Cảnh báo : Mọi người chú ý chương này có một số phân đoạn có một vài từ ngữ miêu tả về một số hình ảnh nhạy cảm.
Lan Phượng Thương bước đi rất nhanh bỏ qua tiếng hô hoán của Phong bà bà ở phía sau, trực tiếp đi vào hậu viện, cũng không cho bà chút thời gian nào để đi thông báo.
Bên trong còn có ba vị tiểu thiếu gia nha.
Mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ. Phong bà bà vội vàng đi theo phía sau Lan Phượng Thương. Trong lòng lo lắng nếu có chuyện gì bất trắc. Bà cũng đã nhiều tuổi rồi cũng không sống được bao lâu nữa sẽ gánh tội thay, nói là do bà tự mình lừa dối hoặc là do bà không đồng ý để tiểu thư mang chuyện của ba vị tiểu thiếu gia nói cho vương gia biết.
Lan Phượng Thương không hề chú ý đến khuôn mặt tái nhợt của Phong bà bà đi ở phía sau, nghĩ rằng bà ấy là do nhìn thấy mình mà kinh sợ quá mức nên cũng không để ý quá nhiều.
Mà lúc hắn chuẩn bị bước từng bước cuối cùng đi vào trong hậu viện. Phong bà bà trong lòng bàn tay toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, tầm mắt sáng ngời.
Lan Phượng Thương nhìn thấy Cố Thập Bát Nương đang ngồi một mình ở đình nghỉ mát thưởng thức bông hoa sen đã sắp tàn trên hồ nước.
Mà Phong bà bà lại mở to mắt nhìn rồi tự hỏi ba vị tiểu thiếu gia đâu rồi, mới vừa rồi mấy tiểu thiếu gia còn ở trong này mà. Phong bà bà trong lòng thấy bất an. . .
” Vương phi, vương gia đã đến đây, lão nô không kịp bẩm báo.” Phong bà bà nói xong vội quỳ xuống thỉnh tội.
” Phong bà bà đứng lên đi. Ta không có ý trách tội bà mau đi xuống đi. Quyên nhi trong nhà có chút việc gấp. Bà mau đi qua nhà nàng giúp nàng một chút. Vương gia để một mình ta hầu hạ là được rồi : ” Thập Bát Nương nâng bà ta đứng dậy. Nàng coi Phong bà bà gần giống như nương của mình. Nàng không có tư tưởng tôn ti rõ ràng của cổ đại này, mà Phong bà bà mấy năm nay tận tâm hết sức chăm sóc cho nàng và ba đứa con, luôn luôn đặt mấy mẹ con nàng ở trong mắt, là một linh hồn đến từ hiện đại nhập vào Thập Bát Nương. Nàng trong lòng đối với phần tâm ý của Phong bà bà này vô cùng cảm kích.
Phong bà bà nhìn thấy tiểu thư đang trừng mắt nhìn về phía mình, trong nháy mắt đã đoán được nhất định là Quyên nhi đã đưa ba tiểu thiếu gia đi từ cửa sau mang đến nhà Hoàng Dịch Sinh, không nói hai lời liền cáo biệt vương gia để đi chăm sóc cho ba tiểu thiếu gia.
Lan Phượng Thương thấy nàng một mình ở trong này thưởng thức một gốc cây hoa sen sắp héo tàn, trong lòng không rõ là tư vị gì, lảng sang chuyện khác nói : ” Quyên nhi ở bên cạnh nàng đâu ? Tại sao không qua đây hầu hạ ? “
Thập Bát Nương ảm đạm cười, rót cho hắn chén nước nói : ” Tì thiếp đã đem khế ước bán mình trả lại cho Quyên nhi, cũng đem nàng gả ra ngoài rồi.”
Không biết ý đồ hắn đến đây nhưng Thập Bát Nương cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đi động chạm đến hắn. Trước mắt lão vương phi đã nói sau khi hưu ly ngôi nhà này sẽ là của nàng nhưng lão vương phi yêu thương Vương nhi này như vậy. Nếu như mình đắc tội với hắn. Hắn trở về nói với lão vương phi không để ngôi nhà này lại cho nàng nữa. Vậy thì kế hoạch nàng đã vạch sẵn tất cả sẽ tan thành bọt nước.
Cho nên hắn hỏi gì đáp lấy, lễ độ cung kính, hơn nữa nàng cũng sẽ không đi hỏi lúc này rồi mà người đàn ông này còn đến nơi này của nàng để làm gì ? Hắn muốn nói tự khắc sẽ nói ra mà nếu hắn không muốn nói, nàng hỏi cũng chỉ càng làm hắn thêm chán ghét mà thôi, điều này đối với nàng cũng không có lợi ích gì.
Lan Phượng Thương vừa nghe nàng nói những lời tựa như gió êm sóng lặng như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ lửa giận : ” Đem nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh gả ra ngoài thì ai sẽ hầu hạ nàng ? Thân thể của nàng như thế nào chính nàng không biết hay sao ? ”
Lan Phượng Thương mắt hổ giận dữ trừng mắt nhìn Thập Bát Nương. Người phụ nữ này đã bắt đầu an bài cho những người ở bên cạnh nàng trước khi ra đi, đáng giận, thật sự là rất đáng giận.
Thập Bát Nương ngẩn ra, nhìn về phía này thấy trên mặt của người đàn ông kia vẫn còn ẩn chứa một chút mệt mỏi, nhìn vào trong mắt hắn còn thấy mang theo một chút quan tâm lo lắng. Hắn vẫn còn quan tâm đến nàng ? Thập Bát Nương thầm kêu lên, suy đoán xem có chuyện gì.
Nàng cười cười nói : ” Tì thiếp tạ ơn vương gia đã quan tâm, tì thiếp vẫn còn Phong bà bà chăm sóc, không có chuyện gì đâu.”
Thấy hắn không nói lời nào chỉ giận dữ trừng mắt nhìn nàng, nàng nhân cơ hội nói tiếp : ” Vương gia phong trần mệt mỏi đi đến đây chắc là mệt nhọc. Tì thiếp đi trước đun nước cho ngài tắm giặt. Sau khi, ngài tắm giặt xong nếu như không chê thì có thể nằm tạm trên giường của tì thiếp nghỉ ngơi cho tốt. Tì thiếp lại … lại đi nấu cơm cho ngài.” Sau khi ngài ăn cơm xong thì hãy đi lo liệu chuyện của ngài đi, chẳng qua những lời này Thập Bát Nương cũng không dám nói ra. Nhà này là của hắn. Nàng không có quyền đuổi hắn đi.
Thấy khuôn mặt nàng mang dáng vẻ mềm mại, Lan Phượng Thương trong lòng tức giận cũng không phát ra được chỉ nói : ” Nếu như người hầu không đủ. Ngày mai, ta gọi người mang vài người hầu lại đây cho nàng tự mình chọn.”
Thập Bát Nương lại ngẩn ra vội nói : ” Tì thiếp tạ ơn vương gia, chỉ là tì thiếp có thói quen thích yên tĩnh, đông người tì thiếp thấy không quen, có Phong bà bà hầu hạ tì thiếp là đủ rồi.” Nếu như hắn gọi thêm những người đó đến đây, chuyện về ba đứa con của nàng làm sao có thể giấu được?
Lan Phượng Thương quét mắt liếc nàng một nhàn nhạt nói : ” Một nô phụ già nua tay chân có thể nhanh nhẹn hay sao? Làm sao có thể hầu hạ tốt cho người khác, chuyện này quyết định như vậy đi .”
Thập Bát Nương cảm thấy tức giận với người đàn ông chuyên quyền bá đạo này nhưng chẳng còn cách nào khác nàng không quyền không thế không thể đấu lại hắn, đến lúc đó chỉ có thể nghĩ biện pháp khác an bài cho ba đứa con, vì thế nhân cơ hội nói : ” Vậy tì thiếp tạ ơn vương gia trước.”
Lan Phượng Thương nhàn nhạt ừ một tiếng.
Thập Bát Nương để cho hắn ngồi tạm ở nơi này nghỉ ngơi một lúc, nàng đi đun nước xong sẽ gọi hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ mềm mại dịu dàng ấm áp của người phụ nữ này, Lan Phượng Thương trong lòng có cảm giác thương tiếc, khi trả lời nàng giọng nói đã nhu hòa đi rất nhiều.
Thập Bát Nương đi rồi, Lan Phượng Thương liền tự mình đi dạo ở trong sân, nhìn thấy chuồng gà, vườn trồng rau, còn có thịt khô đang phơi nắng, cùng với phòng ốc ngày càng cũ kĩ v.v.v Đây chính là cuộc sống những năm gần đây của người phụ nữ kia?
Đúng là quá nghèo khổ. Trong phủ không có chuyển tiền tiêu vặt hàng tháng đến đây để cho nàng chăm lo cuộc sống hay sao?
Lan Phượng Thương nhìn thấy trong sân chỉ có mấy con gà, thịt khô và chút rau cải là có chút đáng giá, trong lòng ngẩn ra, những thứ này chính là kế sinh nhai của người phụ này suốt năm năm qua. Vậy mà sau năm năm nhìn thấy hắn cũng không có oán giận hắn dù chỉ một câu nhưng lại tự mình nói với mẫu thân chuyện hưu ly. . . . . .
Người phụ nữ này! quả nhiên là đáng giận đến cực điểm.
Lan Phượng Thương hung ác nghĩ, đột nhiên nhìn thấy ba cây cung nho nhỏ mà tiểu hài tử thường dùng để chơi đùa. . . Đó là do ba tiểu bánh bao không kịp thu dọn, để quên ở đây. . . . . .
Rất nhanh Thập Bát Nương đã đun nước xong để cho Lan Phượng Thương đi tắm rửa.
Lúc hầu hạ hắn thay quần áo, Thập Bát Nương cố gắng không nhìn đến vị trí to lớn nào đó. . . . . .
Kiếp trước nàng vẫn là người phụ nữ độc thân, tuy rằng kiếp này đã có ba tiểu bánh bao, nhưng đối với chuyện nam nữ thân mật nàng còn rất ngây ngô.
Mà thời điểm người đàn ông này thay quần áo. Nàng vốn định đi ra ngoài nhưng lại bị hắn giữ lại muốn nàng giúp hắn kì lưng, thay quần áo. Nàng cũng không có biện pháp nào cự tuyệt, vì thế đã ở lại, mặc dù đã tránh rồi lại tránh nhưng ánh mắt của nàng cuối cùng vẫn chăm chú nhìn vào vật to lớn dũng mãnh của giống đực trên thân thể của người đàn ông kia, hàng năm chinh chiến sa trường, vật đặc trưng cho giống đực của người đàn ông này thật sự là rất đặc biệt đúng nghĩa là người đàn ông đích thực. . . to lớn đến mức làm cho người ta mạch máu tăng vọt . . .
Thập Bát Nương thẹn thùng mặt đỏ lan đến tận cổ.
Lan Phượng Thương chú ý thấy người phụ nữ này khác thường, quay đầu nhìn nàng, lại thấy nàng bởi vì ngượng ngùng mà khiến cho vẻ hồng hào, mềm mại vì ham muốn mà lan đến cả vành tai nhỏ nhắn, ánh mắt hắn có chút buồn bã xa xôi, yết hầu trượt lên trượt xuống phát ra một loại âm thanh đầy khát vọng. Trong hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh như ở đây âm thanh có vẻ rất lớn. . . . . .
Thập Bát Nương cởi giúp hắn lớp áo lót cuối cùng thì phát hiện vật nam tính mạnh mẽ của người đàn ông này có ý đồ ngóc đầu dậy, làm hại nàng vừa thẹn vừa sợ, trong lúc nhất thời đã phát ra tiếng hít thở không thông trong không gian yên tĩnh.
Người đàn ông này dáng người cao lớn cường tráng, còn vật nam tính nhô lên cao ngất có thể nói là dáng vẻ hoàn mỹ cùng khí chất vương giả, vốn là sát thủ của phụ nữ, bây giờ còn cởi hết ở trước mặt nàng, trần trụi lộ ra ( cua đồng – có thể hiểu là dục vọng hoặc ham muốn XXX) vật nam tính từ nhỏ bé đến khi hùng mãnh hiện ra ở ngay trước mặt nàng, lúc này Thập Bát Nương không thể hình dung được tâm tình hiện tại của mình. . . . . .
Phản ứng xấu hổ non nớt của nàng đã bị Lan Phượng Thương nhìn thấu, không thể nghi ngờ giống như là một loại thuốc kích thích dục vọng của hắn ( cua đồng – có thể hiểu là dục vọng hoặc ham muốn XXX), trong lòng thầm mắng người phụ nữ này từ khi nào đã học được công phu quyến rũ mê hoặc người khác như vậy, hắn đúng là kìm chế không được, bụng dưới dâng lên từng luồng khí nóng. . . . . .
Lan Phượng Thương hít sâu một hơi, ở thời điểm Thập Bát Nương tính toán lập tức trốn chạy, đã bước vào trong thùng tắm, sau đó đổi sang chuyện khác nói : ” Giúp ta kỳ lưng. . .”