Cuộc sống tuy rằng kham khổ nhưng lại không phải chịu một chút tủi thân nào, không cần nhìn ánh mắt người khác hay phải dựa vào sự bố thí của người khác. Tuy rằng khổ cực nhưng cũng rất thỏa mãn.
Khó tìm mà được nơi nào bình yên như nơi này.
” Mấy năm nay em và mọi người thật vất vả.” Cố Thập Bát Nương cười tự giễu. ” Theo một chủ tử vô dụng như ta, sẽ không cho em và mọi người được hạnh phúc.”
Đúng vậy, nếu đời trước của nàng có thể hiểu chuyện một chút thì những người ở bên cạnh nàng ấy cũng không phải đi theo nàng đến loại địa phương này chịu khổ.
“Tiểu thư, ngài đối với Quyên nhi rất tốt , hiện tại Quyên nhi có làm này làm nọ đều thấy đáng mà.” Quyên nhi nhìn thấy tiểu thư của mình mấy năm qua gầy giống như tơ liễu, chóp mũi chua xót nức nở nói.
Nàng là nha hoàn hồi môn theo Cố Thập Bát Nương từ tướng phủ đến hầu vương phủ, từ nhỏ đã đi theo bên người Cố Thập Bát Nương. Chủ tử bị đuổi đến đây. Nàng làm nha hoàn dĩ nhiên phải cùng đi đến đây hầu hạ.
Từ khi tiểu thư bắt đầu bị đuổi tới Thiên Trạch này, nàng cũng đã biết sai lầm rồi.
Trước kia, tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, đối đãi với hạ nhân không phải đánh thì mắng, xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình, ngay cả vương gia cũng đối xử không đến nơi đến chốn, cho nên mới gặp phải cảnh ngộ bị đuổi ra ngoài.
Nhưng mà hiện giờ tiểu thư đã biết sai rồi. Mấy năm qua, tiểu thư thay đổi rất nhiều, đối đãi với hạ nhân các nàng ôn tồn hòa khí, ngay cả nửa câu nói nặng lời cũng chưa từng nói qua.
Đối với vương gia ngay cả một câu oán giận cũng chưa từng nói đến, chỉ sầu não nhìn mặt hồ ngẩn người, chắc là suy nghĩ đến sai lầm trước kia của chính mình rồi.
Mấy năm nay tiểu thư đã hiểu chuyện hơn, chắc là đã rút ra được kinh nghiệm xương máu.
Chỉ là vương gia khi nào thì có thể nhớ tới tiểu thư. Vương gia khi nào thì có thể nhớ tới ngài đã từng đuổi vương phi đến Thiên Trạch này. Khi nào thì có thể đem tiểu thư đón trở về.
Quyên nhi trong lòng nhịn không được thay Cố Thập Bát Nương đau lòng. Cố Thập Bát Nương đưa qua cho nàng ấy một cái khăn tay, cười nhẹ nói : ” Em bằng lòng đi đừng từ chối nữa. Mấy năm nay, những việc em làm cho mẫu tử chúng ta đã quá nhiều rồi. Hãy khóc ra đi, rồi lau nước mắt thôi.”
Quyên nhi nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.
Cố Thập Bát Nương cười nói : ” Nếu không phải lúc trước em không bỏ rơi ta, bây giờ ta còn sống được sao ? Từ khi Sâm ca nhi, Mặc ca nhi, cùng Nhân ca nhi còn nằm trong tã lót. Em cũng vẫn luôn ở bên chăm sóc ta .”
Ngừng lại một chút, nàng bất đắc dĩ nói : ” Là em đã cứu ta. Vậy mà mấy năm nay ta đã không giúp được cái gì ngược lại bản thân ta còn lãng phí nhiều bạc như vậy! ”
” Tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Người còn thì bạc mới có thể dùng. Người mất thì bạc này còn giữ làm cái gì.” Quyên nhi lau nước mắt an ủi nói.
” Mấy năm nay, tiểu thư cùng ba vị tiểu thiếu gia đã chịu khổ nhiều. Nếu ngài không bị vương gia đuổi tới Thiên Trạch này thì ngài cùng ba vị thiếu gia hiện tại nhất định là nở mày nở mặt, sẽ không giống như hiện giờ ủy khuất như vậy, nói ra kỳ thật đều là em vô dụng. Em không có năng lực giúp tiểu thư cùng tiểu thiếu gia trở về vương phủ.” Nàng nói xong nước mắt lại chảy ra.
” Gả vào vương phủ hai năm, ta đã phạm rất nhiều sai lầm. Vương gia đã muốn bao dung lại bao dung, chuyện này không thể trách hắn, nói đến cũng là ta chính mình vì được sủng ái mà kiêu ngạo, mới khiến cho hắn hoàn toàn thất vọng .” Cố Thập Bát Nương lắc lắc đầu.
” Về phần có thể trở về hay không ta cũng không quan tâm, chỉ là sợ chậm trễ tiền đồ của Sâm ca nhi, Mặc ca nhi, cùng Nhân ca nhi.” Nàng thở dài.
Đi theo nàng, tiền đồ của ba đứa con sợ là sẽ ảm đạm không ánh sáng, ở cổ đại mà nói người cha rất quan trọng, không có người cha giữ chức quan lớn làm hậu thuẫn, bọn chúng bắt đầu so với người khác chậm hơn rất nhiều.
Để cho mấy đứa con thua ở vạch xuất phát đầu tiên. Nàng đúng là đã làm mẹ thất bại.
Ba đứa con bây giờ còn nhỏ, vô tư coi mẫu thân như trời, có mẫu thân yêu thương liền vui vẻ nghịch ngợm, nô đùa chung quanh, đây là cuộc sống bây giờ.
Nhưng là về sau thì sao đây ? Về sau làm sao bây giờ? Nàng có thể bảo hộ bọn chúng cả đời sao ?
Chim ưng lớn lên đều phải tung cánh lên tận trời.
Đời này của nàng chính là không hi vọng gì nhiều.
Tuy nhiên ba đứa con còn nhỏ, bọn chúng vừa mới vừa mới bắt đầu học cách đối nhân xử thế, đạo lí đối nhân xử thế cái gì cũng còn mơ hồ, chúng chỉ biết có một điều là chúng có một mẫu thân yêu thương bọn chúng. Nhưng mà đi theo nàng năng lực không đủ. Vậy thì con đường tương lai có gì đáng nói ? Nàng lại không buông bỏ được, khiến cho bọn chúng cùng đi theo mình chịu khổ.
Hai năm trước, thời điểm cuộc sống quá gian nan, Thập Bát Nương cũng từng hạ quyết tâm muốn đem ba đứa con đưa trở về nhưng nhìn ba đứa con chạy xung quanh bi bô gọi mẹ, cuối cùng vẫn do dự.
Đem mấy đứa con đưa trở về, mấy đứa con có nguyện ý rời khỏi mẫu thân hay không ? Đem suy nghĩ của một người trưởng thành như nàng đem áp đặt cho bọn chúng, như vậy đối với bọn chúng có công bằng hay không ?
Mà trong vương phủ, những người đó liệu có giống như mình sẽ yêu thương ba huynh đệ chúng hay không?
Vương gia mà biết được sẽ nghĩ thế nào về việc nàng đã sinh mấy đứa con, liệu có phải sẽ chán ghét nàng cũng chán ghét việc nàng là người đã sinh ba đứa con cho hắn không ?
Nếu như Vương gia không thích ba đứa con của nàng. Vậy tương lai của bọn chúng sẽ như thế nào đây ?
Cố Thập Bát Nương không sợ cô độc cũng không phải miễn cưỡng muốn lưu lại ba đứa con cùng mình sống cuộc sống kham khổ.
Chính xác là nàng cũng băn khoăn nhiều lắm. Nàng không thể để cho ba đứa con trai đi mạo hiểm như vậy. Nàng chỉ có ba đứa con này nếu như có việc gì nàng sẽ thua không dậy nổi!
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Một khi ở trong vương phủ không được vương gia coi trọng thì Sâm ca nhi, Mặc ca nhi,Nhân ca nhi, bọn chúng với tương lai có thể có hi vọng sao ? Đừng nói là tương lai có hay không có hi vọng mà tại nơi nhà cao cửa rộng có thể hay không bình an lớn lên vẫn là một cái vấn đề.
Ba phòng di nương còn có một trắc phi, nghe nói đến bây giờ còn chưa có tin vui gì.
Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, bọn chúng nếu như trở về không biết còn bị ghen tị thành cái bộ dạng gì nữa, sẽ trở thành cái đinh trong mắt của bao nhiêu người ?
Cho nên Cố Thập Bát Nương không dám cho phép đứa con do chính nàng hoài thai mười tháng vất vả, mất nửa cái mạng mới sinh ra được đi mạo hiểm lớn như vậy.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn luyến tiếc để bọn chúng rời khỏi nàng, đi theo mẫu thân vô dụng như nàng, bọn chúng tuy rằng không thể đại phú đại quý, nhưng ít nhất không phải lo mất tính mạng, bình an mà lớn lên.
Về phần nhận thức tổ về tông, đó là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua đợi cho ba đứa con có thể có năng lực tự bảo vệ mình, có thể độc lập, lúc ấy mới có thể để cho bọn chúng trở về.
Quyên nhi ngừng khóc, cái mũi phập phồng an ủi Cố Thập Bát Nương. Cố Thập Bát Nương lắc đầu cười, ý bảo chính mình không có việc gì, không cần lo lắng.
Chủ tử trong lòng lo lắng. Nô tì ngày ngày hầu hạ tại bên cạnh sao lại không biết. Quyên nhi nói, ” Tiểu thư, người đừng lo lắng. Hiện tại, ba vị tiểu thiếu gia mặc dù còn nhỏ nhưng đều rất thông minh. Trước tiên ở trong nhà tự dạy dỗ cho mấy cậu ý học. Đến sang năm, cho các cậu ấy cùng đi đến học đường, đi theo phu tử học bài cũng không muộn.”
” Ấy thế, đợi đến lúc đem ba tiểu tử bướng bỉnh kia đưa vào học đường đi theo phu tử học tập, chắc chắn sau khi đi bộ từ trường về sẽ luôn luôn quấn quýt lấy ta.” Nàng cười nhẹ nói. Tuy là oán giận ba đứa nhỏ bướng bỉnh nghịch ngợm, nhưng là ngữ khí trách móc đầy yêu thương.
Quyên nhi che miệng cười, xẵng giọng : ” Nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia mặc dù bướng bỉnh chút nhưng đại thiếu gia chính là hiểu chuyện thật sự.” Đại thiếu gia Sâm ca nhi hôm qua còn cùng Phong bà bà đi lên núi kiếm rơm củi mang về nhà.
Năm đó lúc Cố Thập Bát Nương gả vào vương phủ. Cố tể tướng có cho nàng hai nha hoàn. Một người đã nhìn nàng lớn lên là Phong bà bà và một người từ nhỏ cùng nàng lớn lên là Quyên nhi.
Phong bà bà hiện tại chuyên môn chăm sóc ba tiểu thiếu gia còn Quyên nhi thì ở bên cạnh Thập Bát Nương giúp đỡ.
Ba đứa nhỏ tuy nói do một thai sinh ra, nhưng tính cách lại khác nhau. Đại thiếu gia Lan Hoài Sâm tính cách trời sinh đã trầm ổn ít nói, hiểu chuyện nhất, quan tâm chiếu cố mọi người nhất.
Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc, trời sinh là một công tử nhã nhặn ôn nhuận, tính cách ôn hòa, cũng rất hiểu chuyện, hình dáng cùng Thập Bát Nương gần giống nhau, mà lão đại cùng lão tam lại không giống Thập Bát Nương, theo như cách nói của Quyên nhi cùng Phong bà bà thì đại thiếu gia và tam tiểu thiếu gia cùng phụ vương lớn lên giống nhau.
Nói đến tam thiếu gia Lan Hoài Nhân thì tiểu tử đúng là thuộc loại khiến cho Cố Thập Bát Nương đau đầu. Tiểu tử này có bộ dạng của tiểu công tử quần áo lụa là lại bướng bỉnh vô cùng. Tiểu công tử tính tình không tốt nhưng thời điểm hắn nhìn thấy đại ca cùng nương của hắn khuôn mặt trở lên nghiêm túc thì tiểu tử này lại bĩu môi chạy qua làm nũng nhận sai.
Nở nụ cười vui vẻ, nhớ lại quãng thời gian ở bên cạnh chăm sóc mấy đứa nhỏ trong mấy năm qua.
Nghe thấy Quyên nhi khen ngợi Sâm ca nhi, Cố Thập Bát Nương cười cười nhưng trong lòng thấy chua xót nhiều hơn. Sâm ca nhi còn nhỏ như vậy nhưng do sinh ra trong gia đình nghèo khó mà phải sớm học hỏi mọi việc để làm, như vậy Cố Thập Bát Nương làm sao có thể không thấy xót xa khổ sở cho được.
Thân thể của nàng từ trước tới nay vẫn luôn là vấn đề, đời này gặp phải chuyện như vậy là kết cục nàng không thể lựa chọn nhưng mà mấy đứa con phải có cơ hội được lựa chọn, nàng không thể ba đứa con có cuộc sống giống như mình bình thường, phẳng lặng. Cả đời vất vả mệt mỏi vì bữa cơm no mà phát sầu. Đây là chuyện mà người làm mẫu thân như nàng tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Đang nghĩ như vậy, thì cách đó không xa đã nghe thấy giọng trẻ con vang lên như chuông đồng, còn mang theo nồng đậm vui mừng truyền đến.
“Nương! nương! chúng con đã trở về.”
Phong bà bà đuổi ở phía sau hai đứa trẻ đang níu nô vừa thở hổn hển, vừa hô : ” Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, chậm một chút, cẩn thận kẻo vấp ngã.”
Mà đại thiếu gia Lan Hoài Sâm lại không cần Phong bà bà lo lắng, bởi vì cậu rất bình tĩnh. Tuy rằng sau khi nhìn thấy nương chân sau bước nhanh hơn không ít, nhưng là giống như trước mang dáng vẻ ông cụ non vững vàng thận trọng.
Mà nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia hai tiểu tử kia lúc này đều vui sướng chạy về phía mẫu thân, ước gì mau chóng làm cho mẫu thân lau mồ hôi cho mình. Sau đó nép vào trong lòng, rúc vào trong ngực mẫu thân ầm ĩ một lúc, nhõng nhẽo bừa bãi một lúc, hai huynh đệ ai còn có rảnh đi quản Phong bà bà.