Ba ngày sau.
Lan Phượng Thương cuối cùng cũng nhanh chóng hoàn thành xong nhiệm vụ mà Hạ Hoàng đã giao cho hắn. Từ hoàng cung mang theo Thường thái y ngựa không ngừng vó chạy về đến vương phủ. Nhưng từ những lời thêm mắm thêm muối trong miệng của trắc phi và nhóm di nương, hắn mới biết được sau khi dự xong quốc yến Cố Thập Bát Nương ngày hôm sau đã khẩn cấp rời khỏi vương phủ, quay về Thiên Trạch ở trấn Vĩnh Yên, chỉ mong sao sau này không còn một chút quan hệ nào cùng với vương phủ. Nghe xong khuôn mặt tuấn tú của hắn tức giận đến xanh mét.
Lúc hắn ở trong cung giúp Hạ Hoàng xử lý chuyện cơ mật nghe nói Thường thái y hai ngày gần đây xem qua không ít sách thuốc, y thuật có nhiều tiến bộ mang tính đột phá. Vì thế hắn đến xin chỉ dụ của Hạ Hoàng.
Vốn muốn mang Thường thái y trở về khám bệnh cho người phụ nữ kia, sau đó tìm ra phương thuốc thích hợp. Nhưng hắn lại nghe được tin là người đã đi rồi, cũng không có một chút quyến luyến nào rời khỏi vương phủ . . .
Tin tức này làm cho người đàn ông tính tình cao ngạo không gì sánh được như hắn, cảm thấy bị mất thể diện.
Nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng có một chút thất vọng. Người phụ nữ ngu ngốc này! Hắn cũng đâu có nói nhất định phải đuổi nàng đi, sao lại đi vội vàng đến như vậy. Nếu như nàng nhỏ nhẹ nói với hắn vài câu, nhận sai vài câu, hắn có lẽ sẽ đồng ý để cho nàng ở lại nhưng nàng lại vẫn cố chấp muốn đối nghịch cùng với hắn. Chẳng lẽ nàng không thể giống như những người phụ nữ khác thuận theo ý hắn một chút, khuất phục hắn một chút hay sao?
Ở cổ đại này, tư tưởng của phụ nữ chính là phải vĩnh viễn coi đàn ông là trung tâm, lấy việc được đàn ông chiều chuộng là quan trọng nhất ? Nhưng Thập Bát Nương có sai không? Đúng là nàng có sai nhưng những sai phạm và lỗi lầm kia đều là do đời trước của nàng gây ra. Nàng là người đời sau, tất cả những chuyện này vốn không hề có quan hệ gì với nàng. Nhưng hiện tại ở trong thân thể này là nàng vậy nên nàng vẫn cố gắng hết mức có thể để đền bù cho những người mà đời trước của nàng đã xúc phạm. Quốc yến yến lần này cần nàng mang bộ mặt của vương phi xuất hiện. Do đó dù thân thể không khoẻ nàng cũng vẫn có mặt, làm tròn trách nhiệm là vương phi của Lan Phượng Thương, không có làm mất thể diện của vương gia như hắn.
Chẳng lẽ sau khi nàng đã làm hết trách nhiệm, rời đi cũng không được hay sao?
Hơn nữa, theo như lời nói của lão vương phi, thì bà đã đồng ý với nàng, sau này nếu hòa ly sẽ để lại tòa Thiên Trạch cho nàng. Thập Bát Nương không phải là người đần độn. Nàng cũng đã thử thăm dò nên có thể khẳng định Lan Phượng Thương đúng là cũng có ý định hòa ly với nàng. Cho nên lão vương phi mới nhượng bộ như vậy. Chẳng qua là muốn bù đắp cho nàng một chút mà thôi.
Đã biết rõ việc này thử nghĩ xem liệu Thập Bát Nương còn có thể mặt dày ở lại mà tìm khổ sở hay sao ?
Còn theo như suy nghĩ của Lan Phượng Thương thì hắn lại cho rằng sau khi Thập Bát Nương biết được hắn muốn cùng nàng hòa ly. Nàng nên chạy đến ôm đùi hắn luôn miệng xin tha thứ, nhận sai cầu xin hắn tha thứ cho nàng, cầu xin hắn để cho nàng ở lại. Sau khi sự tự tôn của người đàn ông trong hắn được thỏa mãn tới cực điểm. Hắn sẽ lạnh lùng nhìn về phía nàng, kiêu ngạo vung tấm áo choàng trên người, tỏ vẻ rộng lượng vừa đưa tay xoa xoa mặt nàng vừa trách móc nàng, sau đó nói tạm thời sẽ để cho nàng ở lại nhưng nếu như còn có lần sau nhất định sẽ không tha thứ cho nàng v.v .v.v
Nhưng nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, Thập Bát Nương chắc chắn sẽ không nói một lời, lẳng lặng một mình rời đi. Sau đó, trốn thật xa khỏi người đàn ông kiêu ngạo như khổng tước này.
Mà trên thực tế, suy nghĩ của người đàn ông này quả thật cũng có chút kỳ lạ, mặc dù giả thiết của hắn có đôi chút lệch lạc nhưng qua đó có thể biết được một chút ý nghĩ thực tế của hắn.
Tư tưởng không giống nhau, hành vi tự nhiên cũng không giống nhau.
Tư tưởng hiện đại của Thập Bát Nương vốn đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng. Cho dù suy nghĩ của nàng đã dung nhập thêm một chút tư tưởng của xã hội cũ nhưng vẫn còn tồn tại một chút cố chấp. Vậy nên không bao giờ nàng có suy nghĩ rằng phụ nữ nếu không có đàn ông để dựa vào thì không thể sống nổi v.v.v
Mà Lan Phượng Thương vốn bị đủ loại tư tưởng tác động đến như thế, suy nghĩ dĩ nhiên là không giống nhau. Đây là xã hội nam quyền, phụ nữ phải phụ thuộc vào đàn ông, lẽ dĩ nhiên phải coi đàn ông như ông trời.
Tư tưởng của cả hai có sự khác biệt quá lớn như vậy. Sao lại có thể dễ dàng vượt qua được.
Thường thái y đứng ở bên cạnh đã nhận ra Lan Phượng Thương rõ ràng là muốn ông ta đến khám bệnh cho vương phi nhưng lại không chịu thừa nhận, dáng vẻ như con vịt đến chết vẫn còn mạnh miệng, mí mắt cũng không thèm nâng lên liếc mắt nhìn hắn một nói : ” Thế này là thế nào ? Vội mời lão phu tới để xem mạch cho lão vương phi. Sao còn không cho lão phu đi vào? ”
Nghe vậy, Lan Phượng Thương mới ngẩn ra, chợt biết ông già này là đang tạo bậc thang để cho mình bước xuống, liền hướng về phía ông ta chắp tay, để trắc phi ở bên cạnh thay mặt hắn mời Thường thái y đi xem mạch cho mẫu thân còn hắn thì đi về trước rửa mặt chải đầu một chút rồi sẽ đi qua thăm mẫu thân.
Mang theo dáng vẻ thất vọng, vội vàng đi về phía phòng tắm. Mấy ngày nay, hắn còn chưa có một giấc ngủ ngon, vốn tưởng rằng sau khi trở về tắm rửa một thì có thể an tâm ngủ một giấc. Hơn nữa hắn còn cố ý dẫn theo Thường thái y trở về để khám bệnh cho người phụ nữ kia. Hừ! Nhưng lại không biết được mình đã nhiều chuyện.
Sau khi Lan Phượng Thương tắm rửa xong, râu ở dưới cằm cũng được cạo sạch, toàn thân so với vừa rồi thoạt nhìn có vẻ có sức sống hơn một chút, giữa hai đầu mày cũng không còn vẻ mỏi mệt như vừa nãy nữa.
Hắn hỏi người hầu là lão vương phi đã dùng bữa chưa? Người hầu khom người nói vừa mới đưa qua rồi.
Vì thế hắn vôi vàng đi nhanh tới sân viện của lão vương phi.
Không bao lâu sau, lão vương phi đang dùng bữa nhìn ra cửa đã thấy Vương nhi của bà trở về, vội bảo Hoàng Oanh đang hầu hạ ở bên cạnh lấy thêm bát đũa, để Vương gia ăn thêm một chén.
Lan Phượng Thương nói lời cảm ơn mẫu thân. Sau đó, dưới cái nhìn từ ái của lão vương phi, há miệng thật to ăn cơm.
Ở quân doanh đã lâu, loại khí tức hào hoa, nhã nhặn của kinh đô luôn ở trên người hắn đã được thay thế bằng loại khí tức có chút thô lỗ cục cằn như hiện tại.
Lão vương phi vội nhắc hắn ăn chậm một chút, cũng gắp thêm cho hắn chút rau. Bà biết mấy ngày nay Vương nhi của bà đã âm thầm giúp Hạ Hoàng giải quyết không ít phiền toái, chắc chắn là mệt muốn chết rồi, cũng đói bụng lắm rồi.
Lan Phượng Thương vội vàng ăn cơm nhưng đồng thời cũng gắp cho lão vương phi mấy miếng thịt gà, sau đó giống như vô ý, vừa ăn cơm vừa tao nhã hỏi : ” Mẫu thân, người phụ nữ kia ngày hôm sau đã rời đi rồi? “.
Vừa nghe đến chuyện này, lão vương phi khẽ thở dài : ” Ừ, ngày hôm sau đã đi rồi .” Nhìn thấy ánh mắt khác thường của Lan Phượng Thương, nghĩ là hắn muốn nhân dịp này nói với bà chuyện hòa ly. Vì thế lão vương phi trong lòng suy nghĩ đến Thập Bát Nương mà cảm thấy không nỡ, nhẹ giọng nói : ” Chuyện hưu ly Vương nhi thật ra cũng không nhất thiết phải quá lo lắng. Thập Bát Nương đã không còn giống như trước kia, bây giờ đã biết suy nghĩ cẩn thận, nàng cũng là người thông minh. Nàng đã chủ động nói chuyện này với mẫu thân. Nàng nói nếu như Vương nhi cùng nàng hưu ly thì xin để lại tòa Thiên Trạch kia cho nàng làm chỗ an thân. Mẫu thân thấy nàng cũng hiểu được lí lẽ nên đồng ý . Chẳng qua là, mẫu thân nghĩ rằng Vương nhi có lẽ hãy tính toán để sau này xin hoàng thương cùng nàng hòa ly đi, ngàn lần đừng tính đến chuyện hưu ly, đừng làm hại nàng, khiến cho nàng từ nay về sau không thể ngóc đầu lên được.” Hòa ly không quá mất thể diện nhưng hưu ly thì sẽ mất hết thể diện, lão vương phi cũng là muốn tranh thủ một chút thể diện cuối cùng cho Cố Thập Bát Nương.
Lan Phượng Thương nghe thấy mẫu thân nói đến chuyện này, đôi mắt giống như ngây dại, mở thật to, vội la lên : ” Nàng đúng là đã nói như vậy ? ”
Người phụ nữ kia đã biết là bản thân không còn nhiều thời gian cho nên mới suy nghĩ muốn lặng lẽ một mình ra đi hay sao? Trước khi ra đi còn muốn trả lại vương phi vị để không còn dây dưa gì với hắn nữa . . .
Người phụ nữ này là muốn làm hại hắn phải áy náy cả đời hay sao?
Không ! Vương phi vị kia nếu nàng không muốn thì có thể tìm cách ngăn chặn được. Nếu hắn không viết hưu thư thì nàng vẫn vĩnh viễn là vương phi của hắn.
Hơn nữa, Thường thái y cũng đã nói, nếu như cho ông ta thêm một chút thời gian, có lẽ có thể tìm ra phương thuốc để chữa trị được bệnh cho nàng, nàng. . . Nàng không thể. . .
Chữ ” chết ” cuối cùng kia hắn không thể nói ra lời được, nghĩ đến bóng hình mảnh mai xinh đẹp kia sắp theo gió mà đi. Trái tim hắn lại thấy đau đớn .
Mà lão vương phi không hiểu được suy nghĩ của hắn, cũng không biết được tình trạng thân thể của Cố Thập Bát Nương nên nghĩ rằng biểu hiện này của Vương nhi là đang kích động mừng rỡ, chăm chú nhìn ánh mắt ” phấn trấn ” của hắn, sau đó gật gật đầu, đồng thời trong lòng cũng không khỏi thở dài.
Khi được xác nhận lại, Lan Phượng Thương vội vàng từ biệt lão vương phi, nói một câu là hắn sẽ đi Thiên Trạch, sau đó liền chạy vội đi.
Nhìn thấy Vương nhi khẩn cấp muốn đi tìm Thập Bát Nương xác nhận chuyện hòa ly như vậy. Lão vương phi nhìn theo bóng người đã biến mất ở sau cửa, sâu kín thở dài.
Mà lúc này ở Thiên Trạch tại trấn Vĩnh Yên xa xôi, Thập Bát Nương đang làm một bữa tiệc lớn với nhiều món ăn ngon cho ba cục cưng của nàng. Mẫu tử bốn người hưởng thụ cảm giác vui vẻ ấm áp của tình thân lại không mảy may rằng có một người đang nổi giận đùng đùng giục ngựa chạy đến, chính là mối nguy cơ cực lớn, nguy hiểm đang cận kề . . . . . .