vất bộ quần áo sang một bên, cũng bất chấp thân phận chênh lệch, vội la lên : ” Vương gia, xin thứ cho tì thiếp vô lễ .”
Nói xong liền dùng toàn bộ sức lực túm lấy thắt lưng của người đàn ông nặng chừng hơn một trăm bảy mươi cân này lôi ra khỏi thùng nước.
{ ( Đơn vị tính của TQ 1cân = 0.5kg = > Lan đại ca nặng chừng hơn 85kg )
Bạn editor nào đó : hichic đại ca to ntn thì không hỉu là tuấn mĩ đến đâu huhu không lẽ là vẻ đẹp của sumo
Lan đại ca : lườm lườm ca ca vô cùng ”đập chai” đấy nhá, cô mà cứ nói xấu ca ca thế này, 18 tỷ của cô nghe được không thích ta thì bao giờ mới có chuyện tình ngọt ngào cho cô đọc hử
Bạn editor nào đó : chân chó ! no no anh là thần tượng của lòng em. Híc chỉ nguyên cái khoản mà …cũng đủ để em phải iu anh rồi haha = > cười gian }
Thập Bát Nương mệt đến nỗi khuôn mặt đã phân thành hai màu rõ rệt càng lộ ra vẻ trắng bệch. Dĩ nhiên nàng có thể lôi được Lan Phượng Thương ra khỏi thùng tắm nguyên nhân cũng bởi vì người đàn ông này vẫn còn có vài phần ý thức, vô cùng phối hợp, bằng không Thập Bát Nương thật đúng là phải đi gọi Hoàng Dịch Sinh đến đây lôi người đàn ông này ra khỏi đó.
Bất chấp nam nữ khác biệt. Sau khi, lau khô thân thể cho hắn. Nàng ngay lập tức mặc bộ quần áo mới vừa mua vào cho hắn.
Nửa dìu nữa đỡ hắn, lắc lư nghiêng ngả đi vào trong phòng của nàng.
Nhìn người đàn ông cao lớn đang nằm ở trên giường, Thập Bát Nương bất đắc dĩ bĩu môi, thật đúng là người được chiều chuộng, vừa rồi mới ngâm nước lạnh một chút đã sốt cao như vậy.
Nàng vì không biết tình hình vài ngày gần đây của Lan Phượng Thương, cũng không biết hắn vất vả thế nào mà vẫn cố gắng đi đến đây nên mới nói như vậỵ. Thân thể hắn vô cùng mệt mỏi. Vì cực kỳ mệt mỏi nên khi ngâm mình trong nước ấm bất tri bất giác lại ngủ quyên mất, ngay cả nước đã lạnh cũng không biết. Thân thể mệt mỏi lại còn ngâm nước lạnh lâu như vậy, dẫu người có sức khỏe như gấu cũng sẽ bị bệnh.
Thập Bát Nương đi gặp ba đứa con, còn cùng chúng nói chuyện nên dĩ nhiên nàng sẽ cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, nhưng ngược lại khoảng thời gian này đối với Lan Phượng Thương mà nói thực sự là một đoạn thời gian rất dài.
” Haiz, đúng là đến đòi nợ mà. ” Nhìn thấy người đàn ông này sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập. Thập Bát Nương bất đắc dĩ thở dài, thực không biết bệnh của hắn đợi đến khi nào thì mới có thể khỏe lại được. Ba đứa con đều vội vã muốn trở về nhà.
Lan Phượng Thương không khỏi bệnh sẽ không đi. Nếu hắn lại ở thêm mười ngày nửa tháng, mấy đứa con của nàng phải làm sao bây giờ ?
Không được! Nhất định phải nhanh chóng chữa khỏi cho hắn.
Thập Bát Nương viết một phương thuốc để cho Quyên nhi đi bốc thuốc, còn bảo Phong bà bà hai ngày này tạm thời trở về nhà, dặn dò Quyên nhi hãy chăm sóc tốt cho ba tiểu thiếu gia, đồng thời cố gắng trấn an bọn chúng.
Nhìn sắc mặt Lan Phượng Thương không được tốt lắm. Thập Bát Nương vội đưa thuốc cho Phong bà bà mang đi sắc. Sau đó, nàng đi đến phòng bếp hầm một nồi cháo, hầm đến khi cháo thật nhuyễn thì thả thêm vài hạt muối ăn, lại cắt thêm vài miếng thịt nạc bỏ vào, cháo chín thì mang lại đây đút cho hắn ăn.
Nàng vừa vỗ về Lan Phượng Thương lại vừa nửa lừa nửa gạt đem toàn bộ chỗ cháo đút hết vào trong bụng hắn.
Tuy rằng Lan Phượng Thương toàn thân vô lực nhưng cũng chưa đến mức bị hôn mê, cặp mắt hung dữ trợn trừng, người phụ nữ này lại dám coi hắn như tiểu hài tử mà lừa gạt nhưng Thập Bát Nương không hờn không giận dịu dàng cười đáp lại hắn. Lan Phượng Thương hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại ngủ.
Thập Bát Nương bĩu môi. Lúc đứa con thứ ba của nàng sinh bệnh cũng khó có thể hầu hạ như vậy, thật đúng là cha con trời sinh, ngay cả phản ứng lúc sinh bệnh cũng giống nhau như vậy, khiến nàng không biết thế nào lại dùng phương pháp lúc trước lừa gạt đứa con trai nhỏ của nàng để lừa gạt người đàn ông này, làm cho hắn không vui nhưng nàng cũng không còn biện pháp nào khác. . . . . .